TruyenHHH.com

Re Up Toan Chuc Vong Du Chi Kho Luc Edit

Thành phố ảo mộng (thượng)

Trăng mật ngắn ngủi, công tác dài hạn.

Cướp sắc là một vấn đề yêu cầu kỹ thuật rất cao. Quan Miên và Bạch Anh Tước lao tâm lao lực nghiên cứu đến quá nửa đêm, hôm sau cùng nhau xin nghỉ để ngủ đến trưa.

Chế độ làm việc và nghỉ ngơi như vậy khiến Quan Miên cảm thấy rất không quen. Để tránh biến thành sâu lười ham ăn biếng làm, cậu quyết định theo Bạch Anh Tước đi phòng tập thể thao. Phòng tập chỉ có hai người, Bạch Anh Tước bèn cởi trần rồi nằm xuống cử tạ.

Quan Miên im lặng chạy bộ.

Nửa tiếng sau, Quan Miên mình đầy mồ hôi, đang định đi tắm thì nghe tiếng Kim Vũ Trụ hô hoán bên ngoài. Ngay sau đó, Kim Vũ Trụ đẩy cửa bước vào, chìa tay tư thế mời và nói: "Đi nào, tôi mời hai người dùng cơm!"

Bạch Anh Tước ngồi dậy lấy khăn lau mồ hôi.

Kim Vũ Trụ xuýt xoa khen ngợi và cười bảo: "Chậc chậc, vốn liếng khá đấy."

Bạch Anh Tước cũng cười nói: "Nếu thích tôi có thể chỉ cậu luyện."

Kim Vũ Trụ giơ tay bắt thành dấu chéo, "Cảm ơn! Dáng người của tôi vô cùng tiêu chuẩn, không cần cải tạo."

Quan Miên lấy bình nước dinh dưỡng uống một ngụm rồi nói: "Tiêu chuẩn của mày là tấm ván gỗ?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Anh đây mới là dáng đàn ông đích thực."

Bạch Anh Tước đến cạnh Quan Miên, nhận lấy nước dinh dưỡng uống xong mới hỏi: "Sao em biết vóc dáng cậu ta như tấm ván gỗ?"

Kim Vũ Trụ giành trả lời trước cả Quan Miên: "Bởi cậu ấy hay dùng cơ thể tôi để ủi quần áo. Anh biết đấy, mấy loại bàn ủi đời cũ phải đặt trên mặt phẳng mới ủi được. Lý do vô cùng đơn thuần hợp lý nhé."

Bạch Anh Tước đáp: "Không ngờ các cậu còn có hoạt động thú vị đến thế, lần sau để tôi thử với."

Kim Vũ Trụ khoanh tay đáp: "Lúc dọn nhà để lạc mất bàn ủi rồi."

Bạch Anh Tước nhoẻn miệng cười, "Yên tâm, tìm đồ cổ với tôi là chuyện nhỏ."

Kim Vũ Trụ nhìn Quan Miên cầu cứu.

Quan Miên nói: "Tao cũng muốn ôn lại chuyện cũ lắm."

Bạch Anh Tước và cậu phối hợp ăn ý tiếp tục trêu hắn: "Rảnh rỗi cùng ôn nhé."

"Ừa."

Kim Vũ Trụ thở dài, "Thôi thôi, xem như tôi nhiều chuyện."

Bạch Anh Tước uống cạn nước dinh dưỡng, nghỉ ngơi đôi chút rồi bảo: "Không phải tôi không ghen, nhưng tôi ghen chẳng qua để thêm chút gia vị cho cuộc sống, cậu đừng lo."

Kim Vũ Trụ huơ tay đáp: "Được rồi được rồi, biết là hai người tình cảm son sắt. Đi, tôi mời hai người ăn cơm."

Quan Miên nói: "Đợi bọn tao thay đồ cái đã."

"Được, nhanh đi." Dứt lời, Kim Vũ Trụ quay đầu bỏ đi, nhưng giữa đường sực nhớ lại hỏi: "Mày không hỏi tại sao à?"

Quan Miên nói: "Ăn xong rồi hỏi."

Kim Vũ Trụ: "...Tao cứ có cảm giác mày mà sống chung với Bạch Anh Tước sẽ xảy ra phản ứng hóa học, giờ tao dám chắc đúng là có đấy, mà là phản ứng xấu."

Bạch Anh Tước hỏi Quan Miên: "Em muốn đi đâu ăn?"

Quan Miên đáp: "Nhà hàng nào đắt nhất."

Bạch Anh Tước cười bảo: "Anh hùng cùng chung quan điểm."

Kim Vũ Trụ nói: "Hình như tôi chưa đồng ý à nha."

Bạch Anh Tước nháy mắt với hắn, "Tôi nghe thấy túi tiền của cậu lên tiếng đồng ý rồi mà."

"..."

Cuối cùng bọn họ vẫn không đến nhà hàng đắt nhất, chẳng phải do Bạch Anh Tước mềm lòng đổi ý, chẳng qua do nhà hàng đó đã đầy khách. Vậy nên họ chọn một nhà hàng cao cấp khác cũng khá đắt đỏ.

Ba người ngồi vào bàn, chọn món xong xuôi, Kim Vũ Trụ mới tuyên bố đầy vẻ đắc ý: "Tôi quyết định nhảy công ty."

Bàn tay của Bạch Anh Tước khựng lại chốc lát mới đưa bánh mì lên miệng, chậm rãi nhai nuốt xong mới nói: "Cậu đúng là phải mời tôi ăn cơm."

Kim Vũ Trụ đáp: "Ừ thì, ông chủ nè, à không, là ông chủ cũ, tôi rất biết ơn anh đã cưu mang tôi trong lúc khó khăn. Nhưng tôi là người có lý tưởng vĩ đại, tôi cảm thấy công việc của công ty anh chưa thích hợp với lý tưởng của tôi lắm... Vì thế tôi hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác."

Bạch Anh Tước nói: "Cậu tìm được công việc thế nào?"

"Quản lý game." Kim Vũ Trụ chống má hướng tới trước, "Hồi xưa suốt ngày hết học lại thi, trên cơ bản chẳng có thời gian chơi game cho đàng hoàng. Giờ thì hay rồi, quản lý game cứ thế mà chơi thoải mái."

Bạch Anh Tước nâng ly chạm nhẹ vào ly của hắn, "Mỗi người mỗi chí, chúc cậu sự nghiệp thành đạt."

"Cảm ơn." Kim Vũ Trụ hài lòng hớp một ngụm rượu.

Giữa buổi cơm, Bạch Anh Tước đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Quan Miên hỏi: "Lý tưởng thiệt à?"

Kim Vũ Trụ dùng khăn tay lau miệng, "Ban đầu đến Thịnh Anh vì để giúp mày. Giờ mày đã yên bề gia thất, sự nghiệp ổn định, tao có thể an tâm rút lui rồi."

"Tập đoàn Thịnh An là một bậc thang không tệ." Quan Miên nói.

Kim Vũ Trụ đáp: "Đúng, nhưng không hợp với tao. Cậy nhờ quan hệ trong thời gian ngắn còn thấy sướng, nhưng về lâu dài không tốt cho cả đôi bên. Với trí thông minh của tao, dù đi đến đâu cũng là người ta săn đón, tao chỉ phải phiền xem nên chọn công ty ABC hay XYZ thôi. Tao mà còn sợ không tìm được việc?"

Quan Miên hỏi: "Nếu mày đã thích chơi game, hay là thử gia nhập tinh chiến xem?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Ồ? Mày định chơi tinh chiến?"

"Không phải định, là đang chơi." Quan Miên giới thiệu sơ qua tình hình của mình và những đồng đội tìm được.

Kim Vũ Trụ quả nhiên tràn ngập hứng thú, "Không thành vấn đề. Mười vạn điểm với tao chỉ là chuyện nhỏ, nếu chẳng phải điểm số quá ít, không đáng mạo hiểm thì tao hack thẳng vào hệ thống sửa điểm cho lẹ."

Quan Miên nói: "Kỹ thuật cũng quan trọng lắm."

Kim Vũ Trụ vỗ ngực nói: "Ở lĩnh vực vi tính, tao không có kỹ thuật, chỉ có phép thuật! Ha ha ha..."

Lúc Bạch Anh Tước trở về đã nhìn thấy Kim Vũ Trụ đang ngẩng đầu cười ha hả, "Chuyện gì vui vậy?" Anh hỏi.

Quan Miên đáp: "Quá hưng phấn vì được vào đội của em."

Bạch Anh Tước hỏi: "Hay là bây giờ chúng ta cũng tìm chút tình thú cho hưng phấn?"

Tiếng cười của Kim Vũ Trụ nghẹn lại, "Trước mặt bao nhiêu người kìa."

Bạch Anh Tước đáp: "Để bao nhiêu người ganh tỵ mới vui."

Kim Vũ Trụ nói: "Thì ra anh đang ganh tỵ."

Bạch Anh Tước nhướng mày, "Cậu nghĩ sao?"

"Ha ha ha..." Kim Vũ Trụ cười gượng mấy tiếng, "Tình thú ấy hả, thường phải đi đôi với nội y nè, dụng cụ nè. Hơ, hai người còn định thêm gì nữa à?"

Bạch Anh Tước cười đáp: "Chi bằng thêm dụng cụ cắt ngang hưng phấn?"

Kim Vũ Trụ: "..."

Đội ngũ đánh tinh chiến của Quan Miên trên cơ bản đã định hình. Kim Vũ Trụ, Tội Lỗi Quá Xá, Bị Thịt Rỗng, Xích Đu Đung Đưa, Thanh Sam Công Tử, thỉnh thoảng có thêm sự gia nhập của Tinh Phi Ngân vân vân, tổng cộng mười sáu người. Tư Không Duy vẫn chưa hồi âm, Quan Miên cũng không vội. Dù sao hiện nay cậu vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, còn thừa thời gian chiêu binh mãi mã.

Ban đầu cậu định mời thêm Lão K, Lão Mã từng hợp tác vài lần, nhưng hai người họ không thích chiến hạm chứa được năm trăm người. Ngược lại họ nhắn với Quan Miên nếu có thời gian quay về máy bay chiến đấu cỡ nhỏ thì tìm họ cùng chơi. Ngoài lần đầu gà mờ, Quan Miên luôn biểu hiện xuất sắc, dù có là lần đấu với Ám Hắc Đại Công bại trong gang tấc. Nói chung Quan Miên là một đồng đội rất tốt.

Quan Miên đồng ý với họ. Muốn làm chỉ huy chiến hạm phải có điểm số cao hơn tất cả mọi người, mà cách kiếm điểm nhanh nhất là chơi máy bay chiến đấu loại nhỏ. Một là vì ít người khó xảy ra xung đột, dễ thống nhất chiến lược, hai là khi đánh giáp lá cà, điểm kinh nghiệm sẽ như liên tục tăng như nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống, nhiều đến khiến người ta hoa mắt.

Nhưng chính vào lúc cậu chuẩn bị dồn toàn lực cho chiến hạm lại xảy ra tác động bên ngoài khiến cậu đành dời kế hoạch lại.

Kế hoạch xây dựng thành phố trên không cuối cùng có ba phương án nổi bật nhất, khó lòng phân chia cao thấp.

Bạch Anh Tước quyết định theo đoàn khảo sát đến bờ biển kiểm tra. Đoàn khảo sát bao gồm Đặng Viên, Tôn Chí Hồng vân vân, Vu Ngư là thư ký của Quan Miên nên cũng có một suất.

Trước đây Quan Miên từng bảo đến nơi xây dựng thành phố trên không để hưởng tuần trăng mật. Vì để thực hiện kế hoạch này, Bạch Anh Tước cố ý chia đoàn thành hai nhóm. Anh cùng Quan Miên là nhóm một, đám người Tôn Chí Hồng ba ngày sau mới đến, nói cho văn vẻ là tổng giám đốc đi tiên phong mở đường.

Đặng Viên cùng Tôn Chí Hồng đều là người thông minh, chỉ cần suy nghĩ chốc lát là hiểu ra vấn đề nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đặng Viên trước lúc xuất phát thậm chí còn gọi điện thoại hỏi xem công ty có việc nào khác cần họ giải quyết trước không.

Hít thở hương biển hết ba ngày, Bạch Anh Tước cùng Quan Miên rất hài lòng, nếu có thể họ còn muốn kéo dài tuần trăng mật. Nhưng kế hoạch thành phố trên không vô cùng quan trọng, kéo dài một ngày là tổn thất thêm một ngày. Bởi thế dù trong lòng có không nỡ tới mức nào, anh vẫn phải từ chối ý tốt của Đặng Viên, gọi bọn họ hôm sau có mặt.

Nhưng suy cho cùng ngày mai người của công ty mới đến. Còn đêm nay...

Đương nhiên tiếp tục hưởng tuần trăng mật.

Thành phố ảo mộng (trung)

Trăng mật ngắn ngủi, công tác dài hạn.

Mọi người khảo sát thực địa gần nửa tháng, đối chiếu với số liệu tính sẵn và chỉnh lý sao cho phù hợp với hoàn cảnh thực tế, sau đó đề ra phương án phù hợp nhất với địa hình cùng khí hậu.

Thật ra lúc cuộc khảo sát gần kết thúc, trong lòng mọi người đã tự có tính toán. Tuy không phương án nào là hoàn mỹ không chút thiếu sót, nhưng rất rõ ràng tiêu chí tất cả mọi người đều đồng ý đặt lên hàng đầu chính là: An toàn.

Ngày khảo sát cuối cùng, Bạch Anh Tước mở hội nghị tại khách sạn để mọi người bỏ phiếu. Cuối cùng với số phiếu mười sáu áp đảo ba phiếu, phương án A được thông qua, mọi chuyện xem như được quyết định xong.

Từ ngày có xe siêu tốc, di chuyển đường dài không còn là vấn đề, vì vậy mọi người chẳng ai có cảm giác nhớ nhà, mạnh ai nấy đi mua sắm ngủ nghỉ như thường.

Bạch Anh Tước cùng Quan Miên dùng xong bữa tối bèn ra biển tản bộ.

Đêm khuya vắng vẻ, gió biển hiu hiu. Ánh đèn từ khách sạn chiếu sáng cả nửa bãi biển. Hai người sóng vai rảo bước giữa ranh giới mập mờ sáng tối.

"Trong tương lai không xa, ở ngay đường chân trời sẽ xuất hiện một tòa thành trong mơ." Bạch Anh Tước dừng bước và dõi ra biển xa, "Thành phố ảo mộng thuộc về chúng ta."

Quan Miên nói: "Tương lai không xa kia của anh hình như phải hơn mười năm."

Bạch Anh Tước cười hỏi: "Có thấy giống cảm giác thai nghén mười năm không?"

Quan Miên đáp: "Em không thể đồng cảm với người mang thai là anh."

Bạch Anh Tước nói: "Đợi nó ra đời em sẽ cảm nhận được thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây một lâu đài ngay giữa trái tim của thành phố."

"Vị trí trái tim?"

Bạch Anh Tước chỉ vào tim mình, "Chỗ này, ý nghĩa hai trái tim nối liền với nhau."

"Sến quá." Nói thì nói vậy nhưng khóe miệng Quan Miên vẫn nhoẻn lên. "Em nhớ chính phủ của mình hình như cũng nằm ngay trung tâm thành phố."

Bạch Anh Tước nói: "Nói chính xác chính phủ là ở chỗ rốn của thành phố cơ."

Quan Miên đáp: "Hy vọng chính phủ đừng lùi xuống chút nữa."

Bạch Anh Tước cười to.

Sau chuyến khảo sát, thời gian biểu của Quan Miên trở lại bình thường, dựa theo thời gian làm việc của trung tâm triển lãm để đi làm, tan tầm và chơi game. Điểm bất đồng duy nhất là giờ giấc lên giường sớm hơn lúc trước.

Bạch Anh Tước cũng trở lại làm ông chủ chỉ tay năm ngón, tiếp tục trường kỳ kháng chiến trong thế giới game 3D. Từ lúc Quan Miên có chiến hữu cố định, thời gian kề vai tác chiến với anh càng ngày càng ít. Nhưng anh cũng không để ý, dù sao anh rời tinh chiến đã lâu nên có khá nhiều việc phải làm. Một trong những chuyện quan trọng chính là xử lý tên Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng đã lâu không gặp.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng mới thắng một trận, tâm trạng đang hớn hở thì nhận được thư mời của hệ thống, định nhắm mắt nhấn đồng ý nhưng vừa liếc thấy ID của đối phương, gã lập tức thoát game.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh chắp tay sau ót, nhìn cái tên Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng biến mất khỏi danh sách online, hờ hững bảo: "Đáng lẽ nên để tôi gửi thư mời."

Jennifer thở dài nói: "Ôi, vô địch quả đúng là cô đơn quá đi."

Chiều Đổ Mồ Hôi đáp: "Cậu vô địch ấy hả? Là sức mạnh của tập thể!"

Jennifer nói: "Ủa em có nói hổng phải sức mạnh tập thể hả? Tự dưng anh oang oang loại mình ra khỏi đội ngũ vô địch làm gì? Nhưng mà cũng phải, xem như anh tự biết lượng sức."

"..."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh thấy Bạch Anh Tước đang liên tục dò tên người chơi thì bước qua hỏi: "Tìm Quan Miên?"

Bạch Anh Tước gật đầu rồi ngừng tay. Trên màn hình, vị trí thứ ba ngàn chín trăm chín mươi mốt là tên của Quan Miên.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Cách nhau hơi bị nhiều." Với điểm số như vậy, chỉ khi nhân phẩm cực tốt mới có thể ngồi lên vị trí trưởng hạm. Vì trên cơ bảng những người điểm số cao đều thích chơi chiến hạm.

Bạch Anh Tước khoanh tay đáp: "Em tin cậu ấy sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh đột nhiên nhìn thấy bốn chữ Mộng Xuân Không Tỉnh đang từ trạng thái chiến đấu chuyển sang trạng thái chờ, cuối cùng thành rời mạng thì nhướng mày hỏi: "Cậu ấy định dùng máy bay chiến đấu cỡ nhỏ cày điểm? Cậu không đi?"

Bạch Anh Tước đáp: "Cậu ấy có chiến hữu riêng của mình."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Tinh Phi Ngân và Thanh Sam Công Tử?" Chuyện Quan Miên tổ chức một đội ngũ riêng anh ta có biết, trong số đó anh ta xem trọng nhất là Tinh Phi Ngân cùng Thanh Sam Công Tử. Tuy lúc trước level của Thanh Sam Công Tử không được cao cho lắm nhưng ấy là vì thời gian lên mạng quá ít. Tội Lỗi Quá Xá level tuy cao nhưng là vú em, trong tinh chiến dùng máy bay cỡ nhỏ vốn chẳng có đất phát huy.

Bạch Anh Tước vuốt mày đáp: "Anh sẽ không muốn biết đâu."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh không thể không thừa nhận lần này anh ta thấy rất tò mò.

Kim Vũ Trụ giành ngồi vào ghế lái trước Tội Lỗi Quá Xá, Tội Lỗi Quá Xá đành phải ngồi vào vị trí chiến đấu. Quan Miên vì chậm tay chậm chân nhất nên đành chọn buồng điều khiển.

Tội Lỗi Quá Xá nói đầy bất mãn: "Em thi đậu bằng lái rồi mà! Còn luyện tập khá lắm rồi, kỹ thuật tuyệt đối thuộc hạng nhất nha!"

Kim Vũ Trụ nói: "Anh mày thi đậu từ hồi đời tám hoánh, kỹ thuật thuộc hàng hạng nhất siêu siêu cấp."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em là người mới, hổng lẽ không nên cho em cơ hội thể hiện?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Cưng bây giờ mới thực tập thôi, xem anh phát huy là được rồi."

Tội Lỗi Quá Xá đành lôi kéo đồng minh, "Mộng Xuân, anh không quản lý anh ấy?"

Quan Miên nhướng mày hỏi: "Hay cậu muốn đổi chỗ với tôi?"

Tội Lỗi Quá Xá biết điều mà ngậm mồm.

Trước mặt họ đột nhiên lóe lên một tia lửa nhưng lập tức biến mất trong bóng tối. Bọn họ tham gia hình thức giáp lá cà, cũng có nghĩa là số lượng đối thủ không xác định được, thường tăng hay giảm bất cứ lúc nào. Nếu mắt thường của họ nhìn thấy được tia lửa tức là đối phương đã gần ngay trước mắt!

Kim Vũ Trụ lập tức mang kính chống laser vào.

Hệ thống phòng ngự khởi động toàn bộ.

Con tàu họ chọn là Ước Mơ, cũng chính là loại Quan Miên lần đầu tiên chơi tinh chiến sử dụng, khả năng phòng ngự đứng nhất nhì trong số các máy bay chiến đấu loại nhỏ, là lựa chọn an toàn nhất.

Vì vậy sau khi trúng đợt tấn công đầu tiên của đối phương, thân máy bay của họ chỉ hơi chao đảo chút ít.

Quan Miên nói: "Kẻ địch đang ở ngay trước mặt."

Mắt Kim Vũ Trụ lướt qua màn hình radar, "Vô cùng chính xác!"

Rầm.

Thân máy bay bị tông mạnh một cái, tiếng chuông cảnh báo vang lên ầm ĩ.

Quan Miên nhíu mày. Ước Mơ là loại máy bay chiến đấu nghiêng về phòng thủ nhưng chẳng mấy chốc bị tông phải phát chuông cảnh báo, chứng tỏ đối phương rất quen thuộc với nó và tấn công cũng vô cùng chính xác.

Tội Lỗi Quá Xá lập tức khởi động tấn công hình vòng và đạn theo dõi.

Sau khi vòng tấn công được bắn ra, còn chưa tiếp xúc với máy bay địch thì đạn theo dõi tung tích đã nổ tung ở cách đó không xa. Dùng mắt thường nhìn thấy, đạn theo dõi không phải nổ vì va chạm với máy bay mà là va phải đạn theo dõi khác.

Quan Miên nói: "Một máy cung cấp năng lượng báo hỏng. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay, tôi sẽ tắt hệ thống trọng lượng của cả khoang máy bay, tất cả năng lượng còn lại sẽ dồn vào động cơ máy đẩy!"

Thật ra không cần cậu nói, Kim Vũ Trụ cũng biết phải làm thế nào. Hắn nắm lấy cần điều khiển kéo mạnh một cái, máy bay lập tức phóng thẳng lên trên.

Trong lòng Quan Miên đột nhiên nhoáng lên cảm giác là lạ.

Tại sao đối phương lại bất ngờ không tấn công nữa? Tuyệt đối không phải vì bất chợt cần vào WC, trừ phi... Cậu vội vã nói: "Tấn công hình vòng!"

Từ lúc cậu phát ra tiếng nói cho đến lúc Tội Lỗi Quá Xá nghe thấy và phản ứng, thời gian tuyệt đối không dưới ba giây.

Mà ba giây đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như...

Rầm!

Thân máy bay chấn động mãnh liệt, một tia lửa lóe lên, cả máy bay chiến đấu nhanh chóng chìm trong biển lửa.

Quan Miên, Kim Vũ Trụ và Tội Lỗi Quá Xá bị truyền tống ra ngoài.

Tội Lỗi Quá Xá ôm trán nói: "Em ghét lửa."

Kim Vũ Trụ nói: "Tôi ghét thịt nướng."

Tội Lỗi Quá Xá đáp: "Em không ghét thịt nướng, nhưng em ghét mình bị trở thành món chính trong tiệc nướng."

Kim Vũ Trụ thấy Quan Miên im lặng lướt hệ thống thì hỏi: "Mày muốn biết ban nãy là ai à?"

Quan Miên nói: "Dùng hỏa lực tối thiểu để đạt được thành quả tối đa, cách làm này đúng là cao thủ." Bạch Anh Tước trước đây cũng từng dùng phương pháp gần như hack game để đả kích đối thủ.

Tội Lỗi Quá Xá sáp lại hỏi: "Có tên chưa?"

"Ra rồi." Quan Miên mở danh sách ra, "Vọng Thần Châu, Anh Hùng Thùy Địch, Trọng Mưu."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Nghe thiệt hoài cổ."

Kim Vũ Trụ gãi đầu nói: "Hình như từng nghe rồi."

Quan Miên đáp: "Muốn biết cũng đơn giản lắm."

Quả thật rất đơn giản, thời buổi công nghệ nên tra tí là ra.

Lúc Quan Miên tra xong Vọng Thần Châu, Anh Hùng Thùy Địch, kết quả đã có chút manh mối. Đợi đến khi tra nốt Trọng Mưu, tất cả manh mối đều chỉ vào một điểm giống nhau.

Tân Khí Tật, Nam hương tử – Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài. (1)

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Quả nhiên hoài cổ. Còn là thơ cổ."

Kim Vũ Trụ đáp: "Nghe nói thể loại này gọi là từ."

"Khác nhau hả?" Tội Lỗi Quá Xá hỏi.

Kim Vũ Trụ nói: "Để lúc giám khảo chấm bài thi là thấy khác nhau ngay."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em học Kế toán chứ không phải học khoa Lịch sử, nếu trong bài thi xuất hiện câu hỏi đó thì tức là vấn đề không phải do em mà do giáo viên ra đề."

Kim Vũ Trụ đáp: "Biết đâu giáo viên sẽ ra đề bảo cậu tính thử xác suất của các chữ đầu trong bài từ này."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Nếu ra đề thế thật thì không phải là có vấn đề, mà là có vấn đề sâu sắc."

Quan Miên đợi họ ồn ào đã đời mới lên tiếng: "ID lấy từ cùng một bài từ chứng tỏ họ là bạn bè với nhau, không phải đội ngũ lâm thời."

Kim Vũ Trụ hỏi: "Mày tính báo thù à?"

"Không." Quan Miên đáp: "Là đối thủ." Muốn thắng Bạch Anh Tước cần phải làm quen với phương pháp chiến đấu của anh, mà ba người này rõ ràng chính là đối thủ giúp cậu rèn luyện phù hợp nhất.

Kim Vũ Trụ lên tinh thần bảo: "Hay trước hết cứ tra thử gốc gác của họ xem sao."

Quan Miên đáp: "Nếu họ đã chơi trò này hơn một năm thì thứ hạng chắc phải trong top năm mươi."

Tội Lỗi Quá Xá nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thiệt giả?" Số lượng người chơi tinh chiến rất khổng lồ, nằm trong top năm mươi xem như đã là cao thủ hiếm có.

Kim Vũ Trụ nhanh chóng rà tư liệu rồi nói: "Vọng Thần Châu hạng mười chín, Anh Hùng Thùy Địch hạng ba mươi ba, Trọng Mưu thứ ba."

Tội Lỗi Quá Xá cả kinh hỏi: "Số mình đen dữ vậy á?"

Bạch Anh Tước đột nhiên bước ra từ trong buồng game, duỗi tay và hỏi: "Sao lại đen?"

Tội Lỗi Quá Xá nhìn anh rồi tự dưng thấy bình tĩnh trở lại, "Thật ra cũng chả có gì." Dù sao hạng nhất còn đang đứng đây, gặp phải hạng ba thì đã là gì.

Kim Vũ Trụ thuận miệng kể lại chuyện gặp phải bọn Trọng Mưu.

Bạch Anh Tước nhướng mày cười bảo: "Đúng là vận số đỏ. Anh chơi lâu vậy mà chưa đụng phải bên ấy bao giờ."

Quan Miên nhướng mày hỏi: "Anh ta không chơi chiến hạm?"

Bạch Anh Tước đáp: "Ít nhất anh chưa từng đụng phải bao giờ." Người đứng hạng hai là Cậu Sói Của Những Bé Cúc anh từng gặp vài lần, nhưng người đứng thứ ba lại chưa gặp bao giờ. "Ngoài những người hợp tác lâu dài, gần như không có ai biết mặt người đó, rất nhiều người đồn người đó ngoài đời là một minh tinh."

Kim Vũ Trụ đột nhiên cao giọng: "Tôi nhất định phải đánh bại tên đó!" Đường đường là một ngôi sao trong giới tin học lại không bằng một minh tinh ngoài đời, về sau làm sao còn lăn lộn được trong game online cơ chứ.

Quan Miên bảo: "Nếu nói vậy thì thực lực của người đó sâu không lường được."

Bạch Anh Tước thấy trong mắt cậu lóe lên ý chí chiến đấu thì cười bảo: "Anh lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh."

Quan Miên nhướng mày. Cậu tạm thời không định mời Bạch Anh Tước vào đội, tuy nếu có anh thì càng tiện cho cậu học hỏi và tìm hiểu cách chiến đấu của anh, nhưng điểm bất lợi là tư duy và thói quen của cậu sẽ bị ảnh hưởng theo anh. Đôi lúc quán tính rất đáng sợ. Một khi đã học theo thói quen của Bạch Anh Tước sẽ càng khó để thắng được anh hơn.

Kim Vũ Trụ đã nói là làm.

Sau khi về nhà, trước hết hắn ngồi nghiền ngẫm bài từ của Nam Hương Tử rồi bắt đầu tìm hiểu ba chữ "Tôn Trọng Mưu", cuối cùng phát hiện đó là tên của danh nhân thời xưa thì đã đúc kết được một kết luận khó khăn.

Quan Miên ngờ vực hỏi: "ID Sóng Mắt Có Điện không hay à?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Mày giờ đã có Ám Hắc Đại Công, tao cũng đâu thể nào cứ giữ 'sóng mắt có điện' nữa. Tao quyết định rồi, tao phải đổi ID!"

Quan Miên nói: "Cần làm thủ tục."

"Tao biết."

"Tính đổi thành gì?"

"Văn Đài, không được thì là Tôn Văn Đài (2)."

...

Kết quả sau khi kiểm tra là đều bị giành mất rồi.

Cuối cùng của cuối cùng, Sóng Mắt Có Điện bị đổi thành một Kim Văn Đài dở dở ương ương.

Kim Vũ Trụ rất để bụng về chuyện này, "Tao sẽ chứng minh tao mạnh hơn tên đó."

Quan Miên đáp: "Dựa vào đổi tên thì chả có tác dụng gì đâu."

Và thế là Kim Vũ Trụ phát điên. Mỗi ngày, hắn không chỉ theo Quan Miên cùng chơi mà sau khi cậu thoát mạng, hắn vẫn tiếp tục kiên trì chiến đấu, dẫn đến điểm số cùng kỹ thuật trong thời gian ngắn đều tiến bộ vượt bậc.

Nhưng Tội Lỗi Quá Xá thì hoàn toàn ngược lại. Một là vì gần đến cuối học kỳ, hai là số điểm đổi được trong thời gian học trước đã dùng hết nên chỉ đành ngoan ngoãn trở về làm cậu học sinh ngoan hiền.

Cậu ta rời đi xong thì đến lượt Thanh Sam Công Tử cùng Bị Thịt Rỗng thay phiên thế chỗ. Xét theo thành tích chiến đấu, Thanh Sam Công Tử cùng Bị Thịt Rỗng vốn không cùng một đẳng cấp. Vì vậy về lâu về dài, Bị Thịt Rỗng rất biết điều mà thường xuyên bắt cặp với Xích Đu Đung Đưa rèn luyện thêm, còn Thanh Sam Công Tử, Kim Vũ Trụ và Quan Miên thành lập đội ngũ luyện cấp lâu dài.

Trong game, cậu lại đụng phải Trọng Mưu thêm vài lần, tuy lần nào cũng thua nhưng thời gian thua càng lúc càng kéo dài, hơn nữa số lượng đạn pháo đối phương phải dùng cũng tăng lên đáng kể.

***

Chú thích:

(1) Những cái tên xuất hiện được lấy trong bài từ "Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài" của Nam Hương Tử.

Hà xứ vọng thần châu?

Mãn nhãn phong quang bắc cố lâu.

Thiên cổ hưng vong đa thiểu sự?

Du du!

Bất tận trường giang cổn cổn lưu.

Niên thiếu vạn đâu mâu,

Toạ đoạn đông nam chiến vị hưu.

Thiên hạ anh hùng thuỳ địch thủ?

Tào, Lưu!

Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu.

Bản dịch của Nguyễn Đương Tịnh:

Nào đâu cõi thần châu

Xa thẳm nơi kia bắc địa đầu

Hưng vong muôn kiếp bao thay đổi

Đằng đẵng!

Khác chi sông nọ chảy trôi mau

Lúc trẻ vạn binh mã

Hùng cứ đông nam đánh bấy lâu

Thiên hạ anh hùng ai đáng mặt?

Lưu? Tào?

Đẻ con nên giống được Trọng Mưu.

(2) Trọng Mưu là tên tự của Tôn Quyền, một nhân vật thời tam quốc. Văn Đài là tên tự của Tôn Kiên, cha Tôn Quyền.

Thành phố ảo mộng (hạ)

Trăng mật ngắn ngủi, công tác dài hạn.

Sự ăn ý ngầm giữa đối thủ chính là mặc cho chung quanh có bao nhiêu kẻ địch, trong mắt ta chỉ có mình ngươi.

Dưới sự khiêu chiến không ngừng của đội Quan Miên, đội ngũ Nam Hương Tử cuối cùng cũng âm thầm công nhận thân phận đối thủ của bên Quan Miên. Bọn họ thoát khỏi hình thức giáp lá cà, tiến hành kiểu khiêu chiến 1 vs 1. Hình thức này quả nhiên tiết kiệm thời gian cho cả hai bên. Tuy không thể lợi dụng giáp lá cà để chiến đấu với những đội yếu hơn khiến điểm số của đội Quan Miên thụt lùi, nhưng sau bao phen chiến đấu với đám Nam Hương Tử, lợi ích họ đạt được không hề ít chút nào.

Đầu tiên, đội Nam Hương Tử đã chứng minh được cùng một chiến thuật có thể áp dụng vào nhiều trường hợp khác nhau, cũng chính là học một hiểu ba. Ngoài ra tổ Nam Hương Tử sử dụng linh hoạt đủ mọi loại máy bay cũng đã thể hiện rằng trên đời này chỉ có sự khác biệt đẳng cấp giữa game thủ chứ máy bay chiến đấu không có phân biệt đẳng cấp.

Dù có bị hạn chế bởi thuộc tính của máy bay nhưng họ vẫn có thể dựa vào kỹ thuật của mình đã gỡ bại thành thắng.

Điểm cuối cùng chính là điểm đám Quan Miên học được. Không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là phải gây chấn động. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải trúng.

Bọn họ đã hiểu làm thế nào để dùng cách tối thiểu để giành được chiến thắng lớn nhất.

Thua liên tục cả tháng liền, Thanh Sam Công Tử ít nhiều bắt đầu cũng có cảm giác chán chán. Chẳng có game thủ nào chơi game để thua. Dù có là Độc Cô Cầu Bại xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung từ thời xa xưa thì cũng chỉ cầu một lần thua, giả sử ngày nào cũng thua nhất định ông ta cũng khó tránh rầu rĩ.

Vậy nên vào lần thất bại thứ n, Thanh Sam Công Tử rốt cuộc nhịn hết nổi phải hỏi: "Hay mình đổi đối thủ luyện đi?"

Đề nghị này lập tức nhận được sự phụ họa của Kim Vũ Trụ. Mang theo cái tên Văn Đài lại bị Trọng Mưu đánh cho tè ra quần chẳng phải việc gì đáng tự hào. Có mấy lần hắn còn suýt nhịn hết nổi muốn dùng máy truyền tin chửi đối phương bất hiếu. Đáng tiếc đối phương tuy nhận lời mời khiêu chiến của họ nhưng xưa giờ chưa bao giờ nhận tin nhắn.

Kim Vũ Trụ hằm hè nói: "Hay cứ để tao tra ra gốc gác của họ xem rốt cuộc là ai rồi mình theo đó mà tính."

Thanh Sam Công Tử hợp tác với hắn một tháng cũng xem như khá thân thiết nhưng vẫn không phải là hiểu lắm về Kim Vũ Trụ, vì thế bèn hỏi: "Cậu là thám tử tư?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Lúc cần thiết có thể kiêm luôn."

Thanh Sam Công Tử hỏi: "Thế cậu định tra xong rồi tính thế nào?"

Kim Vũ Trụ trả lời: "Ví dụ như nếu họ sợ cao thì lúc vào game mình mở mấy video nhảy dù chẳng hạn. Còn nếu sợ nước thì tôi sẽ tạo ra hiệu ứng bão lụt 3D này nọ."

Quan Miên nói: "Nếu họ là đồng tính thì mày tính gửi hình khỏa thân của mày qua à?"

Kim Vũ Trụ đáp: "Đương nhiên là không. Tao sẽ chỉ đem hình của họ chỉnh thành khỏa thân rồi phát tán trên mạng." Vênh váo và đắc ý nói xong, hắn chợt phát hiện Thanh Sam Công Tử đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị bèn gãi đầu nói: "Tôi chỉ tưởng tượng chút thôi, tưởng tượng đâu có phạm pháp nhỉ?"

"Thế cậu tiếp tục tưởng tượng đi." Thanh Sam Công Tử quay sang Quan Miên, "Cậu định thế nào?"

Quan Miên đáp: "Thật ra muốn thắng họ không phải khó."

Kim Vũ Trụ trừng mắt cậu, "Trong tình huống tụi mình thua liền cả tháng, mày nói câu này có sức sát thương nhất định từ đầu đến chân luôn á."

Quan Miên vặn lại: "Thế mày có muốn gỡ bại thành thắng không?"

"Phải làm thế nào?" Thanh Sam Công Tử muốn bỏ cuộc vì ban đầu anh ta cảm thấy không có cơ hội thắng, nhưng nếu giờ có hy vọng đương nhiên thái độ sẽ khác.

Kim Vũ Trụ cũng nói: "Nếu tao không muốn... là xạo đó! Tao mơ cũng muốn! Thậm chí có mấy lần tao đã mở máy tính lên rồi đấy chứ... Giả sử không sợ phải đi tìm anh họ cả nhà họ Bạch làm anh em đồng cam cộng khổ, chắc tao đi theo tiếng gọi của con tim."

Quan Miên nói: "Tôi đã quan sát chiến lược của họ, thật ra họ có một thói quen rất không tốt."

Kim Vũ Trụ hỏi: "Dao hai lưỡi?"

Quan Miên đáp: "Bọn họ quá xem trọng tỷ lệ đánh trúng và hiệu quả của đòn đánh trúng. Mỗi lần ra tay là phải đánh trúng tử huyệt của đối thủ."

Kim Vũ Trụ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt rắn bắt chỗ bảy tấc cổ, hiểm quá là hiểm."

Quan Miên nói: "Nhưng ngược lại cũng vì họ quá xem trọng chất lượng mà bỏ qua số lượng."

Thanh Sam Công Tử nói: "Dùng cách tấn công oanh tạc điên cuồng sao? Hồi trước mình đã từng thử nhưng không hiệu quả."

Quan Miên nói: "Cách đánh điên cuồng oanh tạc như lưu manh chỉ tổ khiến đôi bên đều thiệt. Nếu chúng ta may mắn hơn thì địch chết trước, nếu không thì mình đi trước. Nhưng cách đánh này mà dùng với thực lực của bọn Nam Hương Tử thì không có tác dụng."

Thanh Sam Công Tử hỏi: "Thế ý cậu là...?"

Quan Miên đáp: "Công thủ toàn vẹn. Khi đối phương không ngừng tấn công, chúng ta phải bảo vệ tử huyệt của mình. Chúng ta đánh với họ không biết bao nhiêu lần nên đã rõ họ thích tấn công vào vị trí nào của máy bay chiến đấu."

Kim Vũ Trụ đáp: "Máy cung cấp năng lượng, kho đạn, motor, và còn cánh trái khoang máy bay."

Quan Miên nói: "Bốn vị trí này không phải dễ đánh nhưng chẳng qua chỉ số phòng ngự thấp quá, là nơi dễ dàng dùng cách bèo nhất để đạt được hiệu quả tốt nhất."

Kim Vũ Trụ chợt lên tiếng: "Chỉ cần chúng ta né được mấy chỗ đó, đối phương sẽ không thể công phá phòng ngự của chúng ta dễ dàng vậy nửa?"

Thanh Sam Công Tử nói: "Cách này tôi từng thử nhưng đối thủ quá gian xảo, sẽ thường sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian."

Quan Miên hỏi: "Khi anh dùng chiến thuật này thì mình đang sử dụng máy bay chiến đấu nào?"

Thanh Sam Công Tử đáp: "Ước Mơ." Ước Mơ là máy bay chiến đấu có chỉ số phòng ngự cao nhất, nếu cả nó còn không áp dụng được chiến lược thì những loại khác càng khỏi cần bàn.

Quan Miên nói: "Lần này chúng ta dùng Chân Có Lông Bay."

Mắt Thanh Sam Công Tử sáng lên: "Dựa vào tốc độ?"

Quan Miên trả lời: "Không chỉ tốc độ. Chân Có Lông Bay còn một ưu điểm khác đó là máy ẩn nấp để biến mất khỏi radar của đối phương trong vòng vài giây."

Vài giây nghe thì rất ngắn nhưng giả sử thao tác đủ nhanh, phản ứng đủ nhạy đã có thể làm được rất nhiều việc.

Thanh Sam Công Tử thấy Kim Vũ Trụ lại bắt đầu ấn tới ấn lui trên hệ thống thì ngờ vực hỏi: "Cậu làm gì thế?"

"Gửi thư khiêu chiến." Kim Vũ Trụ đắc ý vỗ tay, "Họ chấp nhận rồi, hiện tại để các anh đến xử lý mấy bé nào! Ha ha ha!"

Ba người lựa chọn Chân Có Lông Bay.

Lần này Quan Miên không nhường nữa, cậu chọn vị trí buồng lái, Kim Vũ Trụ chọn tấn công, Thanh Sam Công Tử cũng không có ý kiến gì mà chỉ bước vào phòng điều khiển.

Máy bay chiến đấu từ từ khởi động và hòa vào bóng đêm của vũ trụ.

Kim Vũ Trụ mặt mày hớn hở tỏ vẻ muốn thử, "Tao hơi có tí mất kiên nhẫn rồi."

Quan Miên đáp: "Từ tần suất mày run chân mà nói thì quá rõ ràng."

Kim Vũ Trụ nói: "Mày đổi thành chuyên gia tâm lý học hồi nào vậy cưng."

Quan Miên đáp: "Bởi vì mày có biểu hiện đặc thù của nhân sĩ trung niên mắc chứng buồn tiểu nhiều lần trong các quảng cáo."

Kim Vũ Trụ đang định đáp trả thì nghe thấy Quan Miên nghiêm mặt nói: "Xuất hiện rồi."

Kim Vũ Trụ cùng Thanh Sam Công Tử bắt đầu phấn chấn tinh thần. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, một chiếc máy bay Thắng Lợi xuất hiện trong tầm quan sát của radar.

Quan Miên láy máy bay phóng nhanh về phía trước.

Kim Vũ Trụ nắm chặt tay vịn, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình vừa bức bối hỏi: "Sao họ còn chưa ra tay?"

Thanh Sam Công Tử đáp: "Mộng Xuân nãy giờ lái đường vòng vèo khiến họ rất khó tìm được nhược điểm để tấn công."

Quan Miên gật đầu.

Kim Vũ Trụ bất thình lình phóng đạn theo dõi tung tích. Tốc độ của Chân Có Lông Bay tuy nhanh nhưng sức tấn công khá yếu, chỉ có đạn theo dõi và pháo, yêu cầu rất cao về độ ăn ý giữa người lái và người phụ trách tấn công.

Đối phương nhanh chóng tránh được.

Quan Miên điều khiển máy bay bẻ ngoặc đột ngột.

Kim Vũ Trụ cả người nhoài về phía trước nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào? Đối phương ra tay rồi chưa?"

Vũ trụ vẫn là màn đen vô tận. Ngoài đạn theo dõi Kim Vũ Trụ ban nãy bắn ra thì không còn dấu vết nào khác.

Thanh Sam Công Tử nói: "Xem ra chiến thuật đã phát huy tác dụng. Đối phương không tìm được vị trí để tấn công thì không tấn công nữa."

Kim Vũ Trụ hỏi: "Này có phải là chứng rối loạn cưỡng chế không nhỉ?"

Quan Miên đáp: "Còn chưa."

Kim Vũ Trụ ầm ĩ phản bác: "Thế này mà còn chưa phải?"

Quan Miên đáp: "Thế này còn chưa xem là phát huy tác dụng."

Thanh Sam Công Tử lập tức hiểu ý, "Đúng đấy. Tuy họ không ra tay tấn công nhưng chúng ta cũng rất khó để đánh trúng họ. Sức tấn công của Chân Có Lông Bay quá yếu."

Kim Vũ Trụ đáp: "Biết đâu tối nay mẹ họ nấu bữa khuya gọi họ mau logout nên sẽ không chiến mà hàng."

Quan Miên nói: "Tao không phản đối việc mày đi ứng cử làm mẹ họ đâu."

Kim Vũ Trụ: "..."

Thanh Sam Công Tử nói: "Cậu đánh giá tình hình thế nào?" Trong Mộng Đại Lục, ấn tượng của anh ta về Mộng Xuân chỉ vẻn vẹn người này rất được Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân xem trọng, hình như rất có năng lực. Nhưng nhận xét chân chính về cậu chỉ bắt đầu sau khi gia nhập tinh chiến. Quen cậu càng lâu, anh ta càng ỷ lại vào cậu, hình như chỉ cần có mặt cậu thì vấn đề gì cũng được giải quyết ổn thỏa. Đây cũng là nguyên nhân dù thua liền cả tháng anh ta vẫn chọn đội của Quan Miên. Nhìn bề ngoài cậu có vẻ rất lạnh lùng, không dễ chung đụng, nói chuyện lại cay nghiệt, khó lòng làm thân nhưng về lâu về dài lại bị cậu thu hút. Cảm giác này rất giống với Phồn Tinh Hữu Độ năm ấy, nhưng chỉ khác ở chỗ Phồn Tinh Hữu Độ là gió xuân, ấm áp nhưng khó nắm bắt. Mộng Xuân lại là gió thu, nhẹ nhàng nhưng cũng không dễ chạm vào.

Quan Miên nói: "Tôi có một cách nghĩ mạo hiểm."

Thanh Sam Công Tử và Kim Vũ Trụ đồng loạt nhìn cậu.

Đối phương rõ ràng có dấu hiệu mất kiên nhẫn, bắt đầu tìm đủ mọi cách để đột phá điểm mấu chốt của bên Quan Miên. Thế nhưng sở trường của Chân Có Lông Bay lại là tốc độ, vì vậy bất kể đối phương có bay sang trái sang phải hay vòng vòng thế nào, Quan Miên đều có thể để họ vồ hụt.

Máy bay Thắng Lợi tìm mãi không thấy điểm tấn công thì thay đổi chiến lược thành tấn công vũ bão!

Thao tác của Quan Miên lại vô cùng nhuần nhuyễn, ung dung thoắt ẩn thoắt hiện giữa mưa bom lửa đạn.

Kim Vũ Trụ hỏi: "Nếu mày lùi về sau tao còn hiểu được, ấy là vì giữ khoảng cách an toàn, nhưng tiến về trước là tại sao chứ?"

Quan Miên đáp: "Mày sẽ biết ngay thôi."

Lời cậu vừa dứt, Chân Có Lông Bay đột nhiên phóng vọt đến trước. Cùng lúc đó, trên radar của Thắng Lợi ba giây không tìm thấy mục tiêu.

Trọng Mưu đột nhiên nói: "Toàn lực tiến về phía trước."

Tuy mức độ ăn ý của họ rất cao, Trọng Mưu vừa nói xong, Anh Hùng Thùy Địch lập tức phóng tới nhưng khoang máy bay vẫn truyền đến cảm giác va chạm cực mạnh. Ngay lập tức sau đó cả ba người nhìn thấy đầu máy bay nhọn hoắc của Chân Có Lông Bay đâm sầm tới!

Rầm!

Máy bay Thắng Lợi nổ trước rồi tới Chân Có Lông Bay...

Tuy là ôm nhau cùng chết nhưng Tinh Chiến lấy thứ tự thời gian để phán xét thắng thua, vì vậy Quan Miên dựa vào ưu thế vài giây đã giành chiến thắng trước đội Nam Hương Tử.

Thắng lợi đến quá nhanh khiến Kim Vũ Trụ sau khi bị truyền tống ra ngoài xong vẫn còn choáng váng, không ngừng hỏi liên tục: "Mình thắng rồi sao? Thắng rồi hả?"

Thanh Sam Công Tử vỗ vai hắn và nói: "Thắng rồi."

Trên mặt Quan Miên cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười đầy tự tin. Thực tế đã chứng minh, trong tinh chiến, loại chiến thuật liều mạng này rất hữu hiệu.

Kim Vũ Trụ đột nhiên nói: "Í, họ lại gửi thư khiêu chiến."

Thanh Sam Công Tử cười đáp: "Xem ra có người không phục."

Quan Miên nói: "Chưa chắc là vì không chịu thua."

Kim Vũ Trụ đáp: "Mặc kệ thế nào cứ để tao đi xem xem. Tao rất tò mò muốn nhìn thấy bản mặt vặn vẹo vì nóng nảy, giận dữ, chửi bới của họ..."

Quan Miên nói: "Mày mỗi lần thoát game đều soi gương phải không?"

Kim Vũ Trụ: "..."

Ba người lại vào game. Lần này họ chọn Ước Mơ. Đổi máy bay chiến đấu cũng là một cách để thể hiện sự tự tin và để chứng minh rằng họ không phải chỉ có một loại chiến thuật.

Đối phương chọn Tinh Anh. Lần này vị trí hai bên được truyền tống đến không xa nhau lắm, vì vậy Tinh Anh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình của đám Quan Miên.

Kim Vũ Trụ hưng phấn nói: "Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!"

Quan Miên đáp: "Nhìn họ không giống tới để đánh nhau."

Kim Vũ Trụ bèn bình tĩnh lại, "Phải nhỉ, tốc độ rất chậm, hổng lẽ tới để đầu hàng?"

Hệ thống tin nhắn lóe sáng.

Quan Miên nhấp nhận.

Trên màn hình lập tức hiện ra mặt của đối phương.

Kim Vũ Trụ "á" lên một tiếng, chỉ vào màn hình và hỏi: "Người mày rất quen?"

Quan Miên nhìn chằm chằm người đó rồi hờ hững đáp: "Đàm Chinh?"

Đàm Chinh ngồi đó, mười ngón tay đan vào nhau, "Chúc mừng chiến thắng."

Kim Vũ Trụ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Đàm Chinh không để ý đến hắn mà chỉ hỏi Quan Miên: "Tôi muốn biết chiến thuật ban nãy là do ai nghĩ ra?"

Quan Miên đáp: "Tôi."

Đàm Chinh nói: "Tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách phá. Đáng tiếc thời gian để chơi game không còn nhiều, bằng không nhất định sẽ phá chiến thuật của cậu rồi mới rời game."

Kim Vũ Trụ hỏi: "Anh tính làm gì?"

Đàm Chinh tiếp tục làm như không thấy, "Nhưng đợi tôi tìm ra cách phá giải tôi sẽ quay lại."

Kim Vũ Trụ nổi giận. "Tôi là bố anh đấy, anh phớt lờ tôi?"

Đàm Chinh cuối cùng cũng nhìn hắn một cái, "Sao anh biết tôi nhất định là Trọng Mưu?"

Kim Vũ Trụ hùng hồn đáp: "Trực giác." Ngừng một chốc hắn chợt hỏi: "Là anh đúng không?"

Đàm Chinh tắt hệ thống tin nhắn. Máy bay Tinh Anh ngay sau đó cũng rút game. Lần này, bọn Quan Miên không đánh mà thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com