TruyenHHH.com

Re Up Toan Chuc Vong Du Chi Kho Luc Edit

Đến kỳ "bão hòa", cùng đón tân niên.

Chơi một game lâu ngày khó tránh cảm thấy nhàm chán. Nếu là cả đám bạn thường rủ nhau tụ tập thành thói quen còn đỡ, cảm giác nhàm chán sẽ bị vùi sâu trong lòng, không có cơ hội trỗi dậy. Nhưng một khi từng đám bạn hết tốp này đến tốp khác bỏ đi, cảm giác đó sẽ vùng lên như lũ vỡ đê, dần dần mài mòn kiên trì của bạn với game. Nếu khi Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng rời game đã gieo một hạt giống trong lòng cậu, thì lá thư của Tội Lỗi Quá Xá chẳng khác nào tưới nước cho nó đâm chồi nảy lộc.

Vì thi cử ẩu tả mà Tội Lỗi Quá Xá bị xếp vào một công ty thực tập giờ giấc tréo ngoe, làm việc từ trưa đến tối. Vì vậy thời gian vào game của cậu ta chuyển thành buổi sáng, ngược hẳn với giờ giấc của Quan Miên. Hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.

Giả sử là Quan Miên trước đây, cậu sẽ không bao giờ vì những chuyện thế này mà cảm thấy nuối tiếc và buồn bã. Nhưng sau khi xác định tình cảm của mình dành cho Bạch Anh Tước, trái tim khô cằn của cậu như có dòng suối chảy qua. Bức tường kiên cố ngăn cậu vào thế giới bên ngoài từ từ rạn nứt.

Nhưng với một chuyên gia phân tích số liệu mà nói, xử sự cảm tính là tín hiệu rất nguy hiểm. Biển tình cảm mênh mông sẽ dần nhấn chìm lý trí, khiến người ta dễ xúc động và hoang mang. Đây là hướng hoàn toàn ngược lại với lý trí được rèn giũa bấy lâu.

Quan Miên quyết định tạm thời đổi game để cảm giác này có thời gian lắng xuống rồi biến mất.

Ngón tay cậu lướt qua thực chiến, IQ, kinh doanh, nuôi thú rồi dừng lại ở thể loại tổng hợp.

Xếp đầu là Mộng Đại Lục cậu thường chơi, sau đó tới Hy Nháo Giang Hồ, Cửu Giới, Tinh Quang... Ngón tay cậu đặt ở chữ Cửu Giới rồi nhấn xuống.

Có lẽ do tò mò.

Hoặc có lẽ sự hiện diện của Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng khiến cậu có cảm giác gần gũi thân quen.

...

Lại cảm tính.

Vào game xong, cậu vẫn còn đang bất mãn với bản thân.

[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn chủng tộc cho nhân vật:

Nhân loại.Thiên sứ.Đọa thiên sứ.Quỷ hút máu.Người trong suốt.Người lùn.Titan.Tinh linh.Người sói.Vu sư.

...

Và các chủng tộc linh tinh khác, con số lên đến gần hai mươi.

Quan Miên chọn "nhân loại" không chút do dự. Trước khi chọn game này cậu chưa đọc giới thiệu gì về nó, còn cậu lại ghét những thứ không chắc. Vậy nên cậu chọn nhân loại, dù sao cũng làm người được hơn hai mươi năm nên ít nhiều cũng thấy thân thiết hơn.

[Hệ thống] Bạn đã sáng suốt lựa chọn nhân loại. Vì để chứng minh trong người bạn đang chảy dòng máu cao quý của nhân loại, mời bạn hãy lựa chọn hình thức kiểm tra.

Tranh cãi trí thức.Cãi lộn chợ búa.Nói mỉa nói mai.Miệng nam mô bụng bồ dao găm.

...

Ba chữ "không bình thường" Bách Chiến Bách Thắng dùng để miêu tả game này đúng là quá súc tích.

Nhưng đúng là đã mang lại cho cậu cảm giác mới mẻ. Quan Miên chọn "miệng nam mô bụng bồ dao găm". Ngay lập tức trước mặt cậu xuất hiện một ông già mập mạp, ông ta vừa mỉm cười vừa nói với cậu: "Cậu là thằng ngốc nhất trong vũ trụ."

"..." Quan Miên nhìn ông ta mà chẳng hiểu mô tê gì.

Ông già lại nói: "Xem đấy, cậu ngốc đến mức chẳng biết đáp trả, ngốc thấy rõ luôn!"

"..."

"Cậu ngốc thế nhất định sẽ kéo thấp IQ trung bình của nhân dân cả nước. Lẽ nào cậu không biết thẹn là gì sao? Lẽ nào cậu không định trả lời gì sao?"

Quan Miên đợi đúng năm phút, phát hiện nhiệm vụ duy nhất của ông già là gây tổn thương cho cậu thì mới mở miệng nói: "Tôi đang chờ."

Ông già cười hỏi: "Chờ cái gì? Chờ cậu trở nên thông minh hả? Vậy thà rằng chờ đến tận thế còn lẹ hơn."

Quan Miên đáp: "Chờ ông đứt hơi. Chuyện này chắc chỉ cần tính bằng phút."

"Phụt!" Ông già ngửa mặt phun máu.

[Hệ thống] Chúc mừng Mộng Xuân Không Tỉnh chiến thắng ông già Cười Híp Mắt, hệ thống xin tặng cho bạn thêm một chiếc quần lót. Hoan nghênh bạn đến với Cửu Giới, chúc bạn chơi game vui vẻ.

Giây kế tiếp.

Quan Miên xuất hiện trong một đại sảnh sang trọng xa hoa trông vừa giống khách sạn lại vừa giống biệt thự. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong tay cậu có thêm một chiếc quần lót.

"Hoan nghênh bạn đến Con Thuyền Noah." Một thanh niên phong độ ngời ngời từ trên cầu thang bước xuống, "Tôi là quản lý phòng, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?"

Quan Miên lẳng lặng nhìn cậu ta một lúc rồi mới trả lời: "Cho hỏi thùng rác ở đâu?"

Nụ cười của thanh niên vẫn xán lạn: "Bạn muốn vứt thứ gì có thể giao cho tôi, tôi nhất định sẽ mang lại cảm giác thân thiết như ở nhà cho bạn. Nhưng trải nghiệm cảm giác đó xong bạn nhớ phải chọn Con Thuyền Noah... Ặc, bạn muốn ném chiếc quần lót này à?"

Quan Miên đáp: "Ừ."

Thanh niên nói: "Chiếc quần lót này có chỗ nào không hợp ý bạn? Màu sắc? Kiểu dáng? Hay là... Size?"

Quan Miên hỏi: "Anh có mặc mỗi chiếc quần lót mà chạy nhông nhông ngoài đường không?"

Thanh niên cười đầy vẻ mờ ám: "Chuyện đó phải xem xem người đứng trên đường ngắm tôi là ai."

Quan Miên hỏi: "Tôi thì sao?"

Thanh niên đáp: "Không cho nhìn."

Quan Miên đáp: "Đáp án của tôi giống đáp án của anh."

Thanh niên thuận tay nhét quần lót vào túi quần, "Thôi được rồi. Vậy chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy nhé. Bạn có thể lựa chọn ở lại Con Thuyền Noah nghỉ ngơi một đêm và trải nghiệm dịch vụ hoàn hảo đáng được đánh giá ngàn sao. Sau đó có thể thông qua Con Thuyền Noah đến những giới khách để rèn luyện. Đến khi lên level 10, bạn có thể lựa chọn môn phái, sau đó học các kỹ năng. Tin tôi đi, Con Thuyền Noah sẽ là môn phái không khiến bạn thất vọng, kỹ năng nhiều, hiệu ứng bắt mắt... Nè nè, bạn định làm gì đó?"

Quan Miên nhìn chằm chằm vào nút thoát game trong bảng điều khiển, "Rời game."

Nụ cười hoàn hảo của thanh niên cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, "Tại sao chứ? Bạn đã bắt đầu chơi đâu."

Quan Miên nói: "Không vui."

Thanh niên đáp trả: "Bạn còn chưa chơi sao biết không vui?"

Quan Miên đáp: "Vì đến tận bây giờ còn chưa được chơi."

Thanh niên xấu hổ nói: "Sắp được bắt đầu rồi. Nếu bạn không ngại bây giờ sẽ bắt đầu ngay và luôn!"

Quan Miên đáp: "Không cần đâu."

Thanh niên tỏ ra khá bất mãn với kiểu một mực làm theo ý mình của cậu, nhưng thói quen nghề nghiệp khiến thanh niên vẫn giữ được nụ cười chói mắt, "Tại sao lại thế?"

Quan Miên đáp: "Tuy anh không nói nữa nhưng dư âm của nó vẫn vang vọng mãi trong lỗ tai tôi."

Thanh niên: "..."

Quan Miên nhanh chóng ấn nút thoát game bỏ của chạy lấy người.

Từ Cửu Giới đi ra, Quan Miên chẳng thấy tha thiết gì với game nào khác nữa nên rời khỏi buồng game. Vừa ra ngoài, cậu đã nhìn thấy Bạch Anh Tước bưng cốc nước chanh đi đến và hỏi: "Em đang chơi gì thế?"

Quan Miên đáp: "Cửu Giới."

Bạch Anh Tước cười hỏi: "Vui không?"

Quan Miên đáp: "Hết sức hết sức quái dị. Anh chơi thử rồi à?"

Bạch Anh Tước đáp: "Đọa thiên sứ của anh chắc tới cấp năm mấy rồi."

"Ờ."

Quan Miên không có phản ứng gì bởi cậu chẳng mấy quen thuộc với Cửu Giới. Thật ra cấp năm mươi mấy trong Cửu Giới tuyệt đối có vé nằm trong top 100. Nếu thăng cấp trong Mộng Đại Lục được gọi là chậm thì trong Cửu Giới gần như là thụt lùi. Có khi không hoàn thành nhiệm vụ còn phải chịu phạt. Chưa kể nhiệm vụ trong Cửu Giới vô cùng vô tận lại rất lạ, ví dụ như phải tìm đủ người chơi poker, ai thắng sẽ được điểm kinh nghiệm từ người thua. Hoặc ví dụ như phải ăn mặc trang điểm đến khi công chịu xòe đuôi mới thôi.

Từng có chuyên gia đánh giá thế này: Sự nhiệt tình với game Cửu Giởi đã chứng minh rằng trong lòng rất nhiều người có bóng đen thích bị ngược!

Bạch Anh Tước hỏi: "Sao em ra sớm quá vậy?" Anh quay đầu nhìn đồng hồ thấy còn chưa đến tám giờ.

Quan Miên uống một ngụm nước chanh rồi đáp: "Vì NPC phiền quá."

Bạch Anh Tước nhướng mày.

Nhìn anh, Quan Miên chợt có cảm giác muốn kể lể hết với anh. Xưa giờ cậu vốn quen vùi sâu các suy nghĩ và việc từng trải trong lòng, dù với Kim Vũ Trụ cậu cũng chẳng hay tâm sự. Một là vì thói quen, hai là vì khi gặp Kim Vũ Trụ, rất hiếm khi cậu có cơ hội chen lời.

Bạch Anh Tước kiên nhẫn ngồi xuống cạnh cậu.

Quan Miên sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể sơ qua mọi chuyện.

Bạch Anh Tước ngạc nhiên hỏi: "Con Thuyền Noah? Anh nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu tìm ra Con Thuyền Noah, nhưng xưa nay ít người hoàn thành được lắm."

Quan Miên hỏi: "Con Thuyền Noah chẳng phải là một môn phái sao?"

Bạch Anh Tước gật đầu đáp: "Nhưng số người thuộc môn phái này ít lắm. Theo anh biết thì có một người là diên viên tấu nói, nhưng qua đời rồi. Một người nữa sau này thành trở thành nhân viên ngoại giao của chính phủ, đương nhiên bây giờ cũng chẳng còn thời gian chơi game."

Quan Miên nhớ lại vòng kiểm tra ban đầu rồi trầm ngâm bảo: "Cũng đúng."

***

Quan Miên vs Thạch Phi Hiệp: 1-0 =))))))))

Trải nghiệm với Cửu Giới chính thức chấm dứt. Có so mới thấy hơn thua, nếu Cửu Giới tập hợp đủ loại nhiệm vụ vớ vẩn kỳ cục chẳng biết đào đâu ra, thì Mộng Đại Lục ít ra còn giữ được người chơi lâu đủ để sinh ra cảm giác "chán", mà Cửu Giới đã được xem như game khá nổi tiếng. Thời kỳ "chán game" ngắn ngủi của Quan Miên nhanh chóng đóng băng trước sự nhiệt tình bùng cháy của vị quản lý phòng bí ẩn trong Con Thuyền Noah.

Vì vậy mấy ngày sau Quan Miên lại về với Mộng Đại Lục.

Với Tinh Phi Ngân mà nói, đây chính là thời điểm cần Quan Miên nhất.

Lúc đầu cậu ta đề bạt và nâng đỡ Quan Miên hoàn toàn vì Quan Miên là do Phồn Tinh Hữu Độ đề cử. Về năng lực của Quan Miên, cậu ta chưa nắm rõ lắm và cũng chưa tin hẳn, nhưng những biểu hiện của Quan Miên sau đó hoàn toàn xứng đáng với chức nguyên lão, cộng thêm thời gian lên mạng ổn định, dần dà, Tinh Phi Ngân đã thầm xếp Quan Miên vào danh sách hội phó như Thanh Sam Công Tử và Vô Song. Đương nhiên giả sử Minh Nguyệt Vô Ảnh và Vô Song không cùng rút game, Thanh Sam Công Tử thì càng lúc càng mất tăm, Tinh Phi Ngân vẫn chưa vội tiến cử Quan Miên làm hội phó nhanh đến thế. Xem tình hình bây giờ, quyết định của cậu ta đúng là nhìn xa trông rộng. Ít ra lúc cậu ta đang bù đầu bù cổ với những việc ngoài đời thực, Baute không phải rơi vào cảnh như rắn mất đầu.

Không thể không khen khả năng thích ứng mạnh mẽ của Quan Miên. Bất luận là trưởng lão quản lý tài chính hay hội phó thay mặt hội trưởng và chủ thành, cậu đều chèo chống thuận buồm xuôi gió.

Công hội Tinh Nguyệt thuộc nhóm đầu tiên xây dựng thành thị trong Mộng Đại Lục. Trước Tinh Nguyệt, có lẽ chỉ có công ty game mới biết thành phố nên vận hành thế nào. Đương nhiên sau khi trải qua đủ loại chướng ngại như thành chiến này nọ, không còn game thủ nào ngây thơ tin rằng công ty game sẽ để họ tự do muốn làm gì thì làm trong Mộng Đại Lục. Vì vậy sau khi thành phố được xây xong, mọi người chỉ đành lấy kinh nghiệm thực tiễn tham khảo để tổ chức và kinh doanh. Ví dụ như lập các bộ phận hay chế độ về phúc lợi...

Một thành phố ảo dần trở nên giống một quốc gia nhỏ.

Việc đầu tiên Quan Miên làm là tạo thêm sắp xếp các bộ phận. Bộ phận ra đời sớm nhất Bộ Ngoại giao. Vốn theo Quan Miên thì bộ phận này có cũng được, không cũng chẳng sao, nhưng Công hội Đế Diệu, Công hội Hắc Diệu Thạch và Công hội Nhất Trụ Kình Thiên đều phái "sứ giả" đến ngoại giao, bên họ cũng không thể bất lịch sự không tiếp, vì vậy Bị Thịt Rỗng bị cậu bắt lính.

Bị Thịt Rỗng rầu rĩ nói: "Em là hội phó của Công hội Macey."

Quan Miên nói: "Kiêm thêm chức."

Bị Thịt Rỗng hấp hối giãy dụa: "Em hổng rành mấy cách ngoại giao."

Quan Miên nói: "Tôi dạy cậu."

Bị Thịt Rỗng liếc cậu trắng cả mắt, "Vậy có khác gì anh tự thân vận động đâu, cần gì phải làm chuyện vớ... E hèm, vẽ thêm chuyện?"

Quan Miên đáp: "Vì quá đơn giản nên tôi không muốn lãng phí thời gian."

"Đơn giản cỡ nào?"

Quan Miên trả lời: "Mấy chuyện này nói chung có ba bước, gặp mặt thăm hỏi, trò chuyện tán phét và nói lời tạm biệt. Cậu học ba câu là đủ rồi."

Bị Thịt Rỗng nói: "Đừng nói là chúc bạn buổi sáng tốt lành, rất vui được gặp bạn và hoan nghênh bạn lại ghé thăm à nha?"

Quan Miên lắc đầu đáp: "Là: Chào bạn, cảm ơn, tạm biệt."

"..."

"Chắc trưa là ghé đó."

"..."

Giữa hai lựa chọn là tiếp tục tranh luận cùng Quan Miên và bất chấp làm bừa, cuối cùng Bị Thịt Rỗng chọn điều sau.

Về việc Bị Thịt Rỗng được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đầu tiên của thành phố Baute, Xích Đu Đung Đưa vô cùng phấn khởi, hơn nữa còn chủ động đề cử mình làm thư ký cho Bộ trưởng. Bị Thịt Rỗng đắc ý đáp ứng với yêu cầu của bạn gái.

Đến khi cả núi việc được giải quyết xong xuôi, bắt đầu có thời gian rảnh rỗi giở báo ra xem, Bị Thịt Rỗng mới phát hiện Xích Đu Đung Đưa đã đăng một bài viết với tiêu đề "Bí quyết thành công của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đầu tiên", lượng view khá đáng kể.

Thân là nhân vật chính, Bị Thịt Rỗng khó tránh cảm thấy lâng lâng, nhưng nụ cười của cậu ta không giữ được bao lâu từ từ, từ từ héo úa. Bởi vì tuy tiêu đề bài viết rất dài, nhưng nội dung lại quá ngắn. Xích Đu Đung Đưa súc tích thuật rằng, Bộ trưởng Bị Thịt Rỗng phát huy trình độ kiệm lời như vàng đến một tầm cao mới, tuyên truyền châm ngôn "Nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai". Trước sự giao lưu nhiệt tình của những Bộ trưởng khác, Bị Thịt Rỗng chỉ trả lời đúng ba câu cùng một công thức: Cảm ơn.

Bị Thịt Rỗng tức gần chết.

Cậu ta nhớ rõ khi gặp người đẹp Bộ trưởng của Công hội Hắc Diệu Thạch, cậu ta nói: "Gặp được em vinh hạnh quá!"

...

Thôi phải rồi, đây chính là nguyên nhân mình được lên báo.

Sau Bộ Ngoại giao là đến Tổng cục Thuế, Bộ Thương mại, Bộ Bảo an, Bộ Quy hoạch và Bộ Nhân sự.

Vốn bọn Bị Thịt Rỗng còn định thành lập tòa án, Cục Cảnh sát này nọ nhưng đều bị Quan Miên bỏ phiếu phản đối. Bản chất của Mộng Đại Lục là một trò chơi, đặt ra đủ loại khuôn phép chỉ tổ khiến game trở thành cứng nhắc, hội viên mất đi hứng thú.

Những bộ phận nêu trước đó đều được tạo ra nhằm phục vụ game. Tổng cục Thuế thu thuế để đảm bảo tài chính, Bộ Thương mai là để mở mang cửa tiệm quán xá, Bộ Bảo an chuyên phòng thủ bảo vệ thành phố – là bộ phận quan trọng nhất, Bộ Quy hoạch lên kế hoạch xây dựng đường xá, Bộ Nhân sự chiêu nạp hội viên. Nói đơn giản chính là chia ra thi hành những trách nhiệm vốn thuộc về hội trưởng và hội phó, cộng thêm vài bộ phận lập ra nhằm đảm bảo lợi ích cho thành phố, ngoài việc thành chiến và phân chia phúc lợi, trên cơ bản không hề can thiệp vào quyền tự do của hội viên.

Sau đó Bị Thịt Rỗng mang vài tin tức về, đại khái bảo rằng các bộ phận của Hắc Diệu Thạch được phân chia rất cẩn thận tỉ mỉ, còn bên Đế Diệu lại hơi qua loa, chỉ giữ nguyên sắp xếp lúc trước của hội trưởng và nguyên lão. Cuối cùng khi nhắc đến Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, cậu ta cau mày nói: "Nhất Trụ Kình Thiên chả làm gì cả."

Quan Miên nói: "Chuyện quan trọng nhất họ cần làm bây giờ là tu bổ lại thành thị."

"Không, ý em là họ chẳng buồn khởi công luôn ấy." Bị Thịt Rỗng nhớ đến người đại diện ngoại giao của Nhất Trụ Kình Thiên là Vạn Thọ Vô Cương. Cậu ta có ấn tượng khá tốt với anh chàng này, là một người rất thành thật. Cả chuyện muốn liên minh với Công hội Tinh Nguyệt cũng nói huỵch toẹt ra luôn. Bị Thịt Rỗng không từ chối thẳng thừng mà chỉ bảo, anh em với nhau, bàn chuyện công mãi sẽ làm sứt mẻ tình cảm, rồi ba hoa về đủ chuyện trời trăng mây gió linh tinh. Vạn Thọ Vô Cương cảm giác được thái độ qua loa của cậu ta nên cũng thôi không bàn tiếp.

Tuy Công hội Tinh Nguyệt không đứng về phía Công hội Nhất Trụ Kình Thiên nhưng Công hội Nhất Trụ Kình Thiên vẫn từng bước một thực hiện kế hoạch trả thù. Về chuyện này đừng nói chi đến Diệu Minh hay Lòng Son Chiếu Sử Xanh, cả Quan Miên cũng chả thấy có gì lạ. Kẻ tiểu nhân đương nhiên có thù phải báo.

Cách phản công của Nhất Trụ Kình Thiên rất đơn giản: Nhử mồi.

[Hệ thống] Công hội Nhất Trụ Kình Thiên vào lúc 18:45 phát ra lời mời thành chiến, hoan nghênh các công hội báo danh tấn công Thiên Hạ Thành.

Chừng năm phút sau, hệ thống lại xuất hiện tin tức thứ hai.

[Hệ thống] Công hội Sa Mạc vào lúc 18:50 chấp nhận lời mời tấn công Thiên Hạ Thành.

[Hệ thống] Lời mời công thành của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên được thông qua.

[Hệ thống] Đơn xin tham gia thành chiến của Công hội Sa Mạc được thông qua.

[Hệ thống] Lời mời gia nhập liên minh Công hội Nhất Trụ Kình Thiên gửi đến Công hội Tơ Mềm được thông qua.

[Hệ thống] Lời mời gia nhập liên minh Công hội Nhất Trụ Kình Thiên gửi đến Công hội Hải Sản được thông qua.

[Hệ thống] Lời mời gia nhập liên minh Công hội Sa Mạc gửi đến Công hội Hắc Diệu Thạch được thông qua.

[Hệ thống] Đơn xin thay thế công cụ giữ thành bằng hai vị trí trong liên minh của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên được thông qua.

[Hệ thống] Lời mời gia nhập liên minh Công hội Nhất Trụ Kình Thiên gửi đến Công hội Ngạo Thiên được thông qua.

[Hệ thống] Lời mời gia nhập liên minh Công hội Nhất Trụ Kình Thiên gửi đến Công hội Mè Đen Đậu Xanh được thông qua.

...

Dư âm đại chiến lần trước còn chưa qua đi, một cuộc đại chiến khác đã rục rịch bắt đầu.

Công hội Đế Diệu.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn Ám Hắc Đại Công và hỏi: "Anh dám chắc anh là Ám Hắc Đại Công? Anh dám chắc là anh không bị trầm cảm?"

Ám Hắc Đại Công vặn lại: "Cậu có thể cùng tôi đến đài luận võ để kiểm tra thử."

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta xua tay bảo: "Thôi mà, em dám chắc là anh được chưa. Nhưng sao nghe tới thành chiến mà anh chẳng phấn khởi gì hết vậy?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Bởi vì giờ tôi đã có chuyện khác phấn khởi hơn."

"Ví dự như?" Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tò mò chồm tới.

Ám Hắc Đại Công nói: "Theo cậu thì... Khi nào lên giường mới là chín mùi? Trước đám cưới? Sau đám cưới? Sau khi đính hôn hay là chừng nào?"

...

"Cậu làm gì đó?"

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cúi đầu đáp: "Nhặt lại cái cằm em làm rơi dưới đất."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh bất chợt lên tiếng: "Cậu định chừng nào kết hôn?"

Ám Hắc Đại Công buột miệng trả lời không kịp suy nghĩ: "Sáu mươi tuổi."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Nếu làm sau khi kết hôn, cậu có chắc lúc đấy còn đủ sức để 'hăng hái' như giờ không?"

Ám Hắc Đại Công: "..."

Đây hình như đúng là vấn đề.

Hôm nay Bạch Anh Tước có gì đó là lạ.

Dù khi Mark Ngụy vẫy chào, anh vẫn lịch sự đáp lại nhưng Quan Miên nhận ra đầu óc anh đang để đâu đâu.

Sau khi hai người lên xe, Bạch Anh Tước không tự lái như ngày thường mà để chế độ lái tự động.

Quan Miên nghiêng đầu nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói: "Tâm trạng của anh bây giờ không thích hợp lái xe."

Quan Miên đáp: "Vấn đề mỗi tháng một lần?"

Bạch Anh Tước cười bảo: "Vấn đề sau khi em xuất hiện."

Quan Miên suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi: "Tiền ăn uống?" Lúc hai người ra ngoài ăn không phải trả tiền, có lẽ nhà hàng tự động trừ vào tài khoản của Bạch Anh Tước. Thức ăn ở nhà tuy phần lớn do Quan Miên mua nhưng nếu so ra vẫn là cậu hời hơn.

Bạch Anh Tước tươi cười với cậu và nói: "Anh thích được nuôi em cả đời."

Quan Miên nhướng mày, "Sau sáu mươi tôi có thể trợ cấp xã hội để dưỡng lão rồi."

Bạch Anh Tước nói: "Kết hôn chẳng qua chỉ là thủ tục, cuộc sống thật sự của hai người chúng ta có thể bắt đầu... từ hôm nay."

Quan Miên hỏi: "Anh vì chuyện này mà xoắn xuýt cả ngày trời?" Vì từng đến nhà họ Bạch và gặp những bậc gia trưởng của anh nên cậu biết anh không thích kết hôn cỡ nào. Dù anh vẫn chưa bước qua được rào cản hôn nhân nhưng để nói ra câu này đúng là không dễ dàng gì.

"Anh phát hiện từ sau khi gặp em, anh cứ liên tục thay đổi kế hoạch của đời mình." Bạch Anh Tước kê tay gác sau đầu, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt sâu lắng, "Vốn anh định độc thân cả đời, mỗi mỗi tháng mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều chỉ làm việc mình thích, thích gì làm nấy."

Quan Miên hỏi: "Hiện tại anh không đang tận dụng từng giây từng phút để làm việc mình thích sao?"

Bạch Anh Tước nói: "Thỉnh thoảng."

Quan Miên nhếch mép như đang cười.

Bạch Anh Tước nói: "Ví dụ như anh thường muốn gặp em, nhưng em phải đi làm hoặc đi ngủ." Ngoài thời gian đi làm và đi ngủ, hầu như lúc nào hai người cũng ở cạnh nhau. "Vậy nên anh đang suy nghĩ, có phải chúng mình nên tìm một cách nào đó để giải quyết vấn đề này hay không."

Quan Miên hỏi: "Cách anh nghĩ ra là nuôi tôi ấy hả?"

Bạch Anh Tước cười đáp: "Nếu có ngày em chịu anh sẽ mừng lắm, nhưng nếu em không chịu, anh cũng không ép em. Nhưng nếu lúc đi làm đã không được ở bên nhau, vậy sau khi tan ca có phải càng nên trân trọng khoảng thời gian còn lại chăng?"

Tút.

Loa điện tử trong xe phát ra tiếng nói: "Đến nhà rồi."

Bạch Anh Tước thuận tay tắt loa đi, sau đó thấy Quan Miên đã xuống xe.

Dù đã đến nhà nhưng nếu Quan Miên muốn trả lời, họ vẫn có thể tiếp tục nói chuyện, nhưng lúc này cậu xuống xe đã nói rõ cậu không muốn trả lời ngay.

Sau khi đến nhà Quan Miên, như thường lệ, anh vẫn vào trong và chuẩn bị bữa tối.

Nhưng Quan Miên dạo gần đây ngoài thời gian dọn dẹp nhà cửa, hễ rảnh rỗi là lại lên mạng tìm tòi. Bạch Anh Tước từng hỏi xem cậu có cần anh giúp gì không nhưng sau khi cậu bảo không cần, anh cũng không hỏi nữa. Tuy hai người thường ở bên nhau, tính cả lúc trong game, nhưng rất hiếm khi nào xâm phạm vào đời tư của đối phương, trừ phi được người kia đồng ý. Lần trước Quan Miên chủ động đến nhà Bạch Anh Tước vốn do Lòng Son Chiếu Sử Xanh cố ý sắp xếp.

Dùng xong bữa tối, Quan Miên chủ động đi dọn dẹp.

Bạch Anh Tước khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn cậu chạy tới chạy lui. Đây không phải lần đầu anh như thế nên Quan Miên cũng quen với việc cạnh cửa mọc lên một bóng đèn hình người. "Anh có định tham gia vào thành chiến với Nhất Trụ Kình Thiên không?"

Bạch Anh Tước cười hỏi lại: "Sao không chứ?"

Quan Miên đáp: "Đánh xong thành chiến anh tính thế nào?"

Bạch Anh Tước đáp: "Ý em là ăn mừng thế nào? Hay mình tổ chức pinic?"

Quan Miên đáp: "Qua tinh chiến, anh thấy thế nào?" Cậu dọn bát đũa vào máy để rửa. Phía sau không nghe thấy ai trả lời ngay. Cậu quay lại, bắt gặp Bạch Anh Tước đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.

"Em nỡ bỏ Công hội Tinh Nguyệt?" Bạch Anh Tước hỏi.

Quan Miên vặn lại: "Anh nỡ bỏ tinh chiến?" Cảm tình của anh dành cho Mộng Đại Lục đã sớm kết thúc sau thời đại Ám Hắc Đại Công, Quan Miên từng cùng anh đánh tinh chiến hai lần, một lần là bạn, một lần là địch. Nhiệt tình của anh cho tinh chiến hơn hẳn Mộng Đại Lục.

Bạch Anh Tước lơ đễnh nhún vai, "Do anh lựa chọn."

Quan Miên nói: "Tôi cũng đã đưa ra lựa chọn của mình."

Miệng Bạch Anh Tước nhoẻn lên.

Quan Miên nói: "Nhưng trước khi rời Mộng Đại Lục, tôi còn một việc nhất định phải làm."

Cửu Công Tử Phong Lưu, Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu đồng thời nhận được thư khiêu chiến PK dã ngoại vào ba thời điểm khác nhau.

Người hạ chiến thư bọn họ đều quen, vì họ từng công bố tin đời tư của người đó trên báo.

Cửu Công Tử Phong Lưu nhìn Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu, "Tính sao giờ?"

Trùm Súng nói: "ĐM, ai mà dè thằng đó càng chơi càng nổi. Chuyện thế này đương nhiên cứ vờ như không biết, cùng lắm nghỉ chơi, đỡ hơn vào game bị người ta chơi."

Giương Cung Xạ Đại Điêu cau mày nói: "Nhất Trụ Kình Thiên tính thăng tao lên làm tiểu đội trưởng."

Trùm Súng hỏi: "Mày bịnh hả?" "Bịnh" là từ được dùng thay thế cho "bệnh" để tránh bị hệ thống xử lý. "Mấy chức vụ tiểu đội trưởng này có là cái quái gì? Giờ Quan Miên có Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân chống lưng, mình liều với chúng dù thắng cũng lên chầu ông bà thôi."

Giương Cung Xạ Đại Điêu nói: "Tùy mày. Hồi đó đòi công khai là mày, giờ rụt đầu rụt cổ cũng là mày. Mày không đi thì tao đi."

Trùm Súng nhìn gã hùng hổ nhảy lên thú cưỡi bỏ đi thì quay sang cười lạnh với Cửu Công Tử Phong Lưu: "Làm chức lính quèn mà cứ tưởng sắp thăng quan, đồ bịnh!"

Cửu Công Tử Phong Lưu nó: "Mày đi hỏi Nhất Trụ Kình Thiên thử xem. Mình và bên Đế Diệu chẳng phải là đối thủ sao? Biết đâu Nhất Trụ Kình Thiên sẽ ra mặt cho mình đấy."

Mắt Trùm Súng sáng lên, "Được!"

Trên thực tế, muốn nhờ Nhất Trụ Kình Thiên ra mặt cho họ là một suy nghĩ vô cùng ngây thơ. Trước mắt Nhất Trụ Kình Thiên đang ở thế đối lập với ba công hội lớn là Đế Diệu, Sa Mạc và Hắc Diệu Thạch, đương nhiên sẽ không tự dưng đi trêu vào Công hội Tinh Nguyệt. Nhưng nếu khoanh tay nhắm mắt làm ngơ sẽ khiến thành viên công hội bất mãn. Vì vậy sau khi nghe kể đầu đuôi mọi chuyện, Nhất Trụ Kình Thiên bày tỏ sự phản đối với hành vi công khai đời tư của người khác, song sau đó vẫn đồng ý làm người chứng kiến cuộc PK xem như chống lưng cho mấy người kia.

Trùm Súng tuy bất mãn nhưng không phản bác, dù gì cũng là bên họ có lỗi trước, chiến thư của Quan Miên cũng không phải quá đáng vì họ còn cao hơn cậu ba, bốn cấp.

Ngày Quan Miên chọn là trước thành chiến một ngày.

Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân làm người chứng kiến.

Trước đó Quan Miên đã đề cập chuyện rút khỏi Mộng Đại Lục với Tinh Phi Ngân, Tinh Phi Ngân cũng không cố giữ mà chỉ hỏi chừng nào cậu định rời game rồi đồng ý. Sau đó cậu ta cố gắng dành ra nhiều thời gian hơn để vào game và trò chuyện với Quan Miên, tiện thể quan sát những người được Quan Miên tiến cử. Hôm nay cậu ta định nhận lại đại quyền tài chính từ Quan Miên, tình cờ đúng lúc Quan Miên hẹn người ta PK nên cùng đến xem.

Địa điểm là khu rừng rậm bên hồ Huyễn Cảnh, đối diện khá xa với Học viện Ma pháp St. Paders, cách Thiên Hạ Thành và Baute một cự ly nhất định, xem như khá trung lập.

Ngoài những người kể trên còn có thêm vài người chứng kiến khác, Vạn Thọ Vô Cương, Tinh Linh Hoa Hồng của Công hội Tơ Mềm và Bị Thịt Rỗng đều đến, còn lại là các game thủ tò mò hóng chuyện.

Bị Thịt Rỗng đột nhiên đến gần Quan Miên và thì thầm vào tai cậu: "Nghe nói Nhất Trụ Kình Thiên và Tinh Linh Hoa Hồng có ý gì với nhau, nhiều người bắt gặp họ thường tổ đội làm nhiệm vụ í."

Quan Miên hỏi: "Cậu thầm yêu Nhất Trụ Kình Thiên?"

Bị Thịt Rỗng nhìn chằm chằm vào cậu và nói: "Rõ ràng anh thích hóng chuyện bỏ xừ mà còn đá đểu em làm gì?"

Quan Miên đáp: "Vì càng vui?"

Bị Thịt Rỗng trộm liếc cậu mấy lần rồi mới thấp giọng hỏi: "Nếu ở đây vui thế thì sao còn đi?"

Quan Miên đáp: "Vì tìm được lý do để đi."

Bị Thịt Rỗng nói: "Bọn em cả đám mà chẳng có ai đủ sức giữ anh lại sao?"

Quan Miên hỏi: "Cậu định làm bạn trai của tôi?"

"..." Bị Thịt Rỗng nghẹn họng.

Ánh mắt Ám Hắc Đại Công lơ đễnh liếc qua như đùa lại như thật.

Bị Thịt Rỗng chợt thấy lạnh cả sống lưng, hai chân bất giác dịch từ bên trái Quan Miên sang bên phải của Quan Miên để dùng cậu chắn mất ánh mắt kia.

Người nhận được cuộc hẹn đầu tiên là Cửu Công Tử Phong Lưu.

Gã này là ma pháp sư hệ thủy cấp 71, chỉ hơn Quan Miên một cấp, vì vậy nếu so cơ hội thắng thua có lẽ là năm năm.

Nhưng đương nhiên mọi chuyện phát triển theo hướng ngoài ý muốn của Cửu Công Tử Phong Lưu. Vào cuộc đấu, Cửu Công Tử Phong Lưu chỉ sử dụng được ba loại phép thuật: Võng nước, tường nước và phép hút nước.

Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu đứng bên ngoài nhìn thấy rất rõ, những kỹ năng đẹp mắt khác đều đến từ Quan Miên.

Cao thủ thực chiến!

Trong đầu họ cùng hiện lên suy nghĩ này.

Cao thủ trong thực chiến tương đương với cao thủ thao tác thời còn sử dụng bàn phím, chỉ cần dựa vào khả năng của mình để giành thắng lợi dễ dàng, hơn hẳn loại phụ thuộc vào trang bị, kỹ năng trâu bò hoa lệ này nọ.

Nhìn Cửu Công Tử Phong Lưu tan thành ánh sáng, thân là người thứ hai vào sân, Trùm Súng cảm thấy rất bị áp lực. Gã bắt đầu hối hận vì đã nghe lời Cửu Công Tử Phong Lưu mà đi tìm Nhất Trụ Kình Thiên làm chủ cho mình, bằng không cũng chẳng mất mặt triệt để đến mức này. Việc hội phó Công hội Tinh Nguyệt hạ chiến thư, những tay danh tiếng ở công hội khác đến xem đã lan truyền rộng rãi trong game, có không ít khán giả vừa xem vừa tường thuật trực tiếp lên báo. Trận thua của Cửu Công Tử Phong Lưu lập tức được cả game biết đến, cũng chính là bài học sắp dành cho gã.

Trùm Súng là tử linh kỵ sĩ. Rút kinh nghiệm, vừa bắt đầu là gã lập tức ra tay ngay không hề chần chừ. Gã nhớ quá rõ Cửu Công Tử Phong Lưu chính vì nhiều lời nên mới ra tay được ít như vậy.

Nhưng gã nhanh, động tác của Quan Miên còn nhanh hơn, bơm máu và tấn công gần như được thực hiện cùng một lúc.

Thấy cột máu của mình hạ thấp, Trùm Súng định bơm máu nhưng lại sợ một khi bơm máu chết càng nhanh hơn. Sau khi vào Mộng Đại Lục, gã ít khi nào đi PK một mình, bao giờ cũng có đồng đội bên cạnh giúp đỡ nên đã quen lệ thuộc vào bạn bè, lúc nào cũng có vú em đứng sau bơm máu. Đánh đơn đòi hỏi tốc độ và sự quyết đoán, rõ ràng gã thua xa không bằng Quan Miên.

Dù gã cuối cùng lựa chọn tiếp tục tấn công cũng không thể nào cứu vãn tàn cục, cuối cùng đành ấm ức tan thành ánh sáng trắng.

Quan Miên uống liền ba bình máu.

Giương Cung Xạ Đại Điêu thấy thế thì mắt sáng rỡ. Trước đó thấy sắc mặt Quan Miên không hề thay đổi cứ tưởng rằng lượng máu của cậu chưa bị hao hụt đáng kể, giờ xem ra phải chăng do nước da cậu trắng nên không thể nhìn rõ?

Ba bình máu tương đương với bốn phần năm lượng máu của Quan Miên, cậu chỉ cách tử vong một bước ngắn.

Giương Cung Xạ Đại Điêu cảm thấy mình lại có lòng tin. Hai trận chiến vừa rồi gã đứng ngoài quan sát rất kỹ, Cửu Công Tử Phong Lưu thua là vì đã đánh giá thấp thao tác của Quan Miên, để Quan Miên giành mất cơ hội ra tay trước nên không phản ứng kịp. Trùm Súng có thận trọng hơn nhưng thiếu kinh nghiệm PK đơn lẻ, do dự nhiều, thiếu quyết đoán. Nếu ban nãy gã không lãng phí thời gian cân nhắc thì thắng thua còn chưa biết về tay ai.

Nghĩ vậy nên Giương Cung Xạ Đại Điêu cảm thấy phần thắng của mình rất lớn. Đầu tiên, gã là người level cao nhất trong đám, cấp 74. Ngoài ra gã là cuồng chiến sĩ, đánh giá theo mặt nghề nghiệp thì nếu dưới cấp 80, gã vẫn là khắc tinh của hệ tín ngưỡng. Cuối cùng, Quan Miên đã chiến đấu hai lần, gã nắm sơ được cách đánh nhau cơ bản của cậu, còn cậu lại không biết nhiều về gã. Đây không phải là vì gã may mắn, mà là vì... danh tiếng của gã vẫn chưa đủ để các game thủ khác âm thầm bàn luận cách đánh của gã trên diễn đàn.

Trận cuối cùng.

Dù chẳng liên quan gì đến mình và chỉ bị cuốn vào nhưng Nhất Trụ Kình Thiên vẫn thấy không thoải mái lắm. Bên mình ai cũng level cao hơn đối phương, lại còn đánh luân phiên, nếu đánh không thắng thì nào phải mất mặt, mà là chẳng còn mặt mũi gì để mất.

Ngày mai là thành chiến, trận PK hôm nay rất mang tính cổ vũ sĩ khí.

Nhất Trụ Kình Thiên cảm thấy mình đã đánh giá trận đấu này hơi đơn giản. Tuy Công hội Tinh Nguyệt và Công hội Đế Diệu không cùng một bọn nhưng tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra Mộng Xuân Không Tỉnh và Ám Hắc Đại Công là chung một phe. Nhưng lúc này muốn ngăn cản hoặc thay đổi chiến thuật đều đã muộn màng, anh ta chỉ đành dùng mắt ra hiệu với Giương Cung Xạ Đại Điêu.

Trông Giương Cung Xạ Đại Điêu có vẻ đã tính toán cẩn thận, Nhất Trụ Kình Thiên cũng yên tâm được phần nào.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện mình yên tâm hơi bị sớm.

Giương Cung Xạ Đại Điêu vừa bắt đầu là điên cuồng oanh tạc. Cách đánh của gã là chỉ cần nhanh, không cần chính xác, cần mạnh, không cần chuẩn, hoàn toàn dựa vào sức tấn công mạnh mẽ chứ không theo chiến thuật nào cả.

Quan Miên trúng chiêu mấy lần, lượng máu mất đi gần nửa nhưng chẳng hề nao núng.

Rất nhanh sau đó, Giương Cung Xạ Đại Điêu bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đuối sức. Bởi không tính toán cẩn thận để phối hợp các skill nên chẳng được bao lâu, nhiều kỹ năng của gã đều rơi vào tình trạng cooldown, lỗ hổng dần xuất hiện nhiều hơn. Vào lúc này từng giây từng phút đều vô cùng quý giá, nói gì đến thời gian cooldown dài dằng dặc.

Quan Miên từ đầu đến giờ vẫn kiên nhẫn chịu đòn, hiện tại bắt đầu ra tay đánh trả.

Giương Cung Xạ Đại Điêu không cam lòng, cố gắng trả đòn. Gã cao hơn cậu bốn cấp, nhiều hơn cậu hai kỹ năng, không lý nào lại thua cậu được. Gã vừa gắng gượng vừa nghĩ. Nhưng lượng máu của Quan Miên lại không tụt nhanh như gã tưởng, trong lòng đã đợi rất lâu nhưng rõ ràng mỗi lần tưởng Quan Miên sắp toi rồi, cậu vẫn còn sống sờ sờ. Đến khi gã tan thành ánh sáng, Quan Miên vẫn đứng lù lù ở đó.

Sau khi dùng bóng tối ăn mòn dứt điểm Giương Cung Xạ Đại Điêu, Quan Miên lại lấy ra một bình thuốc uống ừng ực.

Bị Thịt Rỗng hỏi: "Một bình đủ không anh? Hồi nãy anh uống ba bình lận mà?"

Quan Miên tỉnh bơ đáp: "Hồi nãy khát nước."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com