Re Up Thien Nguyen Tfboys Neu Nhu Ky Uc Can Kho
Nữ hoàng Vương Nghi từ xa tiến lại gần, vương miện vàng sáng chói, quyền trượng trong tay càng khiến cô oai nghiêm vạn phần. Nhân ngư thở phào nhẹ nhõm, cung kính cúi đầu nghênh đón nữ hoàng.“Thưa nữ hoàng, tôi đã tìm thấy tiểu hoàng tử.”Vương Nghi phất tay. Cô bơi lại gần em trai, nhìn thật kỹ đứa em bảo bối, trông thấy sự sợ sệt của nó cũng không đành lòng quát mắng mà chỉ nặng nề hỏi một câu:“Em đã đi đâu, làm gì, với ai?”“Em… Em lên bờ dạo chơi một chút.” Hai tay Vương Nguyên xoắn tít vào nhau, nước mắt đã bắt đầu ứa ra. “Cũng không có làm gì đặc biệt, chỉ là giống như lần trước đi xem xung quanh, ăn bánh bao.”“Hết rồi?”“Hết rồi.” Cậu lí nhí.Vương Nghi nhìn sang nhân ngư màu bạc, bà ta thưa:“Thưa nữ hoàng, quả thật tiểu hoàng tử lên bờ tự mình vui chơi, ngủ quên trên bờ cát mới quên giờ về.”Vương Nguyên gật đầu lia lịa, đôi mắt cún con tội nghiệp chớp chớp hòng khiến chị gái xiêu lòng bỏ qua. Vương Nghi cũng mềm lòng thật, nhưng thân là hoàng tử lại dám trốn tộc lên bờ, cố tình phạm vào luật lệ như vậy nếu không phạt thì tộc nhân không phục. Thôi thì…“Vương Nguyên, kể từ bây giờ ta phạt em cấm túc, không có sự cho phép của ta tuyệt đối không được ra ngoài!”“Tỷ tỷ!” Vương Nguyên bất mãn kêu lên.Phạt cấm túc? Vậy cậu phải làm sao? Cậu đã hứa ngày mai sẽ đến tìm Thiên Tỉ, cậu vẫn chưa nói lời tạm biệt với Thiên Tỉ. Hơn hết là, cậu không muốn rời xa Thiên Tỉ!Vương Nghi thở dài nắm lấy tay cậu, an ủi:“Em vi phạm tộc quy lại còn phạm lỗi nặng nên dù ta có yêu thương bao che đến mức nào cũng không thể không phạt, như vậy tộc nhân sẽ bất mãn, sẽ làm loạn. Em có hiểu không?”Vương Nguyên thút thít gật đầu. Cậu nhóc tràn trề hy vọng định thử một lần cầu xin chị gái cho lên bờ lần cuối, thế nhưng Vương Nghi đã vội quay đi. Cánh tay gầy nhỏ vừa đưa lên đã thất vọng buông xuống, Vương Nguyên lủi thủi theo nhân ngư màu bạc về phòng. Nhân ngư màu bạc vốn là nhũ mẫu của Hải vương đời trước cũng là cha mẹ của chị em Vương Nguyên, thường được gọi là Bạc Ngư. Không ai biết bà bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng bà là nhân ngư lớn tuổi nhất trong tộc, từ khi chị em Vương Nghi còn rất nhỏ đã tận tâm chăm sóc. Tộc nhân ai nấy đều kính trọng bà, Vương Nghi dù là nữ hoàng cũng phải hỏi ý kiến bà trong một số việc, lời bà nói ra không ai có thể xem thường.Lần này, dưới sự quan sát của Bạc Ngư, Vương Nguyên có một trăm lá gan cũng không dám trốn, mỗi ngày trôi qua lại càng thêm rầu rĩ, sáng trưa chiều tối ngoài ăn với ngủ cũng chỉ có đọc sách. Bạc Ngư sợ cậu buồn chán cũng thường xuyên làm mấy món ăn ngon, còn rất thường vào ra thư viện mang sách về cho cậu. Vương Nghi cũng thường xuyên sang thăm và trò chuyện cùng cậu, thỉnh thoảng cũng cho phép cậu ra ngoài một chút để thay đổi không khí. Chỉ là, Vương Nguyên vẫn luôn cảm thấy rất cô đơn. Cậu nhớ ánh nắng mùa đông rất nhẹ, nhớ những con phố nhỏ lát đá quanh co, nhớ tiếng huyên náo ồn ào của buổi sáng thị trấn ven biển, nhớ nhiều hơn cả là cậu thiếu niên có vũ điệu lôi cuốn lòng người. Từ ngày tạm biệt đến nay đã qua hơn bốn tháng, không biết Thiên Tỉ có thắc mắc vì sao cậu không xuất hiện hay có nhớ đến cậu, nghĩ về cậu không. Cậu đã hứa sẽ đến tìm cậu ấy, hứa rồi không thực hiện, liệu cậu ấy có ghét cậu không.Vương Nguyên cuộn mình ngồi trên tảng đá miên man suy nghĩ, đuôi cá xinh đẹp nhẹ nhàng đong đưa. Xung quanh cậu là biết bao thức ngon vật lạ. Bên dưới, vũ cơ nhảy múa trong tiếng đàn sáo êm đềm, khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng nụ cười, chuỗi ngọc đội đầu va vào nhau tạo thành những thanh âm thanh thúy. Nàng vũ cơ này là công chúa của nhân ngư tộc Biển Bắc, năm nay mười lăm tuổi, tóc vàng da trắng mắt xanh, là một tiểu mỹ nhân vô cùng nổi tiếng. Tiểu mỹ nhân hôm nay đến chơi Biển Đông, thấy Vương Nguyên buồn bã không cười lại nghe nói cậu thích xem ca vũ liền tự động hạ mình nhảy múa. Đuôi cá màu vàng kim óng ánh uốn lượn mềm mại, trân châu đội đầu càng tôn thêm vẻ quý phái rạng ngời, điệu múa nhịp nhàng uyển chuyển hút hồn bao thanh niên trong tộc, ấy vậy mà từ đầu đến cuối tiểu hoàng tử Biển Đông vẫn lơ đãng, ánh nhìn xa xăm muộn phiền. Công chúa Biển Bắc đã có chút không hài lòng. Cô vì cậu ta mà múa, sao cậu ta lại không thèm nhìn cô một lần?“Nè Vương Nguyên, mau đứng lại!”Vương Nguyên đang cùng Bạc Ngư trở về phòng ngủ thì bị chặn lại. Tiểu mỹ nhân tộc Biển Bắc hai tay chống eo, thở phì phì vì tức giận, đanh đá chất vấn:“Tại sao hôm nay ngươi không để ý đến ta?”“Tại sao ta phải để ý đến ngươi?” Vương Nguyên nhíu mày hỏi lại.Nhóc con này rất phiền phức, mỗi lần đến chơi đều quấn lấy cậu không buông. Trước đây còn nhẫn nhịn theo ý cô ấy, hiện tại cậu lại cảm thấy không còn hứng thú cùng cô vui đùa nữa. Cậu phải mau chóng nghĩ cách để gặp lại Thiên Tỉ.Tiểu mỹ nhân nhăn nhó:“Ta dù gì cũng là vị hôn thê của ngươi, vượt đường xa vất vả đến thăm ngươi còn bị ngươi lạnh nhạt.”“Ta chưa từng thừa nhận ngươi là hôn thê của ta, cũng chưa từng thề với Biển Mẹ rằng sẽ lấy ngươi.”“Ngươi có người khác rồi sao?” Tiểu mỹ nhân tò mò hỏi dò, trước đây Vương Nguyên chưa từng phủ nhận thân phận vị hôn thê mà gia đình hai bên tự ý đặt ra này. Cậu ta không để ý mình phải chăng là có liên quan đến người kia? Cô thật sự muốn biết ai có khả năng khiến kẻ vô tâm Vương Nguyên để ý như vậy.Nghe tiểu mỹ nhân hỏi thẳng như thế, gương mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên thoáng chốc đỏ bừng. Cậu nghĩ đến Thiên Tỉ, ngực hơi nhói lên. Bạc Ngư bên cạnh cũng nhíu mày suy xét. Có lẽ nào…“Nói mau! Ngươi có người khác rồi?” Tiểu mỹ nhân đã dần mất hết kiên nhẫn.“Không có!” Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh lẫn vào đó là tiếng thở dài.Cậu bỏ đi, không muốn dây dưa với tiểu mỹ nhân nữa. Bạc Ngư nãy giờ theo sát bên cậu cũng bị cậu nói khéo đuổi đi. Một mình ngồi trong phòng đem hạt trân châu chiếu sáng cất vào hộp, Vương Nguyên lặng lẽ nhấn chìm bản thân vào bóng tối rồi ngủ quên lúc nào không hay. Cậu đã mơ một giấc mơ thật đẹp! Trong giấc mơ đó, cậu say mê nhìn Thiên Tỉ nhảy múa, nụ cười sáng rỡ cùng ánh mắt dịu dàng từ đầu đến cuối đều chăm chú quan sát cậu. Rồi cậu ấy tiến đến, mỉm cười và nhìn sâu vào mắt cậu, thật lòng thật ý nói rằng: “Vương Nguyên, tớ thích cậu! Ở bên tớ được không?” Giấc mơ rất thật, thật đến nỗi lúc tỉnh lại rồi cậu vẫn thấy hoang mang. Thiên Tỉ có thích cậu không? Thiên Tỉ có bao giờ thích cậu không? Thiên Tỉ hiện tại có nhớ cậu không? Một nỗi sợ vô hình bỗng chốc bùng lên trong lòng. Vương Nguyên lo lắng, một ngày kia, Thiên Tỉ mà cậu yêu thích sẽ không còn nhớ rõ về cậu nữa.Giá như cậu có thể ở bên cậu ấy mỗi ngày thì hay biết mấy! Thời gian càng lâu, cậu ấy sẽ ngày càng yêu thích cậu, sẽ không bao giờ quên đi cậu.Giá như cậu có thể thành người!Giá như…Vương Nguyên giật mình sửng sốt bởi suy nghĩ của bản thân. Cậu vừa mong muốn gì cơ? Trở thành người ư? Cậu không thể! Nhưng nếu không thử sao biết không thể? Cậu có thể trở thành con người hay không? Có thể không?Nếu trở thành người, cậu có thể hàng ngày ở bên cạnh Thiên Tỉ, cùng cậu ấy trải qua quãng thời gian thật vui vẻ hạnh phúc. Nếu trở thành người, cậu có thể học nhảy, cùng Thiên Tỉ chia sẻ đam mê. Nhưng nếu trở thành người, cậu sẽ phải hoàn toàn từ bỏ đuôi cá, từ bỏ gia đình cùng Biển Mẹ. Nếu trở thành người, cậu sẽ mất hết tất cả, ngoài Thiên Tỉ ra sẽ không còn lại gì.Đã như vậy, Vương Nguyên còn muốn trở thành con người hay không? Có muốn không?Trở thành người… Thiên Tỉ… Ta muốn…Ta muốn trở thành con người!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com