TruyenHHH.com

Re Up Thien Nguyen Tfboys Neu Nhu Ky Uc Can Kho

Thiên Tỉ...

Thiên Tỉ...

Thiên Tỉ...

/Nguyên Nguyên, tớ ở đây! Tớ đưa cậu đi nhé?/

Đi đâu?

/Đi khắp thế gian này./

Được!

...

Biển dịu dàng vỗ sóng, bầu trời thẳm đen một màu. Bong bóng vỡ ra, bọt biển tan vào trong sóng. Từ nơi sâu thẳm đáy đại dương, người còn gái ấy cất lên bài ca bi thương da diết. Nàng vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi đây, mỗi ngày đều sống trong hồi ức tuyệt vọng. Người kia đã từng nói yêu nàng, đã từng thề non hẹn biển. Nhưng rốt cuộc tình yêu chỉ là sự lừa dối. Hắn chuốc mê nàng, dùng dao cắt đi từng mảng từng mảng da thịt của nàng. Hắn hại nàng để cứu người bạn thanh mai trúc mã của hắn. Nàng đã bất chấp tất cả để quay về Biển Mẹ, để rồi hóa điên rồi tự thân biến thành bọt biển. Oán niệm tích tụ không tan, một lòng ghi khắc ký ức, thâu tóm oán niệm của kẻ khác, mãi mãi sống tại nơi tối tăm lạnh lẽo này. Nàng phải tồn tại để chứng kiến lời nguyền của Tạo Hóa bao đời được thực thi như thế nào, để cười nhạo những nhân ngư ngu xuẩn phó mặc sinh mạng mình cho loài người. Nàng đã sung sướng biết bao, vui vẻ biết bao khi những nhân ngư xuẩn trí kia phát điên mà chết, biến thành oán niệm rồi để nàng hấp thu.

Cho đến khi nàng gặp đứa nhỏ ấy.

Cũng như những nhân ngư các đời trước, đứa nhỏ ấy cũng động lòng trước con người. Theo lời kể là một cậu thiếu niên dịu dàng và tài năng. Nàng lúc đó âm thầm khinh bỉ ánh mắt sáng long lanh xinh đẹp vô cùng khi nói về cậu ta của nó, nàng mong chờ một ngày đôi mắt sáng kia sẽ trở nên xám xịt và chất đầy hận thù. Nàng giúp nó có được đôi chân loài người, hơn cả thứ nàng và nó trao đổi, nàng muốn nhìn xem xem, tiểu hoàng tử đầu tiên của tộc nhân ngư từ bỏ tất cả những gì hiện có để đi theo con người sau này sẽ có bộ dạng như thế nào. Nhưng nàng cũng không cho nó một đôi chân toàn vẹn, còn làm cổ họng nó bị thương. Nàng muốn xem, trong thời hạn ba tháng ngắn ngủi, với một đôi chân yếu ớt và đau đớn cùng giọng nói trầm khàn đục ngầu, nó làm sao tìm thấy người kia, khiến người kia yêu nó. Nàng chắc chắn nàng đã thắng cược và nàng sung sướng phát điên vì điều đó. Oán niệm của hoàng tộc sẽ mạnh mẽ và ngon hơn rất nhiều! Nó sẽ giúp cho nàng mạnh lên. Đợi đến khi đủ mạnh rồi, nàng sẽ tìm cách sửa đổi lời nguyền tàn nhẫn kia.

Giờ đây, nó đang ở trước mặt nàng. Nữ hoàng hiện tại đã dùng quyền năng hoàng tộc để kéo dài thời gian cho nó. Cô đặt nó vào trong một quả bóng nước khổng lồ, nó nằm trong đó an giấc ngủ. Trong một quả bóng nước khác là hai thiếu niên loài người. Một trong số họ tỏa ra khí chất rất kỳ lạ nhưng cũng rất quen thuộc.

"Ta phải làm sao để cứu Nguyên Nguyên?" Một trong số hai thiếu niên nói.

Nàng ngạc nhiên. Cậu ta muốn cứu tiểu hoàng tử ư?

"Dùng sinh mệnh của ngươi. Mạng đổi mạng! Thế nào?"

"Được!"

Chẳng ngờ rằng thiếu niên kia ngay lập tức đáp ứng. Tại sao cậu ta không do dự? Tại sao cậu ta không suy nghĩ?

"Mạng đổi mạng, ngươi không sợ ư?"

"Không có Nguyên Nguyên đối với tôi mới là điều đáng sợ nhất."

"Ngươi chết rồi cũng sẽ không có được tiểu hoàng tử."

"Không sao cả! Còn hơn để cậu ấy vĩnh viễn biến mất!

Nàng bật cười ha hả. Cười điên cuồng. Cười đến chảy nước mắt. Lệ châu màu xanh biếc, lúc đầu lăn trên đôi gò má xinh đẹp, sau cùng lã chã tuôn rơi qua những kẽ ngón tay.

Nàng thua rồi! Lời nguyền đã bị thiếu niên kia phá vỡ. Thì ra thế gian có thứ gọi là chân ái sao? Nàng vẫn không tin đâu!

"Vương Hạ công chúa?"

"Ngươi hôn cậu ta, nếu như ngươi thật tâm thật ý yêu cậu ta, tiểu hoàng tử sẽ tỉnh lại. Bằng không, cả hai người các ngươi sẽ cùng hóa thành bọt biển."

Không còn kiếp trước. Chẳng có kiếp sau.

Mộng tưởng tan. Nhân sinh tàn.

Vĩnh viễn không gặp lại.

Vĩnh viễn không nhớ thương...

Ngươi chấp nhận đánh đổi?

Nữ hoàng vung quyền trượng. Hai quả bong bóng vỡ tan. Tiểu hoàng tử lững lờ trong nước, chân bắt đầu sủi bọt.

...

A! Đau quá! Thì ra đây là cảm giác tan thành bọt biển sao? Đau quá! Đau đớn quá! Bàn chân như đang bị bốc hơi vậy, chẳng mấy chốc đã không còn cảm thấy ngón chân cái đâu nữa.

Đau quá! Thiên Tỉ, tớ đau lắm! Thiên Tỉ, đau lắm!

"Nguyên Nguyên, không sao. Có tớ ở đây rồi!"

Thiên Tỉ... lại lừa tớ sao? Cậu đã có Tuấn Khải...

"Nguyên Nguyên, đau đớn này cứ để tớ thay cậu gánh vác. Cậu bình an mạnh khỏe là tốt lắm rồi!"

Thiên Tỉ!

"Nguyên Nguyên, hẹn gặp lại!"

Thiên Tỉ!

"Tớ, Dịch Dương Thiên Tỉ, nhân danh Biển Mẹ xin thề trước Nữ hoàng nhân ngư tộc, tình yêu dành cho Vương Nguyên là thật lòng, bất biến. Cậu ở đâu, tớ ở đó. Chúng ta mãi mãi bên nhau, không buông không hối, không di không dịch!"

Thiên Tỉ? Tớ sắp biến mất rồi nên mê sảng phải không? Lời thề nhân ngư, cậu đang thực hiện lời thề nhân ngư sao?

"Vương Nguyên, sinh mạng này tất cả là của cậu!"

Xúc cảm mềm mại này là gì? Hương vị ngọt ngào này là gì? Cảm giác ấm áp này là gì? Quen thuộc quá! Giống như nụ hôn của Thiên Tỉ trong giấc mơ ngày đó. Là một nụ hôn? Thiên Tỉ, tớ lại mơ được cậu hôn sao? Nếu đã như vậy, hãy hôn tớ cho đến khi tớ hoàn toàn biến mất! Hãy hôn tớ cho đến khi ký ức này cạn khô!

...

Nàng thua rồi! Nàng thật sự thua rồi! Tình yêu ấy đã phá vỡ lời nguyền, điều mà không một nhân ngư nào làm được. Sao lại có thể?

"Lời nguyền mà tộc nhân các ngươi lưu trữ không phải lời nguyền thật sự." Thiến niên còn lại nãy giờ yên lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Cậu ta dù không có bóng nước vẫn có thể hô hấp bình thường. Cậu ta là ai?

"Vương Tuấn Khải, là hậu duệ của Long tộc thượng cổ!" Thiếu niên nhẹ cười. Nụ cười như gió mùa xuân thổi qua rặng liễu rũ. "Long tộc thượng cổ nắm quyền lực tối cao trong trời đất, định đoạt tất thảy mọi chuyện của nhân gian. Từ xa xưa rất xưa thời thượng cổ, một vị Long Vương đem lòng yêu một nữ nhân ngư của Đông Hải nhưng nữ nhân ngư đó lại hẹn ước cùng người phàm. Long Vương vì đố kỵ mà phá hoại tình cảm hai người họ, sau cùng ghen ghét mà phán lời nguyền lên tộc nhân ngư. "Chỉ cần dòng máu Long tộc vẫn chảy, nhân ngư và loài người sẽ không bao giờ đến được với nhau." Yêu nhau nhưng không đến được với nhau là một loại đau khổ cỡ nào, nữ hoàng Vương Nghi hẳn hiểu rõ hơn ta."

Nữ hoàng cắn môi cúi đầu. Vương Hạ kinh ngạc sửng sốt. Yêu nhau nhưng không thể đến bên nhau? Người kia đối xử với nàng tàn nhẫn độc ác như vậy mà là yêu nàng sao?

"Người con gái mà ngươi hận là do một Long nữ của Long tộc chuyển kiếp." Vương Tuấn Khải như đọc được suy nghĩ của nàng liền nói cho nàng biết một sự thật điên cuồng và đau đớn. "Mỗi lần Long tộc chuyển kiếp là mỗi lần nhân ngư lên bờ. Chúng ta biết rõ thân phận cũng như nhiệm vụ của mình."

Thiên Tỉ rời khỏi đôi môi Vương Nguyên. Mọi chuyện vẫn như lúc cũ, chỉ là quá trình Vương Nguyên tan biến thành bọt biến diễn ra chậm hơn rất nhiều so với ban đầu mà thôi. Cậu sợ hãi không hiểu. Làm sao có thể như vậy? Tại sao nụ hôn không thể đánh thức Vương Nguyên? Tại sao hai người không thể mạng đổi mạng? Là tại cậu yêu chưa đủ sâu? Là tại tình yêu cậu dành cho Vương Nguyên vẫn không đủ? Vương Tuấn Khải tại sao lại nói những lời như thế? Đến cuối cùng, phải làm thế nào để cứu được Vương Nguyên?!

"Nói cách khác. Cho dù là nụ hôn xuất phát từ tình yêu chân thành cũng không cứu được cậu ấy! Chỉ làm chậm lại quá trình tan biến mà thôi." Vương Tuấn Khải rũ mắt nói.

"Vậy phải làm sao?" Cậu ngay lập tức nhào đến nắm lấy cổ áo Tuấn Khải, hai mắt trợn tròn dữ tợn.

Tuấn Khải vẫn cười. Nụ cười ngàn năm không đổi. Anh gỡ nhẹ tay Thiên Tỉ, đi đến bên Vương Nguyên đang nổi trôi lững lờ, cúi người hôn lên môi cậu ấy một cái, thì thầm một câu: "Nguyên Nhi, tôi rất hạnh phúc khi yêu em!" rồi quay sang Thiên Tỉ "Em là anh em tốt của tôi, Thiên Thiên!"

Mặt biển ầm ầm nổi sóng. Sấm rung chớp giật điên đảo bầu trời. Mới trời nắng đó mà giờ mây đen xám xịt. Thiên không vang vọng tiếng rồng gầm đau đớn, đáy biển ngân vang bài ca đưa tiễn bi thương.

...

"Tôi nguyện dùng sinh mạng này, vì em xóa đi lời nguyền!"

Kỳ thực, năm xưa, kẻ gieo lời nguyền đó là tôi. Lịch sử lặp lại, người em yêu vẫn là cậu ấy, còn tôi, tôi chỉ là một diễn viên phụ mà thôi.

"Nguyên Nhi, tôi cuối cùng cũng có thể trở thành chàng hoàng tử xứng đáng với em, thay em viết lại kết cục của câu chuyện cổ tích." Dù tôi chẳng thể được trông thấy em nữa!

Mọi điều tôi làm vì em đều là cam tâm tình nguyện!

"Thiên Thiên, Nguyên Nhi, hai người nhất định phải hạnh phúc!"

Dù em không thể trở thành con người lần nữa, em nhất định vẫn phải hạnh phúc!

...

Bọt biển tan, nhân sinh tàn, ký ức cũng cạn khô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com