TruyenHHH.com

Re Up Ngoai Tru Ta Toan Bo Tong Mon Deu La Nhan Vat Chinh

Liễu lão nhân làm bộ làm tịch mà che lại mắt, một bên ồn ào hắn là lão nhân gia lớn tuổi không nên xem cái này, một bên lại liếc mắt mà ngó ngó sự tình bên này.

Che, mà cũng không phải che.

Chính là người xem náo nhiệt không chê đại sự.

Tống Nam Thời bị nhìn đến gân xanh trên đầu nhảy thình thịch.

Lão nhân thối này.

Nàng hít sâu một hơi, một bên khuyên nhủ chính mình không thể ý lời lão nhân gia này nói, một bên mặt không đổi sắc mà thu hồi nắm tay.

Vân Chỉ Phong cũng thuận thế thu hồi tay, để ở sau người.

Cái tay kia của hắn trong khoảng thời gian ngắn trừ bỏ cảm thấy có chút đau đớn, giờ lại giống như không cảm giác được gì.

—— bị đánh đến tê rần luôn rồi.

Vân Chỉ Phong nghĩ nghĩ.

Lực đạo như thế này, Tống Nam Thời nói chính mình là một quẻ sư, có thể tin được sao?

Lúc này, Tống Nam Thời biểu tình như thường mà hướng về phía Giang Tịch gật gật đầu: "Đại sư huynh, thật trùng hợp."

Nàng thái độ bình đạm, nhưng Giang Tịch hoàn toàn không nghe.

Hắn không nhìn Tống Nam Thời, một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Vân Chỉ Phong, mặt không biểu tình hỏi: "Vân Chỉ Phong, ngươi đang làm gì?"

Lúc này, Vân Chỉ Phong còn đang ở trong suy nghĩ Tống Nam Thời mới đánh một quyền kia.

Hắn tu vi tuy rằng phế đi hơn phân nửa, nhưng hắn có thể kéo thân thể này tránh né toàn bộ sự đuổi giết của Vân gia ba tháng nay còn bình yên vô sự, đủ để chứng minh thân thể của hắn cường hãn.

Tống Nam Thời có thể một quyền mà đánh cho tay hắn tê rần, như vậy quyền này mà đánh vào trên người những người khác, phỏng chừng có thể mất mạng.

Thể tu chân chính cũng có thể làm được như thế.

Giang Tịch hùng hổ đi tới, nhưng Vân Chỉ Phong lại hoàn toàn không hiểu ý tứ của Giang Tịch.

Bởi vì hắn nửa đời trước trừ bỏ luyện kiếm ở bên ngoài cũng chỉ dư lại cái danh bị gia tộc diệt không đủ để chống đỡ, chưa từng gặp phải loại tình huống "Anh vợ không ưa em rể" tình cảnh khốc liệt và phức tạp như thế nào.

Vân Chỉ Phong chỉ cảm thấy hôm nay Giang Tịch tựa hồ đối với hắn có chút địch ý.

Đương nhiên, còn có thứ quan trọng hơn.

Vân Chỉ Phong cảm thụ cái tay bị đánh đến tê rần của mình một chút.

Hắn cảm thấy, chỉ cần là cái người bình thường, ở trong trường hợp này quả thực có thể đánh chết người, tất nhiên sẽ không nghĩ tới hướng đây là "Ve vãn đánh yêu".

Đánh chết người là ve vãn đánh yêu hay sao?

Vì thế, Vân Chỉ Phong sau khi nghe Giang Tịch chất vấn liền trầm ngâm một lát, lấy tư duy của một người bình thường cùng logic hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy.

Sau đó hắn ngắn gọn hữu lực tổng kết nói: "Ta cùng với sư muội của ngươi tỷ thí."

Lời này lực sát thương quá lớn, khiến cho mọi người ở đó đều không khỏi trầm mặc.

Vân Chỉ Phong không rõ nguyên do.

Hắn không dấu vết mà liếc mắt nhìn Tống Nam Thời một cái, Tống Nam Thời mặt không biểu tình mà nhìn qua hắn.

Một cái liếc mắt này không biết làm Vân Chỉ Phong liên tưởng đến cái gì, hắn dừng một chút, bắt đầu cảm thấy EQ mình cao liền lên tiếng.

Hắn ngữ khí bình thường mà khen ngợi: "Tống Nam Thời lực cánh tay rất mạnh, so với thể tu chân chính cũng không kém cái gì."

Tống Nam Thời: "......"

Giang Tịch: "......"

Liễu lão nhân: "......"

Liễu lão nhân quay đầu nhìn về phía Giang Tịch, biểu tình hoang mang khó hiểu: "Tiểu tử này có phải trong đầu có bệnh hay không?"

Lần đầu tiên, Tống Nam Thời cảm thấy lão nhân này nói được một câu có tiếng người như vậy.

Đương nhiên, nếu lão không nói đi nói lại một từ liền càng giống tiếng người hơn.

Lúc này đây, Vân Chỉ Phong dựa vào chính mình EQ cao lên tiếng đem tình huống vai chính và vai ác có một cuộc chiến khốc liệt âm thầm triệt tiêu đi.

Đương nhiên, chuyện này cũng không có nghĩa là hai người Giang Tịch tin chuyện quỷ quái này của Vân Chỉ Phong.

Bọn họ chẳng qua là cảm thấy trước hết nên cứu lại gu yêu đương của sư muội.

Trên đời này có nhiều loại người như vậy, Tống Nam Thời coi trọng loại nào không tốt, cố tình lại coi trọng loại có sắc mà thiếu hụt EQ này.

Yêu đương cái gì a.

Vì thế, không khí tại đây liền theo một cách quỷ dị mà trở nên cân bằng trở lại.

Tống Nam Thời không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó mọi người liền dừng lại nghỉ ngơi, bắt đầu giao lưu các chuyện xảy ra sau khi tiến vào bí cảnh.

Không tính Liễu lão nhân đang đứng ở bên ngoài, ở đây người sống có ba người.

Bọn họ tính ra cũng nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Chẳng qua bất đồng chính là, Vân Chỉ Phong cái người này ở bên ngoài cùng mọi người tiếp xúc còn lãnh khốc hơn so với người chết, trong lúc bọn Tống Nam Thời nói chuyện, hắn lại chỉ nhắm mắt lại dựa vào thân cây nghe.

Liễu lão nhân người này với người chết lại không giống nhau, lão chỉ dựa vào bản thân cũng có thể xuất ra lực hóng hớt của 3 con Husky.

Vì thế hiện trường liền biến thành như vậy.

Tống Nam Thời hàn huyên.

Giang Tịch hàn huyên.

Liễu lão nhân ở một bên đơn phương đổ thêm dầu vào lửa: "Giang Tịch, nhưng mà ta nói cho ngươi nghe, nam nhân miệng gạt người chuyện quỷ quái như vậy, sư muội ngươi mới có mười bảy tuổi mà thôi, ngươi hiện tại còn bị cái tên Vân Chỉ Phong này vờn quanh như vậy, sư muội ngươi sao mà có thể không bị lừa được!"

Tống Nam Thời làm như nghe không thấy Liễu lão nhân nói, tiếp tục hàn huyên.

Giang Tịch một bên nghe Liễu lão nhân nói, một bên nghe Tống Nam Thời hàn huyên, sau đó làm bộ bên cạnh không có cái người đang lẩm bẩm như quỷ bên tai, đi theo hàn huyên với Tống Nam Thời.

Liễu lão nhân liền tiếp tục đơn phương đổ thêm dầu vào lửa: "Người đọc sách có câu cái gì mà... Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, ngươi xem Vân Chỉ Phong vừa rồi có phải chính là phi lễ hay không? Cái gì mà tỷ thí chứ! Ta nói cho ngươi! Đây đều là chuyện bọn tra nam lừa tiểu cô nương mà thôi!"

Lúc này, Tống Nam Thời đang nói tới đoạn bọn họ trải qua lúc lấy được Thất Sắc Liên hoa, Giang Tịch trong nhất thời nghe lời xúi giục của Liễu lão nhân liền không kìm được: "Hắn dám!"

Tống Nam Thời: "......"

Nói xong Giang Tịch liền phản ứng lại, vội vàng hướng Tống Nam Thời nói: " Ngượng ngùng, ta không phải nói muội, ta là đang nghĩ tới chuyện khác."

Hắn lộ ra một nụ cười tang thương.

Tống Nam Thời đồng dạng cũng lộ ra một nụ cười mệt mỏi.

Hai người làm bộ làm tịch ăn ý thể hiện như không hề có người đang đứng ở giữa Liễu lão nhân, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy tâm rất mệt.

Nàng đột nhiên lý giải tiểu sư muội vì sao lại sợ giao tiếp như vậy.

Bên người nàng nếu có một người nói nhiều như thế này, nàng cũng hận không thể trở thành một người không muốn giao tiếp đâu.

Lúc này, người vẫn luôn nhắm mắt giả ngủ Vân Chỉ Phong đột nhiên nhíu mày nhìn lại.

Trong tầm mắt chỉ có hai huynh muội Tống Nam Thời, hai người câu được câu không mà nói chuyện, rõ ràng nhìn có vẻ không chút để ý, nhưng là không biết vì cái gì, hai bên lại giống như cả tinh thần và thể xác đều có chút mệt mỏi.

Chính là, rõ ràng bọn họ hai người nói chuyện thanh âm cũng không lớn, ngẫu nhiên còn sẽ có lúc trầm mặc không nói, nhưng là ẩn ẩn lại thấy không đúng lắm, Vân Chỉ Phong cảm thấy như ở bên tai hắn có âm thanh của đàn muỗi đang vo ve a.

Rất ầm ĩ a.

Hơn nữa, nếu là gặp được đồng môn, Tống Nam Thời về tình về lý đều là muốn đồng môn bọn họ ở cùng nhau.

Vì thế Vân Chỉ Phong liền cảm thấy mấy con muỗi này rất ngoan cường mà ghé vào bên tai hắn, lải nhải ồn ào một đường.

Liền nằm mơ, bên tai hắn cũng vẫn cảm thấy âm thanh muỗi ồn ào.

Thật sự là nhức cái đầu!

Hơn nữa Vân Chỉ Phong còn ẩn ẩn có chút cảm giác, Tống Nam Thời bị cái tiếng ồn ào này đánh gục, mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần uể oải rất nhiều.

Tống Nam Thời đã từng cho rằng, ở trong cơ duyên bí cảnh của Long Ngạo Thiên cùng Long Ngạo Thiên đồng hành, như vậy nguy hiểm lớn nhất chính là có khả năng sẽ trở thành pháo hôi.

Nhưng là hiện tại nàng cảm thấy, trước khi trở thành pháo hôi, nàng có khả năng là chết vì bị phiền trước.

Tới ngày hôm sau, nàng khốn đốn mà tỉnh lại, còn không có mở to mắt, liền nghe thấy âm thanh lải nhải của Liễu lão nhân đầu tiên.

"Giang Tịch, ngươi không thể ngồi thiền như vậy, ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đầu tiên phải......"

Trong nháy mắt, Tống Nam Thời trong lòng dâng lên tia kính nể đối với Long Ngạo Thiên.

Nàng cảm thấy, bàn tay vàng này quả nhiên không phải ai cũng có thể lấy, nếu không phải Long Ngạo Thiên chắc chắn không ai có thể đảm đương được.

Trước kia nàng cùng Giang Tịch không thường gặp mặt, chỉ biết hắn là Long Ngạo Thiên, cũng không biết gặp qua được mấy lần.

Nhưng là hôm nay nàng đã nhận ra.

Quả nhiên trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí, đạt được cái gì đều sẽ phải trả giá.

Nếu cho nàng lựa chọn tiếp thu thiên ý ngày ngày lải nhải bên tai như thế này, nàng tình nguyện chọn cái chết để bảo toàn tinh thần!

Tống Nam Thời đứng dậy, bắt đầu cân nhắc xem hôm nay có nên cùng với Giang Tịch chia cắt đường ai nấy đi hay không.

Nàng ban đầu cùng Giang Tịch đồng hành chính là bởi vì đồng môn thật vất vả gặp nhau, nàng trực tiếp đường ai nấy đi thì không hợp với lẽ thường, nhưng là nàng tuyệt đối không muốn bồi Long Ngạo Thiên cùng đi tìm cơ duyên.

Huống chi bây giờ còn có người muỗi chuyển thế Liễu lão nhân.

Tống Nam Thời cân nhắc phải mở miệng như thế nào, liền thấy người ngày hôm qua cả ngày đều trầm mặc ít lời Vân Chỉ Phong đùng một tiếng đứng lên.

Tống Nam Thời thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vân Chỉ Phong lạnh mặt: "Ta đi tìm một chút dược liệu đuổi muỗi."

Tống Nam Thời: "......"

Một bên Liễu lão nhân nghe thấy được, còn buồn bực: "Thời tiết lúc này vậy mà còn có muỗi hay sao?"

Tống Nam Thời nhắm mắt, hít sâu một hơi, đứng dậy, đi tới bên người Giang Tịch.

Giang Tịch mở mắt ra, cười một chút: "Sư muội."

Tống Nam Thời làm lơ Liễu lão nhân, liền hỏi: "Sư huynh, huynh hôm nay chuẩn bị đi chỗ nào?"

Giang Tịch nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không có mục đích gì, tùy tiện đi một chút đi."

Hắn lại nhìn thoáng qua Tống Nam Thời, liền nói: "Sư muội, muội nếu là có muốn đi địa phương nào, chúng ta liền đi theo muội."

Long Ngạo Thiên mở miệng liền nói phải đi theo nàng, Tống Nam Thời thật đúng là sợ hắn đem cơ duyên bỏ đi mất.

Nàng đang muốn dao sắc chặt đay rối nói phân công nhau hành động, liền thấy Giang Tịch đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Ta nhớ rõ muội đã nói, muốn tìm Giác Anh linh thảo, thứ này ở phía đông bí cảnh, không bằng chúng ta liền tìm xem đi?"

Hắn nhìn về phía nàng.

Tống Nam Thời sững người.

Nàng muốn tìm Giác Anh Thảo, là vào lúc mười ba tuổi, cũng chính là vào lúc Giang ra ngoài du ngoạn lần đầu tiên.

Hắn đột nhiên tìm được nàng, hỏi nàng có muốn hắn mang về cái gì cho nàng hay không.

Tống Nam Thời nghĩ đây là hắn khách khí mà thôi, nhìn thấy trong tay đang thiếu một loại dược liệu, liền nói muốn Giác Anh Thảo.

Nàng cho rằng hắn chỉ là thuận miệng hỏi, nàng cũng là thuận miệng nói ra, nàng không trông cậy vào viêc Giang Tịch có nhớ hay không.

Nhưng là một bên, Liễu lão nhân lại bừng tỉnh nói: "Nga, ngươi đi tìm cái Giáo Anh Thảo gì kia là do tiểu nha đầu này muốn đi? Ta đều nói ngươi hiện tại tình huống này không dễ tìm đâu."

Nhưng hắn thật sự nhớ rõ.

Tống Nam Thời đột nhiên liền nói không ra câu đường ai nấy đi nữa.

Nàng cũng vội vàng đứng dậy, vội vàng nói: "Hiện tại không cần."

Sau đó vội vàng rời đi.

Ở sau lưng, Liễu lão nhân còn ở lải nhải cái gì, Giang Tịch vẫn luôn thực bình thản, tựa hồ không cảm thấy ầm ĩ.

Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới, trong nguyên tác, khi Giang Tịch bị diệt toàn môn, hắn bị giấu ở trong mật thất suốt nửa năm không ai phát hiện ra.

Lúc bị mang ra ngoài, hắn cơ hồ cũng không nói chuyện.

Cho nên, hắn không cảm thấy ầm ĩ, có lẽ là do đã phải chịu an tĩnh quá lâu rồi?

Nàng vốn chỉ nghĩ đây là những nhân vật trong sách mà thôi, nhưng hiện tại bọn hắn đều là người còn sống sờ sờ như vậy.

Chẳng qua nàng chính mình vẫn luôn bỏ qua điểm này.

...... Sau đó ba canh giờ, Tống Nam Thời liền hận không thể trực tiếp đem bọn họ ném trở về làm người trong sách.

Sự thật chứng minh, làm người không thể mềm lòng, mềm lòng là phải chịu thiệt thòi lớn!

Bởi vì cốt truyện của Long Ngạo Thiên, mẹ nó tới rồi!

Lúc đó, cả bọn Tống Nam Thời đang ba người hợp lực mới có thể đối đầu với một con yêu thú bậc Cao Giai.

Bọn họ xuất công xuất lực, ba người cùng yêu thú đánh sống đánh chết cơ hồ đến hộc máu, còn Liễu lão nhân cái kia trừ bỏ dùng miệng chỉ chỉ ra cũng chưa mang ra được cái gì.

"Tiểu nha đầu ngươi có thể hay không cấp lực một chút! Hỏa đâu! Lửa đốt lên! Tiểu tử họ Vân kia! Ngươi trừ bỏ cái miệng chuyên gạt người bên ngoài ra không làm được gì hay sao?"

Rõ ràng không nhận ra người chân chính trừ bỏ loa loa nói lớn chưa xuất lực gì nói tới là mình.

Cũng mặc kệ người khác có thể nghe thấy hay không.

Giang Tịch cùng Tống Nam Thời vừa đánh yêu thú còn vừa chịu đựng lời Liễu lão nhân phát ra, Vân Chỉ Phong lại chỉ nghe thấy một âm thanh ong ong phiền toái, ba người bị phiền trực tiếp bùng nổ, phối hợp dần dần ăn ý, lúc sau, cư nhiên thật sự áp chế được con yêu thú thực lực có thể so sánh với Nguyên Anh này!

Tống Nam Thời đại hỉ, đang muốn kêu Vân Chỉ Phong một kích mất mạng, nơi xa lại không hề dự liệu mà hiện lên một mạt ánh đao, ngay sau đó, con yêu thú đã đầu mình hai nơi.

Tống Nam Thời sắc mặt trầm xuống.

Nàng không cảm thấy bọn họ là gặp phải người thấy việc nghĩa hăng hái làm, nàng trong lòng chỉ có một ý niệm.

Có người muốn cướp quái.

Vừa lúc, hai người kia cũng là đang nghĩ như vậy.

Ba người đồng thời nhìn qua.

Một người diện mạo trẻ tuổi, tu sĩ tóc đen điểm xuyết vài sợi bạc ngự trên một con thuyền, vừa nhìn liền thấy pháp khí này rất quý, đang nhanh chóng tiếp cận lại đây.

Cả bọn Tống Nam Thời đã chuẩn bị tốt tâm lý phòng bị có người tới cướp quái nghênh đón.

Nhưng là rất kỳ quái, người kia bay đến trên đỉnh đầu bọn họ rồi lại ngừng lại, liền từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Không phải đoạt quái? Kia là......

Tống Nam Thời chỉ nghĩ đến một cái khả năng.

Ra oai.

Giang Tịch nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi cái gì, Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: "Thẻ bài ở bên hông của hắn, là ngọc bài của tổ chức "Đã chết sao"."

Lời này vừa nói ra, Tống Nam Thời người đã từng lấy sát thủ "Đã chết sao" ra làm mua bán liền lập tức kinh ngạc.

Nàng phản ứng đầu tiên, người này chẳng lẽ là hướng về phía nàng cùng Vân Chỉ Phong mà tới?

Vừa lúc, Vân Chỉ Phong cũng nghĩ như vậy.

Đây là sát thủ Vân gia tìm tới.

Hắn môi nhấp chặt, lập tức đi lên phía trước một bước.

Vân Chỉ Phong đang muốn nói cái gì, lại thấy sát thủ "Đã chết sao" quét mắt liếc nhìn một cái cả ba người, sau đó lục trong nhẫn trữ vật đem ra một bức họa, so mặt với bọn họ.

Nhìn bức họa một cái, lại nhìn bọn họ một cái, lại xem bức họa một cái, lại nhìn bọn họ một lần.

Sau đó tầm mắt hắn liền bỏ qua Vân Chỉ Phong, trực tiếp dừng ở trên người Giang Tịch.

Hắn nói: "Ngươi chính là Giang Tịch?"

Vân Chỉ Phong hai người mộng bức.

Không phải tìm bọn họ?

Giang Tịch cũng mộng bức: "Ta không quen biết các hạ."

Người nọ lại cười nói: "Có quen biết ta hay không không sao cả, chết ở dưới đao của ta đều là những người không quen biết ta. Ngươi chỉ cần biết, có người bỏ tiền mua cái mạng của ngươi!"

Khi sát thủ nói chuyện, bức họa kia ở giữa không trung rơi xuống.

Tống Nam Thời tay mắt lanh lẹ, trực tiếp bắt lấy.

Sau đó nàng liền thấy...... Ân, bức họa này.

Hẳn là vẽ đại sư huynh.

Vì sao lại nói là hẳn ư?

Bởi vì bức họa này vẽ, rõ ràng chỉ có cái mặt, cái mũi, cái mắt vẽ bằng một đường cơ bản.

Tống Nam Thời nhìn về phía sát thủ kia ánh mắt liền trở nên phức tạp.

Có thể từ từ phong cách trừu tượng nhận ra người ta, quả nhiên hiện tại không phải nghề nghiệp nào cũng dễ làm.

Vân Chỉ Phong cũng nhìn lại đây, chẳng qua hắn xem đến tương đối cụ thể.

Vân Chỉ Phong gằn từng chữ: "Sát thủ thứ mười bảy bảng danh, Nguyên Anh kỳ, tiền thưởng đơn này, 50 vạn linh thạch."

Giọng nói rơi xuống, Vân Chỉ Phong cùng Tống Nam Thời đều thực khiếp sợ.

Tống Nam Thời hút một ngụm khí lạnh, bắt lấy trọng điểm: "50 vạn......"

Vân Chỉ Phong nghiêm túc: "Nguyên Anh kỳ......"

Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ trong ánh mắt thấy được một ít ngo ngoe rục rịch.

Nhị sư tỷ hỏa táng tràng, còn thiếu nhân thủ......

Một người Nguyên Anh kỳ...... Có đến bao nhiêu tiền chứ.

Nhưng bọn hắn thực mau phản ứng lại, không không không, đây là Nguyên Anh kỳ, nếu là đánh không lại......

Tống Nam Thời nhìn về phía sát thủ, ánh mắt tức khắc tràn ngập đáng tiếc.

Tống Nam Thời bọn họ trực tiếp đang hướng tới kênh kinh tế tài chính làm giàu, chỉ có Giang Tịch còn đứng đắn mà đi theo tuyến truyện Long Ngạo Thiên.

Giang Tịch lạnh lùng nói: "Là ai muốn mua mạng của ta?"

Sát thủ cười nhạo một tiếng: "Ngươi không cần biết, nhưng người kia nói ta truyền đạt lại cho ngươi một câu."

"Người ti tiện sinh ra đã ti tiện, không cần vọng tưởng đồ vật không thuộc về mình!"

Hắn vừa nói xong, Giang Tịch còn không có kịp nghĩ tới chiến đấu, Tống Nam Thời liền nhịn không được nói: "Hắn đối phó một người ti tiện còn không dám chính mình ra mặt, thuê một sát thủ Nguyên Anh kỳ giết một người Trúc Cơ kỳ, lá gan nhỏ như vậy, chỉ biết tìm đến biện pháp ám sát sau lưng mà thôi."

Sát thủ kia nghe vậy trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng một cái, "Ta đem đầu của ngươi cùng đầu của hắn trở về, nói không chừng còn có nhiều thêm tiền thưởng đâu."

Mới vừa rồi bị người ta nói ti tiện cũng không có động tác gì, Giang Tịch lúc này lại đột nhiên ra tay, một kiếm chém về phía sát thủ đang ở trên không trung.

Sát thủ nhẹ nhàng né tránh, cười lạnh nói: "Có vài phần can đảm."

Giang Tịch lại không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nói: "Vân Chỉ Phong, mang theo sư muội của ta rời đi."

Tống Nam Thời nhịn không được nói: "Người nọ cố ý thuê sát thủ trà trộn vào bí cảnh động thủ, tất nhiên là sợ ở bên ngoài động thủ bị điều tra ra cái gì, giấu đầu lòi đuôi như thế......"

Giang Tịch chỉ nói: "Tống Nam Thời, mau đi."

Nhưng Tống Nam Thời lại bất động.

Một tên sát thủ bậc Nguyên Anh.

Nếu là ba tháng trước, Tống Nam Thời tất nhiên là không nói hai lời liền đi rồi.

Nàng yêu tiền, sợ chết.

Chính là hiện tại......

Nàng đột nhiên liếc mắt nhìn Vân Chỉ Phong một cái, Vân Chỉ Phong cũng nhìn lại đây.

Nàng hỏi: "Có nắm chắc sao?"

Vân Chỉ Phong: "Dựa vào át chủ bài của chúng ta, thì có thể."

Tống Nam Thời: "Bao nhiêu?"

Vân Chỉ Phong: "Bốn phần."

Tống Nam Thời: "Chuyện này sau khi thành vẫn quy củ cũ?"

Vân Chỉ Phong: "Quy củ cũ."

Bọn họ một phen đối thoại không coi ai ra gì, sát thủ kia tức đến cười: "Các ngươi......"

Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy kia hai người đột nhiên đồng thời động thủ.

Thân là Nguyên Anh đại năng, hắn giết nhiều người như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người gặp được hắn mà chủ động động thủ.

"Có chút ý tứ......"

Sát thủ đón đầu.

Chuyện này hết thảy phát sinh quá nhanh, Giang Tịch còn chưa kịp phản ứng lại.

Liễu lão nhân vội la lên: "Ngươi mau lên a!"

Giang Tịch như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nghênh chiến.

Ba đấu một.

Nhưng là Tu chân giới chênh lệch về thực lực, ba đấu một cũng vậy, trăm đấu một cũng thế, đều chỉ là con số.

Nếu là trước đây, trước đối thủ Nguyên Anh kỳ, Tống Nam Thời chắc chắn sẽ kiến nghị ba người họ chạy càng nhanh càng tốt.

Nhưng là sát thủ hướng tới bí cảnh truy sát, hiển nhiên là đã có chuẩn bị không chết không ngừng.

Tống Nam Thời quyết định đánh cuộc một phen.

Trong số ba người bọn họ, người có thể đánh với sát thủ nhất chính là Vân Chỉ Phong, mấy ngày này không biết vì cái gì, hắn tựa hồ càng ngày càng cường hãn.

"Rầm"!

Giang Tịch trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Tống Nam Thời thấy thế để lại một vòng tường lửa, nhanh chóng chạy tới nhìn thoáng qua: "Giang Tịch, huynh thế nào rồi? Không nói đến chúng ta ba người hiện tại chạy còn kịp hay không, đến lúc đó dù có trốn......"

"Sư muội." Hắn đột nhiên nói: "Ta sinh ra là người ti tiện, liền phải nhận mệnh như thế hay sao?"

Tống Nam Thời trầm mặc một lát.

Nàng đột nhiên nói: "Ta đây bói cho huynh một quẻ đi."

Giang Tịch không rõ nguyên do mà nhìn qua.

Tống Nam Thời thật đúng là nghiêm túc nổi lên một quẻ.

Nhân thủ kiềm chân sát thủ Vân Chỉ Phong xem đến hộc máu: "Tống Nam Thời, ngươi còn có công phu xem bói!"

Tống Nam Thời rống trở về: "Ngươi biết cái gì! Ta đây gọi là đang buff năng lượng!"

Vân Chỉ Phong không hiểu, hắn quay đầu lại đón chiêu đi lên.

Tống Nam Thời nhanh chóng tính xong rồi một quẻ.

Nhưng nàng lại không thấy quẻ tượng.

Nàng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Giang Tịch, nói: "Giang Tịch, huynh hãy nghe cho kỹ, một quẻ này của huynh."

"Quẻ này nói, mệnh là do huynh định không liên quan đến trời!"

Giang Tịch sửng sốt một lát.

Ngay sau đó, Liễu lão nhân đột nhiên kinh hô: "Hắn, hắn lĩnh ngộ kiếm ý rồi!"

Giang Tịch trên người đột nhiên bộc phát bùng lên một năng lượng kiếm ý, xông thẳng tận trời!

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua kiếm ý này, trực tiếp lui ra ngoài.

Giang Tịch lướt qua Vân Chỉ Phong, dẫn theo kiếm lao lên.

Tống Nam Thời không kịp phản ứng lại: "Ngươi như thế nào đã trở lại?"

Vân Chỉ Phong mặt không biểu tình: "Không cần."

Tống Nam Thời còn muốn hỏi không cần cái gì, bên tai liền truyền đến một trận tiếng gầm rú.

Nàng quay đầu, liền thấy người vừa mới bị đánh như cẩu Giang Tịch lúc này một kiếm đem sát thủ đánh văng ra bên ngoài.

Tống Nam Thời trầm mặc.

Vân Chỉ Phong nghĩ đến thương thế kia của bản thân, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Thật lâu sau, Vân Chỉ Phong bình tĩnh hỏi: "Tống Nam Thời, đây là ngươi nói......"

"Khai quẻ?"

Tống Nam Thời: "......" Nàng là khai quẻ, chứ không phải khai quải đâu (khai quải: mở ra năng lực).

Nhưng nàng cũng rất muốn hỏi một chút.

Mệnh ta do ta không do trời, rốt cuộc có phải là cái mật mã khai quải gì hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com