TruyenHHH.com

Re Up Full Ban Sonata Dao Hon Ban Lat Tu

Chuyển ngữ: Nấm Lùn.

Ngày sinh dự tính của Mễ Tinh rơi vào khoảng tháng mười, hôm bánh bao nhỏ bước tới cuộc đời này là một ngày cuối thu đất trời hửng nắng.

Hôm đó Tiêu Cố ở công ty, vốn ngày lễ Quốc khánh mọi người đều được nghỉ, nhưng lúc này lại có một cuộc họp quan trọng, anh không thể không chạy tới đúng giờ.

Cũng may từ tháng chín dì Minh đã tới thành phố A để giúp đỡ chăm sóc Mễ Tinh, nếu không anh cũng không yên lòng để cô ở nhà có một mình.

Mễ Tinh bị bánh bao nhỏ trong bụng hành hạ tận mười tháng, ngóng trông đứa bé sớm ngày chào đời ngay.

Thế là lúc nguyện vọng bỗng trở thành hiện thực lại không đối phó kịp.

Từ buổi sáng cô đã thấy bụng mình hơi ê ẩm, nhưng bây giờ cơn đau càng lúc càng thường xuyên. Đến lúc này cô mới ý thức được nó khác với những lần bé con quậy phá trong bụng mình, vội vàng gọi dì Minh tới. Trước đó Tiêu Cố đã định đưa cô đến bệnh viện trước ngày sinh dự tính, nhưng mà ở bệnh viện đâu thể thoải mái như ở nhà, hơn nữa bây giờ giường bệnh cũng khó đặt, cô càng không muốn chiếm giường của người ta.

Tiêu Cố đành phải chuyển sang để dì Minh ở nhà trông nom cô cả ngày, không ép buộc cô nữa, lúc ấy Mễ Tinh còn thấy rất vui mừng, nhưng bây giờ chỉ muốn lập tức sải cánh bay ngay vào bệnh viện.

Cũng may dì Minh đã chuẩn bị đồ đạc cần dùng khi nhập viện xong xuôi, bây giờ cũng không cần luống cuống. Bà gọi tài xế tới, chuyển đồ dùng của Mễ Tinh lên xe rồi mới gọi điện cho Tiêu Cố.

Lúc này đây Tiêu Cố vẫn còn đang ngồi họp, trong trường hợp này tất cả mọi người đều tự giác tắt máy, hoặc ít nhất cũng phải chuyển sang chế độ im lặng, thế mà tiếng chuông điện thoại của Tiêu Cố cứ đột ngột vang lên.

Nhạc chuông này anh đặt riêng cho số của Mễ Tinh, cũng là vì lo có chuyện gì đột xuất làm nhỡ mất cuộc gọi tới của cô.

Điện thoại vừa vang lên một tiếng, lòng Tiêu Cố cũng giật mình nảy lên.

Anh cho dừng bài phát biểu của quản lý sản phẩm trình chiếu ppt, cầm di động bước nhanh khỏi phòng họp.

"Mễ Tinh à, sao thế em?" Giọng của anh rất nhẹ, kìm nén hơi thở cho thấy vẻ căng thẳng rõ ràng.

"Hình như cô chủ sắp sinh rồi, giờ tôi đang đi với cô ấy tới bệnh viện".

Dì Minh nói thật nhanh, chẳng khác gì giữa hiện trường đánh trận, đầu tiên Tiêu Cố hơi sững sờ, sau đó đôi mắt như co lại: "Cháu đến bệnh viện ngay".

Anh cúp điện thoại rồi chạy thẳng tới chỗ thang máy, trợ lý của anh cũng vừa lúc đi ra, nhẹ nhàng gọi với theo bóng lưng của người kia: "Ông chủ Tiêu, xảy ra chuyện gì rồi ạ?"

Bước chân của anh thoáng ngừng lại, xoay người nhìn cậu ta: "Tôi tới bệnh viện đã, đổi ngày hội nghị đi".

Lúc nói những từ này, sắc mặt Tiêu Cố càng âm trầm đáng sợ, làm cậu trợ lý còn tưởng anh bị chẩn đoán bệnh nan y gì đó.

Mãi đến tận khi bóng lưng Tiêu Cố biến mất trước thang máy khá lâu, cậu mới chợt tỉnh ngộ, hay là cô Mễ sinh rồi?

Cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng họp, chia sẻ tin vui đó cho mọi người.

Mấy quản lý đang ngồi trong phòng đều là người từng trải, vợ ai cũng đã sinh con rồi, chắc chắn đây là một việc lớn trong cuộc đời, vì thế mặc dù hôm nay mọi người phải đi tới tay không, nhưng ai ai cũng đều thông cảm hết.

Bên kia, Tiêu Cố lái xe băng băng như Tam hoàn thập tam thiếu giữa thành phố A.

Đoạn đường từ công ty đến bệnh viện trung ương cũng không phải là ngắn, thế mà anh chỉ chạy xe chưa tới hai mươi phút, thiếu chút nữa còn tới trước Mễ Tinh.

Khải Thụy quốc tế lại cách bệnh viện trung ương khá gần, thế nên lúc đầu Mễ Tinh mới đặt chỗ ở đây. Lúc Tiêu Cố chạy tới, Mễ Tinh mới được đẩy sang phòng chờ sinh, đợi đến khi bụng đau hơn thế nữa, y tá mới sang kiểm tra rồi chuyển tới phòng sinh.

Lúc đầu Tiêu Cố đứng chờ ngoài cửa với dì Minh, bây giờ nghe nói Mễ Tinh đã sang phòng sinh rồi, anh càng không thể ngồi yên được. Muốn vào theo nhưng y tá không cho.

Dì Minh đứng bên tận tình khuyên nhủ, nếu thuận lợi chỉ hơn một tiếng, thậm chí mười phút là đã sinh xong rồi, giờ y học phát triển như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Nhưng Tiêu Cố vẫn không thể yên tâm, Mễ Tinh được nuông chiều từ bé, chưa từng phải khổ cực tí nào, nếu là các sản phụ khác một mình ở phòng sinh chiến đấu cũng không thành vấn đề, nhưng để công chúa nhỏ cũng phải làm như vậy, Tiêu Cố lại không dám nghĩ tới.

Mễ Tinh vẫn luôn ỷ lại anh, mua túi may mắn thôi cũng muốn anh đi cùng, bây giờ lẻ loi bị vứt ở phòng sinh, chắc chắn cô sẽ thấy sợ lắm.

Tiêu Cố càng nghĩ càng hoảng hốt, cuối cùng anh đi xin bệnh viện muốn được cùng vào theo. Lúc đầu bác sĩ còn muốn khuyên bảo anh, nói có ông chồng vào đứng còn ảnh hưởng tới việc sinh nở của sản phụ, bởi vì sản phụ nảy sinh tâm lý ỷ lại, nhưng thái độ Tiêu Cố kiên quyết quá, viện trưởng đành đồng ý.

Trong phòng sinh chỉ có mình Mễ Tinh là sản phụ nên cũng không có gì bất tiện, lúc Tiêu Cố mặc nguyên bộ đồ bảo hộ rồi đi vào, thiếu chút nữa Mễ Tinh không nhận ra.

Thực ra Mễ Tinh đã đau tới mức không thở được.

Lúc mới đầu người nói muốn đẻ thường là cô, bởi vì rạch một dao trên bụng mình thì có vẻ ghê quá, cô không dám nghĩ tới. Nhưng mà lúc này rồi đau đớn đến mất hết ý chí, cô chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt sự giày vò mà thôi. Cô nằm trên giường bệnh van xin bác sĩ, xin đổi cho mình sang sinh mổ nhưng lại bị từ chối.

Bác sĩ này là bạn của ba Mễ, cô cũng không biết tại sao ba mình có nhiều bạn bè làm bác sĩ như vậy, nói chung là nếu đổi một bác sĩ khác, chưa biết chừng họ sẽ đồng ý theo, nhưng bác sĩ này cứ nhất quyết bảo cô chịu đựng thêm, không sao cả.

Nhưng mà cô thấy mình không chịu được mà!

Đúng lúc đó cô nhìn thấy Tiêu Cố. Anh chỉ hở một đôi mắt ra ngoài, từ trước tới giờ Mễ Tinh chưa từng nhìn thấy ánh mắt anh phức tạp đến thế này.

Có hốt hoảng, có lo lắng, đau lòng, và cả thêm sợ hãi.

Ánh mắt đó rung động trái tim của Mễ Tinh.

Cô nhìn anh đi tới nắm chặt lấy tay mình, cô nghĩ chỉ cần mình mở lời xin xỏ Tiêu Cố, nhất đinh anh sẽ đồng ý cho cô chuyển thành sinh mổ, anh không sắt đá như tên bác sĩ kia, cũng không nhẫn tâm nhìn cô đau như thế.

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cuối cùng cô lại chỉ cười với Tiêu Cố, suốt một giờ qua cũng không còn sức lực.

Nhưng trong lòng yên ổn hơn rất nhiều.

Cô nghĩ có khi Tiêu Cố mới chính là rau chân vịt của cô.

Tiêu Cố cũng có thể tưởng tượng được Mễ Tinh đau đớn đến mức nào, cô nắm chặt tay anh, từng đốt ngón tay đều trắng bệch. Chỉ một chốc tay của anh đã bị cô siết đỏ, nhưng chút đau này còn chưa bằng phần ngàn vạn cô phải chịu.

Anh mím chặt môi, lau nước mắt cho cô rồi ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ: "Có thể để cho cô ấy sinh mổ được không?"

Bác sĩ nói: "Sinh mổ thì dễ thôi, nhưng sau đó lại hồi phục rất chậm, tôi đề nghị nếu cố gắng được thì nên gắng vượt qua".

Tiêu Cố rơi vào trầm mặc, Mễ Tinh vừa mới há miệng ra, hình như đang muốn nói gì đó, nhưng một cơn đau trước nay chưa từng có lại dồn dập kéo về, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ.

"Thấy đầu đứa bé rồi".

Không biết là tiếng ai hô to, nhưng chính câu nói đó đã cứu rỗi Mễ Tinh. Giống như một người đi lạc trong sa mạc ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tìm ra ốc đảo.

Nhân viên y tế đứng bên đều cổ vũ cho cô, nói cô phối hợp gắng sức, quá trình đó diễn ra cực kì thuận lợi, không được mấy phút sau, đứa bé chào đời.

Bác sĩ cầm kéo cắt đứt mối liên hệ giữa mẹ và con, cơn đau như giết chết người ta lúc vừa rồi cũng giảm đi rất nhiều.

Mễ Tinh thở phào nhẹ nhõm, thời gian này cô vẫn cố để rèn luyện sức khỏe, quả nhiên không hề uổng công một chút nào.

Bác sĩ thông báo giới tính và cân nặng của con, cô lại không nghe được tí gì, nhưng câu nói cuối cùng Tiêu Cố nói với cô lại vô cùng rõ rệt.

Anh nói: " Công chúa nhỏ, tất cả đều đã qua hết rồi, sau này mình không sinh con nữa nhé".

Sau đó Mễ Tinh phải hỏi lại Tiêu Cố, khi đó mới biết cô sinh một nhóc con. Tiêu Cố nói, lần này được rồi, chờ đến khi thằng bé lớn lên có thể quản lí công ty cùng với cô, cô chỉ cần an tâm làm thái hậu là được.

Nhưng Mễ Tinh vẫn thấy hơi lo lắng, nhỡ sau này con lớn, nó cũng muốn chơi nhạc như Cố Tín thì sao? Chẳng lẽ phải sinh thêm đứa nữa.

Lần này Tiêu Cố lại khẽ cười: "Anh không tốt tính như cậu út và mợ đâu".

Mễ Tinh: "..."

Nghề nghiệp tương lai của đứa bé đã có, nhưng vẫn chưa có tên, đây lại là một vấn đề hệ trọng.

Tiêu Cố nói anh đã nghĩ hết rồi, tên bé là Tiêu Tinh. sau khi Mễ Tinh nghe được cái tên này thì trầm mặc một lúc lâu, không thể nào tin nổi đây là cái tên do sinh viên xuất sắc của trường đại học Bắc Kinh nghĩ được.

"Tiêu của anh, Tinh của em? Anh lười quá đi, cái tên này có nghĩ mất hai giây không thế?" Mễ Tinh thật muốn liếc cho anh một cái.

Tiêu Cố giải thích rất hùng hồn: "Đâu phải chỉ có Tinh trong tên của em, đó còn là vì ngày thằng bé ra đời là một hôm trời trong nắng đẹp".

Tinh 晴: trời quang đãng

Mễ Tinh: "..."

Thế cô có nên cảm ơn vì anh đã không đặt tên "Quốc khánh" cho con mình đúng không?

Tiêu Quốc Khánh...

Mễ Tinh bị sặc nước miếng của chính mình, phản bác: "Không được, Tinh nữ tính quá, nghĩ lại đi anh".

Tiêu Cố nhất thời không nghĩ được, mẹ Mễ lại cầm một đống tên hay không biết đi xin từ thầy bói nào về đưa ra cho Mễ Tinh chọn lựa.

Có cái cô thấy quá bình thường, nhiều người dùng quá nên đều không vừa ý.

Cuối cùng ba Mễ ném cho cô một quyển từ điển Tân Hoa, bảo cô nhân lúc ở cữ thì lật tìm đi nhé.

Tuy Mễ Tinh cảm thấy như vậy tùy tiện quá, nhưng mà... ít nhất còn thấy được.

Cô bắt đầu tiện tay lật từ điển, lật tới tờ nào cũng toàn chữ là chữ.

Hoa, Đồng, Tượng, Học....

Còn không bằng mấy tên mẹ cô đưa orz.

Lật từ điển cả buổi cũng không thấy tên nào, Mễ Tinh mất kiên nhẫn ném từ điển cho anh: "Anh tự tìm đi, tay anh hên hơn em".

Vận may của Tiêu Cố bộc lộ rất rõ ở trên bàn mạt chược, ngay cả khi đi ăn anh cũng có thể bốc trúng thưởng, thấp nhất cũng kiếm được năm đồng.

Mễ Tinh cảm thấy có lẽ đời trước anh chính là cao tăng đắc đạo, hoặc là một người từng cứu rỗi thế giới. Cô định bảo anh đi mua AO của CAIPI nhưng Tiêu Cố lại nhất quyết không ưng.

"Nếu anh được giải nhất có khi còn bị người ta bắt đi nghiên cứu mấy trò kì lạ gì nữa đấy" Anh nói vậy.

Mễ Tinh chỉ có thể cười ha ha đáp lời.

Tiêu Cố nhìn quyển từ điển Mễ Tinh vừa đưa qua, anh khẽ cười cầm miếng táo trên tay đút cho cô ăn trước, sau đó mới lật đại một tờ.

"Mạch". Anh nói.

Mễ Tinh ngẩn người: "Cái gì, Mặc trong trầm mặc sao?"

"Mạch trong bờ ruộng ấy".

"Tiêu Mạch". Mễ Tinh lầm bầm lặp lại, nghĩ ngợi một hồi: "Tên hay lắm, vừa oách vừa có phong phạm của tổng giám đốc ngang tàng".

Tiêu Cố cười đáp lại: "Nhưng ý nghĩa thì không được hay lắm".

"Đâu có". Mễ Tinh đã xác định tên này, thế là cô khư khư cố chấp: "Em thích mà, anh không thích thì nói xem anh vừa ý tên nào, em suy nghĩ thử".

Tiêu Cố nói: "Không phải lúc mới đầu anh đã nói là Tiêu Tinh rồi à?"

Mễ Tinh: "..."

Tiêu Mạch hay hơn Tiêu Tinh trăm lần đó. Bây giờ các bậc phụ huynh không còn phổ biến chuyện đặt tên con theo tên mình nữa đâu, chắc mọi người sẽ tự đóng nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm của mình mất.

Mễ Tinh đã thích thì Tiêu Cố cũng không ý kiến gì, để xem ông ngoại bà ngoại anh có đồng ý hay không.

Đang suy nghĩ, điện thoại anh để trên bàn đã rung lên.

Mễ Tinh ngoan ngoãn ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn màn hình tin nhắn, là nhắn hóa đơn đóng phạt.

"Anh vượt ba lần đèn đỏ, còn quá tốc độ?"

Tiêu Cố: "..."

Tam hoàn thập tam thiếu mà cũng bị thu hóa đơn tiền phạt nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com