TruyenHHH.com

(RE-UP)DUYÊN TÌNH MỘT ĐÊM (FULL)

Chương 6

_tuithichmaucam_

Cổ Tinh Nhã vung vẩy mấy tờ tiền trong tay, vẻ mặt đắc ý cười nhạo các cô.

"Có ai có thể giải thích một chút chuyện này là sao không ?" Trọng Suất Ngụy trầm thấp lên tiếng báo hiệu giông bão sắp đến.

"Này Tinh Nhã, Tinh Nhã sẽ giải thích." Sở Thiến lo lắng nói.

"Mẹ biết." Hai cậu bé cũng đồng thanh.

"Hỏi cậu ấy." Liễu Thuần Đình liếc về phía Cổ Tinh Nhã ra vẻ không quan tâm.

Nhất thời mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Cổ Tinh Nhã làm cô giật mình.

"Em hèm, để em. . . . . . em giải thích. . . . . ." Giải thích phải đợi một chút, 36 kế chuồn là thượng sách.

"Tốt. Anh chờ em giải thích." Anh âm lãnh cười. Vươn tay liền bắt được ai đó đang muốn chạy.

"A —— Bỏ em xuống!" Cổ Tinh Nhã không ngừng đấm lưng anh, hai chân thì đạp lung tung. Vừa đấm, vừa đá, vừa kêu.

"Phòng cô ấy ở đâu?" Trọng Suất Ngụy lạnh lùng hỏi. Mọi người cùng một động tác chỉ về phía cầu thang.

"Phòng đầu tiên tầng hai." Liễu Thuần Đình nhanh miệng bổ sung.

Xem ra cô có nhiều bạn tốt nhỉ! Đưa bạn tốt vào miệng cọp.

"Cám ơn." Anh tỏ ra rất có thành ý rồi bế cô đi thẳng lên tầng.

Cổ Tinh Nhã khuất sau cầu thang rồi mà mọi người vẫn còn nghe tiếng cô kêu la. Mọi người chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cô một giây. Sau đó liền đi thẳng đến bàn ăn dùng bữa không chút hổ thẹn.

Cửa phòng vừa mở, Trọng Suất Ngụy không chút thương hoa tiếc ngọc ném cô xuống giường. Mặc kệ cô có đau hay không, anh đứng yên bên giường, vẻ mặt âm trầm chờ cô giải thích.

"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Anh nhìn cô, nhịn xuống ý muốn giết người.

Cổ Tinh Nhã lấy hai tay bịt lỗ tai, lầm rầm oán giận, "Tại sao tiếng lớn vậy? Em không bị điếc mà."

"Em nói lại!" Anh đã hết chịu đựng lại hét lên với cô.

Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Bằng không, anh nhất định vì cô mà gây ra tội sát nhân mất.

Trọng Suất Ngụy không ngừng tự trấn an, để tránh động thủ bóp chết cô.

"Anh làm gì mà quát to thế hả ?" Cô lại không sợ chết tiếp tục nói.

Nghe cô nói, Trọng Suất Ngụy tức hết chịu nổi.

"Cổ Tinh Nhã. Em phải trả giá về chuyện này!"

Anh xoa tay hướng cô tới gần, bắt lấy cô đang muốn chạy đặt nằm sấp trên đùi mình. Rồi đánh mạnh lên mông cô.

"Trọng Suất Ngụy, anh dám đánh em?" Cô liều mình vùng vẫy, thật vất vả mới thoát khỏi anh, đau đến phát khóc.

Nhìn cô khóc, lửa giận trong lòng Trọng Suất Ngụy cũng lập tức bị dập tắt. Anh vội vàng ôm cô vào lòng an ủi.

"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét. . . . . ." Cổ Tinh Nhã kháng cự, hai tay không ngừng đấm lên người anh.

"Là tại anh, tại anh. Anh đáng ghét !" Anh không ngừng nịnh nọt cô.

Thật vất vả an ủi cô, cuối cùng vẫn nhớ đến việc kia: "Em có thể giải thích cho anh được không?"

"Hơ. . . . . . Giải thích gì?" Vừa nói cô vừa pha trò.

"Cổ Tinh Nhã!" Lời nói ôn nhu xen lẫn uy hiếp.

"Em nói là được mà!" Cô chu miệng. tỏ vẻ không tự nguyện.

Cổ Tinh Nhã kể lại chuyện tám năm trước làm sao gặp anh dẫn đến chuyện tình một đêm rồi chia tay. Sau đó cô mang thai, sợ anh biết chuyện, đoạt mất con nên mới không nói gì.

Nghe cô kể chuyện, Trọng Suất Ngụy không khỏi đau lòng. Nghĩ đến bao năm cô vất vả lại càng thương cô.

"Vì sao không đến tìm anh?" Anh đau lòng hỏi.

Cảm giác anh căng thẳng, cô không khỏi ở trong lòng thở dài.

Anh thật tâm thích cô sao? "Con là do em sinh, không liên quan đến anh. Hơn nữa em đủ sức nuôi con, không cần đến anh."

"Nhưng mà. . . . . ." Anh vẫn muốn níu kéo chút gì đó.

"Hư! Không nghe, em không nghe. Từ trước đến nay em vẫn một mình cho đến khi gặp anh. Mặc dù chỉ là tình một đêm nhưng đối với em đó là ký ức tốt đẹp nhất. Hơn nữa em còn có hai con là nguồn an ủi lớn nhất rồi. Anh hiểu không?"

"Ừ, anh biết." Chính vì đã hiểu, mới càng thương cô hơn.

Anh không biết yêu một người phải yêu bao nhiêu. Nhưng đối với cô mỗi một giây một phút đều không ngừng tăng lên.

Không cách nào thể hiện tình cảm, anh chỉ biết ôm chặt lấy cô để biểu đạt tình cảm trong lòng mình. Cổ Tinh Nhã nằm trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc.

Một người đàn ông có thể có nhiều cô gái bởi vì chưa có ai làm cho người đàn ông đó hết lòng yêu thương. Một cô gái, có thể vì người mình yêu dù phải khổ sở thế nào cũng đáng. Mà anh và cô, vào thời khắc gặp nhau kia đã thuộc về nhau rồi.

Cổ Tinh Nhã ngẩng đầu lên nhìn anh nở nụ cười. Cô hôn lên mắt anh, hôn lên môi anh……………..

Cô hôn dần xuống người anh. Hai tay lần cởi từng chiếc cúc áo, nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong người anh.

Bàn tay vuốt ve, đi dần xuống dưới, kéo khóa quần của anh xuống. Sờ thấy vật nam tính của anh đang dần cứng lên, cô mỉm cười cầm lấy vuốt ve khiêu khích. Quả nhiên anh vì hưng phấn mà rên lên một tiếng thỏa mãn.

Cổ Tinh Nhã rời khỏi người anh, đứng ở cạnh giường. Cô mị hoặc nhìn anh cười cười rồi mới thong thả cởi áo ngoài cùng áo lót làm lộ ra hai ngọn tuyết trắng . Tiếp theo, cô lớn mật cởi tiếp chiếc váy hoa.

"Tinh Nhã. . . . . ." Trọng Suất Ngụy bước đến muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra.

Nhìn mắt anh đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, cô cười càng kiều mị. Xoay người một cái chiếc váy hoa liền rơi xuống đất.

Nhìn cô tra tấn dục vọng của mình, anh không kìm nén nổi lửa tình đang thiêu đốt trong người……..

"Ngoan. . . . . . Cho anh đi . . . . . ." Giọng nói Trọng Suất Ngụy tràn đầy ham muốn, bàn tay không kiên nhẫn cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người cô.

Cổ Tinh Nhã đẩy anh ngã ngửa ra giường rồi tự mình ngồi lên người anh. hoa huy*t cọ xát nam căn cứng rắn, môi kề môi cùng nhau rên rỉ thở gấp.

Rốt cuộc anh không cách nào nhẫn nại được nữa, động thân một cái xâm nhập vào hoa huy*t của cô. Ở nơi hai người ái ân không có một chút kẽ hở.

Anh trở mình đem vị trí hai người hoán đổi, dục vọng ngập sâu trong hoa huy*t. Anh liền mạnh mẽ ra vào.

"Ưm ——" Cổ Tinh Nhã cắm sâu mười ngón tay vào vai anh.

Anh mãnh liệt ra vào. Mỗi lần đều làm cô hét lên đầy thỏa mãn. Hai ngọn tuyết phong cũng không ngừng lay động làm anh càng mụ mị hơn. Con ngươi đen càng thêm âm trầm. Anh cúi người, há miệng ngậm lấy vú cô ra sức mút cắn. Kích thích khoái cảm của cô tăng cao.

"Ưm . . . . . Ngụy. . . . . ..!!" Khoái cảm không ngừng tấn công cô, tiểu huyệt cũng không ngừng co bóp.

Hai người điên cuồng ái ân. Mỗi lần anh đâm vào rút ra lại kéo theo rất nhiều nước mật làm ướt hết ga giường. Cả gian phòng tràn ngập hương vị hoan ái.

Anh đột nhiên kéo cao hai chân cô đặt lên vai anh. Anh giũ chặt lấy cô rồi lại ra sức đâm vào. Cổ Tinh Nhã kìm lòng không đậu ngâm nga.

Tay anh lần tìm được tiểu hạch mẫn cảm, không ngừng đùa bỡn .

"Ưm ưm!!" Cô điên cuồng chìm trong khoái hoạt anh mang đến.

Một hồi hoan ái, thân thể cô vì không chịu nổi sự cuồng dã của anh đã không bắt đầu nhũn ra, xụi lơ xuống.

"Vẫn chưa xong đâu, anh còn muốn nữa!" Anh nắm lấy hai mông cô thật chặt lại tiếp tục vào ra.

"A. . . . . . Không muốn, em không muốn nữa. . . . . ." Cô sợ hãi kêu lên.

Anh vẫn tiếp tục hoạt động, hai tay kéo cô lại gần, hôn lên môi không cho cô phản đối nữa.

Phút chốc, một trận tê dại lan khắp người. Anh hét lên một tiếng, bắn ra dòng nhiệt nóng bỏng trong tận cùng hoa huy*t của cô. Cao trào đến, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười!.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com