TruyenHHH.com

Raven The Silver Scythe


Cô ấy đang say giấc dưới ánh sáng dịu nhẹ của bầu trời đêm. Ngồi ở một góc căn phòng, đôi mắt nhắm chặt lại, chốc chốc lại thở ra nhẹ nhàng đều đều, hình ảnh đó như thể một chú mèo con đang ngủ vậy.

Cô ấy đội một chiếc mũ rộng vành nhọn ở đỉnh, mái tóc nâu vàng hơi xoăn xõa xuống vai và một khuôn mặt có phần ngây thơ tựa như những bông hoa anh đào mới chớm nở. Trên người cô là một chiếc váy dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân thon thả và một chiếc áo khoác có màu sắc tươi sáng.

"Mọi thứ có thể kì lạ hơn được không!"- Asahi thoáng nghĩ. Đột nhiên, một thứ gì đó lan tỏa ra từ căn phòng như muốn kéo lũ goblin đến vậy. "Không ổn, căn phòng quá rộng lớn, mình sẽ bị áp đảo về số lượng mất và còn cô ấy nữa." – cậu lẩm bẩm khi liếc nhìn qua cô gái. Ngay lập tức, Asahi dùng hết tốc lực chạy về phía cánh cửa, nhưng cánh cửa như nặng gấp hàng trăm lần lúc trước. Quá muộn rồi...

Tiếng những bước chân ngày một rõ rệt, như thể có một đội quân goblin tiến đến. Chúng nhanh chóng tràn vào căn phòng sau khi vài con tiên phong nằm xuống. Từng đàn một lao về phía Asahi, nhưng trước khi chúng kịp chạm tới cậu thì đã bị xé toạc trên không trung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Tuy nhiên, đây là một trận đấu không hề công bằng, số lượng của lũ goblin dần cho thấy sự hiệu quả, nhất là khi ở không gian rộng lớn. Asahi dần bị đẩy lùi, sẽ tốt hơn nếu không có ai ở đây; cậu có thể lùi về góc tường và không phải lo về điểm mù phía sau. Song, lại có một cô gái ở phía sau, nếu Asahi làm thế, một nhóm goblin sẽ tách ra và tấn công cô ấy.

Asahi đang bị vây quanh bởi một quân đoàn goblin. Tuy số lượng vẫn tiếp tục giảm, nhưng tốc độ đang dần chậm lại. Cậu sắp đạt đến giới hạn của bản thân, con dao cũng bắt đầu cùn đi sau vô số lần đâm, chém về phía trước.

Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Một con goblin tách khỏi đàn và chạy về phía góc phòng. Ngay lập tức, một thứ sắc nhọn với vận tốc kinh hoàng bay về phía nó. Thứ đó găm sâu vào đầu con goblin khiến nó cắm mặt xuống đất sau khi đi được vài bước. Trên tay Asahi giờ đã không còn vũ khí, cậu cũng bị mất tập trung khi ngăn cản nó. Tận dụng cơ hội đó, lũ xạ thủ găm thẳng mũi tên vào điểm mù của cậu. Goblin không phải những xạ thủ điệu nghệ như Nhân mã; tuy nhiên, ở cự li gần như thế này thì nó không thể lệch được. Không phải vào điểm trí mạng, nhưng nó có độc, với sự tiêu hao thể lực lớn như vậy, kể có là Asahi thì cũng sắp gục rồi.

Rút mạnh mũi tên ra khỏi người, Asahi sử dụng "Trị thương", cậu quay người lại con goblin vừa bắn ra mũi tên ấy với ánh nhìn sắc lạnh. "Nếu không có vũ khí, vậy thì, tao sẽ xé xác chúng mày bằng tay không vậy " – sinh lực của cậu như trở lại sau khi dùng kĩ năng. Tầm nhìn của con goblin đột nhiên mất đi, nhưng trước khi nó kịp hoảng loạn thì đầu nó đã bị vỡ tung ra như một quả bóng nước. Asahi cầm xác của con goblin lên, nó vừa như một chiến khiên, vừa như một cây chùy thịt; tuy nó không thể kết liễu chúng nhưng có thể hạn chế chuyển động.

Số lượng goblin đột ngột giảm một cách đáng kể, những mảnh thi thể bị xé toạc ra, các cơ quan nội tạng vương vãi ra sàn nhà vẽ lên khung bức tranh màu đỏ rực rỡ, và ở trung tâm của bức tranh đỏ... Asahi dính đầy máu trên người, hai tay cậu như có nanh vuốt của một loài dã thú – một con thú săn mồi trong tự nhiên, có lẽ là nhờ tác dụng của "Trị thương". Thật khó để nói ai mới là quái vật.

Con goblin cuối cùng đứng đó, mắt nó mở to ra, cơ thể run lên bần bật vì sợ hãi. Mũi giáo bằng đá giờ thật khó để cầm lên. Nó muốn di chuyển, nó muốn chạy, nhưng nó cảm thấy cơ thể đầy nặng nề. Và rồi, nó nhớ về con thủ lĩnh, kẻ đã ra lệnh cho bọn chúng chiến đấu để hắn tiếp tục hưởng thụ cuộc vui - những chiến lợi phẩm chúng đã săn được trước đó. Nó đã từng thấy hắn thật phiền toái, cậy sức mạnh chiếm hết đống chiến lợi phẩm nhưng giờ, nó thấy biết ơn khi có hắn. Chỉ cần bây giờ chạy thoát, chắc chắn hắn sẽ hạ gục tên con người này và cuộc sống sẽ trở lại bình thường, ăn uống no nê. Nghĩ vậy, nó nở một nụ cười xảo quyệt trên khuôn mặt xấu xí của mình. Nó dùng đôi chân ngắn tũn của mình chạy bạt mạng đi. Bỗng nhiên, nó không còn cảm thấy trọng lượng của bản thân, không còn thấy nặng nề nữa. Một vật thể với tốc độ kinh hoàng nhốc bổng nó lên không trung. "Toạccc" – hàm dưới của nó tách ra khỏi đầu. Giờ, nó chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy.

Asahi rút thanh kiếm ra khỏi hộp sọ của một xác chết, nó dính đầy dịch não và máu. Cậu cẩn thận lau kĩ nó bằng những mảnh vải thô ráp màu bùn đất trên người lũ goblin. Tuy đã hạ gục một số lượng lớn ma thú, nhưng cậu biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc; cả những giác quan của cậu cũng mách bảo điều đó.

"Xạch..." "Rầm... Rầm... Rầm"- Tiếng một khối kim loại lê trên mặt đất cùng với những bước chân ngày một rõ dần. Đứng trước cánh cửa rộng lớn, một con chiến binh goblin xanh lè với bộ giáp bụi bặm trước ngực cùng chiếc búa khổng lồ. Con goblin to gấp rưỡi Asahi với cơ thể cường tráng đồ sộ đến khó tin, từng khối cơ bắp thịt màu xanh nổi lên dưới lớp áo giáp xám xịt. Nó đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn và mở miệng làu bàu khi nhìn thấy cậu – Lũ vô dụng kia để thua một tên con người nhỏ bé này sao. Và rồi, ánh mắt nó hướng tới góc căn phòng, đôi mắt nó mở to – một cô gái xinh đẹp với dáng vẻ nhỏ nhắn đang ngồi ở đấy, một minh chứng cho chiến thắng của nó, một chiến lợi phẩm xứng đáng cho cuộc chiến của nó. Nhe hàm răng sắc bén đầy vết vàng ố và chút máu còn sót lại ra; thè chiếc lưỡi dài nhỏ đầy dãi ra, nó tưởng tượng về sự khoái cảm sau khi mình chiến thắng. Ánh mắt nó trở về phía Asahi, đã từ lâu rồi, nó vẫn luôn mong chờ một trận chiến thật sự - một đối thủ xứng tầm với mình. Một cảm giác kì lạ trong nó bỗng nhiên xuất hiện rồi biến mất trong thoáng chốc...

"Rawwwww..." – Nó gầm lên một tiếng chói tai vang vọng khắp gian phòng rộng lớn. Asahi khuỵu người, hạ thấp trọng tâm, tựa như một con thú hoang đang chuẩn bị cho chuyến săn của nó. Bằng một lực bật mạnh mẽ, cậu lao vút đi giữa không trung. Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn là vài bước chân, tầm nhìn của Asahi bị che khuất hoàn toàn bởi khối kim loại. Cây búa vung vào thinh không. Asahi chỉ kịp lách người vừa đủ để né khỏi nó. Nếu chỉ chậm hơn một chút, cậu đã phải hứng chịu một lực đủ để đập nát nền đất rồi. Lưỡi kiếm vung mạnh về phía trước nhằm thẳng vào gót chân của con goblin; đòn đánh đã trúng mục tiêu nhưng nó đã bị chặn lại. Máu và mỡ khiến tay Asahi trơn trượt, thịt khiến thanh kiếm cùn đi và xương làm giảm độ bền của nó. Thanh kiếm như chém vào bức tường, bật mạnh lại và rơi khỏi tay cậu.

Bất ngờ. Cây búa lại một lần nữa được vung lên, nhưng lần này, nó đã trúng.

Đau. Asahi cảm nhận được một cơn đau khủng khiếp khi kim loại từ từ tiếp xúc với cơ thể cậu. "Rầm" – Asahi bay vút đi với gia tốc cực lớn như bỏ qua lực cản của không khí, người cậu dính chặt vào bức tường của căn phòng.

Rạn nứt. Asahi cảm nhận được những khớp xương của cậu vỡ vụn. Xương bả vai, xương cánh tay vỡ ra thành nhiều mảnh và xương cột sống bị bẻ đôi.

Màu đỏ. Máu chảy xuống từ trên đầu che hết tầm nhìn của Asahi, cậu không còn nghe thấy được bất cứ âm thanh gì, ngoại trừ một tiếng "tinh..." kéo dài. Sự trống trải giữa hai lá phổi và vòm họng. Asahi thử hít vào nhưng không thành, cậu mở mồm cố gắng hớp đầy không khí vào buồng phổi, nhưng lại ho sặc sụa ra một màu đỏ tươi. Một áp lực mạnh mẽ đè nặng lên ngực cậu.

Không. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Mình vẫn còn một cơ hội. Một cơ hội duy nhất để sửa chữa sai lầm. "Trị thương". Cơ thế Asahi dần hồi phục lại, những vết thương và áp lực đè nặng trên người cậu cũng dần biến mất. Asahi cảm thấy may mắn khi có kĩ năng này; cậu không hề cảm thấy buồn bực, ghen tị với những người có những tài năng thiên bẩm, có những trang bị tốt hơn, có những người đồng đội để có thể dựa vào.

Nhưng, cái gì cũng có cái giá của nó. Khả năng của Asahi còn yếu hơn những trị liệu sư bình thường. Cậu đã vượt quá giới hạn sử dụng kĩ năng trong ngày, có nghĩa là cậu chỉ còn có thể đứng vững một khoảng thời gian ngắn nữa.

May mắn khiến Asahi cảm thấy bản thân phải nỗ lực hơn nữa; nỗ lực vì bản thân, nỗ lực vì những người dân trong ngôi làng nhỏ và nỗ lực vì cô gái ở phía sau. Asahi đứng dậy, đôi mắt ngập tràn chiến ý. "Bắt đầu hiệp hai nào!"

Vẫn một tư thế cũ, nhưng lần này, ở phía sau Asahi là một bức tường. Cậu tận dụng bức tường như một chiếc bạt, lao vút đi trong không trung với tốc độ nhanh hơn hẳn so với lần trước. Cây búa khổng lồ lại tiếp tục vung đến và lại tiếp tục rơi vào thinh không. Luồn qua hai cánh tay của gã cự nhân, Asahi xoay người lấy đà húc thẳng cùi chỏ vào mặt nó, khiến nó choáng váng lùi về phía sau. Nỗ lực vung cây búa đã khiến hắn mất kiên nhẫn rồi phản bội lại thứ vũ khí của mình. Gã hống lên một tiếng đầy giận dữ cố gắng tóm lấy Asahi bằng hai cánh tay thô kệch. Nhưng hình bóng ấy tựa như một ảo ảnh mờ nhạt khó mà nắm bắt. Ngoại trừ tốc độ và sức mạnh, con goblin chả khác gì một đứa trẻ đang cố vung vẩy cánh tay của mình phó mặc cho may mắn.

Liên tục suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ; nhưng không được nghĩ quá nhiều, nếu không, nó sẽ làm hạn chế chuyển động. Chuyển hóa suy nghĩ thành hành động. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con goblin đã để lộ ra sơ hở của mình, có lẽ là do sự tức giận. Ngay lập tức, Asahi xoay người thực hiện một cú đá thẳng vào hàm dưới của nó. Chân tên cự nhân tách khỏi mặt đất, hắn mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau. Asahi gắng sức cầm lấy cây búa khổng lồ, lê nó trên nền đất, định dùng lực bật bản thân vung cây búa kết liễu nó. "Bộp" – cây búa dừng lại giữa khoảng không trung, nó bị giữ lại bởi tay của con goblin, gã vung cánh tay còn lại vào đối thủ của mình. Lại một lực mạnh mẽ tác động vào cơ thể Asahi đẩy cậu ra xa khiến cơ thể lơ lửng trên không trung trong thoáng chốc. Tuy không mạnh bằng một nửa lực của khối kim loại, song nó vẫn gây tổn hại lên người Asahi, khiến cánh tay của cậu bị tê lại. Con goblin cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, tiếng gầm của nó vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Hiệp ba...

Mặc kệ cho các khối cơ đau nhức, cơ thế đổ đầy mồ hôi, cánh tay và đôi chân khẽ run run, Asahi tiếp tục đứng dậy. Cậu nhấc nhẹ phần gót chân sau lên, khuỵu đầu gối xuống rồi đưa tay lên ngang tầm mắt. Một tay con goblin đã bị thương do cố cản lại cây búa. Với một tay còn lại, sẽ khá khó khăn cho nó để có thể tấn công hay phòng thủ; thậm chí, nó đang mất dần thăng bằng. Việc còn lại của Asahi là cẩn thận tấn công, chậm rãi tiêu hao chút sức lực còn lại của nó. Phải, trái, phải, trái – một cơn mưa cú đấm liên tiếp nhằm thẳng vào mặt con goblin khiến nó loạng choạng.

Asahi dễ dàng lách khỏi cánh tay còn lại của gã khổng lồ. Cậu xoay bản thân, bàn chân và xoay hông thực hiện một cú đấm móc vào cằm của hắn. Con goblin mất hẳn thăng bằng, cơ thể cồng kềnh của nó như một cái cây bị đốn ngã. Trước khi hắn cố gắng đứng dậy thêm một lần nữa, Asahi đã ở trên người gã.

Con goblin bắt đầu nhận ra rằng những vinh quang của bản thân chẳng có ý nghĩa gì; thứ nó hằng mong muốn không phải là một trận đấu xứng tầm, mà là một chiến thắng đáng nhớ. Hắn cảm nhận được một ánh nhìn sắc lạnh về phía bản thân. Và đó cũng là lúc những cú đấm thụi xuống, những đốt ngón tay dần hằn lên trên khuôn mặt xanh lè xấu xí của gã. Hắn cảm nhận được khuôn mặt mình đang bị nghiền nát; nếu không xét về độ cứng, trông nó chẳng khác gì một quả dưa hấu bầm dập cả. Cố gắng gào thét, di chuyển cơ thể trong tuyệt vọng nhưng nó không nghe lời gã. Con goblin thầm nguyền rủa cơ thể của mình. Tất cả những gì nó có thể làm hiện giờ là vung cánh tay còn lại của nó trong vô vọng. Nhưng đối thủ của gã thì chẳng quan tâm đến chuyện đó, tên con người đó vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh. Điều đó làm nó cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy sợ hãi.

Máu từ từ chảy từ trên đầu xuống, những đốt ngón tay sắp sửa bị gãy làm đôi nhưng Asahi cũng chẳng bận tâm điều đó. Những cú đấm tiếp tục thụi xuống mặt con goblin, cậu thực hiện động tác đều đều như một người thợ rèn đang nện xuống cái đe mặc cho nỗ lực giãy dụa trong vô vọng của nó. Bấy giờ, vào khoảng khắc cuối cùng của gã khổng lồ, hắn mới nhận ra cái cảm giác kì lạ lúc mới gặp tên con người này chính là sự bất an, nỗi sợ sâu thẳm tồn tại trong bản năng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com