Rasted Trang Tan Tinh Tan
Kim Kwanghee đã nhận được thư mời từ Park Jinseong độ khoảng chừng một tháng trước, gã suy nghĩ rất lâu mới quyết định đến dự tiệc, nhìn sơ đồ chỗ ngồi thì thấy mình được xếp ngồi ở bàn gia đình chú rể nhỏ, một cái bàn mười người nhưng chỉ có duy một ghế được điền tên, nắn nót viết Kim Kwanghee. Gã biết đó chính là chữ viết tay của Park Jinseong. Những chiếc ghế khác đều được đánh bằng máy, riêng nét bút mềm mại quen thuộc ấy, gã chẳng thể nào không nhận ra. Cơn nhộn nhạo từ dạ dày xộc trào lên cổ họng, Kim Kwanghee thấy mắt mình ứa nước, gã vội vã xông vào phòng vệ sinh, trên đường đi còn vô tình đụng phải vài người, mà Kim Kwanghee chẳng còn đủ tỉnh táo để quay lại xin lỗi người ta đường hoàng nữa. Gã khóa mình trong căn buồng sâu nhất, cố gắng giữ nhịp thở của mình bình tĩnh. Gã tự nhốt mình trong không gian chật hẹp tầm độ hai mươi phút, gã mới hít sâu một hơi, song, vào giây phút tay gã định mở chốt thì có người xông vào phòng vệ sinh, còn tiện tay khóa cửa. Gã nghe thấy tiếng khóc thê lương vang vọng khắp ngõ ngách, rồi tàn độc đấm vào lồng ngực gã thật đau, Kim Kwanghee còn nghe thấy người đó rên rỉ giữa dòng nước mắt ào ạt, rằng, "Kim Kwanghee... cứu em... c-cứu em với..." Kim Kwanghee cứng đờ người, trái tim đã rét lạnh bỗng dưng bị moi ra khỏi lồng ngực, bóp chặt một cái thật đau. Và rồi cơ thể chẳng nghe theo điều khiển của gã nữa, nó tự xông ra ngoài, ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của Park Jinseong. Gã cảm nhận được em giật thót lên, song lại sà vào lòng gã mà òa khóc, em gọi tên gã trong cơn nấc mà Kim Kwanghee thấy kim ghim trong lòng. "Ngoan nào, bé ngoan của anh đừng khóc nữa." Park Jinseong khóc đỏ cả mắt, người em gầy nhom, mất cả hai má tròn tròn gã cất công dưỡng bấy lâu. "Em xin lỗi... xin lỗi anh..." "Ngoan, không xin lỗi anh. Ba em làm sai, chứ có phải em đâu mà..." "Đi thôi, gấu nhỏ của anh. Mình cùng trốn đi thật xa, em nhé?" Kim Kwanghee lái xe, gã có ghé ngang nhà, lấy vội tiền mặt, vài bộ quần áo và bức ảnh gia đình. Gấu nhỏ của gã vẫn còn tinh thần gom hết đống đồ ăn vặt lần trước em mua trong tủ vào túi xách, vừa cười tươi vừa cong mắt nhìn gã. Park Jinseong hệt như ánh hào quang rực rỡ, cũng ấm áp lạ lùng, làm tan tan chảy mọi hận thù bọc lấy trái tim vỡ nát của gã. "Mình đi đâu vậy ạ?" Park Jinseong hét to, giọng em lẫn vào tiếng gió rít gào. Vậy mà Kim Kwanghee vẫn cảm nhận được niềm vui sướng tột độ từ khóe môi, ánh mắt, cả nhịp thở ngập tràn sự an tâm. Kim Kwanghee nhìn về phía trước, gã nắm chắc vô lăng, tay còn lại đan chặt khít lấy tay em, "Đến một nơi thật xa." "Nơi ta có thể trải mọi nỗi lòng...""Để anh có thể thơm lên gò mà em, dưới những mảnh trăng rơi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com