TruyenHHH.com

Rasted Trang Tan Tinh Tan


Chất lượng giấc ngủ của Kim Kwanghee được cải thiện rõ rệt, gã không còn bật dậy giữa đêm, khó khăn kiềm nén cơn thở dốc, Park Jinseong là vị thần bảo hộ giấc mơ  ban khuya của gã, thay mấy cơn ác mộng thành chiêm bao tốt lành. Kim Kwanghee ôm Park Jinseong trong lòng, em nhỏ xíu, xinh xắn và ngoan ngoãn như chú gấu con, gã sẽ dậy sớm hơn mọi khi một chút, giành những giây phút ngủ nghê quý giá để thu lại bóng hình người tình trong đáy mắt, gã ghi nhớ mọi nét vẽ mà người nghệ sĩ tài hoa đã họa lên gương mặt em, để rồi khi nỗi nhung nhớ dâng cao lên ngàn thước, gã sẽ lẳng lặng vẽ nguệch ngoạc trong đầu cho thỏa nỗi niềm khó tả.

Sáng nào Kim Kwanghee cũng sẽ rời giường trước tiếng báo thức của Park Jinseong nửa tiếng, gã chuẩn bị đồ ăn sáng và gói bữa xế cho em mang đến trường. Kỳ thi quan trọng càng đến gần, Park Jinseong càng phải học đến khi trời sâm sẩm tối, mắt em bắt đầu xuất hiện quầng thâm đen sì, cả người lờ đờ uể oải, đến ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng. Kim Kwanghee nhìn mà xót xa, nhưng gã cũng chẳng thể làm gì khác ngoài bồi bổ cho em. Vì chuyện học hành này chính là một chiến trường cay nghiệt mà tướng sĩ như Park Jinseong bị buộc phải bước về phía trước, còn gã chỉ có thể trở thành hậu phương vững chắc, hỗ trợ em về mọi mặt mà thôi.

"Hai hôm cuối này chỉ được để đầu óc nghỉ ngơi thôi, bắt đầu từ hôm nay em phải ăn thêm một chén cơm, uống sữa nóng trước khi đi ngủ và lên giường lúc mười giờ." Kim Kwanghee nói với người đang vùi đầu ăn cơm ở đối diện, mấy hôm nay gã cảm giác như Park Jinseong có tinh thần hơn, em sẽ chủ động ăn hết thức ăn gã đã phần riêng cho em, cũng ngoan ngoãn húp thêm chén canh sườn.

Park Jinseong dạ một tiếng, đoạn lại hỏi, "Anh ơi, em sẽ làm được thôi nhỉ?"

"Em sẽ."

Chẳng cần gì nhiều, Kim Kwanghee đáp lời em ngắn gọn, rõ ràng, rồi lại đan lấy tay em, nhìn ngắm ánh sao lấp lánh trong đôi mắt của nhiệt huyết thời thanh xuân tuổi trẻ. Gã thích nhìn thấy em tỏa sáng rực rỡ như thế này, không chỉ soi đường cho kẻ lầm lối như gã, mà còn chiếu ánh đèn đến cả một khu phố dài.

Vì có lẽ, Park Jinseong là Thiên Lang tinh (*) của đời gã.

"Anh à..." Park Jinseong nằm trên giường, em vòng tay ôm lấy cổ gã, khẽ khàng hôn lên mí mắt người em yêu. "Anh ơi, em kể cho anh nghe chuyện này nhé?" Park Jinseong muốn kể cho anh nghe những chuyện em từng trải, cũng muốn lắng nghe anh nói về mấy năm trước khi gặp em.

"Cái đêm mình gặp nhau lần đầu tiên đã là đêm thứ mười bảy em bỏ trốn rồi. Lúc đó em cứu anh một phần vì lương tâm em không cho phép, phần còn lại là em mong có thể cầu xin sự giúp đỡ từ anh."

"Anh Kwanghee ơi, cảm ơn anh vì đã chứa chấp em mà không hỏi gì nhiều hết." Kim Kwanghee hôn nhẹ lên chóp mũi em, ra hiệu cho Park Jinseong tiếp tục câu chuyện dở dang, "Em đã bỏ trốn khỏi ba ruột của mình."

"Ông ấy ngoài mặt là một người cha tốt, nhưng lại cờ bạc rượu chè. Đêm nào đi học về em cũng chỉ ước là hôm đó ông ấy thắng lớn, vì nếu thua, em sẽ bị bịt miệng lại mà đánh."

"Dù cho ông ấy có say bét nhè thì vẫn còn đủ tỉnh táo để tìm cách khiến em ngậm mồm."

"Vậy nên, bỏ trốn là cách duy nhất em có thể phản kháng. Em từng rất hận hai chữ gia đình, vì chính ba ruột còn đối xử với em như bao cát trút giận." Park Jinseong khép mắt, hàng mi em run run, chân mày cũng dần giãn ra, "Nhưng giờ em hạnh phúc lắm, vì gia đình của em là anh Kwanghee mà."

"Ừm, Jinseong của anh giỏi nhất, anh sẽ mãi là gia đình của em." Kim Kwanghee cảm giác như ai đó đang chà xát mớ hạt ớt cay nồng lên dạ dày gã, cổ họng gã cũng nghẹn đắng, không biết phải nói gì mới có thể khiến em thấy tốt hơn. Kim Kwanghee chẳng nghĩ được gì, mà dẫu gã có nghĩ ra thì cũng đã muộn quá rồi, nỗi đau ấy đã dày xé tinh thần lẫn thể xác của Park Jinseong bao năm đằng đẵng. Em của gã, em mà gã nâng niu, bao bọc như nhánh hoa mùa xuân thật ra cũng là một cây xương rồng mạnh mẽ đã kinh qua nhiều trận nắng mưa bão bùng.

"Em không sao đâu ạ, chuyện đã qua rồi. Anh Kwanghee cũng sẽ bảo vệ em mà, đúng không anh?" Kim Kwanghee hôn em, như một lời cam kết, rằng gã sẽ, gã chắc chắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ người gã đem lòng yêu thương. "Anh cũng kể cho em nghe với, Jinseong muốn biết nhiều hơn về anh." Park Jinseong vùi đầu vào ngực anh, giọng điệu làm nũng.

"Đêm đó, đúng thật là Jinseong đã cứu anh khỏi cõi chết. Tất nhiên là bọn chúng không thể giết anh với cái lá gan nhỏ xíu đấy được, mà là kế hoạch tự sát của anh dự định giết anh." Kim Kwanghee ôm em chặt hơn, gã chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gã có thể nhẹ nhàng kể ra những khốn đốn của Kim Kwanghee trong quá khứ cho người khác ngoài chính gã. "Lúc đó bà anh vừa mất được hai ngày thôi, bị người khác gây tai nạn rồi bỏ trốn, người đấy bị bệnh tâm thần nên không bị tù chung thân mà chỉ bị phán 3 năm."

"Bà là người đã đi làm quần quật nhiều năm để nuôi anh ăn học. Bà chính là người thân duy nhất của anh lúc bấy giờ. Nên anh chỉ muốn chết quách đi cho xong, vậy là có thể sớm gặp lại bà rồi."

"Nhưng Jinseong đã tới, anh Kwanghee thật sự rất biết ơn Jinseong vì đêm đó đã cứu anh một lần, rồi cứu rỗi anh thêm nhiều lần sau này nữa."

"Em chính là thần tiên giáng thế mà Chúa phái xuống nhằm vớt anh lên khỏi vũng lầy sâu ngàn thước ấy."

Lời ra mà lòng nhẹ tênh, gã chợt thấy thế gian thật nhẹ nhàng và gã đã leo được đến đỉnh của niềm hạnh phúc, khi mà có em gối đầu lên tay, có em để chia ngọt sẻ bùi. Kim Kwanghee thầm nghĩ, cuộc đời sẽ khó khăn đến nhường nào nếu gã không có nơi trút bầu tâm sự đây?

Bày tỏ nỗi niềm dưới ánh trăng như đang tiếp thêm sức mạnh cho Park Jinseong, quá trình tham gia thi quốc gia cũng chẳng khiến em quá căng thẳng, Park Jinseong dám chắc chắn rằng em sẽ có giải thưởng để cầm về, làm cho thầy giáo Kim Kwanghee tự hào đến chết.

"Anh à, nếu em được giải nhất thì anh có thưởng gì cho em không đây?" Park Jinseong tựa lưng vào cổng ra vào điểm thi, nói chuyện với Kim Kwanghee qua điện thoại, nom vô cùng kiêu ngạo. Em nghe thấy Kim Kwanghee trầm giọng bật cười, gã cưng chiều nói rằng em muốn gì cũng được. Park Jinseong híp mắt, nghịch ngợm đáp, "Vậy anh chuẩn bị tinh thần đi nhé, em không nhẹ tay đâu!"

Việc Park Jinseong, một học sinh từ trường trung học nhỏ nằm sâu trong khu ổ chuột đạt được giải nhất quốc gia là một "kỳ tích" đối với người ngoài, song, Kim Kwanghee hiểu rõ sự cố gắng và nỗ lực không ngừng nghỉ của em, gã biết những lúc em giải đề đến rạng sáng để rồi chỉ ngủ được vỏn vẹn hai tiếng rưỡi. Mặc kệ báo chí giật tít và muốn hẹn Park Jinseong phỏng vẫn cho bằng được, em chỉ nhẹ nhàng từ chối, thứ Park Jinseong muốn không phải là sự phù phiếm trên báo đài mà chỉ là vé tuyển thẳng đại học và phần thưởng "gì cũng chiều" của Kim Kwanghee thôi.

Park Jinseong bâng quơ nói với Kim Kwanghee rằng bức tường trong phòng ngủ trống quá, giá mà có bức ảnh gia đình để treo lên thì đẹp biết bao nhiêu. Kim Kwanghee vừa nghe thế là đã gọi điện đặt lịch chụp hình tại một studio nổi tiếng nhất CBD.

Hôm đó là Chủ Nhật, Kim Kwanghee không cho em ngồi tàu điện ngầm mà gọi chiếc taxi đi thẳng tới studio, gã nhẹ nhàng vuốt ve vai áo của Park Jinseong, đoạn lại nói, "Gia đình là nơi để về, em nhớ nhé, Jinseong ơi."

Bộ ảnh gia đình lại trở thành cọng rơm cứu mạng và liều thuốc dưỡng thương của cả Kim Kwanghee lẫn Park Jinseong trong những tháng ngày đằng đẵng về sau.

(*)

Thiên Lang tinh hay sao Thiên Lang (Sirius): Tên của ngôi sao có nghĩa là thiêu đốt. Bắt nguồn từ cái nóng thiêu đốt của mùa hè xảy ra sau khi Sirius mọc cùng Mặt Trời.

Đây là ngôi sao sáng nhất nhìn từ Trái Đất vào ban đêm, ban ngày sáng nhất là Mặt Trời. Nhưng vì mối quan hệ của Kwanghee và Jinseong không phải là mối quan hệ công khai ngoài sáng nên em chỉ có thể là Sirius thôi.

Có thể đọc thêm về Sirius ở link dưới đây:


Sirius chỉ là ngôi sao sáng nhất nhìn từ Trái Đất thôi vì Sirius gần Trái Đất hơn (8.6 năm ánh sáng) Aludra, Wezen và Omicron 2 được cho là sáng hơn Sirius hàng ngàn lần ( cả ba được ước tính cách Trái Đất khoảng 2,000-3,000 năm ánh sáng) cùng nằm trong chòm sao Canis Major (Đại Khuyển/Chó Lớn.)

Đọc thêm về chòm sao Đại Khuyển ở link dươi đây:


(**)

CBD (Central Business District) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com