TruyenHHH.com

[Rap Việt - King Of Rap] Gnasche

9. Chap 9

olitta

...


Ngay từ nhỏ sức khỏe của Touliver đã không tốt, mẹ luôn bảo sinh ra anh không mạnh khỏe là lỗi của bà, vì lẽ đó trong gia đình anh là người được mẹ chăm chút nhiều nhất. Từ chuyện ăn mặc đến đi lại. Nhưng anh chưa từng có suy nghĩ đó, thậm chí anh còn cảm thấy anh mới là người có lỗi vì cứ làm mẹ lo lắng.

Touliver ghét cái nắng và khói bụi trên đường. Anh chỉ quen ngồi trong xe hơi. VIệc đi mô tô suốt mấy tiếng liền thì chưa bao giờ. Đây là lần đầu tiên, cùng Wowy. Anh cũng không dám nói với LK việc đi như thế này. Ông anh cả luôn suy nghĩ anh sẽ đổ bệnh nếu đi nắng quá lâu. Bình thường Touliver cũng không thích đi kiểu như vầy, nhưng lâu lâu cũng nên thử chút cho khuây khỏa đầu óc. Do dạo này công việc căng thẳng quá thôi!

Wowy làm cho anh gần bốn năm, nhưng thật sự anh biết rất ít về gia cảnh nhà hắn. Chỉ biết hắn có một người em trai, mở cửa hàng chuyên về phụ tùng xe phân khối lớn. Bản thân hắn sau khi giải ngũ thì huấn luyện võ thuật trong trung tâm, mấy đứa học trò cưng hay gọi hắn là ba Wy. Anh chưa từng đến đó, cũng chưa bao giờ gặp người nhà hắn. Anh chỉ nghe Rhymastic kể lại ba mẹ của Wowy cũng là cảnh sát, họ hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Sau này hắn nối nghiệp gia đình, nhưng nhất quyết không để em trai theo ngành.

Hắn nhận lời làm việc cho LK để chi trả cho cuộc phẫu thuật của em trai hắn. Nhưng Rhymastic không rõ là do hắn hay LK đã kéo dài cái hợp đồng ấy tới hiện tại. Vì em trai Wowy đã bình phục từ ba năm trước rồi.

Ngẫm lại, dường như tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều do người khác nói lại cho anh hay. Hắn chẳng khi nào kể về mình.

Touliver giật mình khi bánh xe vấp trúng viên đá.

"Anh chịu khó một đoạn này thôi! Trong này là rừng cao su nên người ta không làm đường nhựa." Con đường nhỏ hẹp chỉ có xe máy đi qua nên không được đầu tư chăm chút. Đó chính là lý do lần trước Wowy nói với anh, cao tốc là nhanh nhất. Đường này xa hơn, và có một đoạn chỉ xe máy đi được.

Wowy vỗ nhẹ lên bàn tay Touliver. Hắn quá hiểu cái khó tính đến kỳ cục của anh khi đi trên đường. Anh ghét những cung đường bụi đất bám, hắn cứ nghĩ người như anh chắc hợp với thành thị ở nước ngoài. Nơi mà đường xá phẳng lỳ không có va vấp.

Anh siết tay nắm chặt áo khoác của hắn hơn. Anh không ghét đường đi ngoằn ngoèo đầy ổ gà, ổ voi, chỉ hơi khó chịu chút thôi, nhưng đi với hắn thì không sao. Touliver thích ngắm khung cảnh trên đường. Việt Nam có những cung đường phượt đẹp đến mức được xếp vào top 10 trên thế giới. Anh đi rồi. Khoảng đường trải dài cả dãy Trường Sơn, hay con đường dọc theo miền Trung với những ruộng lúa xanh xanh vàng vàng dập dờn theo gió. Cả con đường xa xăm men theo vách núi vùng Tây Bắc bạt ngàn.

Cơ mà anh vẫn thấy con đường đất đỏ đi ngang qua rừng cao su này đẹp.

"Đoạn này vắng lắm nên chỉ đi được ban ngày thôi!" Hắn chỉ tay về một mẩu đất trồng cao su, "Mấy cây đó là mới trồng, chắc cũng phải năm, sáu năm sau mới thu hoạch được."

Chạy lên phái trước một chút hắn lại nói, "Anh biết mấy cái cây kia là gì không? Khoai mì ấy!"

Touliver ngạc nhiên nghe tiếng cười trong câu nói của hắn. Hôm nay Wowy nói nhiều hơn bình thường. Hắn hết chỉ cái này đến cái kia cho anh. "Cậu không nghe nhạc nữa?"

Wowy hơi quay đầu lại nhìn anh, dù ở cạnh Touliver khá lâu, nhưng kiểu nói chuyện không đầu không đuôi và tư duy nhảy vọt của anh khiến hắn lao đao không ít lần.

"Bình thường anh thấy cậu luôn đeo tai nghe lúc lái xe, không phải nghe nhạc?" Cho nên mọi hôm chở anh, hắn đều im lặng, anh cũng không muốn làm phiền hắn.

"Em nghe radio để canh tuyến đường nào kẹt xe thì né đó chứ!"

Anh vỡ lẽ.

Touliver gục đầu vào vai hắn. Anh còn tưởng hắn thích im lặng nghe nhạc, không muốn nói nhiều với anh.

Wowy tấp xe vào một quán võng ngay đường, nằm dưới bóng râm của những tán cây cao su xanh rì. "Anh chưa từng nằm võng nghỉ trên đường phải không? Thử một lần đi!" Hắn cười vui vẻ.

Anh hơi khựng khi thấy chỗ này khá bụi, hắn lại rất tự nhiên lấy trong thùng đồ sau xe ra một cái khăn và lau sạch mặt bàn, rồi giũ mạnh cái võng cho anh.

Cô chủ quán lại chọc, "Cái thằng! Tao có giẻ lau đây, sao không lấy? Mắc công dơ thêm cái khăn vậy!?"

"Có gì đâu cô!" Hắn cười cười, Touliver ưa sạch sẽ, ngay cả khăn lau bàn cũng phải sạch thì sao hắn dám lấy giẻ lau, "Như cũ mà thêm một trái dừa nha cô!"

Touliver ngồi đung đưa trên võng nhìn hắn, "Em quen?"

"Hồi đó em núp lùm ở đây!"

"Mà dạo này tụi đua xe với cướp xuất hiện lại rồi đó!" Cô chủ quán mang ra một ly nước mía và một trái dừa tươi ướp lạnh.

Wowy khẽ nhíu mày, "Chưa bắt được hả cô?"

"Thấy mấy đứa canh hoài mà vẫn có người bị chặn cướp! Giờ cô cũng đâu dám bán tối nữa, 4-5 giờ là dẹp hết!" Cô chủ vừa nói vừa đi về chỗ của mình, tay cầm nón lá quạt cho mát.

Anh nhìn hai người nói với nhau vài câu, Wowy lại có vẻ gì đó như hoài niệm nhìn xung quanh.

"Cậu muốn quay lại ngành không?" Anh vừa cắn ống hút vừa hỏi hắn.

Wowy lắc đầu, "Thị lực của em không cho phép. Mà em thì ghét ngồi bàn giấy lắm!"

Anh cũng không muốn hắn quay lại làm trinh sát, nguy hiểm lắm! Touliver mỉm cười nghe hắn kể chuyện ngày mới ra trường là bị điều về đây bắt bọn đua xe với vận chuyển ma túy. Cả mấy câu chuyện cướp giật ban đêm trong rừng cao su. Lâu lâu cô chủ quán nước còn phụ họa thêm vài câu. Hóa ra Wowy nói rất nhiều, khác xa vẻ nghiêm nghị ngầu lòi thường ngày.

"Cái thằng này á!" Cô chỉ vào trán hắn, cười với anh. "Chỉ cần nó mở miệng là bao nhiêu hình tượng đều sụp đổ hết."

Touliver cười ngặt nghẽo. Cái này anh đồng ý. Wowy hài hước kinh khủng.

Anh chép miệng, nhìn sang ly nước mía của hắn. Muốn thử! Touliver đang tính kêu thêm một ly nữa thì Wowy đã đẩy nó sang cho anh. "Em mới uống có hai hớp bằng ly thôi! Ống hút còn nguyên á, anh uống đi!"

Hắn cầm lại trái dừa, ngạc nhiên. "Nay anh giỏi vậy? Uống hết nước luôn!"

Touliver bặm môi. Nói như thể anh hay bỏ mứa lắm!



.



Wowy chỉ cho anh thấy làng chài nổi ven biển. Hắn bảo đi từ Long Sơn như vầy sẽ thấy nhiều cảnh đẹp, nhưng thật ra là do hắn muốn đi con đường dài hơn bình thường. Họ chạy ngang một quán cơm sườn dọc đường, mùi thịt đang nướng trên lò than thơm nức mũi. Touliver dựa sát vào Wowy hơn. "Anh muốn ăn gà rán!"

Hắn mém lạc tay lái lao xuống ruộng muối. Wowy không định hình được nãy giờ có chạy ngang tiệm gà rán nào không. Làm sao anh có thể đi từ sườn nướng qua tận gà rán vậy? Hai món này có gì liên quan nhau.

Wowy cũng không dám nói Touliver, anh ra tận Vũng Tàu để ăn gà rán sao? Anh với Rich Choi đúng là chú cháu ruột thịt!

Nhưng Wowy vẫn ráng tìm xem ở đây có quán gà nào ngon để dẫn anh đi.

Hoàn toàn không nhận ra cách giao tiếp của hai người chẳng hề giống giữa một giám đốc và một nhân viên.




.




Anh không nghĩ đây là quán ăn, bởi nhìn vào như một tiệm trà sữa tuổi teen. Hai người đàn ông vào đây ăn không kỳ sao? Wowy dựng thẳng chống xe đứng, làu bàu trong não, 'Vậy hai thằng đàn ông nửa đêm dắt nhau ra ngắm biển chắc bình thường?'

Touliver thấy cái đó không sao thì Wowy thấy điều này chả có gì.

Thật ra đây đúng là tiệm trà sữa. Bên ngoài thôi!

Wowy dẫn anh thẳng lên lầu ba, căn phòng như phòng riêng của một ai đó ngoài trừ việc trong đây chỉ có đúng một cái bàn ăn với chén đũa và ly để sẵn, còn lại là nội thất trang trí. Cửa sổ hướng thẳng ra biển, chỉ cần mở ra là gió lồng lộng cả gian phòng.

Anh không thấy hắn gọi món, nhưng nhân viên lại mang lên bếp gas, cùng một chảo thức ăn.

"Lấy thêm cho anh một phần canh kim chi với mỳ tương đen đi!" Wowy vừa lau đũa cho anh vừa nói.

Kỳ lạ là cô bé nhân viên lại liếc mắt, "Gọi nữa là tính tiền đó!"

"Anh mày không có khái niệm ăn chực nha!"

Cô bé ngúng nguẩy đi ra.

"Em gái em?" Touliver nhìn theo con bé ấy.


Hắn ghé sát tai anh nói rất nhẹ, "Nhìn như học sinh cấp ba, nhưng nó vẫn đang là đặc vụ!"

Anh nhìn xung quanh, tự hỏi đây là quán ăn hay căn cứ theo dõi tội phạm?

Hắn không nói tiếp, anh hết dám hỏi thêm. Touliver chưa bao giờ biết xung quanh Wowy có nhiều điều bí ẩn tới vậy. Anh nghĩ có khi cái chú bảo vệ khi nãy cười nhếch mép với hắn cũng là công an luôn không chừng!

Wowy bật bếp gas, dùng cây kẹp đảo phô mai tới lui trên chảo. "Này là gà rán quấn phô mai sợi, mình tự làm ăn ngon hơn ngoài tiệm! Thủ trưởng của em học khi đi Hàn đấy!"

Anh nhìn Wowy chuyên nghiệp gom phô mai lại, chờ chảo nóng lên và phô mai tan chảy hòa lại với nhau. Anh âm thầm để ý chữ 'Thủ Trưởng', không lẽ là ông chủ quán ngồi ở quầy khi bước vào và đập tay với hắn.

Wowy dùng nĩa cố định miếng gà rán tẩm sốt, tay còn lại dùng kẹp kéo phô mai quấn quanh miếng gà, đến khi bọc kín toàn bộ xong hắn lại đặt vào dĩa của anh, gắp thêm kim chi và bắp cải trộn. Đúng là khi ở cạnh Wowy, Touliver chẳng cần động tới cái móng tay.

"Sao phải tắt bếp?"

"Khi nào ăn tiếp thì em mở lên để phô mai chảy, chứ để nhiệt độ cao riết sẽ khét đó!" Wowy gắp cho anh luôn nửa quả trứng của mỳ tương đen.

Anh đúng là chỉ việc ăn thôi, mọi thứ có hắn lo.



.


Wowy đặt sẵn hai phòng khách sạn view hướng biển. Hắn không nói với anh, toàn bộ chi phí này là tiền túi của riêng hắn. Wowy chỉ muốn một lần tự mình đưa anh đi chơi. Touliver không thích tắm biển, nhưng rất thích hóng gió biển. Thật ra anh thích biển Phú Quốc hoặc Côn Đảo hơn. Nơi đó hoang sơ, ít người và nhất là gió không hề rít. Khác với cái mùi mặn nồng đôi lúc gay gắt ở Vũng Tàu. Gió biển ở đó dễ chịu và mát rượi.

"Thì ở đó người ta không làm khô với nước mắm nhiều mà anh!"

"Phú Quốc xuất khẩu nước mắm luôn đó!"

"Vấn đề là Phú Quốc thuộc vịnh Thái Lan! Khu vực đó đón gió tín phong và gió mùa Tây Nam! Làm sao mà rít người như ở đây được!"

Touliver có thể nói mọi chuyện với Wowy, trừ chủ đề liên quan tới địa lý. Anh sẽ im lặng không hé môi, không cần mở miệng ra cho người khác biết mình mù đường.

Wowy nói cho anh biết, mùa gió lộng ở Vũng Tàu là tháng 4. Lúc đó bãi biển sẽ rộn ràng đón gió chuyển mùa. Bầu trời rợp trong cánh diều phất phới. Touliver nói với hắn, vậy thì đến tháng 4 năm sau ra đây tiếp. Hắn chỉ cười.

Anh thảnh thơi dựa ra sau ghế, ngắm nhìn mặt biển và nghe tiếng sóng rì rào từ quán cà phê trên cao. Gió chiều trên biển mang dáng dấp những vũ công trong điệu múa nhịp nhàng, cuốn hút đong đưa những cành lá thông chải chuốt. Anh nhắm mặt lại, hít thật sâu, tận hưởng mùi hương nồng nàn của hoa sứ, quyện cùng cái ẩm ướt mằn mặn hơi muối biển.

Như là gió thổi bay hết mọi ưu phiền, lo toan trong cuộc sống. Đôi khi chỉ cần ra khỏi cái nhịp xô bồ của Sài Gòn, ngồi nhâm nhi bên ly nước giữa không gian bao la như thế này, là quá đủ để tìm lại chút bình yên trong tâm hồn.

Touliver không có quá nhiều yêu cầu trong cuộc đời mình.

Anh quả thật là con thứ trong gia đình. Chắc vì lẽ đó, Touliver chưa khi nào lọt vào ánh mắt của bố.


Ký ức về người bố trong anh nhạt nhòa đến đáng thương. Vì mọi sự kỳ vọng, chăm chút, bảo ban của ông đều đặt trọn lên LK. Mọi sự chiều chuộng, yêu thương và mềm mỏng ông dành hết cho Binz. Riêng Touliver thì không, anh thậm chí còn có cảm giác bố luôn tránh né mình. Ông ấy không thích nhìn thấy anh.

Bù lại, anh có tình yêu và sự chăm lo của mẹ. Chỉ là thỉnh thoảng, anh cũng muốn được bố công nhận.

Touliver không chắc bản thân có phải là người thiếu thốn tình thương hay không. Hay là do anh thiếu cảm giác an toàn ngay từ nhỏ. Anh chỉ biết mẹ bị trầm cảm lúc mang thai anh, nên ngay từ khi sinh ra, sức khỏe tâm lý của anh đã yếu hơn so với người bình thường, thể chất cũng không hẳn là tốt như LK hay Binz. Khi còn trẻ anh rất dễ bị tác động bởi những người xung quanh. Mãi tận sau này, điều đó mới được cải thiện.


Nhưng anh yêu Soobin. Và lại trải qua những cảm xúc tiêu cực khủng khiếp.

Touliver không chỉ mù đường, anh mất phương hướng và lạc lối trong tình cảm. Anh luôn là người đi lạc.

Chỉ có Wowy có thể tìm thấy anh.

Từ lúc Soobin bỏ rơi anh, Touliver không tin tưởng ai khác trừ LK và Binz. Nên anh vẫn cảnh giác với Wowy. Anh tìm lại cân bằng trong cảm xúc bằng cách hành hạ và làm khó hắn. Không phải hắn không tức giận, nhưng hắn lại rất kiên nhẫn với anh. Mặc kệ anh có gọi hắn lúc nửa đêm bắt hắn đi mua cái này cái kia, hay là những lúc anh nổi hứng bất chợt muốn biến mất. Wowy luôn có cách đáp ứng mọi yêu cầu của anh.

Lần đầu tiên anh nhìn hắn khác đi là vào hai năm trước. Touliver đi khảo sát công trình ở Tam Đảo. LK có một sự cố chấp đến kỳ lạ đối với nơi này, nhưng hắn chỉ đầu tư chứ không đặt chân đến đây. Anh thay hắn đi công tác, và dừng chân ở khách sạn của người bản xứ, khu vực núi cao, thỉnh thoảng sẽ mất sóng điện thoại. Tam Đảo vào tháng mười thật sự rất lạnh, cái lạnh tê buốt khiến ai cũng đánh bò cạp. Ngày đó anh lại nổi hứng muốn ăn bắp nướng sau khi xong công việc. Đường ở đó chỉ có những con dốc, ngoằn ngoèo và nhỏ hẹp. Anh lại muốn đi bộ, vì không khí núi rừng quá trong lành. Chỉ có hắn vẫn một hai phải đi theo anh.

Chẳng có gì đáng nói nếu lúc về trời không đổ mưa. Cơn mưa của núi rừng tháng mười, nặng hạt và lạnh buốt. Xung quanh không có chỗ trú, chỉ có mái hiên nhỏ chỗ chòi gác đồng ngô trên lưng chừng dốc, trên mái còn lủng lỗ chỗ nhưng vẫn có thể che chắn được chút.

Mưa khi đó tối đen cả bầu trời.

Hắn hỏi anh tin hắn không, chờ hắn chạy lại khu chợ khi nãy mua áo mưa rồi trở về liền. Hắn dặn anh ở yên đây đợi hắn.


Touliver không tin, lúc đó trời cũng đang tối dần, đang ở lưng chừng dốc, đối diện là cánh rừng. Anh thấy không ổn, nhưng hắn chạy vội vào lớp mưa sương dày đặc. Nơi này, ngay cả khi mưa vẫn có sương mù bao quanh. Lạnh lẽo và tối tăm. Xung quanh không có bóng người, chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt. Khung cảnh chẳng khác gì một phân khúc trong bộ phim kinh dị. Mưa to mịt mù không thấy gì, tiếng gió rít vần vũ cùng tiếng sấm vang trời.

Ngay cả một người trưởng thành như anh còn thấy sợ.

Lúc anh sắp không chịu nổi thì tiếng bước chân của hắn hòa với tiếng mưa xuất hiện.

Wowy khi đó, một tay cầm dù, một tay cầm theo túi áo mưa và một ly sữa đậu nành nóng. Tóc bị ướt dính hết lên trán, từng giọt từng giọt rơi xuống, áo bị ướt đến dính chặt vào người. Hắn có mặc áo mưa, nhưng nhìn vẫn như mới từ hồ bơi ngoi lên. Anh nhìn hắn gấp gáp, thở hổn hển gập người giúp anh mặc áo mưa, cẩn thận bấm từng cái nút, rồi nhắc anh uống sữa nóng cho ấm. Khoảnh khắc ấy, mưa trong lòng anh đã tạnh rồi.

Anh và hắn, mặc áo mưa, cầm dù, một người ướt nhẹp, nắm tay nhau chạy vội về khách sạn. Bình thường Touliver ưa sạch sẽ, nhưng hôm ấy anh lại bì bõm dẫm chân vào những vũng nước đọng trên đường. Cả hai la hét cười đùa. Đó là lần đầu tiên sau khi chia tay Soobin, anh cười vui vẻ đến vậy.

Rõ ràng giày của hắn sũng nước, người cũng ướt nhẹp, vẫn cố chấp đứng dặn lễ tân mang nước nóng và gừng lên cho anh, bản thân chỉ lau qua loa vài cái rồi đi kiểm tra phòng anh có nước nóng để tắm lại chưa.

Touliver biết hắn không đơn thuần đang làm nhiệm vụ của mình. Sự quan tâm hắn dành cho anh vượt xa những yêu cầu trong bảng hợp đồng làm việc. Cái tỉ mỉ chăm chút từng chi tiết đó phải đến từ một điều khác. Bởi nó hệt như sự quan tâm anh từng dành cho Soobin. Lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản, nếu có người bên cạnh như vậy cũng tốt. Anh mệt khi phải cho đi rồi, giờ anh muốn nhận lại.

Nhưng hình như anh nhận hơi nhiều, nên lỡ trượt mất con tim.

Wowy nghiêng đầu nhìn vẻ thơ thẩn của anh. Giám đốc của hắn lại thả hồn đi đâu rồi. "Anh muốn về nghỉ chưa?"

"Cuối năm đi Tam Đảo đi! Anh thèm bắp nướng!"

Hắn đỡ trán. Thật sự không thể nào bắt kịp được con đường logic trong lối tư duy của Touliver.

'Tam Đảo?' Hắn cúi đầu cười cười. Không chỉ là nơi đó, hắn còn muốn đưa anh đi khắp mọi nơi. Đột nhiên Wowy cũng thấy nhớ hương vị bắp nướng.


.



"Anh chịu khó nhớ đi!" Wowy vừa nói vừa chỉ tay vào dãy nhà xung quanh con đường dọc biển, "Thường thì trong thành phố, số nhỏ luôn tính từ sông hay biển lên, nên sẽ tăng dần về phía đồng bằng. Số lẻ bên trái, số chẵn bên phải khi đứng nhìn đầu đường."

Hắn đi chậm lại một chút, chờ cho anh nhìn theo tay hắn, mới nói tiếp, "Trong một đô thị, trung tâm là nơi có nhà ga xe lửa chính, chỗ nào không có thì lấy Bưu điện làm trung tâm. Sau đó, số nhà sẽ được đánh tăng dần từ trung tâm ra ngoại ô."

"Nói mấy cái này với anh làm gì?" Touliver rất ghét nghe mấy chuyện về địa lý, bản đồ.

"Để tìm đường."

"Có em mà! Anh nhớ làm chi?"

"Rồi anh định làm tên mù đường cả đời à?" Hắn cảm thấy rất bất lực. "Người ta mà hẹn anh ở trung tâm Sài Gòn, anh biết phải đứng đâu không?"

"...Nguyễn Huệ!?"

"Em mới nói là Bưu điện tức thì luôn ấy!" Wowy chán nản, anh cái gì cũng giỏi, chỉ có địa lý là mù tịt, "Sau năm 1980, ga xe lửa dời về Hòa Hưng nên trung tâm Sài Gòn là Bưu điện trung tâm, tức là nhà thờ Đức Bà đó!"

"Hiểu rồi! Mốt mà anh có đi lạc thì sẽ ra đó chờ em."

Hắn không có ý đó. Hắn chỉ muốn anh trang bị chút kiến thức phòng thân thôi. Wowy thở dài đi bên cạnh anh. Hắn không an tâm tý nào khi giao anh lại cho Dế Choắt. Lòng hắn ngổn ngang trăm thứ tơ vò. Touliver lại bị thu hút bởi hàng cây cảnh bán lề đường.

Wowy thật hết cách. Ra tận Vũng Tàu để ăn gà rán và mua cây kiểng?

Touliver vẫn đang bận ngắm nghía mấy cái chậu.

"Đây là cây tài lộc mang lại may mắn đó anh! Anh mua về để bàn làm việc đẹp lắm! Chỉ một trăm rưỡi một chậu thôi ạ!" Cô bé bán hàng nhanh nhẹn giới thiệu cho anh.

Touliver chỉ tay vào cái chậu vẽ hình con chim sẻ đeo kính đen, không hiểu sao anh lại liên tưởng tới Wowy.

"Đây là cây kim ngân ạ! Dễ chăm lắm, nếu anh để trong phòng thì một tuần tưới nước dưới gốc một lần là đủ ạ!"


"Anh thích cây này hả?" Wowy ngồi chồm hổm cạnh anh.

"Anh thích cái chậu."

Bỏ đi, Wowy chưa khi nào bắt kịp suy nghĩ của anh. Hắn đang đồng cảm cho cái vẻ mặt chưng hửng của cô bé bán hàng. "Lấy cho anh chậu này!"

Touliver nhìn hắn, "Em cũng thích hả?"

"Em tặng anh." Đời này, mua cây cảnh vì cái chậu, chắc chỉ có anh giám đốc nhà hắn.

Touliver cười tủm tỉm, hắn mua cho anh rất nhiều thứ. Nhưng tặng quà như thế này là lần đầu tiên. Anh nghĩ, để trên bàn làm việc chắc là hợp. Nhưng như vậy mấy ngày nghỉ sẽ không thấy nó. Touliver trầm ngâm một chút, cuối cùng quyết định đặt trong phòng ngủ.

Dù sao mai cũng là cuối tuần, anh muốn ở lại Vũng Tàu thêm đêm nữa.

Vừa hay lại đúng ý Wowy, hắn muốn dẫn anh đi mũi Nghinh Phong, cả ngọn hải đăng, đang mùa bông gòn nở. Hắn chưa từng cầu mong gì nhiều nhặn, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười trên môi anh mỗi ngày.

Touliver lại rất thoải mái, nếu mai không đi kịp thì tuần sau, tuần sau nữa. Anh cứ nghĩ hai người còn rất nhiều thời gian.

Lúc ban đầu, anh cũng mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự tồn tại của Wowy trong đầu, để tiếng nói và bóng dáng hắn tiến vào cuộc sống của anh. Touliver không hẳn là quên được Soobin, nhưng anh và cậu thật sự chẳng thể quay lại. Anh nghĩ, cho anh thêm chút thời gian, để nội tâm anh thật sự không còn ướt mưa nữa. Wowy lại tưởng, lý do cho dự lững lờ của anh là vì muốn tiếp tục mối tình ngày xưa. Hắn có thể ở bên anh, nhưng khi cạnh anh có hình bóng người khác, hắn không làm được. Wowy chọn cách ngả bài với LK. Hắn là người yêu cầu tiếp tục ký bảng hợp đồng mỗi năm, lần này hắn yêu cầu chấm dứt.


Wowy luôn mong anh hạnh phúc, nhưng hắn không đủ can đảm nhìn hạnh phúc đó.







End chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com