[Rap Việt - King Of Rap] Gnasche
16. Chap 16
...
Từ ngày nhận làm bảo mẫu cho RichChoi, BigDaddy chỉ đến quán bar vào cuối tuần để hát. Thật ra thu nhập của Big không ít, nhưng nó là chi phí trang trải cho cả gia đình dưới quê, kể cả thuốc men cho người ông đang nằm trên giường bệnh.
So với nhiều người, xuất phát điểm của Big khá thấp. Cậu không ít lần mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi, chấp nhận theo những lời đề nghị khiếm nhã trong showbiz để có thêm cơ hội. May là SlimV luôn giữ cậu lại, Big luôn muốn sòng phẳng về tiền bạc, nhưng cậu có quá nhiều thứ phải chi tiêu.
Lúc ban đầu Big thật sự có ý tưởng muốn mồi chài LK. Nhưng khi tiếp xúc với RichChoi và hắn, cậu lại đổi ý. Big không muốn ở cạnh bất cứ ai vì tiền, cũng không muốn vì tiền mà phải rời xa hắn. Cậu không nói với gia đình về việc quen hắn, Big thậm chí không dám đặt bản thân vào vai trò người yêu của LK. Cậu sợ có ngày sẽ dựa dẫm vào đồng tiền của hắn. Đến lúc đó, tình yêu không còn đơn thuần và chân thành nữa.
Big hiểu gia cảnh của mình. Nó khiến cậu tự ti đến không tưởng, nhạy cảm đến sợ sệt mọi mối quan hệ thân thiết. Dù SlimV luôn bảo cậu không như vậy, cậu rất mạnh mẽ. Chỉ BigDaddy biết cái mạnh mẽ ngụy tạo của cậu rất mỏng manh, nó sẽ tan vỡ nhanh chóng nếu cậu dám dựa vào LK dù chỉ một lần.
Cậu yêu hắn, thật lòng. Nên chẳng muốn ai nói cậu bên hắn vì tiền.
BigDaddy chỉ biết lẳng lặng lùi một bước, cố gắng ở cạnh LK được ngày nào hay ngày đó. Cậu chưa khi nào dám trèo cao.
Thỉnh thoảng nhớ đến số tiền cậu đang nợ SlimV, BigDaddy lại cảm thấy mù mịt.
Cậu thở dài lê từng bước lên bậc thang, đến quán bar. Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, không được xem LK là người yêu, không được dựa dẫm hắn, không được có suy nghĩ lợi dụng hắn.
Nhịp suy nghĩ của Big cứ vẩn vơ đến khi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ngay quầy bar trò chuyện vui vẻ với Andree. Tim BigDaddy mém ngừng đập.
Lúc nãy cậu có thấy cái xe hơi nào đậu gần đường vào chung cư lên quán đâu?!
"Cháu có trọn bộ Đại Việt Sử Ký Toàn Thư năm 1983 thật sao?"
Tiếng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng của chú ấy khiến Big hoàn hồn. Cậu lừng khừng, suy nghĩ giờ chạy về có kịp không. Nhưng Andree đã nhìn thấy Big và vẫy tay ra hiệu cho cậu lại ngồi cạnh hai cô chú. Anh thì vui vẻ gật đầu với chú, nhận lại cái điện thoại của mình. "Toàn bộ ạ!"
"Bán lại cho chú được không? Tiền bạc không thành vấn đề!" Chú háo hức, mắt vẫn chăm chú vào bức hình trong điện thoại của Andree.
BigDaddy sực nhớ, trong nhà anh còn có cả ấn phẩm được in đầu tiên của Tự Lực Văn Đoàn những năm 30 của thế kỷ trước. Cậu nuốt nước bọt nhìn cặp mắt sáng choang của chú, mấy người đam mê sưu tầm sách cổ đôi khi rất cuồng nhiệt.
"Thật ra nó là di vật của bố cháu để lại." Andree cười cười, "Cháu không bán được, xin lỗi chú."
Ông chú thở dài mà tim Big run rẩy theo. "Hay sau này cháu để làm của hồi môn?"
Big nghĩ ông chú điên cuồng vì sách thật rồi.
"Chắc vậy ạ!" Andree hoàn toàn không biết gì, vẫn cười vui vẻ và pha chế. Anh quay sang cậu, "Đợi anh một xíu nhé!"
Cậu đâu dám ý kiến, cười ngượng ngùng lắc đầu ý bảo không sao. Tranh thủ lúc Andree xoay người ra sau lấy rượu, Big mới dám gật đầu chào cô chú.
Làm sao cậu có thể quên được chuyện chỉ cần SlimV tỏ vẻ thân thiết với ai, thì tầm một, hai tuần sau, cả gia phả nhà người đó sẽ nằm trên bàn làm việc của bố mẹ anh ấy.
Cô cười hiền, đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho cậu im lặng.
Cho mười cái gan BigDaddy cũng không dám lên tiếng.
Chú lại rất vui vẻ quay sang nói với vợ, "Thằng bé nói làm của hồi môn đó bà!" Giọng háo hức đến lạ lùng chọc cho cô cười tươi rói.
BigDaddy nhỏ giọng, "Ảnh còn có hai cuốn 'Le Dragon D'Annam' có chữ ký của cựu hoàng Bảo Đại nữa đó chú."
Lần này thì đến lượt cô bất ngờ, ngồi thẳng chồm tới chỗ Big. "Cuốn đó mất tích ở Paris từ sau khi cựu hoàng qua đời rồi mà!"
"Xem ra bố thằng bé cũng thương nó lắm đấy! Cả gia tài triệu đô để lại cho nó chứ không cho con lớn. Cái này mới giá trị chứ ba cái cổ phần, bất động sản thì ăn nhằm gì!" Chú xoa cằm tư lự làm Big thót tim. Xem ra, điều tra không chừa một chi tiết nào.
Giá trị nằm ở trong mắt con người. Nếu Andree không phải người yêu thích văn học và lịch sử, những cuốn sách đó là vô giá trị với anh. LK thích kinh tế, cổ phần và tập đoàn là món quà hợp lý nhất. Touliver đam mê xe cộ, dàn xe cổ và siêu xe mới là thứ anh ấy quan tâm. Binz thích nghệ thuật, những quyển nhạc phổ chép tay của các danh tác từ khắp nơi trên thế giới, dàn nhạc cụ và cả công ty quản lý nghệ sỹ mới để lại cho gã.
Ông chú nhịp nhịp tay lên bàn cảm thán mức độ giàu có của bố Andree. Ông chỉ hơi thắc mắc, trên báo cáo ghi rõ Justa Tee là cháu ruột, lại được thừa kế toàn bộ cổ phần trong bệnh viện và ngọn đồi nghiên cứu trồng sâm Ngọc Linh. Không chỉ chiều con mà còn lo luôn cho cháu. Thậm chí để lại căn biệt thự ở Sài Gòn và nhà thờ tổ tại Phú Thọ cho em trai. Cựu chủ tịch tập đoàn SpaceSpeaker ra tay quả nhiên rộng rãi.
Mắt ông dõi theo Andree lại sáng rực.
Vừa hay anh bước ra, đưa cho BigDaddy một hũ thủy tinh. "Cái này là muối gừng, em chịu khó bắt LK ngâm chân mỗi tuần nha!"
Big vâng dạ nhận lấy từ anh. Cậu cười thật bẽn lẽn khi nghe đến tên LK.
"Ngâm chân hả?" Chú nhìn cái hũ, nhíu mày.
"Vâng, cái này ngâm chân để phòng ngừa giãn tĩnh mạch ạ!" Andree lại rót thêm cho chú ly Brandy.
Cậu nói với Andree, trên mu bàn chân của LK nổi rõ những mạch máu xanh, là tĩnh mạch. Hắn cũng hay đau vai và lâu lâu còn khó thở. Andree biết những triệu chứng đó. LK bị huyết áp thấp bẩm sinh, những gân xanh nổi trên chân là dấu hiệu bị suy giãn tĩnh mạch khi về già. Mà thật ra anh thấy chưa cần già, LK đã là cái ổ bệnh di động rồi, mà toàn bệnh người già. Hắn chỉ giỏi giấu thôi.
"Chú cũng bị giãn tĩnh mạch này!" Cô vỗ vai chồng mình, nói với anh. "Ngâm cái đó hết hả cháu?"
"Không ạ! Chỉ phòng ngừa thôi! Nhưng nếu chú ngâm chân thì cũng đỡ lắm."
"Cháu mua ở đâu vậy?"
Andree lau tay, nghĩ một chút. "Thật ra cái này cháu học từ một thầy lang lúc ở Tam Đảo, là phương thuốc dân gian của người Dao Đỏ." Anh nhớ tới ông, người chủ nhà không chút huyết thống thân thiết ruột rà lại xem anh và hắn như con. "Cái này không tốn nhiều tiền, chỉ là làm hơi lâu một chút. Cô chú còn ở Sài Gòn bao lâu ạ? Giờ cháu làm thêm thì chừng ba ngày nữa là có rồi!"
"Phiền cháu quá!" Chú cười vui vẻ.
"Không phiền đâu ạ, cái này làm cũng dễ, cũng không tốn kém gì hết!"
Andree không phải thầy thuốc. Nhưng anh lại học được rất nhiều thứ từ ông. Cả đời ông bà chỉ trồng rau, nuôi gà, bốc thuốc cứu người. Ông dạy anh đừng tính toán, thấy ai cứu được hãy cứ đưa tay ra. Mình giữ trong tay phương thuốc là ý trời, mà ý trời là phải san sẻ cho bốn phương thiên hạ. Andree chỉ làm theo lời ông, thay ông truyền phương thuốc đến nhiều người.
Nét cười của Andree rất bình lặng, xen lẫn cả hoài niệm nhưng an yên.
Cả cô và chú đều gật đầu, ít nhất lần này mắt nhìn người của SlimV rất tốt. "Vậy ba ngày nữa lại phải đến làm phiền cháu rồi!"
Andree chỉ cười lắc đầu. Anh thật sự không thấy phiền.
.
SlimV hoàn toàn không hay biết gì hết. Cậu vui vẻ nấu một bàn đồ ăn chờ anh về.
Andree cho cậu chìa khóa nhà và để cậu tự do lựa chọn việc có đến sống cùng anh hay không. Anh vốn không quan tâm đến quá khứ và gia cảnh nhà SlimV. Nhưng gần đây anh thấy hơi lạ.
Lô hàng đáng lẽ bị kẹt bên Hồng Kông của anh được cho thông quan rất thuận lợi. Những đơn đặt rượu tiếp theo cũng không bị kẹt biên mà được giải quyết cực kỳ nhanh chóng. Thậm chí phía vận chuyển còn ân cần gọi điện thông báo cho anh tình trạng đơn hàng mỗi khi có cập nhật mới.
DHL là dịch vụ giao nhận và gửi hàng quốc tế, họ có hàng trăm ngàn khách hàng trên thế giới. Tuy là dịch vụ hàng đầu trong lĩnh vực logistics, nhưng chưa khi nào DHL được đánh giá cao trong việc chăm sóc khách hàng. Họ chỉ thông báo tình trạng đơn hàng thông qua website. Trải nghiệm được nhân viên gọi điện tận tình như vậy, Andree cảm thấy có gì đó đang diễn ra mà anh không hay biết.
Anh nhìn bàn thức ăn mà thở dài. Andree thật sự không thích ăn đêm. Anh có cảm giác mình đã tăng mấy ký chỉ trong vài tháng nay.
.
Ba ngày sau vừa đúng dịp hai cô chú quay lại quán, cũng là cuối tuần nên SlimV và BigDaddy lại đến.
SlimV bận rộn chỉnh tone nhạc trong khi Big ngập ngừng hết ngó anh rồi quay sang Andree. "Sao vậy Big? Em không khỏe hả?"
Big lắc đầu, cậu nghĩ người sắp không khỏe là anh nhưng chả dám nói. SlimV lại hiểu nhầm Big bồn chồn vì sự xuất hiện của Binz. Cuối tuần nào gã cũng đi với Karik tới đây.
"Em ngại Binz hả? Do LK?"
"Không liên quan LK, tại em cũng không muốn cho người khác biết mà!"
Thật ra là LK không can thiệp chuyện cậu có tiếp tục đi hát hay không. Hắn cũng chả nói gì về việc muốn giới thiệu cậu với gia đình. Big nghĩ đúng, họ chỉ mới quen nhau thôi. Mối quan hệ giữa phụ huynh và bảo mẫu, tốt nhất là im lặng. "Phức tạp lắm anh!"
"Yêu thì nói chứ có gì đâu mà giấu!" SlimV không đồng ý.
Big cười nhạt nhìn đôi vợ chồng tuổi trung niên đang khoát tay nhau đi vào quán, hất đầu chỉ SlimV. "Ờ, có gì đâu mà anh giấu!?"
Anh ngơ ngác không hiểu, đến khi quay sang hướng nhìn của Big, Tay anh vô tình đập lên phím đàn nghe chát chúa cả không gian, khiến tất cả mọi người trong quán phải nhìn sang. SlimV vội cúi đầu xin lỗi. Tim anh sắp bay khỏi lồng ngực rồi.
Hai vị đại nhân đó tại sao không ở Hà Nội mà lại xuất hiện ở đây?
"Anh khỏi chạy, cô chú biết chuyện anh đánh đàn trong bar rồi!"
SlimV ôm đầu rên rỉ. "Sao em không nói ba mẹ anh vào Sài Gòn?" Anh hạ giọng thật thấp.
"Cô chú không cho em nói mà!"
Anh xanh mặt khi Andree tiến lại chào hỏi ba mẹ mình, bộ dạng như quen biết từ trước.
"Anh Andree chưa biết cô chú là ba mẹ anh đâu, cứ nghĩ khách bình thường thôi! Mà có vẻ chú để ý bộ sưu tập sách của ảnh rồi!"
SlimV muốn biến mất cho rồi. Anh chạy từ Hà Nội vào Nam để không bị ảnh hưởng bởi danh tiếng của gia đình. SlimV muốn được công nhận bởi chính tài năng của mình chứ không phải tên tuổi của ba anh. Thay vì bước đi trên bệ phóng, SlimV lại thích quay về vạch xuất phát và tự bơi. Ba mẹ anh có thể không can thiệp công việc, sở thích của SlimV nhưng khi con trai họ có người yêu, hai ông bà phải xuất hiện.
Anh thấy mình tiêu rồi. Hoàn cảnh gia đình Andree hơi phức tạp, anh chỉ sợ ba mẹ không đồng ý.
SlimV bị Big đạp một cái cho hoàn hồn. "Ba mẹ anh đang nghe anh đàn đó! Tập trung vào!"
Anh ngồi thẳng lưng, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh. Còn hồi hộp hơn khi đàn trong dàn nhạc nữa.
Cũng may SlimV kết thúc buổi biểu diễn khá hoàn chỉnh.
Nhưng không qua được lỗ tai của Andree.
Ngay khi cậu chui vào bar với anh, Andree liền vịn tay cậu lại trước khi SlimV kịp lấy chai Rum ra, "Hôm nay em sao vậy? Cái gì làm em hồi hộp?"
SlimV ngơ ngác.
Ông chú liền bật cười, "Cháu nghe ra sự hồi hộp trong tiếng đàn sao?"
"Bình thường em ấy đàn hay lắm, học từ Nhạc Viện ra đấy chú, chắc hôm nay em ấy không khỏe lắm thôi!" Andree cười với chú, đưa cho ông hũ thủy tinh đựng muối. SlimV vẫn ráng tránh ánh mắt của mọi người, cậu không biết nói sao với anh về ba mẹ mình nữa.
"Cháu mở tiệm rượu cũng uổng quá!" Mẹ SlimV cảm khái, bà nhớ đến tấm bằng thạc sỹ kinh tế, phân tích tài chính của Andree, tốt nghiệp xuất sắc tại Singapore, thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức. Rất uổng.
Andree lại hiểu nhầm bà đang nói về khả năng cảm nhạc của anh, "Người yêu cháu đấy! Đàn cái là cháu nghe ra ngay!"
SlimV ráng không cười nhưng bất thành, khóe miệng vẫn kéo tới mang tai. Ba cậu nhìn bộ dạng tự đắc của thằng con mà thèm có cây roi ở đây để đánh cho bớt tự cao lại.
Ánh mắt ông nheo lại đầy nguy hiểm. 'Oắt con!' Có người yêu mà giấu giấu diếm diếm, làm hại hai ông bà phải đi từ Hà Nội vào xem mặt.
Cậu không giấu, cậu chỉ chưa muốn nói. Tại tới giờ SlimV vẫn chưa lật kèo được với Andree. Cậu cũng khổ tâm lắm chứ.
---oOo---
Binz dừng xe để Karik xuống, gã vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉnh lại kính chiếu hậu. Ánh mắt Binz lướt qua dáng hai chiếc mô tô vừa chạy vút đi. Gã nhịp tay lên vô lăng.
Ba lần.
Hai tên này bị Binz bắt gặp đi theo gã đã ba lần.
Gã không biểu hiện gì khác thường, vẫn cười với Karik khi đánh xe vào hầm. Trong đầu suy nghĩ đến chuyện phải nói với LK và Touliver.
Binz không trực tiếp tham gia vào quá trình điều hành tập đoàn. Nhưng gã vẫn là người nắm giữ số cổ phiếu khá cao. Binz có thể không quan tâm đến những vấn đề về kinh tế, nhưng gã vẫn biết thương trường như chiến trường, người muốn đối phó với hai anh gã nhiều không kể xiết.
Huống chi, dự án mà LK đang đầu tư ngoài Phú Quốc như một mỏ vàng ai cũng muốn nhảy vào.
Binz chỉ biết mơ hồ, có vẻ như xung quanh gã hiện tại không an toàn cho lắm. Gã không lo, bản thân Binz cũng trải qua huấn luyện điên cuồng lúc còn học nội trú. Việc LK rời khỏi gia đình cùng Andree khiến bố gã như phát điên, sau này ông cho Binz học rất nhiều khóa huấn luyện tự vệ và cho bảo vệ theo sát gã và Touliver.
Gã chẳng sợ.
Nhưng Touliver thì khác.
Gã nghĩ, cũng cần nói LK cử thêm người đi theo anh hai.
Binz đứng lên ban công căn penhouse, tựa vào lan can nhìn ngắm phố phường bên dưới. Lại thấy hai chiếc mô tô đó đậu chỗ cửa hàng tiện lợi đối diện bên dưới. Binz âm thầm rủa, canh ngay lúc Wowy không có mặt, thật là đúng lúc.
.
Touliver đang nói chuyện với A Xìn, anh hứa là ngày mai sẽ đến công ty đúng giờ nhưng tên bạn thân cứ gào rú trong điện thoại LK sẽ trừ hết phép năm và thưởng của hắn nếu còn bao che cho Touliver đi trễ nữa. Anh cũng chỉ bật cười.
Mắt anh lướt qua hàng cây bên ngoài, nhận ra Dế Choắt đã đi hai vòng con đường này rồi. Anh ngạc nhiên cúp máy. "Dế? Cậu đi đâu vậy?"
"Anh ngồi xích lại ghế giữa đi!"
Touliver làm theo lời cậu, Dế chỉnh lại kính chiếu hậu trong xe cho anh xem.
"Anh thấy chiếc Merc đen sau lưng không? Nó đi theo mình từ lúc ở trung tâm tới giờ!"
Anh tính xoay đầu lại thì Dế đã cản, "Anh đừng quay lại, em đã xem kỹ rồi!" Dế ra hiệu cho anh ngồi lại cạnh cửa sổ và thắt dây an toàn. "Em chạy hai vòng quanh đường này, chiếc xe đó cũng đi theo hai vòng. Lúc đầu giữ khoảng cách khá xa nhưng khi em đánh xe quay lại bất ngờ thì nó đổi hướng theo sát sau lưng." Cậu ngừng một chút, "Chiếc xe đó đi theo mình suốt ba ngày nay rồi!"
Touliver nhịp nhịp tay lên thành ghế, Suy xét lại gần đây có thương vụ làm ăn nào lớn hay không. Cuối cùng chỉ còn dự án ngoài Phú Quốc là đủ làm anh nghi ngờ.
"Em gọi cho đội bảo vệ công ty rồi, giờ chúng ta sẽ đến khách sạn của tập đoàn. Anh chịu khó một đêm nay nhé!"
Touliver gật đầu.
Khách sạn nằm ở gần trung tâm quận 1, xung quanh đông đúc, lại có dàn bảo vệ hùng hậu. Đường về biệt thự thì lại khá xa và có đoạn rất vắng. Ở lại trong thành phố vẫn an toàn hơn. Dù sao bình thường Touliver cũng hay bắt tài xế chạy lòng vòng, cái tính này của anh hầu như ai cũng biết nên sẽ không đánh động bọn theo dõi.
Sáng mai anh sẽ bàn với LK, "Dế, mai cậu gọi giúp Binz đến công ty cho anh nhé!"
Dế lập tức gật đầu.
Tay Touliver vô thức chạm vào cây bút Wowy tặng anh. Bút tự vệ kubaton.
~*~
"Dế có báo cáo cho anh vụ đêm qua rồi!" LK nhíu mày. "Nhưng cả em cũng gặp sao?" Hắn quay sang Binz.
Gã gật đầu. "Mấy ngày rồi!"
"Anh cả, đưa RichChoi đến chỗ Justa Tee đi! Cử thêm người bảo vệ thằng bé nữa!"
Hắn gật đầu. "Shady, cử thêm người đi theo Binz-"
"Em không cần!" Gã lập tức lắc đầu, "Em tự lo được! Đâu phải lần đầu em gặp chuyện này!"
"Mấy lần trước em đâu có Karik ở cạnh." Touliver chặn họng gã một cách dễ dàng.
Binz mím môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Gã chỉ vừa dụ được anh đến sống chung thôi là có chuyện rồi. Binz ghét kiểu cuộc sống tài phiệt thế này. "Anh dẹp bà nó luôn cái công ty phải đỡ chuyện không!"
Gã làu bàu nhỏ xíu, không nghĩ lại lọt vào tai Touliver, nên bị anh cú vào đầu đau điếng người. Gã ghét nơi này kinh dị.
.
Big thấy lạ vì hôm nay không thấy RichChoi. Anh nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ. Tính gọi cho LK thì hắn vừa về.
Câu đầu tiên hắn thốt ra đẩy anh xuống khỏi chín tầng mây, "Sau này đừng đến đây nữa!" LK không để ý vẻ mặt chết lặng của anh, vẫn tháo nút ở tay áo, đưa cặp tài liệu cho Big và nhanh chóng đi vào phòng làm việc.
BigDaddy vẫn đứng y nguyên tại hành lang nhìn bóng lưng hắn. Tim đau đến không thở nổi. Anh không biết bản thân đã làm gì sai. Rõ ràng anh giấu rất tốt, không để ai biết chuyện anh ở cạnh hắn. Big chớp chớp mắt, anh bặm môi để cố bình ổn nhịp thở. Anh nặng nề đi vào phòng giặt, treo tạm áo khoác của hắn lên, nhưng những ngón tay run rẩy chẳng thể làm việc gì nên hồn. Anh chỉ đang nghĩ, hắn chán ghét anh rồi.
"Em sao vậy? Anh gọi em từ nãy tới giờ sao không lên tiếng?" LK vòng tay ôm lấy eo anh từ đằng sau, cố định cơ thể lại ngay khi thấy anh có xu thế sắp ngã.
Hắn thấy vai anh hơi run, "Ai ăn hiếp em à?" LK nắm cằm anh, buộc Big xoay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt ngân ngấn nước đó làm tim hắn tan ra. Big khó khăn lắc đầu.
"Không cần làm đâu! Mai anh kêu người qua dọn hết!" Hắn chạm tay lên khóe mắt anh, lau sạch mấy giọt nước có nguy cơ chực trào. "Không bị ai ăn hiếp sao lại mau nước mắt thế này?"
Big mím môi nhìn hắn, tham lam muốn thu hết hình ảnh này vào trí nhớ. Anh còn muốn ở trong vòng tay này lâu thêm nữa.
"Về biệt thự với anh."
"Hả?" Anh ngơ ngẩn không theo kịp hắn.
LK bật cười, nắm mũi anh trêu ghẹo. "Con cáo này, em lại thơ thẩn gì rồi? Không khi nào anh thấy em tập trung hết!"
Big đỏ bừng mặt, đúng là mỗi khi ở cạnh LK thì não bộ của anh hơi trục trặc nhẹ. "Sao anh gọi em là cáo?"
"Đó là trọng tâm vấn đề của em hả?" Hắn không cười không được, "Em là con cáo của anh mà!" LK ghé sát tai anh thì thầm làm Big run theo.
Quyến rũ và ngây thơ như vậy, xin lỗi chứ LK không có khái niệm kiềm chế. Hắn nhịn cũng gần chục năm rồi.
LK vốn định nói với anh chuyện đưa RichChoi sang nhà Tee. Anh thì sẽ cùng hắn về lại biệt thự với Touliver, hắn không yên tâm để anh bên ngoài. Khó khăn lắm mới bắt được con cáo mang về, LK tuyệt đối không thả ra.
Hắn cúi xuống hôn lên cổ anh, nhấm nháp từng chút một, tay lại nhanh chóng lột sạch cái áo trên người anh ra. "LK, tý nữa Rich-"
"Anh cho thằng bé qua nhà chú nó rồi!"
Hắn ép anh sát vào tường, tận hưởng từng tấc da thịt lẫn làn hương mật ngọt, chặn đứng mọi ngôn từ của anh.
BigDaddy hoàn toàn không theo kịp chuyện gì đang diễn ra. Anh cố hết sức đẩy hắn ra, "Sẽ bị người khác thấy mất!" Anh sợ đến phát hoảng, gọi là phòng giặt thôi chứ chỗ này như một ban công khuất phía sau căn hộ, chỉ có những thanh sắt bao bọc bên ngoài lan can, gần như là lộ thiên bởi anh có thể nhìn sang ban công những tòa nhà đối diện.
"Vậy thì vào trong." LK cười giữa những nụ hôn, "Ai bảo em cứ quyến rũ anh!"
"Em quyến rũ anh khi nào?" Big thở dốc khi hắn đẩy anh vào phòng ăn, đặt anh lên bàn.
"Em chỉ nhìn thôi là đủ quyến rũ rồi!" LK nhếch mép, kéo cái cravat ra khỏi cổ.
"Anh đừng có quá- uhm..." Hắn chặn anh bằng nụ hôn, trong khi tay bận rộn khám phá nơi bí ẩn giữa hai chân anh. "Cầm thú!" Big trừng mắt, nhưng ánh mắt lại đong đầy nước lấp lánh. Môi đỏ cong lên đầy dỗi hờn.
"Dám mắng anh?" LK tức cười, vậy mà dám bảo không quyến rũ hắn. "Em chết chắc rồi!"
Big nghĩ cũng có khi đó! Với sự càn quấy như thế này của LK thì chết trên giường lúc nào không hay.
Mà không!
Cái tên đang vùi mặt vào ngực anh không có khái niệm về giường chiếu. Chỗ nào mà hắn không phát tiết được? Big tức muốn xỉu, ai nói cái tên có vẻ ngoài đạo mạo này hay bệnh, sức khỏe yếu? Hắn hành anh hầu như mỗi ngày.
"Arg~..." Anh rên rỉ khi LK xâm nhập vào trong.
"Ai bảo em mất tập trung quá nên anh phải nhắc em nhớ!" Hắn cắn lên cổ anh và bắt đầu di chuyển.
Big đánh lên vai hắn. 'Cầm thú!'
Sau này sao anh dám ngồi ăn ở cái bàn này nữa chứ!?
End chap 16.
Từ ngày nhận làm bảo mẫu cho RichChoi, BigDaddy chỉ đến quán bar vào cuối tuần để hát. Thật ra thu nhập của Big không ít, nhưng nó là chi phí trang trải cho cả gia đình dưới quê, kể cả thuốc men cho người ông đang nằm trên giường bệnh.
So với nhiều người, xuất phát điểm của Big khá thấp. Cậu không ít lần mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi, chấp nhận theo những lời đề nghị khiếm nhã trong showbiz để có thêm cơ hội. May là SlimV luôn giữ cậu lại, Big luôn muốn sòng phẳng về tiền bạc, nhưng cậu có quá nhiều thứ phải chi tiêu.
Lúc ban đầu Big thật sự có ý tưởng muốn mồi chài LK. Nhưng khi tiếp xúc với RichChoi và hắn, cậu lại đổi ý. Big không muốn ở cạnh bất cứ ai vì tiền, cũng không muốn vì tiền mà phải rời xa hắn. Cậu không nói với gia đình về việc quen hắn, Big thậm chí không dám đặt bản thân vào vai trò người yêu của LK. Cậu sợ có ngày sẽ dựa dẫm vào đồng tiền của hắn. Đến lúc đó, tình yêu không còn đơn thuần và chân thành nữa.
Big hiểu gia cảnh của mình. Nó khiến cậu tự ti đến không tưởng, nhạy cảm đến sợ sệt mọi mối quan hệ thân thiết. Dù SlimV luôn bảo cậu không như vậy, cậu rất mạnh mẽ. Chỉ BigDaddy biết cái mạnh mẽ ngụy tạo của cậu rất mỏng manh, nó sẽ tan vỡ nhanh chóng nếu cậu dám dựa vào LK dù chỉ một lần.
Cậu yêu hắn, thật lòng. Nên chẳng muốn ai nói cậu bên hắn vì tiền.
BigDaddy chỉ biết lẳng lặng lùi một bước, cố gắng ở cạnh LK được ngày nào hay ngày đó. Cậu chưa khi nào dám trèo cao.
Thỉnh thoảng nhớ đến số tiền cậu đang nợ SlimV, BigDaddy lại cảm thấy mù mịt.
Cậu thở dài lê từng bước lên bậc thang, đến quán bar. Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, không được xem LK là người yêu, không được dựa dẫm hắn, không được có suy nghĩ lợi dụng hắn.
Nhịp suy nghĩ của Big cứ vẩn vơ đến khi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ngay quầy bar trò chuyện vui vẻ với Andree. Tim BigDaddy mém ngừng đập.
Lúc nãy cậu có thấy cái xe hơi nào đậu gần đường vào chung cư lên quán đâu?!
"Cháu có trọn bộ Đại Việt Sử Ký Toàn Thư năm 1983 thật sao?"
Tiếng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng của chú ấy khiến Big hoàn hồn. Cậu lừng khừng, suy nghĩ giờ chạy về có kịp không. Nhưng Andree đã nhìn thấy Big và vẫy tay ra hiệu cho cậu lại ngồi cạnh hai cô chú. Anh thì vui vẻ gật đầu với chú, nhận lại cái điện thoại của mình. "Toàn bộ ạ!"
"Bán lại cho chú được không? Tiền bạc không thành vấn đề!" Chú háo hức, mắt vẫn chăm chú vào bức hình trong điện thoại của Andree.
BigDaddy sực nhớ, trong nhà anh còn có cả ấn phẩm được in đầu tiên của Tự Lực Văn Đoàn những năm 30 của thế kỷ trước. Cậu nuốt nước bọt nhìn cặp mắt sáng choang của chú, mấy người đam mê sưu tầm sách cổ đôi khi rất cuồng nhiệt.
"Thật ra nó là di vật của bố cháu để lại." Andree cười cười, "Cháu không bán được, xin lỗi chú."
Ông chú thở dài mà tim Big run rẩy theo. "Hay sau này cháu để làm của hồi môn?"
Big nghĩ ông chú điên cuồng vì sách thật rồi.
"Chắc vậy ạ!" Andree hoàn toàn không biết gì, vẫn cười vui vẻ và pha chế. Anh quay sang cậu, "Đợi anh một xíu nhé!"
Cậu đâu dám ý kiến, cười ngượng ngùng lắc đầu ý bảo không sao. Tranh thủ lúc Andree xoay người ra sau lấy rượu, Big mới dám gật đầu chào cô chú.
Làm sao cậu có thể quên được chuyện chỉ cần SlimV tỏ vẻ thân thiết với ai, thì tầm một, hai tuần sau, cả gia phả nhà người đó sẽ nằm trên bàn làm việc của bố mẹ anh ấy.
Cô cười hiền, đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho cậu im lặng.
Cho mười cái gan BigDaddy cũng không dám lên tiếng.
Chú lại rất vui vẻ quay sang nói với vợ, "Thằng bé nói làm của hồi môn đó bà!" Giọng háo hức đến lạ lùng chọc cho cô cười tươi rói.
BigDaddy nhỏ giọng, "Ảnh còn có hai cuốn 'Le Dragon D'Annam' có chữ ký của cựu hoàng Bảo Đại nữa đó chú."
Lần này thì đến lượt cô bất ngờ, ngồi thẳng chồm tới chỗ Big. "Cuốn đó mất tích ở Paris từ sau khi cựu hoàng qua đời rồi mà!"
"Xem ra bố thằng bé cũng thương nó lắm đấy! Cả gia tài triệu đô để lại cho nó chứ không cho con lớn. Cái này mới giá trị chứ ba cái cổ phần, bất động sản thì ăn nhằm gì!" Chú xoa cằm tư lự làm Big thót tim. Xem ra, điều tra không chừa một chi tiết nào.
Giá trị nằm ở trong mắt con người. Nếu Andree không phải người yêu thích văn học và lịch sử, những cuốn sách đó là vô giá trị với anh. LK thích kinh tế, cổ phần và tập đoàn là món quà hợp lý nhất. Touliver đam mê xe cộ, dàn xe cổ và siêu xe mới là thứ anh ấy quan tâm. Binz thích nghệ thuật, những quyển nhạc phổ chép tay của các danh tác từ khắp nơi trên thế giới, dàn nhạc cụ và cả công ty quản lý nghệ sỹ mới để lại cho gã.
Ông chú nhịp nhịp tay lên bàn cảm thán mức độ giàu có của bố Andree. Ông chỉ hơi thắc mắc, trên báo cáo ghi rõ Justa Tee là cháu ruột, lại được thừa kế toàn bộ cổ phần trong bệnh viện và ngọn đồi nghiên cứu trồng sâm Ngọc Linh. Không chỉ chiều con mà còn lo luôn cho cháu. Thậm chí để lại căn biệt thự ở Sài Gòn và nhà thờ tổ tại Phú Thọ cho em trai. Cựu chủ tịch tập đoàn SpaceSpeaker ra tay quả nhiên rộng rãi.
Mắt ông dõi theo Andree lại sáng rực.
Vừa hay anh bước ra, đưa cho BigDaddy một hũ thủy tinh. "Cái này là muối gừng, em chịu khó bắt LK ngâm chân mỗi tuần nha!"
Big vâng dạ nhận lấy từ anh. Cậu cười thật bẽn lẽn khi nghe đến tên LK.
"Ngâm chân hả?" Chú nhìn cái hũ, nhíu mày.
"Vâng, cái này ngâm chân để phòng ngừa giãn tĩnh mạch ạ!" Andree lại rót thêm cho chú ly Brandy.
Cậu nói với Andree, trên mu bàn chân của LK nổi rõ những mạch máu xanh, là tĩnh mạch. Hắn cũng hay đau vai và lâu lâu còn khó thở. Andree biết những triệu chứng đó. LK bị huyết áp thấp bẩm sinh, những gân xanh nổi trên chân là dấu hiệu bị suy giãn tĩnh mạch khi về già. Mà thật ra anh thấy chưa cần già, LK đã là cái ổ bệnh di động rồi, mà toàn bệnh người già. Hắn chỉ giỏi giấu thôi.
"Chú cũng bị giãn tĩnh mạch này!" Cô vỗ vai chồng mình, nói với anh. "Ngâm cái đó hết hả cháu?"
"Không ạ! Chỉ phòng ngừa thôi! Nhưng nếu chú ngâm chân thì cũng đỡ lắm."
"Cháu mua ở đâu vậy?"
Andree lau tay, nghĩ một chút. "Thật ra cái này cháu học từ một thầy lang lúc ở Tam Đảo, là phương thuốc dân gian của người Dao Đỏ." Anh nhớ tới ông, người chủ nhà không chút huyết thống thân thiết ruột rà lại xem anh và hắn như con. "Cái này không tốn nhiều tiền, chỉ là làm hơi lâu một chút. Cô chú còn ở Sài Gòn bao lâu ạ? Giờ cháu làm thêm thì chừng ba ngày nữa là có rồi!"
"Phiền cháu quá!" Chú cười vui vẻ.
"Không phiền đâu ạ, cái này làm cũng dễ, cũng không tốn kém gì hết!"
Andree không phải thầy thuốc. Nhưng anh lại học được rất nhiều thứ từ ông. Cả đời ông bà chỉ trồng rau, nuôi gà, bốc thuốc cứu người. Ông dạy anh đừng tính toán, thấy ai cứu được hãy cứ đưa tay ra. Mình giữ trong tay phương thuốc là ý trời, mà ý trời là phải san sẻ cho bốn phương thiên hạ. Andree chỉ làm theo lời ông, thay ông truyền phương thuốc đến nhiều người.
Nét cười của Andree rất bình lặng, xen lẫn cả hoài niệm nhưng an yên.
Cả cô và chú đều gật đầu, ít nhất lần này mắt nhìn người của SlimV rất tốt. "Vậy ba ngày nữa lại phải đến làm phiền cháu rồi!"
Andree chỉ cười lắc đầu. Anh thật sự không thấy phiền.
.
SlimV hoàn toàn không hay biết gì hết. Cậu vui vẻ nấu một bàn đồ ăn chờ anh về.
Andree cho cậu chìa khóa nhà và để cậu tự do lựa chọn việc có đến sống cùng anh hay không. Anh vốn không quan tâm đến quá khứ và gia cảnh nhà SlimV. Nhưng gần đây anh thấy hơi lạ.
Lô hàng đáng lẽ bị kẹt bên Hồng Kông của anh được cho thông quan rất thuận lợi. Những đơn đặt rượu tiếp theo cũng không bị kẹt biên mà được giải quyết cực kỳ nhanh chóng. Thậm chí phía vận chuyển còn ân cần gọi điện thông báo cho anh tình trạng đơn hàng mỗi khi có cập nhật mới.
DHL là dịch vụ giao nhận và gửi hàng quốc tế, họ có hàng trăm ngàn khách hàng trên thế giới. Tuy là dịch vụ hàng đầu trong lĩnh vực logistics, nhưng chưa khi nào DHL được đánh giá cao trong việc chăm sóc khách hàng. Họ chỉ thông báo tình trạng đơn hàng thông qua website. Trải nghiệm được nhân viên gọi điện tận tình như vậy, Andree cảm thấy có gì đó đang diễn ra mà anh không hay biết.
Anh nhìn bàn thức ăn mà thở dài. Andree thật sự không thích ăn đêm. Anh có cảm giác mình đã tăng mấy ký chỉ trong vài tháng nay.
.
Ba ngày sau vừa đúng dịp hai cô chú quay lại quán, cũng là cuối tuần nên SlimV và BigDaddy lại đến.
SlimV bận rộn chỉnh tone nhạc trong khi Big ngập ngừng hết ngó anh rồi quay sang Andree. "Sao vậy Big? Em không khỏe hả?"
Big lắc đầu, cậu nghĩ người sắp không khỏe là anh nhưng chả dám nói. SlimV lại hiểu nhầm Big bồn chồn vì sự xuất hiện của Binz. Cuối tuần nào gã cũng đi với Karik tới đây.
"Em ngại Binz hả? Do LK?"
"Không liên quan LK, tại em cũng không muốn cho người khác biết mà!"
Thật ra là LK không can thiệp chuyện cậu có tiếp tục đi hát hay không. Hắn cũng chả nói gì về việc muốn giới thiệu cậu với gia đình. Big nghĩ đúng, họ chỉ mới quen nhau thôi. Mối quan hệ giữa phụ huynh và bảo mẫu, tốt nhất là im lặng. "Phức tạp lắm anh!"
"Yêu thì nói chứ có gì đâu mà giấu!" SlimV không đồng ý.
Big cười nhạt nhìn đôi vợ chồng tuổi trung niên đang khoát tay nhau đi vào quán, hất đầu chỉ SlimV. "Ờ, có gì đâu mà anh giấu!?"
Anh ngơ ngác không hiểu, đến khi quay sang hướng nhìn của Big, Tay anh vô tình đập lên phím đàn nghe chát chúa cả không gian, khiến tất cả mọi người trong quán phải nhìn sang. SlimV vội cúi đầu xin lỗi. Tim anh sắp bay khỏi lồng ngực rồi.
Hai vị đại nhân đó tại sao không ở Hà Nội mà lại xuất hiện ở đây?
"Anh khỏi chạy, cô chú biết chuyện anh đánh đàn trong bar rồi!"
SlimV ôm đầu rên rỉ. "Sao em không nói ba mẹ anh vào Sài Gòn?" Anh hạ giọng thật thấp.
"Cô chú không cho em nói mà!"
Anh xanh mặt khi Andree tiến lại chào hỏi ba mẹ mình, bộ dạng như quen biết từ trước.
"Anh Andree chưa biết cô chú là ba mẹ anh đâu, cứ nghĩ khách bình thường thôi! Mà có vẻ chú để ý bộ sưu tập sách của ảnh rồi!"
SlimV muốn biến mất cho rồi. Anh chạy từ Hà Nội vào Nam để không bị ảnh hưởng bởi danh tiếng của gia đình. SlimV muốn được công nhận bởi chính tài năng của mình chứ không phải tên tuổi của ba anh. Thay vì bước đi trên bệ phóng, SlimV lại thích quay về vạch xuất phát và tự bơi. Ba mẹ anh có thể không can thiệp công việc, sở thích của SlimV nhưng khi con trai họ có người yêu, hai ông bà phải xuất hiện.
Anh thấy mình tiêu rồi. Hoàn cảnh gia đình Andree hơi phức tạp, anh chỉ sợ ba mẹ không đồng ý.
SlimV bị Big đạp một cái cho hoàn hồn. "Ba mẹ anh đang nghe anh đàn đó! Tập trung vào!"
Anh ngồi thẳng lưng, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh. Còn hồi hộp hơn khi đàn trong dàn nhạc nữa.
Cũng may SlimV kết thúc buổi biểu diễn khá hoàn chỉnh.
Nhưng không qua được lỗ tai của Andree.
Ngay khi cậu chui vào bar với anh, Andree liền vịn tay cậu lại trước khi SlimV kịp lấy chai Rum ra, "Hôm nay em sao vậy? Cái gì làm em hồi hộp?"
SlimV ngơ ngác.
Ông chú liền bật cười, "Cháu nghe ra sự hồi hộp trong tiếng đàn sao?"
"Bình thường em ấy đàn hay lắm, học từ Nhạc Viện ra đấy chú, chắc hôm nay em ấy không khỏe lắm thôi!" Andree cười với chú, đưa cho ông hũ thủy tinh đựng muối. SlimV vẫn ráng tránh ánh mắt của mọi người, cậu không biết nói sao với anh về ba mẹ mình nữa.
"Cháu mở tiệm rượu cũng uổng quá!" Mẹ SlimV cảm khái, bà nhớ đến tấm bằng thạc sỹ kinh tế, phân tích tài chính của Andree, tốt nghiệp xuất sắc tại Singapore, thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức. Rất uổng.
Andree lại hiểu nhầm bà đang nói về khả năng cảm nhạc của anh, "Người yêu cháu đấy! Đàn cái là cháu nghe ra ngay!"
SlimV ráng không cười nhưng bất thành, khóe miệng vẫn kéo tới mang tai. Ba cậu nhìn bộ dạng tự đắc của thằng con mà thèm có cây roi ở đây để đánh cho bớt tự cao lại.
Ánh mắt ông nheo lại đầy nguy hiểm. 'Oắt con!' Có người yêu mà giấu giấu diếm diếm, làm hại hai ông bà phải đi từ Hà Nội vào xem mặt.
Cậu không giấu, cậu chỉ chưa muốn nói. Tại tới giờ SlimV vẫn chưa lật kèo được với Andree. Cậu cũng khổ tâm lắm chứ.
---oOo---
Binz dừng xe để Karik xuống, gã vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉnh lại kính chiếu hậu. Ánh mắt Binz lướt qua dáng hai chiếc mô tô vừa chạy vút đi. Gã nhịp tay lên vô lăng.
Ba lần.
Hai tên này bị Binz bắt gặp đi theo gã đã ba lần.
Gã không biểu hiện gì khác thường, vẫn cười với Karik khi đánh xe vào hầm. Trong đầu suy nghĩ đến chuyện phải nói với LK và Touliver.
Binz không trực tiếp tham gia vào quá trình điều hành tập đoàn. Nhưng gã vẫn là người nắm giữ số cổ phiếu khá cao. Binz có thể không quan tâm đến những vấn đề về kinh tế, nhưng gã vẫn biết thương trường như chiến trường, người muốn đối phó với hai anh gã nhiều không kể xiết.
Huống chi, dự án mà LK đang đầu tư ngoài Phú Quốc như một mỏ vàng ai cũng muốn nhảy vào.
Binz chỉ biết mơ hồ, có vẻ như xung quanh gã hiện tại không an toàn cho lắm. Gã không lo, bản thân Binz cũng trải qua huấn luyện điên cuồng lúc còn học nội trú. Việc LK rời khỏi gia đình cùng Andree khiến bố gã như phát điên, sau này ông cho Binz học rất nhiều khóa huấn luyện tự vệ và cho bảo vệ theo sát gã và Touliver.
Gã chẳng sợ.
Nhưng Touliver thì khác.
Gã nghĩ, cũng cần nói LK cử thêm người đi theo anh hai.
Binz đứng lên ban công căn penhouse, tựa vào lan can nhìn ngắm phố phường bên dưới. Lại thấy hai chiếc mô tô đó đậu chỗ cửa hàng tiện lợi đối diện bên dưới. Binz âm thầm rủa, canh ngay lúc Wowy không có mặt, thật là đúng lúc.
.
Touliver đang nói chuyện với A Xìn, anh hứa là ngày mai sẽ đến công ty đúng giờ nhưng tên bạn thân cứ gào rú trong điện thoại LK sẽ trừ hết phép năm và thưởng của hắn nếu còn bao che cho Touliver đi trễ nữa. Anh cũng chỉ bật cười.
Mắt anh lướt qua hàng cây bên ngoài, nhận ra Dế Choắt đã đi hai vòng con đường này rồi. Anh ngạc nhiên cúp máy. "Dế? Cậu đi đâu vậy?"
"Anh ngồi xích lại ghế giữa đi!"
Touliver làm theo lời cậu, Dế chỉnh lại kính chiếu hậu trong xe cho anh xem.
"Anh thấy chiếc Merc đen sau lưng không? Nó đi theo mình từ lúc ở trung tâm tới giờ!"
Anh tính xoay đầu lại thì Dế đã cản, "Anh đừng quay lại, em đã xem kỹ rồi!" Dế ra hiệu cho anh ngồi lại cạnh cửa sổ và thắt dây an toàn. "Em chạy hai vòng quanh đường này, chiếc xe đó cũng đi theo hai vòng. Lúc đầu giữ khoảng cách khá xa nhưng khi em đánh xe quay lại bất ngờ thì nó đổi hướng theo sát sau lưng." Cậu ngừng một chút, "Chiếc xe đó đi theo mình suốt ba ngày nay rồi!"
Touliver nhịp nhịp tay lên thành ghế, Suy xét lại gần đây có thương vụ làm ăn nào lớn hay không. Cuối cùng chỉ còn dự án ngoài Phú Quốc là đủ làm anh nghi ngờ.
"Em gọi cho đội bảo vệ công ty rồi, giờ chúng ta sẽ đến khách sạn của tập đoàn. Anh chịu khó một đêm nay nhé!"
Touliver gật đầu.
Khách sạn nằm ở gần trung tâm quận 1, xung quanh đông đúc, lại có dàn bảo vệ hùng hậu. Đường về biệt thự thì lại khá xa và có đoạn rất vắng. Ở lại trong thành phố vẫn an toàn hơn. Dù sao bình thường Touliver cũng hay bắt tài xế chạy lòng vòng, cái tính này của anh hầu như ai cũng biết nên sẽ không đánh động bọn theo dõi.
Sáng mai anh sẽ bàn với LK, "Dế, mai cậu gọi giúp Binz đến công ty cho anh nhé!"
Dế lập tức gật đầu.
Tay Touliver vô thức chạm vào cây bút Wowy tặng anh. Bút tự vệ kubaton.
~*~
"Dế có báo cáo cho anh vụ đêm qua rồi!" LK nhíu mày. "Nhưng cả em cũng gặp sao?" Hắn quay sang Binz.
Gã gật đầu. "Mấy ngày rồi!"
"Anh cả, đưa RichChoi đến chỗ Justa Tee đi! Cử thêm người bảo vệ thằng bé nữa!"
Hắn gật đầu. "Shady, cử thêm người đi theo Binz-"
"Em không cần!" Gã lập tức lắc đầu, "Em tự lo được! Đâu phải lần đầu em gặp chuyện này!"
"Mấy lần trước em đâu có Karik ở cạnh." Touliver chặn họng gã một cách dễ dàng.
Binz mím môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Gã chỉ vừa dụ được anh đến sống chung thôi là có chuyện rồi. Binz ghét kiểu cuộc sống tài phiệt thế này. "Anh dẹp bà nó luôn cái công ty phải đỡ chuyện không!"
Gã làu bàu nhỏ xíu, không nghĩ lại lọt vào tai Touliver, nên bị anh cú vào đầu đau điếng người. Gã ghét nơi này kinh dị.
.
Big thấy lạ vì hôm nay không thấy RichChoi. Anh nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ. Tính gọi cho LK thì hắn vừa về.
Câu đầu tiên hắn thốt ra đẩy anh xuống khỏi chín tầng mây, "Sau này đừng đến đây nữa!" LK không để ý vẻ mặt chết lặng của anh, vẫn tháo nút ở tay áo, đưa cặp tài liệu cho Big và nhanh chóng đi vào phòng làm việc.
BigDaddy vẫn đứng y nguyên tại hành lang nhìn bóng lưng hắn. Tim đau đến không thở nổi. Anh không biết bản thân đã làm gì sai. Rõ ràng anh giấu rất tốt, không để ai biết chuyện anh ở cạnh hắn. Big chớp chớp mắt, anh bặm môi để cố bình ổn nhịp thở. Anh nặng nề đi vào phòng giặt, treo tạm áo khoác của hắn lên, nhưng những ngón tay run rẩy chẳng thể làm việc gì nên hồn. Anh chỉ đang nghĩ, hắn chán ghét anh rồi.
"Em sao vậy? Anh gọi em từ nãy tới giờ sao không lên tiếng?" LK vòng tay ôm lấy eo anh từ đằng sau, cố định cơ thể lại ngay khi thấy anh có xu thế sắp ngã.
Hắn thấy vai anh hơi run, "Ai ăn hiếp em à?" LK nắm cằm anh, buộc Big xoay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt ngân ngấn nước đó làm tim hắn tan ra. Big khó khăn lắc đầu.
"Không cần làm đâu! Mai anh kêu người qua dọn hết!" Hắn chạm tay lên khóe mắt anh, lau sạch mấy giọt nước có nguy cơ chực trào. "Không bị ai ăn hiếp sao lại mau nước mắt thế này?"
Big mím môi nhìn hắn, tham lam muốn thu hết hình ảnh này vào trí nhớ. Anh còn muốn ở trong vòng tay này lâu thêm nữa.
"Về biệt thự với anh."
"Hả?" Anh ngơ ngẩn không theo kịp hắn.
LK bật cười, nắm mũi anh trêu ghẹo. "Con cáo này, em lại thơ thẩn gì rồi? Không khi nào anh thấy em tập trung hết!"
Big đỏ bừng mặt, đúng là mỗi khi ở cạnh LK thì não bộ của anh hơi trục trặc nhẹ. "Sao anh gọi em là cáo?"
"Đó là trọng tâm vấn đề của em hả?" Hắn không cười không được, "Em là con cáo của anh mà!" LK ghé sát tai anh thì thầm làm Big run theo.
Quyến rũ và ngây thơ như vậy, xin lỗi chứ LK không có khái niệm kiềm chế. Hắn nhịn cũng gần chục năm rồi.
LK vốn định nói với anh chuyện đưa RichChoi sang nhà Tee. Anh thì sẽ cùng hắn về lại biệt thự với Touliver, hắn không yên tâm để anh bên ngoài. Khó khăn lắm mới bắt được con cáo mang về, LK tuyệt đối không thả ra.
Hắn cúi xuống hôn lên cổ anh, nhấm nháp từng chút một, tay lại nhanh chóng lột sạch cái áo trên người anh ra. "LK, tý nữa Rich-"
"Anh cho thằng bé qua nhà chú nó rồi!"
Hắn ép anh sát vào tường, tận hưởng từng tấc da thịt lẫn làn hương mật ngọt, chặn đứng mọi ngôn từ của anh.
BigDaddy hoàn toàn không theo kịp chuyện gì đang diễn ra. Anh cố hết sức đẩy hắn ra, "Sẽ bị người khác thấy mất!" Anh sợ đến phát hoảng, gọi là phòng giặt thôi chứ chỗ này như một ban công khuất phía sau căn hộ, chỉ có những thanh sắt bao bọc bên ngoài lan can, gần như là lộ thiên bởi anh có thể nhìn sang ban công những tòa nhà đối diện.
"Vậy thì vào trong." LK cười giữa những nụ hôn, "Ai bảo em cứ quyến rũ anh!"
"Em quyến rũ anh khi nào?" Big thở dốc khi hắn đẩy anh vào phòng ăn, đặt anh lên bàn.
"Em chỉ nhìn thôi là đủ quyến rũ rồi!" LK nhếch mép, kéo cái cravat ra khỏi cổ.
"Anh đừng có quá- uhm..." Hắn chặn anh bằng nụ hôn, trong khi tay bận rộn khám phá nơi bí ẩn giữa hai chân anh. "Cầm thú!" Big trừng mắt, nhưng ánh mắt lại đong đầy nước lấp lánh. Môi đỏ cong lên đầy dỗi hờn.
"Dám mắng anh?" LK tức cười, vậy mà dám bảo không quyến rũ hắn. "Em chết chắc rồi!"
Big nghĩ cũng có khi đó! Với sự càn quấy như thế này của LK thì chết trên giường lúc nào không hay.
Mà không!
Cái tên đang vùi mặt vào ngực anh không có khái niệm về giường chiếu. Chỗ nào mà hắn không phát tiết được? Big tức muốn xỉu, ai nói cái tên có vẻ ngoài đạo mạo này hay bệnh, sức khỏe yếu? Hắn hành anh hầu như mỗi ngày.
"Arg~..." Anh rên rỉ khi LK xâm nhập vào trong.
"Ai bảo em mất tập trung quá nên anh phải nhắc em nhớ!" Hắn cắn lên cổ anh và bắt đầu di chuyển.
Big đánh lên vai hắn. 'Cầm thú!'
Sau này sao anh dám ngồi ăn ở cái bàn này nữa chứ!?
End chap 16.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com