Ranrin Yeu Duoc Khong
Đọc truyện zui nha ^_^ --------------------------------------------------Ai trong Phạm Thiên cũng biết hai anh em Haitani có một mối quan hệ cực kì lạnh nhạt. Mặc dù cùng là anh em ruột với nhau mà đến cả cái chào nhau cũng không có là sao ?Mikey đã nhiều lần cho hai người làm nhiệm vụ chung, hi vọng cả hai có thể nói chuyện như hai anh em ruột nhưng những gì họ nói lại khác xa với những gì cậu nghĩ nhiều, RẤT NHIỀU.Đại loại là nó như thế này :- ...- ...- Xong rồi.- ...- Về thôi.- Ừm.- ...
Mikey bất lực.Sanzu bất lực theo. Có có gắng đến mấy thì cả hai người kia cũng chả nói chuyện với nhau được đâu, thôi bỏ cuộc vậy. " Anh em thế đấy " - Sanzu thở dài ngao ngán................ Về phía Rindou Cậu biết rõ Sanzu và Mikey muốn tạo cơ hội cho cậu và Ran bắt chuyện với nhau. Nhưng dù cố đến mấy cậu cũng chả dám. Bởi vì Rindou đang mang trong mình một tình yêu, một tình yêu mà đến chính cậu cũng ghê tởm nó. Phải, cậu yêu anh trai mình, Ran Haitani. Anh em ruột thì sao mà yêu nhau được ? Không một ngày nào mà cậu không nghĩ tới tình yêu của mình dành cho Ran. Cậu muốn buông bỏ lắm chứ. Nhưng, sao càng cố gắng buông ra thì tim lại càng nhói đau thế này ? Rindou đành phải cố gắng chấp nhận việc cậu yêu Ran, nhưng cậu không chắc mình sẽ giấu anh được dài lâu đâu ...................Về phía Ran Dạo gần đây thì tâm trạng của Ran không được tốt cho lắm.Nguyên nhân là vì em trai hắn, Rindou Haitani, cứ xa lánh hắn thế nào ấy.Khi hắn hỏi, cậu chỉ ậm ờ cho quaKhi hắn cố gắng bắt chuyện, cậu lảng tránhĐiều này làm Ran CỰC KỲ khó chịu. Bộ, Rinrin ghét hắn rồi hả ? Đúng là Ran có lạnh nhạt với cậu thật nhưng đâu đến mức ghét cậu đâu. Hắn cứ trăn trở điều này mấy ngày qua, cố gắng nhớ lại những lỗi lầm mà mình gây ra và có khả năng làm Rindou giận hắn dài lâu. Hay là cậu có chuyện buồn nhỉ ? Ran có đi hỏi Sanzu, nhưng gã ta chỉ lắc đầu lia lịa.- Chắc tại mày làm chuyện gì khiến Rindou buồn phải không ? Dễ thế lắm ! - Sanzu hỏi.- Tao không nhớ, hơn nữa Rindou vẫn nói chuyện với mấy đứa khác bình thường mà, nếu có chuyện buồn là em ấy phải than thở với một người nào đó rồi ! Ran, với vẻ mặt buồn như chó, à nhầm, buồn thiu giải thích. Sanzu bỏ một viên thuốc vào miệng, nhai rau ráu rồi hỏi hắn.- Nhưng sao mày quan tâm nó thế, tưởng hai đứa bây phải lạnh nhạt lắm chứ ? - Rinrin là em trai tao, nếu có chuyện gì tao vẫn phải bảo vệ nó chứ !- Thế sao những lúc cho mày đi làm việc chung với Rindou thì mày nhăn như chó thế ?Nghe xong câu nói đó, mặt Ran thoáng chốc đỏ bừng, rồi tái dần, sau đó chuyển sang trắng bệch. Tất nhiên những biểu hiện ấy không thể qua được cặp mắt tinh vl của Sanzu :)))). - Mày bị gì thế ? Ốm à ? Sao mặt đổi màu liên tục thế ?- ... *đỏ mặt part 2*Não Sanzu bỗng nhận được tín hiệu không tốt lành cho mấy.- Đm, không lẽ.....- ...- ...- ...- Mày ăn mất pudding của Rindou rồi à ?- ĂN MẤT CÁI ĐẦU MÀY ẤY !!!!!Ran gào lên, rồi trong một phút bốc đồng, hắn xả một tràng chửi rủa vào thằng đang ngồi trước mặt mình.- Tao mà thèm ăn pudding của Rinrin á ? Nếu tao ăn là bây giờ không còn tao ngồi nói chuyện với mày rồi con. Tao không nhìn mặt Rinrin vì tao thấy mình không xứng đáng thôi, tất cả là tại vì TAO YÊU EM ẤY thôi thằng ngu ạ !!! Sanzu bám chặt ghế nhìn Ran, xem hắn ta có biểu hiện của bệnh thần kinh không, rồi hỏi :- Mày vừa nói gì cơ ?Đến lúc này Ran mới nhận ra mình lỡ lời. Hắn hốt hoảng nhìn thằng bạn ngồi trước mặt.- Kh-Khoan, để tao giải thích ....- Mày yêu Rindou á ?Thôi toang, lộ hết cả rồi. Ran nhìn Sanzu, nuốt nước bọt cái ực rồi bảo :- Mày giữ bí mật giùm tao nhá ?- Khôn-...- 5 vỉ thuốc :))))- Tao thề là tao không nói với Rinrin yêu dấu của mày đâu :))) - Sanzu thảo mai .
Chắc tao tin.
- Tao tạm tin mày, nhưng nếu Rinrin biết chuyện này thì tao rất sẵn lòng phang gạch ống vào đầu mày con ạ.- Yên tâm, tao giữ bí mật giỏi lắm ! - Sanzu nói.Mặc dù đã bảo như vậy với Ran nhưng thật ra suy nghĩ của Sanzu hoàn toàn ngược lại - Tao sẽ kể với Rinrin, sau đó sắp xếp cho hai đứa chúng mày gặp nhau! Vui rồi đây, kkk !Tối hôm đóSanzu rút điện thoại ra và nhắn tin cho Rindou ( giữ bí mật giỏi lắm của anh đấy :)) ). Ting !Rindou nhận được tin nhắn từ một tên mặt mâm tên Sanzu nào đó. Nội dung tin nhắn như sau :- Sanzu : Rindou ơi, có chuyện cần nói với mày nà !- Rindou : ?- Sanzu : Thì là chuyện về thằng Ran...- Rindou : Nii-chan bị gì hả ? Hay ảnh bị người ta đập vô viện rồi ? Lo lắng dữ hen - Sanzu cười khẩy. - Sanzu : Thằng đó sao bị đánh nhập viện được, chỉ là nó có một bí mật hơi bị hay ho luôn !Rindou nuốt nước bọt.- Rindou : Là chuyện gì vậy ?- Sanzu : Thật ra, thằng Ran á, nó ...- Rindou : Nii-chan làm sao ?- Sanzu : Nó đang tương tư một người, hơi bị đặc biệt luôn !Rindou sốc tới mức xém ném luôn cái điện thoại xuống giường. Ran đã có người thương ư ? Đúng mà, anh ấy cũng cần có một tình yêu chứ, đứng không ? ...- Rindou : Đó là ai ?- Sanzu : Một người rất thân thiết với Ran trong Phạm Thiên nha ~Thân thiết ? Thân thiết với anh hai trong Phạm Thiên á ? Mà khoan ! Trong Phạm Thiên là đực rựa hết mà !? Anh hai ... cong á ? Rindou sốc bay màu part 2. Nhưng mà thân thiết với Ran thì có ai ta ? Hmm..... Cậu cứ suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ, cho đến khi chìm vào giấc ngủ yên bình...Sanzu đang nhắn tin với Rindou thì gã thấy cậu off bà nó rồi. Ủa người lạ ơi ? Đã làm ăn được gì đâu ? Đã nói gì đâu, đm ? Sao kịch bản nó sai sai dzị chèn ? = > Kế hoạch thất bại ( nhờ vào sự ngu học có giới thiệu của Sanzu :))), này thì mập mờ này )Sáng hôm sau, Ran đi làm với đôi mắt gấu trúc. Lý do là hắn không thể nào yên tâm về thằng bạn khốn nạn của mình. Lỡ nó kể với Rinrin thì sao ? Chết thật ! Cái thằng khốn đó nhìn là biết không uy tín rồi. Ran buồn mà Ran không nói.RẦM !!!Ran đạp cửa phòng Sanzu. Hắn đi vào rất hùng hổ rồi xách cổ áo thằng nghiện nhai thuốc kia.- Mày kể với Rinrin rồi đúng không ?- Hả ? - Tao hỏi là mày kể với Rinrin rồi đúng không ? - Ran hét.- Tao chưa có kể ! Giờ thì thả cổ áo tao xuống ! Ná thở má ơi ! Ran hít một hơi dài cho bình tĩnh rồi thả cổ áo Sanzu xuống. - Lỡ Rinrin biết thì sao ?- Tao chưa nói đâu. À mà bữa sau đừng có xách cổ áo tao lên như vậy, tao chết là tao viết vụ mày thích Rindou vào di chúc đấy :))))))Ran cầm gạt tàn hướng về phía Sanzu. Hắn tức lắm rồi đấy nhá. Gã tóc hồng nhây chó kia cũng không buồn chọc hắn nữa. Gã kéo ghế ngồi lại gần Ran.- Bộ có vậy thôi mà mày sầu từ hôm qua tới giờ à ?- ...- Rindou dù thế nào cũng không ghét mày được đâu !- Mày căn cứ vào đâu chứ ? - Ran thở dài.- Tối qua tao có nhắn tin với Rindou, nhìn cách nó nhắn tin là tao biết nó sẽ không giận đâu.Câu nói của Sanzu làm dịu phần nào sự lo lắng của Ran. Nhưng sau đó hắn cứ thấy sai sai.- Mày nhắn tin với Rinrin chuyện gì vậy ? Với cả sao mày biết cách nhắn tin của Rinrin rằng em ấy sẽ không giận tao ?Sanzu chợt nhận ra mình vừa bị hố. Gã vội vã bụm miêng lại. Hành động đó càng dấy lên sự nghi ngờ của Ran.- Chẵng lẽ mày .... ?- ... ( im lặng là vàng :))) )- THẰNG KHỐN NẠN !!!!!!!!! - Ran gào lên như heo bị thọc tiết rồi kéo cổ áo của Sanzu lắc qua lắc lại.- Thằng khốn ! Tao đã tin mày biết bao nhiêu mà bây giờ mày lại phản tao là sao ??? Trời ơi là trời !!!! Hỏng hết cả rồi !!!- Từ từ bình tĩnh đã, tao chưa nói đâu đm !!!- Em ấy biết là mốt tao gãy xương từ đầu đến chân đấy đm !!!- Tao chưa kịp nói thì Rindou off rồi ! Em ấy chưa biết đâu !!! Ặc ặc !! Chết tao thằng kia !!!Sau khi hành hung thằng bạn ( có lẽ thân ) ra bã, Ran liền ngồi phịch xuống ghế, hơi thở gấp gáp. Sanzu chỉnh lại cổ áo một chút, rồi gã hắng giọng hỏi :- Sao mày lại sợ Rindou biết việc mày yêu em ấy ?Ran nhìn Sanzu, rồi hắn vò rối mái tóc của mình. - Tại tao sợ...- Sợ sao ?- ...Em ấy sẽ kinh tởm tao.Sanzu rút ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. Gã thở ra một làn khói trắng rồi quay sang nhìn Ran.- Không có vụ đó đâu...- Sao mày biết ?Gã trầm ngâm một lúc. Rít một hơi thuốc dài, gã nói :- Rindou...- Rindou sao ?- Em ấy thương mày lắm.- Tao biết.- Mày thử tỏ tình với Rindou xem - Sanzu quay sang nhìn Ran.Hắn gần như không tin vào tai mình. Tỏ tình á ? Sao mà hắn làm được ? Lỡ thất bại thì sao ? Rồi Rinrin bỏ đi thì ai chịu trách nhiệm ? Ran như muốn dứt hết đống tóc trên đầu ra. Sanzu nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.Có lẽ không ai muốn làm người bình thường khi yêu đâu.
~ 7 : 00 P.M ~Rindou nằm trên sofa, vừa lướt điện thoại vừa ngậm cây kem trong miệng. Cậu vẫn đang cố gắng nghĩ xem Ran thích ai. Mikey ? Không, không, Draken sẽ liệng nguyên con mô tô vào anh ấy mất. Sanzu, nope, Mucho sẽ đấm Ran bay màu. Kisaki, thôi, Hanma sẽ lên con chó dại.... Hmm, mình chả nghĩ ra được cái gì cả !!!!Rindou đấm thùm thụp vào gấu bông Pudding-chan ( Pudding bùn mà Pudding hăm nói :)) ). Sau khi đấm đã tay thì cậu ném một cái gối về phía cửa. Ở cửa có một người đang bước vào.Ran vừa mở cửa thì ăn nguyên một cái gối vào mặt. Hắn lớ ngớ chưa hiểu chuyên gì thì thêm một con gấu bông lao tới ( Pudding-chan đấy UwU ).- ẶC !!!!!Rindou nghe tiếng kêu quen quen, ngẩng đầu lên thì thấy Ran đứng ở cửa ra vào ôm mặt. - Nii-chan ! Anh có sao không ?- Anh không sao đâu, haha... - Ran trấn an cậu.Đau vl, vỡ mặt anh rồi Rinrin ơi :)))))
Ơ mà khoan, mình đang trong thời kì lạnh với Rinrin mà, tự nhiên nổi hứng trấn an em ấy. Không, không được, phải nạnh nùng lên, thần thái lên, máu lạnh vào ta ơi !!!Ran hắng giọng vài cái, rồi trong thoáng chốc, gương mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng liếc ( chắc là liếc đểu ) Rindou. Cậu thấy hắn như thế này thì có hơi hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bằng một chất giọng vừa lạnh vừa khó chịu, Ran hỏi :- Em làm cái quái gì mà ném gối tứ tung khắp nhà vậy ?- ...- Rindou ?- ...- Anh nói em có nghe không hả ?- ...- RINDOU !!! - Ran quát lớn.Rindou vẫn chọn cách im lặng. Rồi cậu cầm chiếc điện thoại lên, bình thản nhắn tin rồi nói :- Em thích.Ran chưa bao giờ thấy thái độ hỗn xược này từ Rindou lần nào cả. Và tất nhiên, lời nói đó đã chạm trúng nọc chó dại của hắn :)))))))- Từ khi nào em có cách nói chuyện hỗn láo với anh vậy Rindou ? - Hắn gằn giọng. Rindou nay bỗng cố chấp bất thường. Cậu vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, trả lời ngắn gọn :- Từ khi nào anh tự biết !Đúng như dự đoán, Ran nổi điên rồi. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại của cậu rồi ném sang một bên.- Aaah !!! Anh làm cái quái gì vậy hả ?! - Rindou hét. ( Con Samsung mười mấy triệu của iêm :))) )- Anh làm gì em tự biết ! - Ran quát lớn.Rindou ấm ức nhìn con người ( hãm vl ) trước mặt. Cậu thật sự muốn bẻ hết khớp của tên này rồi đem cho chó ăn, mà có khi chó nó cũng không thèm ăn ấy chứ ! Tên ngốc đáng ghét khốn nạn đẹp trai kinh khủng !!!!!!! ( Có gì đó sai sai :)) )Cậu tóm lấy cái gối trên sofa rồi đập thẳng vào mặt Ran. Hắn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì bị đấm một phát vào bụng thiếu điều té ngửa. Gần như ngay lập tức, Rindou lao tới, cầm một cánh tay của Ran mà bẻ khớp nghe "răng rắc". - Đau đau đau !!! Anh đã làm gì mà mày hại anh như này hả em ơi !!!- Ông làm gì ông tự biết !!! Và thế là, mode ngầu lòi, nạnh nùng, thần thái của Ran đã tắt ngúm. ( Nóng mắt là tắt nụ cười cháu nhớ :)) )Và phải đến khi cảm thấy mỏi tay thì Rindou mới tha cho tên khốn nạn này. Cậu chạy lại chỗ góc nhà nhặt con Samsung lên, kiểm tra xem nó có bị hư hỏng gì không. Bể màn hình, hỏng cường lực, hư cảm ứng. ( Toang rồi ông giáo ạ ) - ...Rindou tức tối ném con Samsung mười mấy triệu ném thẳng ra ngoài cửa.Ở cửa đang có người bước vào.Sanzu đẩy cửa vào nhà thì ăn nguyên cái điện thoại vào mặt. - Ối dồi ôi, làng nước ôi, cái mũi vừa làm năm mươi triệu của tôiiiiiiii !!!!( Sanzu nói đùa vậy thôi chứ ổng đời nào đi sửa mũi :)) )- Tao qua thăm bọn mày mà bọn mày nỡ ném luôn cái điện thoại vào mặt tao như thế à ?! - Sanzu nói trong khi dòng lệ tủi hờn tuôn dài trên má :))))- Thì ai mượn mày qua ? - Ran và Rindou đồng thanh.Sanzu tổn thương.Gã hắng giọng vài cái rồi giơ lên một chiếc hộp giấy trắng.- Có quà cho mày nè Rinrin !- Ma túy hả ? Thôi thôi bạn ơi, không chơi đồ, không chơi đồ ! :))))- Tao bảo mày chơi đồ hồi nào ? Đây này nhìn này ! Vừa nói, gã mở chiếc hộp giấy ra. Bên trong là những chiếc bánh kem, pudding núng na núng nính, nhìn mà ta nói đã cái nư ghê :))Rindou cầm lấy chiếc hộp rồi bảo Sanzu vào phòng khách ngồi chờ, còn mình thì đi pha trà một chút.Bước vào phòng khách thì đập vào mắt Sanzu là một thân ảnh cao kều nằm sõng soài ra sàn. Gã không nói gì, tàn nhẫn dẫm lên thân ảnh ấy để đến chiếc ghế sofa mềm mại.- Mày làm gì mà nhìn thê thảm vậy hả ? Ran im lặng.Sanzu gác chân lên bàn rồi hỏi lại :- Mày làm gì Rindou mà nhìn thê thảm vậy hả ?- Bỏ cái chân mày ra khỏi bàn nhà tao, nhanh ! - ... *gác thêm một chân nữa *- Má mày !- Má tao ở quê, muốn gặp không ? Bắt xe cho mày về thăm luôn này :))))))Ran chống tay đứng dậy, rồi ngồi vào cái ghế đối diện sofa. Lúc này, Rindou vào phòng khách, trên tay cầm chiếc khay gỗ đặt xuống bàn. - Hai người nói chuyện gì vậy ? - Cậu mỉm cười ( kem đánh răng P/S xin hân hạnh được tài trợ cho Rindou :))) )- Không có gì đâu ! - Sanzu phẩy tay - Cắt bánh ra ăn đi !- Ừm.Rindou hơi khom lưng xuống cắt bánh. Nếu theo góc nhìn của Ran thì chiếc cổ áo phông tuột ra, để lộ bộ ngực trắng hồng. Hắn nuốt nước bọt rồi nhìn sang chỗ khác. Nhưng ... hình ảnh ấy cứ hiện trong đầu hắn như vậy thì sao mà quên được chứ !!! ( hỏny =)) )Sanzu chứng kiến từ đầu đến cuối. Gã nhìn Ran bằng con mắt khinh bỉ đến tột cùng. Ôi trời ơi, ở đây có một thằng biến thái nào đó đang muốn dê em trai mình kìa :))). Rindou vẫn không hay biết gì, chỉ biết khi cậu ngước lên thì nhìn thấy Ran đang xoay cổ 180 độ ra ngoài cửa sổ, còn Sanzu thì nhìn Ran với ánh mắt khinh bỉ,...CHẮC CHẮN LÀ KHINH BỈ.- Có chuyện gì vậy ? - Rindou hỏi.- Không có gì ! - Sanzu cười, nói. Rồi gã tự nhiên bốc một miếng bánh dâu tây bỏ vào miệng.- Ở dơ dzị má ?! Dùng tay không bốc bánh luôn ?! - Tao ăn sao kệ tao :)))Thôi, không thèm đôi co với tên này nữa, Rindou cầm dĩa bánh phô mai đặt trước mặt Ran. Hắn nhìn cậu đang đưa bánh cho mình mà cảm động rớt nước mắt.Ran cầm dĩa bánh lên ăn trong nghẹn ngào. Không phải vì cậu đưa bánh cho hắn mà là vì ...Cậu xén hết phần kem cheese của hắn để phết lên pudding rồi. Em có cần nhẫn tâm đến vậy không Rinrin ? =((((((Sanzu hiện tại đang ráng nín cười mà mặt biến dạng. Rindou thì không cảm xúc, cầm pudding phết kem cheese lên bỏ vào miệng.- Mày mua pudding ở đâu đấy ? - Cậu hỏi.- Tiệm XXX ấy !- Cái tiệm đấy ở chỗ nào vậy ?- À, nếu đi từ nhà mày thì mày đi thẳng 100m, sau đó rẽ trái, đi tàu điện 15 phút, sau đó từ ga mày đi thẳng thêm 50m rồi rẽ phải, ở đó có một cái trạm xe buýt, mày đi xe buýt 10 phút rồi đi vô một con hẻm, mày sẽ đi ra được ngã tư, đi thẳng cho tao thêm 150m nữa thì rẽ trái, đi tàu điện 10 phút, rồi từ ga tàu mày quẹo phải, đi thẳng thêm 100m nữa thì bla...bla...bla...Rindou chăm chú lắng nghe còn Ran thì quay cuồng trong mơ hồ. - Ok ! Tao nhớ đường đi rồi đó ! - Cậu reo lên.Ủa ? Nhớ được hay dzậy em trai yêu quý ? Lag ? Hack game à ? Ai đó trả tao bé não được không ?Trong khi hắn đang hoang mang kinh khủng thì Rindou vẫn ngồi buôn chuyện tía lia với Sanzu, nhìn không khác gì mấy bà hàng xóm đang tám chuyện về drama gần đây. - Ê mày biết ở quận YYY có vụ cướp của không ? Izana suýt bị đó, may mà có Kakuchou chạy ra đập thằng cha đó kịp thời rồi đem lên phường kìa !- Ừ, lên báo mấy lần mà, mà thằng cha đó còn mắc tội giết người nữa cơ ! Cảnh sát truy nã mấy tháng mà !- Mà tao không hiểu vì sao cảnh sát rình mấy tháng còn không bắt được mà sao Kakuchou ra đập phát nhanh gon lẹ dzậy ?!- Chắc do nổi giận dữ bùng lên khi thấy Izana bị cướp của á mày ! Haizz, đúng là sức mạnh của ghen tuông mà ! - Ò ok, ê mà mày biết tiệm " ZZZ " không ? Cửa hàng buffet bánh ngọt đó ! Bữa nào tao với mày đi hén !- Ừm, tao có biết với lại tao cũng muốn ăn cupcake mà Mucho không cho tao ăn, bảo tao béo lên rồi !- Người yêu như vậy là mày táng chetme nó cho tao ! Thứ quỷ gì mức dại hà !- Ừm, mà bla...bla...bla...Ran mặt đần thối nhìn hai đứa kia ngồi nói chuyện tía lia như mấy bà bán rau bán cá ngoài chợ á, nói gì nói khiếp thế ?! Đã vậy còn khả năng bẻ lái câu chuyện, từ vụ cướp của chuyển sang tiệm buffet bánh ngọt cái ngon ơ dzậy ? Đang nói về chủ đề gì thì tập trung vào chủ đề đó thôi chớ ? Lạng lách gì kinh thế ?!Trong khi hắn đang đau đầu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. - Mày ra mở cửa đi ! - Sanzu nói với cái giọng bố láo nhất có thể.Ủa ? Rồi ai mới là chủ nhà ?Mặc dù hơi ấm ức nhưng Ran vẫn đi ra mở cửa.- Bọn mày làm cái gì mà lâu thế ? Tao đứng chờ muốn gãy chân luôn rồi nè !Một giọng nói không thể nào mà không quen thuộc hơn.-Mikey vô đây đi, có bánh với pudding á ! - Sanzu reo lên.- OK ! Mà tao có mang theo taiyaki nè, ăn chung luôn nha !- Xuất sắc luôn ! - Rindou cười bảo.Mikey chạy vào ngồi cái phịch lên chiếc ghế nhung siêu mềm mà Ran vừa ngồi ban nãy.Má nó tức thiệt chứ ! - Ran gào thét trong lòng.Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không chơi dại được. Nếu lao tới dành ghế của Mikey thì không chừng bị Sanzu khinh bỉ, đã vậy còn ăn thêm cú thiết cước như đầu đạn hạt nhân của nhóc lùn kia, mà không khéo còn ăn thêm nguyên con môtô của Draken nữa chứ ! Thôi, không, không, hắn chết thì lấy ai chăm Rindou ?!Ran kéo một chiếc ghế sắt ngồi bên cạnh bàn.Thêm một bà tám, thêm một anh hùng diệt mồi. Ôi trời !Mà đúng thật, Mikey vừa vào là cầm luôn hai cái pudding ăn rồi, đã vậy còn tám có khi còn hơn cả Sanzu và Rindou nữa. Nhưng hai đứa đó còn không thấy phiền mà còn nói chuyện muốn hơn lúc nãy !!! Ran không hề tham gia vào cuộc nói chuyện một tí nào. Ừ thì có biết gì đâu mà nói ! Lỡ chen miệng vào phán một câu ngu ngu lạc đề thì lại bị coi là vô duyên. Thôi, im lặng là vàng.- Ê bữa tao đi ăn taiyaki với Ken-chin thì gặp thằng Sanzu á ! Nó kể đúng nhiều chuyện luôn ! Tao nghe mà tao cười phụt cả taiyaki luôn á ! Nào là bữa trước thằng Mucho vấp vỏ chuối té sấp mặt nè, thằng Hanma bị Kisaki đấm phụt máu mũi vì dám giở trò "dê xồm", chị Yuzuha thì vác chổi rượt Hakkai vì nó làm gãy son của chỉ, Takeomi bị anh hai tát lật mặt vì hút thuốc phả khói vô mặt ảnh,...blah...blah... - Mikey said :))))))Ran nhìn Mikey kiểu "ngộ ha?". Hắn chả hiểu sao Draken có thể chịu được cái tật nói nhiều của cậu luôn á ? Magic à ?!- ... Với lại có chuyện tao còn nhớ như in luôn. Hình như là về chuyện thằng RAN THÍCH RINDO...Sanzu vội vàng lao tới bịt miệng Mikey lại nhưng đã quá trễ rồi, cả hai người kia đều đã nghe thấy hết. Rindou sốc tới há hốc mồm, còn Ran thì nhìn Sanzu kiểu "ơ kìa đồng chí ?".- Ờ thì, è hè hè hè, tao đột nhiên nhớ ra có một số công việc bận ở nhà, thôi thì tao với Mikey về đây, có chi đừng gặp lại nhau nha! - Sanzu cười giả lả.Nói xong, gã lôi Mikey ra ngoài, phóng lên xe lượn nhanh nhất có thể :)))))Trong ngôi nhà có biển tên là Haitani, có hai bóng hình một cao một thấp ngồi đối diện nhau.Ran Haitani này thề, nếu có gặp lại Sanzu thì hắn sẽ dùng dao xiên chết tên khốn nạn tóc hồng cánh soen kia.Rindou thì vẫn đờ người ra từ nãy tới giờ. Cái thông tin quá là sốc này vẫn đang được não cậu từ từ tiêu hóa.Nii-chan...thích cậu á ?!Vì muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo này nên Ran lên tiếng :- Rinrin à, để anh giải thíc...- Anh thích em à ?Phắc !!!- Thật ra là...- Người mà Sanzu nói ... là em sao ?Đậu !!!Như không chịu nổi nữa, Ran đứng thẳng dậy, cầm hai vai của Rindou. Hít vào một hơi thật sâu, hắn nói thẳng vào mặt cậu.- Anh thích em, Rindou ! Rindou nhìn Ran, rồi mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng lên.Hai giọt lệ như hai hạt ngọc thủy tinh chảy dài trên má cậu. Cậu khóc rồi.Ran luống cuống lau đi những giọt nước mắt của Rindou. - A-Anh xin lỗi ! Rinrin đừng khóc nữa !- Hức hức ! - Em nín đi mà !- Nii-chan là đồ ngốc !- Hả ?Nói rồi, cậu dùng tay đánh liên tục vào người anh.- Nii-chan là đồ đại ngốc ! Em ghét nii-chan ! Hức hức !Ran im lặng để cậu tiếp tục đánh mình.- Sao nii-chan không nói với em ?Cậu vùi mặt vào lồng ngực anh mà nức nở.- Sao anh lại giấu em chứ ?-...- Đồ ngốc !!! Hức hức !- Anh sợ em sẽ kinh tởm anh.Rindou ngạc nhiên ngước lên nhìn Ran. Kinh tởm ư ?- Anh sợ em sẽ bỏ đi, để anh lại một mình. Mỗi lần nghĩ đến cái cảnh đó, anh lại muốn giấu em nhiều hơn.Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm nước. Chát !!!
Một cú tát giáng thẳng vào má Ran. Hắn nhìn Rindou đang đứng trước mặt.- Sao e... ?- ANH IM ĐI !!!Rồi cậu lao tới ôm chầm lấy hắn.- Đồ ngốc ! Em thích anh ! ( Ối mẹ ơi, sến quá =)))) )Ran như không tin vào tai mình. Rinrin...thích hắn á ? - Em...- Em đã nói là em thích anh !!!- ...- Đồ đại đáng ghé- Ưm !Ngay lập tức, miệng cậu bị chặn lại bởi một nụ hôn.Một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, mang hương vị ngọt ngào của một tình yêu màu hồng. Thật dễ thương.Ran hôn lâu đến mức Rindou phải đập vào lồng ngực hắn thì nụ hôn mới được dứt ra.- Nii-chan...- Cậu xấu hổ nói.- Rindou này...- Vâng... *đỏ mặt*- ...- ...- Yêu được không ?Và thứ Ran nhận lại là một cái gật đầu bẽn lẽn của Rindou.~ END ~.............................Xin chào mụi người ! Mình là kinoko521 đây ! Truyện mình viết mọi người thấy sao, có thể góp ý cho mình được không ?Trong truyện có vài từ chửi thề thì mình cũng có nói rồi, nếu các bạn không thích thì cứ góp ý nha, để lần sau mình rút kinh nghiệm ~Không biết có ai chung OTP hong =)))~kinoko521~4/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com