TruyenHHH.com

Ranh Gioi Giua Tinh Yeu Va Dia Nguc


Tôi chạy nhanh vào phòng tắm vì mồ hôi đã nhễ nhại , từng giọt nước đọng trên cổ và gò má lăn xuống , tóc thì ướt đẫm . Tắm xong cảm giác thật sướng . Bước vào phòng khách , tôi đội cái khăn tắm lên đầu , rủ rủ để khô tóc , thấy bố ngồi đang xem tivi , tôi về mà không để ý . " Chào bố ạ . " , tôi nói nhỏ . Bố chỉ gật đầu rồi xem phim tiếp . Tôi biết bố về làm mệt lắm , cũng muốn hỏi thăm bố nhưng cái khoảng cách giữa hai cha con ngày càng một xa hơn . Như là hai người đàn ông trưởng thành sẽ không nói chuyện với nhau . Tôi nhớ lại cái cảm giác gần gũi với bố lúc còn nhỏ , được bố cõng , làm máy bay nhấc bổng tôi lên không trung . Tôi nhớ nụ cười của bố .

Ăn cơm tối và học như mọi ngày , tôi cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi đi ngủ . Khoảng tầm 11 giờ đêm , không gian trở nên yên tĩnh , tôi nghe được âm thanh của những con bọ nhỏ nấp trên trần nhà . Nhắm mắt lại , đáng lẽ ra không gian phải toàn là màu đen nhưng bộ não của tôi đã hoạt động một cách bất thường , nụ cười của Nhi lại xuất hiện , tôi nằm ôm trọn chiếc chăn của mình và nghĩ : " Tại sao cô ấy lại cười nhỉ ? Có khi nào cô ấy thích mình không ? " . Tôi đắn đo suy nghĩ nhưng một lúc sau , cơn buồn ngủ khiến tôi thiếp đi và không nghĩ đến chuyện đó nữa .

Tiếng gà gáy ở ngoài hiên nhà , hôm nay tôi đã chọn bộ đồ đẹp nhất để mặc , nó được niêm phong lại trong tủ mấy năm nay . Mẹ đã mua cho tôi bộ đồ xịn xò , đắt tiền này , bà còn nói : " Cái này mặc để lấy vợ cũng được " , làm cho tôi thấy nó đẹp một cách đặc biệt đến nỗi tôi không dám mặc mà để lại trong tủ . Bộ đồ này mẹ mua cho tôi năm lớp 10 , với cái tuổi dậy thì này thì cơ thể tôi lại phát triển , biến đổi từng ngày nên mẹ tôi đã tính hết . Lúc đó tôi mặc còn rộng thùng thình như là quần áo của bố ấy nhưng giờ đây , bộ quần áo tôi mặc trên người đã vừa như in , tôi cảm thấy nó chỉ may duy nhất cho mình mặc .

Đi học trên chiếc xe cạt tàn , tôi thấy mình chẳng hợp gì cả . Vì cái bộ đồ nó tôn lên vẻ đẹp của tôi bao nhiêu , chiếc xe lại dìm đi bấy nhiêu . Bước vào lớp học , tôi cảm thấy mình tỏa sáng , như phát ra hào quang , như là một nhân vật chính trong bữa tiệc . Chúng nó nhìn tôi với một ánh mắt ngơ ngác , vài đứa xì xào to nhỏ , che miệng nói : " hình như là thằng Trực " , " Trực đó sao ? " , còn có đứa thì nói bóng gió : " Lớp mình có bạn mới à ? " . Tôi nhìn Nhi , cô ấy lại mỉm cười rồi nhìn xuống đọc sách , đúng là khó hiểu mà . Tôi mặc bộ đồ hôm nay cũng là vì Nhi , là vì cô ấy ngồi cạnh tôi , không phải lý do sâu xa nào khác . Tôi gãi đầu vì chuyện khó hiểu vừa nãy và đi lại chỗ ngồi . Tôi bỏ chiếc cặp ở trên vai xuống rồi cúi đầu nhẹ chào Nhi : " Chào " . Cô ấy cũng đáp lại nhỏ nhẹ : " Chào cậu " .

Một đứa như tôi , bị cả lớp cô lập , chỉ ngồi có một mình , chúng nó xem tôi như là người lập dị hay hoàn cảnh tôi nghèo chăng ? Nhưng giờ đây , tôi chẳng quan tâm nữa vì đã có một cô nàng xinh đẹp ngồi cạnh tôi . Ngồi vào bàn , tôi nhún nhún , đập tay vào bàn vài cái , nụ cười tươi của tôi bị dập tắt ngay sau đó khi mà tôi nhận ra nó hơi vô duyên . Nhìn cái vẻ mặt Nhi là tôi biết liền . Quai hàm của tôi cứng lại và dần dần khép lại .

Rồi cô ấy đưa tay lại phần phía tôi , tôi ngoảnh nhìn xung quanh , có phải ai đó đang chờ Nhi đưa cái gì không ? " Nè " Tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy bèn ngoảnh lại . Cô ấy nắm cái gì đó trong tay , tôi xoè bàn tay ra hết cỡ , chú ý nhìn để biết đó là cái gì . Một chiếc móc hình con lợn rất cute rơi xuống lòng bàn tay của tôi . " Tặng bạn vì đã sửa chiếc cặp cho mình " . Nhi đã tặng cho tôi , một thằng như tôi cũng đáng được tặng quà ư ? Cô ấy là con nhà giàu , trong khi tôi lại là một thằng cù bất , cù bơ . Nhưng con tim tôi đang trở nên rạo rực , tôi đang rất vui , vui vì tôi nhận ra rằng tôi có thể có cơ hội quen với Nhi . Vui vì tôi đã biết rằng người con gái đến cuối cuộc đời với tôi là cô ấy .

Trong suốt buổi học . tôi cầm chặt lấy chiếc móc khóa đó , nụ cười đó là nụ cười của người đang đi trên mây , đầu thì cứ nghếch nghếch sang hai bên và ngước lên trần nhà . Đến nỗi cô giáo gọi mấy lần , nhưng cái tai của tôi nó lại không chịu hoạt động , tâm trí cũng không chịu về với thể xác . Phải bạn giật mạnh thì tôi mới tỉnh lại được . Tôi hoảng hốt đứng dậy lắp bắp : " Dạ , ... , dạ ? " . Rồi một tràng cười vang lên , tôi chỉ biết xấu hổ . cúi mặt xuống đất . Giờ đây , tôi chỉ muốn độn thổ cho đỡ xấu hổ . Liếc nhìn sang Nhi , cô ấy che tay lên miệng rồi cười mủm mỉm . Tôi không hề thấy tức giận trái lại càng cảm thấy cô ấy như một con thỏ dễ thương , chúm chím đang đùa vui giữa khu rừng .

Hôm nay là thứ bảy , lớp có tiết sinh hoạt . Tôi có đi ra ngoài một chút rồi quên béng là muộn giờ . Chạy thục mạng , gần vào lớp thì tôi tình cờ nghe được giọng nói của Nhi : " Mình sinh ngày 9 tháng 9 " . Thì ra lớp trưởng đang cập nhật lại thông tin danh sách lớp . Mắt tôi sáng rực lên vì đã biết được ngày sinh nhật của Nhi . Vào lớp rồi , miệng tôi vẫn cứ nhẩm nhẩm cho đỡ quên con số đó . Ngồi vào bạn , tôi lấy giấy bút ra ghi lại liền . Nhi có vẻ tò mò nhưng bàn tay trái của tôi đã nhanh chóng che lại . Rồi lớp trưởng đọc những ưu, nhược điểm của lớp trong tuần qua . " Bà chằn " tuyên dương Nhi đã có thành tích học tập tốt , đạt nhiều điểm miệng và điểm bài tập cao . " Mời bạn Nhi đứng lên để cả lớp tuyên dương ạ " . Một tràng vỗ tay thật lớn . " Thôi được rồi , bây giờ mình sẽ nói những nhược điểm của tuần này ."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com