R1se Doan Van Collection
ONESHOT | NÚT ÁO THỨ HAIAuthor: Su.TXNCP: Tại Hà Chi châu (Hà Lạc Lạc & Châu Chấn Nam)
Hà Lạc Lạc, hôm nay cậu ấy sẽ tỏ tình.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi cửa lớp. Hành lang không còn ai nữa cả. Mọi người đều đã đổ xuống sân trường, chuẩn bị lễ chia tay cho học sinh khối 12.- HÀ LẠC LẠC! NHANH CHÂN LÊN CÁI COIIIIIII!!!!!!!!Giọng nói quen thuộc vọng lên từ sân trường, khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút. Cái bóng nhỏ lại vụt chạy đi, vẫn tràn trề năng lượng và ồn ào như mọi ngày.
Hà Lạc Lạc lại hít sâu thêm một lần, lấy thêm chút dũng khí, rồi bắt đầu sải bước về phía cầu thang. Từng đoạn kí ức đẹp đẽ trong hơn chục năm qua ùa về, rõ ràng và ấm áp.
Lạc Lạc ngồi bên bậu cửa sổ quan sát, ánh mắt lần theo mấy nhân viên khuân đồ, sau cùng dừng lại ở chiếc xe hơi ở trước nhà. Cửa xe sau để mở, trong đó là một thằng nhóc chạc tuổi cậu, đang cắm đầu vào máy chơi game.- NAM NAM! Đừng chơi game nữa, vào nhà đi con.
- Dạ!Đứa nhóc tụt khỏi xe, nhưng mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Nó vừa chậm rãi đi vừa nói.- Mẹ, con không chơi game. Con đang xem Michael Jackson.Lạc Lạc nhìn theo bóng cậu nhóc kia đi vào nhà, cố rướn người nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, nhưng không thấy gì. Chẳng hiểu sao lúc đấy cậu lại lẩm bẩm.- Nam Nam, ngầu...
Châu Chấn Nam cùng Hà Lạc Lạc học chung một trường tiểu học, hơn nữa còn học cùng lớp. Đấy là lúc Lạc Lạc "vỡ mộng" vì Nam Nam dường như không phải đứa nhỏ an tĩnh như ấn tượng đầu tiên của cậu.
Châu Chấn Nam rất hiếu động, thích tham gia mấy trò chơi vận động mạnh, như bóng đá, bóng rổ chẳng hạn. Cũng là đứa nhỏ rất lì lợm. Lạc Lạc chẳng thấy cậu ta khóc bao giờ, lúc nào cũng tỏ ra rất mạnh mẽ. Những môn học khó nhằn như huấn luyện cứu nạn chẳng hạn, Lạc Lạc thấy khó lắm, còn Nam Nam thì dường như chơi rất vui.Cậu nhớ có một lần, trong lúc học thể dục đã bị ngã. Chân bị chảy máu, rất đau, cũng rất sợ. Thế là Lạc Lạc khóc. Sau đó còn bị mấy đứa trong lớp trêu nữa. Lúc đó Lạc Lạc chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng Châu Chấn Nam nói, "Không sao, nghĩ là nó không đau thì nó sẽ không đau."Lạc Lạc cố nghĩ vậy, nhưng càng nghĩ càng đau. Cậu nhóc lại mếu khóc nhiều hơn.
"Cậu lừa tớ. Nó đau mà."
"Rồi rồi rồi. Thì đau, nhưng cậu không được khóc nữa. Nếu không thì tớ không thèm chơi với cậu nữa đâu biết không?"
Vậy là cậu nín khóc.
Nghĩ lại thì, đó không phải là dỗ, nghe ra giống như bắt nạt người khác hơn. Nhưng Lạc Lạc không để ý. Tóm lại bất cứ điều gì phát ra từ miệng Châu Chấn Nam, đều có cảm giác rất đúng đắn.Ba mẹ Nam Nam hay đi làm xa, để cậu nhóc ở nhà một mình, nên Lạc Lạc rất hay qua đó chơi. Mặc dù cậu đã "dụ dỗ" Nam Nam về nhà mình, nhưng Châu Chấn Nam từ nhỏ đã không thích la cà cho lắm. Nó chỉ ở nhà học bài, nghe nhạc, tập đàn, đọc mấy cuốn sách dày thật là dày, lại chẳng có hình.
À, nó còn biét chơi piano. Lạc Lạc rất thích ngồi xem Nam Nam đàn piano. Dù lúc đấy Nam đàn chưa giỏi, chỉ được mấy nốt đơn giản, hoặc mấy bài nhạc thiếu nhi, nhưng Lạc Lạc vẫn cảm thấy, như thế là siêu ngầu. Vậy nên cậu đã nài bố mẹ cho đi học nhạc, nhưng không được, còn bị mắng một trận.Lúc hai đứa lớn hơn một chút, Nam Nam nói, ước mơ của cậu ấy là muốn trở thành cầu thủ bóng rổ. Thật là một ước mơ lớn lao. Khi đó Nam còn cao hơn Lạc một cái đầu, mà không, cao hơn tất thảy đám con trai trong lớp. Vậy nên ước mơ này của Châu Chấn Nam, thật sự không phải là viễn vông. Và cậu ấy cũng rất nghiêm túc đi thực hiện nó.
Châu Chấn Nam hay cúp tiết, những môn học cậu ấy cảm thấy không cần thiết, thì sẽ lén trốn học đi chơi bóng rổ. Có hôm còn rủ cả lớp bùng học cùng, kéo nhau ra ngoài sân bóng. Sau đó tất nhiên đã bị kỉ luật. Nhưng mà, ai bảo cậu ấy lại là Châu Chấn Nam. Được vài ngày sau lại một mình trốn học tiếp.Có một lần, lúc Nam Nam lủi ra khỏi lớp, Lạc Lạc cũng rón rén bò theo sau. Nam Nam không cho cậu đi chung, sợ rằng cậu sẽ bị thầy mắng cùng đấy. Nhưng Lạc Lạc không sợ. Tóm lại có Châu Chấn Nam, cái gì Lạc Lạc cũng sẽ không sợ.
"Sau này tớ đều sẽ đi cùng cậu. Cậu đi đâu, tớ đi đấy."
Nam Nam cũng bó tay với đứa nhỏ này. Sợ rằng đuổi về thì cậu ta lại lăn ra khóc nữa, lúc đó càng phiền phức hơn, đành phải cho đi theo. Nam Nam đi trước, Lạc Lạc bước theo sau. Lạc Lạc nhớ rất rõ, tim mình đập đùng đùng. Như kiểu bước lên một bước thì thầy giáo liền bỗ vai đánh bốp sau lưng, đau tim chết mất.
Nhưng cuối cùng là hai đứa đã đào tẩu trót lọt, đến được chiến trường bóng rổ an toàn. Nó cũng là lần duy nhất Lạc Lạc dám cùng Châu Chấn Nam cúp học. (Những lần sau đó thì chủ yếu là bị Châu Chấn Nam lừa ở lại lớp lươn lẹo với giáo viên. Thật ra cũng toàn bị lộ cả vì Lạc Lạc không biết nói xạo.)Sau khi lên cấp 2 không lâu, Châu Chấn Nam tiu nghỉu từ bỏ giấc mơ bóng rổ, bởi vì chả hiểu làm sao, ăn mãi mà chẳng cao thêm được một chút nào. Nói ra thì thật sự đáng tiếc, dáng vẻ Nam Nam chơi bóng thật sự rất ngầu, là bộ dạng như nam chính trong mấy cuốn truyện tranh mà Lạc Lạc hay mượn đọc từ mấy bạn nữ trong lớp ấy.
Nhưng cậu ấy vẫn đều đặn đến sân bóng để chơi cùng những bạn khác. Những lúc như vậy, trông cậu ấy rất vui, rất tự do.
Sau nhiều năm thuyết phục bố mẹ, cuối cùng Lạc Lạc cũng được cho đi học chơi nhạc cụ. Lạc Lạc học chơi saxophone. Còn nhớ có lần, trong đợt văn nghệ của trường. Cậu thổi saxophone còn Nam Nam thì đánh piano. Nhớ lại cái sân khấu ấy, thật sự có chút xấu hổ vì sự non nớt của cả hai đứa. Nhưng lần đó nổi tiếng ra phết, như thể Lạc Lạc làm được rồi, thông báo với cả thế giới, cậu là bạn thân của Châu Chấn Nam. Vui đến mức ngủ không nổi.Cơ mà có một điều càng ngày càng khiến Lạc Lạc đau đầu. Đó là Châu Chấn Nam có rất nhiều bạn bè. Hơn nữa, vì cậu ta tính cách thoải mái chính trực, lại khéo léo khôi hài, nên có rất nhiều người muốn làm thân. Cậu ấy cũng chẳng nề hà, ai cũng đối tốt như ai. Quả thực khiến Lạc Lạc có chút tủi thân. Cúp học với Nam Nam là cậu, qua nhà bầu bạn với Nam Nam lúc bố mẹ đi vắng cũng là cậu. Lạc Lạc xứng đáng có một chỗ đặc biệt hơn, đúng chưa? Nhưng Châu Chấn Nam, trên phương diện tình cảm là một đứa ngốc chậm tiêu. Bình thường nhanh nhẹn là thế, nhưng nhắc tới tình cảm thì y như rằng, cái gì cũng nghe không hiểu. Có nhiều người tưởng cậu ta giả vờ lắm. Nhưng Lạc Lạc hì biết chắc, Châu Chấn Nam là ngốc thật chứ không phải giả ngốc gì cả. Tốt nghiệp cấp 2 xong thì Lạc Lạc đã hiểu rõ cảm xúc của mình giành cho tên nhóc hàng xóm cục súc này rồi, còn phải cày ngày cày đêm để thi vào bằng được trường cấp 3 mà Nam Nam chọn. Vậy mà cái tên đầu đất đó, nói không biết thì chính là không biết. Nói không hiểu chính là không hiểu. Vẫn chỉ biết cắm mặt vào mấy cuốn sách tiếng Anh dày như từ điển, cầm cây lau nhà giả làm chân mic mà dẩy nhạc Michael Jackson, rồi cuối tuần kẹp nách quả bóng rổ lon ton ra sân bóng hí hơn tự do. Nhìn mà tức muốn kí đầu cho lùn đi tí nữa.
Nhưng Lạc Lạc vẫn là đứa trẻ hiền lành như cũ, không có (dám) làm gì Châu Chấn Nam đâu."Tui nghĩ là ông nên nói rõ một lần cho nó gãy gọn đi!" Đó là lời khuyên của Triệu Nhượng, đứa độc thân từ trong trứng.
Nhưng lỡ cậu ta vẫn không chịu hiểu thì sao nhỉ? Phải nhắc lại lần nữa. Tốc độ nghe hiểu chuyện tình cảm của Châu Chấn Nam thật sự rất chậm. Vậy nên Trương Nghiên Chuyết lại cho cậu lời khuyên thứ hai.
"Thì mày đúm nó. Tin tao đi! Phải battle thì mới hiểu được nhau mày ơi."
Nghĩ đến việc thằng Chuyết nó sinh cùng ngày cùng tháng với Nam Nam, lời khuyên này có chút đáng để thử.
"Thằng Lạc mà đánh được thằng Nam tao đi đầu xuống đất." Cú chốt hạ của Yên Hủ Gia khiến lạc Lạc chỉ có thể thởi dài một hơi.
Nó nói đúng quá thì làm sao bây giờ...Cuối cùng, Hạ Chi Quang lại đưa ra một gợi ý nữa. "Hay mày chế bùa yêu đi?"Bùa yêu là cái chi? Lạc Lạc chưa từng nghĩ qua. Phải làm thế nào, có phức tạp không, có hậu quả gì không? Cậu chưa tích đủ tiền mua bảo hiểm nữa mà, không nên xài phương án rủi ro quá.Bấy giờ Diệp Vũ Trinh mới nhếch miệng cười, hỏi "Mày đã bao giờ nghe đến nút áo thứ hai chưa?"Cả đám, trừ Lạc Lạc, "Ồ" lên một tiếng. Vậy là dưới sự chỉ đạo và tham mưu của hội huynh đệ ba xu này, kế hoạch "Nút áo thứ hai của Nam Nam" đã chính thức được thông qua.
Gần quá rồi, định mệnh chắc chỉ còn cách 5 bước chân. Tim Lạc Lạc thật sự đập nhanh tới mức không thở nổi.
Chỉ cần 5 đứa kia giữ được Châu Chấn Nam. Chỉ cần cậu lấy được chiếc nút áo thứ hai.Hà Lạc Lạc, hôm nay cậu ấy sẽ tỏ tình!
Hà Lạc Lạc, hôm nay cậu ấy sẽ tỏ tình.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi cửa lớp. Hành lang không còn ai nữa cả. Mọi người đều đã đổ xuống sân trường, chuẩn bị lễ chia tay cho học sinh khối 12.- HÀ LẠC LẠC! NHANH CHÂN LÊN CÁI COIIIIIII!!!!!!!!Giọng nói quen thuộc vọng lên từ sân trường, khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút. Cái bóng nhỏ lại vụt chạy đi, vẫn tràn trề năng lượng và ồn ào như mọi ngày.
Hà Lạc Lạc lại hít sâu thêm một lần, lấy thêm chút dũng khí, rồi bắt đầu sải bước về phía cầu thang. Từng đoạn kí ức đẹp đẽ trong hơn chục năm qua ùa về, rõ ràng và ấm áp.
***
Đó là một buổi sớm cuối hè đầu thu, có nắng chiếu rất đẹp và gió thổi dìu dịu. Hà Lạc Lạc có hàng xóm mới. Ở căn nhà kế bên, hình như có một gia đình nhỏ dọn vào. Họ mang lỉnh kỉnh đồ, có nhiều thứ kì lạ mà đứa bé tiểu học như Lạc Lạc chưa thấy bao giờ. Nói chung là rất ồn ào và thú vị.Lạc Lạc ngồi bên bậu cửa sổ quan sát, ánh mắt lần theo mấy nhân viên khuân đồ, sau cùng dừng lại ở chiếc xe hơi ở trước nhà. Cửa xe sau để mở, trong đó là một thằng nhóc chạc tuổi cậu, đang cắm đầu vào máy chơi game.- NAM NAM! Đừng chơi game nữa, vào nhà đi con.
- Dạ!Đứa nhóc tụt khỏi xe, nhưng mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Nó vừa chậm rãi đi vừa nói.- Mẹ, con không chơi game. Con đang xem Michael Jackson.Lạc Lạc nhìn theo bóng cậu nhóc kia đi vào nhà, cố rướn người nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, nhưng không thấy gì. Chẳng hiểu sao lúc đấy cậu lại lẩm bẩm.- Nam Nam, ngầu...
Châu Chấn Nam cùng Hà Lạc Lạc học chung một trường tiểu học, hơn nữa còn học cùng lớp. Đấy là lúc Lạc Lạc "vỡ mộng" vì Nam Nam dường như không phải đứa nhỏ an tĩnh như ấn tượng đầu tiên của cậu.
Châu Chấn Nam rất hiếu động, thích tham gia mấy trò chơi vận động mạnh, như bóng đá, bóng rổ chẳng hạn. Cũng là đứa nhỏ rất lì lợm. Lạc Lạc chẳng thấy cậu ta khóc bao giờ, lúc nào cũng tỏ ra rất mạnh mẽ. Những môn học khó nhằn như huấn luyện cứu nạn chẳng hạn, Lạc Lạc thấy khó lắm, còn Nam Nam thì dường như chơi rất vui.Cậu nhớ có một lần, trong lúc học thể dục đã bị ngã. Chân bị chảy máu, rất đau, cũng rất sợ. Thế là Lạc Lạc khóc. Sau đó còn bị mấy đứa trong lớp trêu nữa. Lúc đó Lạc Lạc chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng Châu Chấn Nam nói, "Không sao, nghĩ là nó không đau thì nó sẽ không đau."Lạc Lạc cố nghĩ vậy, nhưng càng nghĩ càng đau. Cậu nhóc lại mếu khóc nhiều hơn.
"Cậu lừa tớ. Nó đau mà."
"Rồi rồi rồi. Thì đau, nhưng cậu không được khóc nữa. Nếu không thì tớ không thèm chơi với cậu nữa đâu biết không?"
Vậy là cậu nín khóc.
Nghĩ lại thì, đó không phải là dỗ, nghe ra giống như bắt nạt người khác hơn. Nhưng Lạc Lạc không để ý. Tóm lại bất cứ điều gì phát ra từ miệng Châu Chấn Nam, đều có cảm giác rất đúng đắn.Ba mẹ Nam Nam hay đi làm xa, để cậu nhóc ở nhà một mình, nên Lạc Lạc rất hay qua đó chơi. Mặc dù cậu đã "dụ dỗ" Nam Nam về nhà mình, nhưng Châu Chấn Nam từ nhỏ đã không thích la cà cho lắm. Nó chỉ ở nhà học bài, nghe nhạc, tập đàn, đọc mấy cuốn sách dày thật là dày, lại chẳng có hình.
À, nó còn biét chơi piano. Lạc Lạc rất thích ngồi xem Nam Nam đàn piano. Dù lúc đấy Nam đàn chưa giỏi, chỉ được mấy nốt đơn giản, hoặc mấy bài nhạc thiếu nhi, nhưng Lạc Lạc vẫn cảm thấy, như thế là siêu ngầu. Vậy nên cậu đã nài bố mẹ cho đi học nhạc, nhưng không được, còn bị mắng một trận.Lúc hai đứa lớn hơn một chút, Nam Nam nói, ước mơ của cậu ấy là muốn trở thành cầu thủ bóng rổ. Thật là một ước mơ lớn lao. Khi đó Nam còn cao hơn Lạc một cái đầu, mà không, cao hơn tất thảy đám con trai trong lớp. Vậy nên ước mơ này của Châu Chấn Nam, thật sự không phải là viễn vông. Và cậu ấy cũng rất nghiêm túc đi thực hiện nó.
Châu Chấn Nam hay cúp tiết, những môn học cậu ấy cảm thấy không cần thiết, thì sẽ lén trốn học đi chơi bóng rổ. Có hôm còn rủ cả lớp bùng học cùng, kéo nhau ra ngoài sân bóng. Sau đó tất nhiên đã bị kỉ luật. Nhưng mà, ai bảo cậu ấy lại là Châu Chấn Nam. Được vài ngày sau lại một mình trốn học tiếp.Có một lần, lúc Nam Nam lủi ra khỏi lớp, Lạc Lạc cũng rón rén bò theo sau. Nam Nam không cho cậu đi chung, sợ rằng cậu sẽ bị thầy mắng cùng đấy. Nhưng Lạc Lạc không sợ. Tóm lại có Châu Chấn Nam, cái gì Lạc Lạc cũng sẽ không sợ.
"Sau này tớ đều sẽ đi cùng cậu. Cậu đi đâu, tớ đi đấy."
Nam Nam cũng bó tay với đứa nhỏ này. Sợ rằng đuổi về thì cậu ta lại lăn ra khóc nữa, lúc đó càng phiền phức hơn, đành phải cho đi theo. Nam Nam đi trước, Lạc Lạc bước theo sau. Lạc Lạc nhớ rất rõ, tim mình đập đùng đùng. Như kiểu bước lên một bước thì thầy giáo liền bỗ vai đánh bốp sau lưng, đau tim chết mất.
Nhưng cuối cùng là hai đứa đã đào tẩu trót lọt, đến được chiến trường bóng rổ an toàn. Nó cũng là lần duy nhất Lạc Lạc dám cùng Châu Chấn Nam cúp học. (Những lần sau đó thì chủ yếu là bị Châu Chấn Nam lừa ở lại lớp lươn lẹo với giáo viên. Thật ra cũng toàn bị lộ cả vì Lạc Lạc không biết nói xạo.)Sau khi lên cấp 2 không lâu, Châu Chấn Nam tiu nghỉu từ bỏ giấc mơ bóng rổ, bởi vì chả hiểu làm sao, ăn mãi mà chẳng cao thêm được một chút nào. Nói ra thì thật sự đáng tiếc, dáng vẻ Nam Nam chơi bóng thật sự rất ngầu, là bộ dạng như nam chính trong mấy cuốn truyện tranh mà Lạc Lạc hay mượn đọc từ mấy bạn nữ trong lớp ấy.
Nhưng cậu ấy vẫn đều đặn đến sân bóng để chơi cùng những bạn khác. Những lúc như vậy, trông cậu ấy rất vui, rất tự do.
Sau nhiều năm thuyết phục bố mẹ, cuối cùng Lạc Lạc cũng được cho đi học chơi nhạc cụ. Lạc Lạc học chơi saxophone. Còn nhớ có lần, trong đợt văn nghệ của trường. Cậu thổi saxophone còn Nam Nam thì đánh piano. Nhớ lại cái sân khấu ấy, thật sự có chút xấu hổ vì sự non nớt của cả hai đứa. Nhưng lần đó nổi tiếng ra phết, như thể Lạc Lạc làm được rồi, thông báo với cả thế giới, cậu là bạn thân của Châu Chấn Nam. Vui đến mức ngủ không nổi.Cơ mà có một điều càng ngày càng khiến Lạc Lạc đau đầu. Đó là Châu Chấn Nam có rất nhiều bạn bè. Hơn nữa, vì cậu ta tính cách thoải mái chính trực, lại khéo léo khôi hài, nên có rất nhiều người muốn làm thân. Cậu ấy cũng chẳng nề hà, ai cũng đối tốt như ai. Quả thực khiến Lạc Lạc có chút tủi thân. Cúp học với Nam Nam là cậu, qua nhà bầu bạn với Nam Nam lúc bố mẹ đi vắng cũng là cậu. Lạc Lạc xứng đáng có một chỗ đặc biệt hơn, đúng chưa? Nhưng Châu Chấn Nam, trên phương diện tình cảm là một đứa ngốc chậm tiêu. Bình thường nhanh nhẹn là thế, nhưng nhắc tới tình cảm thì y như rằng, cái gì cũng nghe không hiểu. Có nhiều người tưởng cậu ta giả vờ lắm. Nhưng Lạc Lạc hì biết chắc, Châu Chấn Nam là ngốc thật chứ không phải giả ngốc gì cả. Tốt nghiệp cấp 2 xong thì Lạc Lạc đã hiểu rõ cảm xúc của mình giành cho tên nhóc hàng xóm cục súc này rồi, còn phải cày ngày cày đêm để thi vào bằng được trường cấp 3 mà Nam Nam chọn. Vậy mà cái tên đầu đất đó, nói không biết thì chính là không biết. Nói không hiểu chính là không hiểu. Vẫn chỉ biết cắm mặt vào mấy cuốn sách tiếng Anh dày như từ điển, cầm cây lau nhà giả làm chân mic mà dẩy nhạc Michael Jackson, rồi cuối tuần kẹp nách quả bóng rổ lon ton ra sân bóng hí hơn tự do. Nhìn mà tức muốn kí đầu cho lùn đi tí nữa.
Nhưng Lạc Lạc vẫn là đứa trẻ hiền lành như cũ, không có (dám) làm gì Châu Chấn Nam đâu."Tui nghĩ là ông nên nói rõ một lần cho nó gãy gọn đi!" Đó là lời khuyên của Triệu Nhượng, đứa độc thân từ trong trứng.
Nhưng lỡ cậu ta vẫn không chịu hiểu thì sao nhỉ? Phải nhắc lại lần nữa. Tốc độ nghe hiểu chuyện tình cảm của Châu Chấn Nam thật sự rất chậm. Vậy nên Trương Nghiên Chuyết lại cho cậu lời khuyên thứ hai.
"Thì mày đúm nó. Tin tao đi! Phải battle thì mới hiểu được nhau mày ơi."
Nghĩ đến việc thằng Chuyết nó sinh cùng ngày cùng tháng với Nam Nam, lời khuyên này có chút đáng để thử.
"Thằng Lạc mà đánh được thằng Nam tao đi đầu xuống đất." Cú chốt hạ của Yên Hủ Gia khiến lạc Lạc chỉ có thể thởi dài một hơi.
Nó nói đúng quá thì làm sao bây giờ...Cuối cùng, Hạ Chi Quang lại đưa ra một gợi ý nữa. "Hay mày chế bùa yêu đi?"Bùa yêu là cái chi? Lạc Lạc chưa từng nghĩ qua. Phải làm thế nào, có phức tạp không, có hậu quả gì không? Cậu chưa tích đủ tiền mua bảo hiểm nữa mà, không nên xài phương án rủi ro quá.Bấy giờ Diệp Vũ Trinh mới nhếch miệng cười, hỏi "Mày đã bao giờ nghe đến nút áo thứ hai chưa?"Cả đám, trừ Lạc Lạc, "Ồ" lên một tiếng. Vậy là dưới sự chỉ đạo và tham mưu của hội huynh đệ ba xu này, kế hoạch "Nút áo thứ hai của Nam Nam" đã chính thức được thông qua.
***
Hà Lạc Lạc bước xuống sân trường. Thấy nguyên đội ngũ tham mưu đều đã vào vị trí. Châu Chấn Nam ngây thơ đứng vui vẻ cười nói giữa năm kẻ tòng phạm của Lạc Lạc. Bốn đứa chia đều hai bên, một đứa đứng sau. Triệu Nhượng đã thấy Lạc Lạc bước đến gần, bắt đầu ra hiệu cho mấy đứa còn lại.Gần quá rồi, định mệnh chắc chỉ còn cách 5 bước chân. Tim Lạc Lạc thật sự đập nhanh tới mức không thở nổi.
Chỉ cần 5 đứa kia giữ được Châu Chấn Nam. Chỉ cần cậu lấy được chiếc nút áo thứ hai.Hà Lạc Lạc, hôm nay cậu ấy sẽ tỏ tình!
[END]
SU.TXN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com