R18 Cuu Vi Ho Choker
Thiếu nữ vuốt ve người trước mặt, và bỗng phát hiện ra bóng dáng lạ mặt ngồi vắt vẻo trên bờ tường. Nàng trợn mắt.
"Kẻ nào?!"
Biết bản thân khó thoát, đúng ra thì anh chẳng muốn thoát khỏi đây mà không có Jihoon. Trong tình thế nguy cấp, Sanghyeok cố đè xuống sự cuống quýt bất an, nhắm mắt định thần, cảm nhận khí tức đã cuộn trào ngay đan điền.
Phực một tiếng. Linh lực hoá dòng chảy quấn quanh cơ thể, dưới ánh trăng sáng, chín chiếc đuôi lớn như quạt nan của thần tiên phát ra ánh hào quang chói loà, đôi tai trắng nhô cao sắc lẹm và hai con ngươi bật mở mang theo màu hổ phách sáng quắc rực rỡ.
Dáng hình Cửu Vĩ Hồ hiện nguyên dạng nhảy xuống thềm cỏ, được nuôi bởi sức mạnh khổng lồ sở hữu lục lạc chiêu hồn đeo bên tai hệt một món đồ trang sức. Sanghyeok chậm tiến đến hai thân ảnh, thấy được bóng đen lại thổi phừng như lửa gặp gió. Tiếng lục lạc rung lắc theo từng bước chân anh đi.
Thiếu nự kinh hãi không tin vào mắt mình, kéo Jihoon ra phía sau bảo vệ.
"Hồ ly? Ngươi là yêu ma mà dám xuất hiện ở vương phủ?"
Nét mặt xinh đẹp dịu dàng giờ đây thay thế bằng vẻ cau có đe doạ đáng sợ. Sanghyeok không hề muốn gây kinh động, bước đến chất vấn.
"Cô dùng tà thuật trù ếm quyến rũ nam nhân, là bùa yêu đúng chứ?"
Thiếu nữ thất kinh bị vạch mặt, nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ.
"Tiểu hồ ly nhà ngươi vậy mà cũng nhìn ra? Đúng! Ta dùng yêu thuật để thúc đẩy chuyện tình cảm giữa ta và phu quân, ngươi có quyền truy hỏi bổn công chúa ta sao?"
Vỡ lẽ.
Hoá ra thiếu nữ đứng trước mặt chính là vương nữ của triều đại này, em gái của Thế Tử, đồng thời là người được sắp đặt hôn sự với Phán Quan Joon Hee.
Nhưng đến mức dùng bùa yêu tà đạo như thế này? Oán hồn bị triệu lên không hề đơn giản, ngoại trừ người bị ếm sẽ chết dần chết mòn theo thời gian, ngay cả người thực hiện bùa chú cũng sẽ bị quật ngược. Cái giá phải trả đương nhiên là mạng sống. Đáng sao?
"Cô có nhìn thấy oán hồn vây quanh lấy hôn phu mình không?"
Câu hỏi trọng tâm đánh vào tâm trí trống rỗng của nàng, lại nói.
"Oán hồn? Ngươi nói oán hồn nào?"
Thì ra công chúa không nhìn thấy oán hồn đáng sợ đó. Những thứ được triệu hồi khi dùng bùa chú tà thuật là những vong hồn có oán niệm cực kì lớn, nếu chẳng may đánh đuổi chúng khiến oán niệm tăng cao, e rằng ngay cả Cửu Vĩ Hồ cũng chỉ còn là Bát Vĩ Hồ mà thôi.
À... thảo nào Ari chỉ còn có tám đuôi lúc gặp anh.
Sanghyeok tiếp tục điềm đạm giải thích.
"Tôi biết cô yêu cậu ấy nên mới dùng đến loại tà thuật này. Nhưng đã gọi là tà thuật, nhất định sẽ có điềm xấu. Hậu quả rất khó lường. Tôi khuyên cô nên cắt đứt chuyện này càng sớm càng tốt"
"Xằng bậy! Ngươi... là Cửu Vĩ Hồ Ari? Hừ, hoàng huynh của ta đã đúng. Chính ngươi là kẻ đã dụ hoặc nam nhân, rút hồn hoá kiếp họ. Ngươi làm sao biết tình yêu là gì? Hồ ly khát máu như ngươi chỉ có hãm hại nam nhân khiến họ bán sống bán chết! Chỉ vì ngươi mà phu quân muốn từ bỏ hôn sự giữa bọn ta, là ngươi!!!"
Càng nói thiếu nữ càng không giữ phép tắc lễ nghĩa. Tiếng ồn ào nhanh chóng lọt ra ngoài, thu hút sự chú ý của vệ binh tràn vào khuôn viên tĩnh lặng, theo sau còn có Thế Tử. Đám người nháo nhào không dám tiến về trước vì hình dạng Cửu Vĩ Hồ đứng dưới trăng bên bờ hồ, gây nên sự cả kinh.
Sanghyeok biết chuyện đến nước này không thể thoái lui. Anh tháo xuống lục lạc, lắc lên hai tiếng, rút lấy bao nhiêu oán niệm đen ngòm đang bọc lấy Jihoon, lắc thêm một lần, tất cả những oán niệm rung động như gió táp, lay động mặt hồ vốn yên ả. Thoắt cái, oán niệm xấu xí luồn vào cơ thể Cửu Vĩ Hồ, như nước rơi trên đất, hoà vào làm một trên da thịt sáng bóng, triệt để biến tan. Thứ bùa chú cùng lúc nứt vỡ trong đống tro tàn, nghe được tiếng gọi uy mãnh của lục lạc chiêu hồn, hoá thành một chiếc lục lạc con nằm vùi trên tro giấy.
Đối với những oán niệm, hồ ly sẽ hút lấy tất thảy vào người để thanh trừ. Không khác gì uống phải thuốc độc. Cơ thể nhận một lượng lớn oán niệm khiến linh lực dần bị rút cạn trong chớp mắt. Sanghyeok lảo đảo ôm lấy lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập nhanh đáng sợ.
May mắn thay, vòng tay thân quen đã kịp ôm lấy anh vào lòng. Jeong Jihoon, với đôi mắt đen láy thật tinh anh và sắc bén, nhìn anh lo lắng.
"Sanghyeokie anh có sao không?"
Anh mỉm cười, bầu má vuông đôn lên tròn trĩnh.
"Jihoonie về rồi à?"
Nhưng điều tiếp theo sẽ khiến Sanghyeok phải hối tiếc.
Kiếm lạnh xoẹt qua vai Jihoon hệt miệng chim gõ kiến lao vào thân cây, chính xác, đau đớn, lấp lánh màu đỏ tươi dụ hoặc.
Jihoon gầm một tiếng đau đớn nhìn vai mình tứa máu, hắn quắc mắt sẵn sàng rút kiếm phòng vệ. Song vết chém đầu tiên báo hiệu trận cuồng phong của mưa gươm lao đến. Binh lính đồng loạt chĩa kiếm về phía họ, chẳng màng tiếc thương hạ xuống những vết cắt chí mạng.
Jihoon đỡ được không ít lần, Cửu Vĩ Hồ sau lưng hắn chẳng cam tâm giương mắt nhìn. Nhưng làm gì được khi linh lực ngay lúc này không cho phép bản thân cáng đáng cuộc chiến này thay em?
Thậm chí còn là chướng ngại vật khiến Jihoon liên tục phòng thủ từ tứ phía. Đến khi tất cả những thanh kiếm tụ lại như nụ hoa, lấy hắn làm tâm điểm mà chĩa mũi nhọn hạ xuống, Jihoon bất lực khuỵ gối lên sàn, Sanghyeok đứng lùi xa phía sau, cố gắng tập trung khí tức thêm một lần.
Không kịp.
Một đao. Hai đao.
Thêm một đao chém rách y phục, ướt đẫm máu, loang lổ nhức mắt.
Không kịp nữa,
ngoài biển hồ ầng ậng nước trong hốc mắt đỏ hoe.
Nước mắt của Sanghyeok chực trào lăn dài như thác đổ vách núi.
Cửu Vĩ Hồ ngàn năm tuổi có bao nhiêu khí nộ bản lĩnh mau vớt vát lấy linh hồn yếu ớt này của anh đi.
Mau dùng linh thuật xuất chúng san bằng nơi này đi.
Mau ngăn cản mùi tanh tưởi đó ngừng rơi trên người Jihoon đi.
Đôi mắt hổ phách long lanh nước, tâm can nóng bức như lửa cháy phừng biến chuyển luồng khí tức bao bọc cơ thể từ xanh ngọc thành đỏ rực. Khi thân ảnh Jihoon đầm đìa máu gục xuống nền cỏ, lục lạc trong tay rung động, sức ép mạnh bạo khiến nó như bị nghiền nát.
Rắc.
Lục lạc chiêu hồn thật sự vỡ tan. Linh thức ngợp trời hoá ong vỡ tổ bay biến mạnh mẽ ngao du khắp biệt phủ, ý niệm sân hận từ chủ nhân càn quét guồng gió cuốn lấy gươm giáo rơi khỏi tay binh lính, gãy vụn. Đúng như tên gọi, tất cả những binh lính đồng loạt ngã khuỵ trên đất, linh hồn bị rút cạn cuốn theo làn gió, cuộn thành lốc xoáy hất tung bụi cỏ. Không còn nơi chứa chấp điều khiển tâm thức là lục lạc chiêu hồn, lục lạc con mang sức mạnh nguyên bản của bùa yêu rung lắc trên mặt đất, bay vút lên trời, hút hết tâm thức. Sanghyeok nhanh chóng thu hồi lục lạc, bỏ lại Thế Tử và Công Chúa ngã rạp trên đất cùng vô số binh lính mất hết hồn trí. Anh tiến đến nhìn Jihoon nằm trên đất, hơi thở đã chẳng còn.
Không phải là vì lục lạc đã hút lấy tâm thức của hắn, mà là Jihoon đã chết, trước khi lục lạc thực hiện nhiệm vụ, với cơ thể loang lổ máu.
Lệ ứa tràn mi,
rơi nhỏ từng giọt tựa sương đọng kẽ lá,
hoà cùng huyết sắc đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com