TruyenHHH.com

R18 • ALLAETHER ‖ Khoan Thai

‹3P› • Xiềng xích (7)

Neekmu_81


Author: L⩆⩋ Anh.

• Quá nhanh.

Tất cả xảy ra chỉ như một cái chớp mắt, Paimon đứng lặng. 

Cô gào thét, cô hãi hùng và đau khổ. Paimon lao lên phía trước, hòng cứu lấy người thiếu niên mà cô yêu thương đó nhưng vô vọng. 

Em đứng giữa trận địa vừa được bày trí, thiên kiếp của em tới rồi. Aether lẳng lặng đón nhận những cực hình của thiên kiếp, nếu là em của quá khứ. Sẽ dốc lòng chịu đựng để có thể trở nên xứng đáng với họ, nhưng giờ đã khác rồi. Tiếng sét giáng xuống liên tục, tim gan phèo phổi lẫn xác thịt đều là những cơn đau đầy kinh khủng.

Em buông thỏng tay trước sự kinh ngạc của Paimon. Paimon gào khóc, cô không nghĩ gì nhiều, cứ mải mê tiến tới. Hết lần này đến lần khác, cứ vồ lấy liền bị uy lực của thiên kiếp đẩy văng, cô đau đớn nhìn sư huynh. 

Cô có thể nhìn rõ mồn một khẩu hình miệng của em, cô khóc đến khàn cả giọng.

" Anh ơi, đừng vì họ mà ngu xuẩn thế chứ "

Ánh mắt đó, cô tuyệt đối không bao giờ nhìn lầm được. Người bên em suốt nửa đời mình như Paimon, người luôn hết lòng yêu thương bảo vệ cô như em thì làm sao Paimon có thể nhìn lầm được. Sao cô có thể nhìn lầm được nỗi uất hận trong đôi mắt em chứ?

Paimon điên cuồng gào thét giữa chốn rừng hoang, trong lòng tự dày xéo bản thân. Cô ân hận vì mình đã đối xử tệ bạc với em, cô hối hận vì mình đã tin vào những lời đồn độc địa kia. Để rồi chính sự ngu muội nhất thời đó, dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Cô đánh mất em rồi, đánh mất người mà cô tôn trọng nhất. 

Cô thấy em nói, nói rõ ràng ba chữ 

- Kết thúc rồi.

Tiếng sét váng trời giáng xuống thân em.

Aether năm thanh minh thứ 2, đọa kiếp bất thành, chết không thể cứu chữa.

Lội dòng thời gian, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua. 

Paimon đổ gục bên quan tài của Aether, giờ phút này cô chẳng cần che giấu cảm xúc. Cô nức nở như một đứa trẻ, những đồng môn xung quanh cũng hiểu chuyện nên không lại làm phiền. Cô gục đầu vào thành quan tài, lớp gỗ xưa cứng cáp và chai sạn của quan tài cứ cạ vào gương mặt non nớt của cô.

Tấm áo tang trắng toát cùng bầu không khí bi thương.

Tất thảy trộn đều. 

Tiếc thương cho một cái chết đầy nghiệt ngã.

Nhưng cô không cam tâm.

Paimon không chấp nhận sự thật, cô chạy tới điền trang của họ làm loạn. Cuối cùng không những không gặp được người còn bị đánh cho bầm dập, Paimon bản tính cứng đầu. Cô nhất mực vùng dậy, đuổi theo hai bóng người cao lãnh kia. Cô vừa chạm được vào tà áo của Neuvillette liền bị hắn tuyệt tình hất ra, cô ngã nhào ra đất.

Bộ dạng rất chi là bần hèn. Paimon tức tối, cô dường như đã mất đi hoàn toàn lý trí. Nước mắt giàn dụa cùng đôi gò má lấm lem bụi bẩn, cô hét lên như ả điên:

" Lũ đốn mạt! Là tại các người mà huynh ấy chết "

Cô buông lời sỉ vả không màng thân phận. Thế nhưng đổi lại cô được gì?

Cô được:

" Người cũng đã chết rồi, bọn ta chẳng làm gì sai cả "

Cùng:

" Là hắn kém cỏi, đọa kiếp bất thành. Tự phản phệ mà chết, bọn ta vô can "

Dứt lời, bọn hắn phủi áo rời đi cùng cái nhìn lạnh tanh dành cho Paimon. Để lại cô với nỗi bàng hoàng sâu sắc, cô ngã gục trên nền đất thô rát.  

Nước mắt cô nhiễu loạn tứ tung vạn phía.

Hòa cùng âm mưu đen tối mà cô vừa nảy ra.

Hutao chạy vội trong màn đêm, cơn giông kéo đêm đã kéo dài từ xế chiều. Thân thủ nàng vốn nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã lả lướt tới sau núi. Chân nàng thoăn thoắt tới bên một gốc cây đại thụ, ở đó đã có sẵn một thân ảnh đang chờ nàng.

" Paimon, ngươi đang âm mưu gì vậy? Lẽ nào ngươi định... "

Nàng bán tín bán nghi hỏi cô.

" Không phải chuyện của ngươi, dù sao thì cũng cảm ơn ngươi đã mang thứ này tới cho ta "

Paimon nhận lấy từ Hutao một chiếc dỏ lớn.

Hutao định rời đi nhưng rồi lại thôi, nàng quay đầu nói.

" Ta biết ngươi rất đau lòng vì huynh ấy "

" Nhưng ta mong, ngươi đừng vì huynh ấy mà làm bừa. Nếu chuyện ngươi làm lộ ra ngoài, ta không đảm bảo được cái mạng của ngươi đâu "

Paimon cười khẩy.

" Hah, ngươi nói như thể ta còn thứ để đánh mất vậy "

" Hutao, ngươi nên nhớ. Chuyện ta làm mà lộ ra ngoài, chỉ có ngươi. Nếu để lộ, cho dù ta có phải chết. Ta cũng sẽ làm quỷ, ám lấy ngươi cả đời "

Nàng không nói gì thêm. Sau cùng thở hắt ra một hơi dài, dứt khoát rời đi.

Paimon chẳng thèm quan tâm tới nàng, nhanh chóng bước vào cửa hang. Cô rút từ trong dỏ một con dao sắc lẹm cùng một cuốn sách cổ, trong đáy mắt cô chứa đầy tà khí.

Cô cứa một đường dài trên tay.

Tí tách...

Một ngày.

Một tháng.

Một năm.

Một giọt.

Một cốc.

Một thau. 

Một mạng đổi lấy một mạng.

Cuối cùng thì thời điểm ấy cũng đến, một năm trôi qua nhanh thế đấy. Đêm nào cô cũng rút máu để luyện tà thuật, rút nhiều tới độ thân xác cô đã tàn tạ hẳn đi, nhờ vài viên linh dược của Hutao đưa mà Paimon mới níu giữ lại được chút sức lực.  

Cô lê bước tới Ma vực đầy rẫy nguy hiểm.

Trong lòng bàn tay là một viên độc dược được luyện từ chính máu của cô. Paimon chẳng chút do dự, nốc một tràng bùa chú dày cộp vào miệng. Không quên nuốt trọn viên tà dược kia.

Paimon nghiến răng hứng chịu cơn đau thấu gan từ bùa ngải đang ám lên người mình.

Dứt khoát.

Cắt cổ tự vẫn.

Gieo mình xuống Ma vực.

" Hah "

Soảng một tiếng, chiếc cốc trên bàn bỗng rơi bịch xuống nền nhà. 

Chiếc cốc đó vỡ thành chục mảnh trong nỗi kinh hoàng của người thiếu niên nọ, Aether thở hắt từng hơi mềm oặt. Nước mắt nước mũi hòa cùng nhau tạo nên dư vị mặn nồng đầy ghê tởm, em vô lực ngã từ trên giường xuống đất. Chăn cũng bị sức lực này kéo theo, tay em chống xuống đất bằng một lực mạnh, mạnh tới mức bật máu.

Aether kinh hãi nhìn đôi tay trắng mịn của mình.

" Mình sống lại rồi!? "

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Trong đầu em bỗng xuất hiện những mảnh kí ức kì lạ, là những hình ảnh cuối cùng về Paimon. Cô vươn tay cắt cổ, máu ứa ra thấm đẫm tầm nhìn của em. 

Paimon vì em mà luyện tà thuật, giúp em tái sinh.

Aether run lẩy bẩy, cơn đau âm ỉ từ bụng truyện tới.

" Hộc "

Máu từ cổ họng trào ra như vũ bão, từ cuống họng em chớ ra một đống những tạp chất tanh tưởi. Máu tươi pha với những mảnh bùa chú vụn nát, trong đầu em ngập tràn cảm giác ghê sợ. Nhưng chẳng đợi em hồi thần, em bỗng nôn ra một sinh vật đen ngòm đang không ngừng cọ quậy. 

Aether run lên từng nhịp.

Paimon vì em mà hy sinh, là muốn em có thể làm lại cuộc đời.

Em nghiến răng, cắn chặt răng rồi dìm nỗi đau ấy xuống. Nếu cô đã hy vọng vào em nhiều như vậy, em tuyệt đối sẽ không phụ cô.









⋄ Cmt và vote để giúp mai au có động lực đăng 3 chap nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com