TruyenHHH.com

R Identity V Crimson Thorn

• Character: Richard Sterling - Florian Brand - Alva Lorenz

• Skin using: Red Knight - Druken Knight - Wizard of Avalon

• Summary: Thoáng một ly rượu vang đổ trên vạt áo trắng và chớm những bụi gai đỏ quấn lấy thân người

• Setting: AU The Descendants

> Red Knight có khả năng thao túng tâm lý người khác, thông qua cả các cử chỉ hành động từ bản thân anh ta và cả một ma pháp đen mà chỉ Red Knight mới rõ. (Không làm rõ vì tôi không nghiên cứu sau, chỉ viết qua để thêm yếu tố tôi muốn cho fiction)

> Druken Knight là nhân thú cáo, không có năng lực gì đặc biệt trừ việc anh ta là nhân thú cáo nên có thể có một vài đặc tính đặc thù của cáo.

> Thật ra thì bối cảnh có sẵn trong game rồi nên căn bản là viết một ít fanon/headcanon sẽ được sử dụng trong cái fiction này.

• Warning:

> Có thể tính là bao gồm yếu tố ship cp dù hiện tại tôi lại viết theo kiểu quan hệ trung tính, cụ thể là RiFlori và AlvaFlo. Ban đầu tính viết một cái fic toxic máo chóa cho RiFlori nhưng cuối cùng tôi nghĩ bản thân vẫn sâu nặng với AlvaFlo và lí trí 🥴

> Richard siêu cấp khốn nạn nên miễn ý kiến giúp tôi nha.

> Fiction chứa các yếu tố bất thường: Thôi miên, r*pe, tư tưởng nhân vật bị khùm (hay nói nặng hơn là mất dạy quen thói, trệt lối đạo đức xã hội =DD) Bạn đã được cảnh báo trước, vui lòng không thích thì có thể rời đi.

> Pỏn không có plot vì vậy đừng hỏi tôi logic ở đâu. Trừ khúc pỏn ra thì cũng tính là có plot =))))))

> Không hiểu vì sao nó dài, không hiểu vì sao nó dài, đó là một câu chuyện mà đến tôi cũng không hiểu sao nó kết thúc được đến khi tôi viết đến cuối. Hoan hỉ nha mọi người ('༎ຶ ͜ʖ ༎ຶ ')♡
___

Khi đã ở chung trong một tổ đội, mọi người ắt đều sẽ cùng vì một mục tiêu mà theo đuổi. Đã vì cùng một mục tiêu để theo đuổi, mọi người chắc chắn cũng sẽ đặt niềm tin ở nhau.

Đó là điều Florian Brand khắc cốt ghi tâm, là điều hiển nhiên mà cậu ta nhìn nhận, như cái sự đúng đắn của việc mặt trời lặn rồi mọc, như việc ngày nối tiếp đến đêm, hay cả việc bốn mùa luân phiên lặp lại. Florian có một niềm tin như vậy đấy, và vì thế, cậu rất tin mọi người trong tổ đội, đặc biệt là người đội trưởng trong bộ giáp đỏ rực như lửa.

Florian là một kị sĩ, một kị sĩ tuyến sau đứng hỗ trợ cho vị pháp sư đầy quyền năng của tổ đội. Đó là vị trí của cậu, là nhiệm vụ, là trách nhiệm mà cậu luôn ghi nhớ. Kể từ ngày được phân vào vị trí này, gần như, Florian đều sẵn lòng sống chết để hoàn thành nhiệm vụ.

"Florian, cẩn thận một chút"

Alva - vị pháp sư mà cậu đề cập bên trên thoáng gọi cậu lại. Ngài ta sẽ giúp cậu trị đi những vết bầm tím, những vết chém và ti tỉ những vết thương khác nữa. Có lẽ vì cả hai đều nhận thức được họ phụ thuộc vào nhau nên Alva mới làm như vậy, Florian đoán.

"Tôi sẽ cẩn thận hơn vào lần sau."

Florian lặp lại câu nói của bản thân, qua bao nhiêu trận chiến, cuối cùng vẫn lại bị thương tích đầy mình như cũ. Alva nhìn cậu và ngài ta khẽ thở dài.

"Tôi đoán rằng cậu sẽ chẳng thay đổi đâu"

Florian gãi gãi sau gáy.

"Xin lỗi..."

Vị pháp sư nọ khẽ lắc đầu.

"Không phải lỗi của cậu"

Và đó là cách họ thân nhau.

°

Việc thân thiết giữa các thành viên là chuyện tương đối bình thường. Mà với người như Florian, cậu ta dễ dàng thân thiết với mọi người một cách trơn tru chẳng chút chướng ngại. Đương nhiên là chỉ khi họ thấy thoải mái với sự hiện diện của Florian, dẫu sao cậu cũng tôn trọng không gian riêng tư của mọi người cả.

Để nói Florian hợp "cạ" ai nhất, có lẽ phải kể đến William. Cả hai thường xuyên nói chuyện, cũng thường xuyên hẹn nhau uống một ly. Và đôi khi, đội trưởng của họ cũng tham gia.

"William, tiệc tàn chứ, Florian có vẻ không uống được thêm đâu"

Giọng trai trẻ đều đều vang lên và William với gương mặt đỏ bừng gật gù.

"Ừm... Nên kết thúc thôi. Để tôi đưa Florian về phòng ngủ"

Wiliam loạng choạng đứng dậy muốn đi qua phía người đối diện, kẻ vốn say hơn cả nó hiện tại đã gục ra bàn. Nhưng một bàn tay khác đưa ra ngăn nó lại.

"Cậu cũng say rồi, mau về nghỉ đi thôi. Florian cứ để tôi là được."

William nhìn đối phương, hơi nghiêng đầu. Và rồi nó cũng đồng thuận trước khi chậm rì rì đi ra khỏi phòng bếp. Tiếng bước chân của William cứ vậy xa dần, xa dần, mãi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, phòng bếp mới lại trở về một bầu không khí lặng thinh.

Florian tửu lượng tệ hại nhưng lại hay đồng ý với mọi lời mời. Uống được vài ly lại không kiềm được mà lăn ra mất, cứ vậy lặp đi lặp lại không có điểm dừng. Người ngồi trong phòng bếp cùng với Florian say bí tỉ im lặng nhìn cậu, và gã khẽ chạm vào những sợi tóc vàng rối rắm của người kia.

"Florian... Florian..."

Gã khẽ cất giọng, lặp đi lặp lại cái tên.

"Tôi đã bảo cậu nên uống ít lại thôi mà"

Những ngón tay thon dài kia trượt dọc theo gương mặt của cậu trước khi chúng theo dải băng trắng chạm đến cổ Florian. Người kia bị men rượu quấn chặt, vì vậy rốt cuộc cũng chẳng có tí phản ứng nào cả. Gã khẽ thở dài trước khi đứng dậy, đưa tay bế người kia lên. Đuôi cáo lẫn tai cáo đều rũ xuống một cách thiếu sức sống và gã thật ra chẳng hề ghét điều đó chút nào.

Ngược lại, gã đoán mình có chút háo hức muốn chạm vào chúng hơn.

Đêm trái mùa, gió thổi gay gắt bên kia cửa sổ. Richard chậm rãi bế người về phòng. Tất nhiên không phải là phòng của cậu, là phòng của gã cơ.

Thoáng một nhịp bước chân lại thoáng một nhịp ngân nga âm trầm. Khi cánh cửa khép lại là một hồi chuyện chẳng ai hay.

°

Có lí do gì để Richard bị thu hút bởi một kẻ như Florian không.

Chà, cũng chẳng có lí do mấy, chỉ đơn giản là lựa đại một người để đùa mà thôi. Xét thì tên hiệp sĩ đi đầu lại quá mức khờ dại, kẻ làm yêu tinh lại quá mực vô tâm, nữ hiệp sĩ gần như chẳng ưa gì gã và ngài pháp sư cũng chẳng có lấy một chút niềm tin.

Điềm nhiên, một kẻ hào sảng, vừa đủ khôn ngoan, lại vừa đủ dại khờ như Brand đây trông có vẻ hấp dẫn để làm một điều gì đấy. Richard đoán vậy, và gã luôn tự tin với mỗi phán đoán của mình.

"Ổn không?" - Richard và một giọng điệu êm tai dễ gần dường như là điều quen thuộc luôn gắn liền với gã. Và cái giọng điệu ấy lại càng mềm mại hơn khi đối tượng mà gã hướng đến là Florian.

"Tôi ổn, anh không cần phải lo đâu"

Florian với một chút xanh xao trả lời. Môi vẫn nở một cái cười thường trực như thể cơn đau đầu từ men rượu chỉ là một chuyện vặt vãnh. Hoặc đó là do cậu ta chỉ luôn muốn bày ra cái dáng vẻ tốt nhất mà bản thân có và không muốn nói rằng hiện tại cơ thể không chỉ choáng váng mà còn nhức mỏi đến lạ.

Richard rất tự nhiên, áp lại gần một chút. Nét cười duyên dáng của gã thoáng chùng xuống như hàng chân mày mảnh dẻ đẹp đẽ.

"Nếu cậu thấy không khỏe, cậu có thể nghỉ ngơi một hôm mà"

Florian vội lắc đầu.

"Cái này do tôi thôi, không biết lượng sức một chút"

Richard đeo một cái mặt nạ của người hát kịch và gã thì quá thuần thục trong việc sử dụng nó. Trong khi gã hoàn toàn biết diễn biến của câu chuyện, gã lại đồng thời cũng có thể bày ra một vẻ mặt tương xứng hoàn hảo với hoàn cảnh hiện tại. Mày chùng và ánh mắt lo lắng, liền trở nên chân thật như thể đó là điều gã đang nghĩ. Và Florian thì chỉ đơn giản là bị cuốn theo điều đó, cảm thấy chột dạ, lại thấy có lỗi vì sự tùy tiện của bản thân.

"Tôi sẽ nhờ ngài Alva giúp, anh chớ lo"

"Lần sau hãy uống ít thôi nhé, coi trọng sức khỏe bản thân một chút mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đúng không?"

Bàn tay Richard đặt một cách chắc chắn lên vai của Florian và như thể gã đang thực sự quan tâm vậy, khuyên nhủ và vẩn vơ để lộ một chút buồn rầu. Florian vân vê tay, chỉ thoáng gật đầu.

"Tôi hiểu rồi"

°

Alva đoán rằng vì bản thân ngài có liên hệ với Florian nên đôi lúc, Alva cảm thấy kẻ mang danh đội trưởng và những lần tiếp cận của gã với cậu trai cáo kia có chút... không ổn. Thật sự rất khó hiểu vì dẫu sao thì việc một đội trưởng chăm lo hay thân thiết với các thành viên thì nó chẳng có gì lạ cả. Chưa kể nó còn củng cố vị thế và phẩm chất của gã nữa.

Nhưng cũng chính vì vậy, chính vì cái sự thân thiết kia nên Alva mới thấy lạ.

Richard và Florian ít khi có liên hệ trực tiếp với nhau trong chiến đấu. Trái lại, gã có liên hệ với Ada hoặc William hơn. Không nói đến Ada, cô ấy đã luôn là một người phụ nữ điềm đạm và có chút hoài nghi, kể cả William với tính cách hào sảng cũng không hề quá thân cận với Richard. Có lẽ vì phong thái của họ quá khác nhau, nhưng trái lại, Florian điềm nhiên lại trở thành "nơi đặt mắt" của gã.

Alva giúp Florian chữa đi cơn choáng váng bằng phép giải rượu nhưng cậu trai trẻ khi nghe ngài bảo xong liền đưa mắt nhìn có chút thắc mắc.

"Sao vậy?"

"Ừm... ngài nghĩ sao nếu phép giải rượu không hoạt động?"

Alva trước giờ chưa từng thất bại với những phép đơn giản nhưng khi nghe Florian nói vậy, ngài ta cũng chỉ từ tốn hỏi lại.

"Cậu vẫn thấy choáng váng sao?"

Florian khẽ gật đầu.

"Và cả mỏi người nữa. Eo lưng của tôi mỏi quá"

Florian xoa xoa lưng, đuôi cáo đập đập một cách khó chịu. Rõ ràng là không hề nói dối. Alva có thể chưa bao giờ thực hiện phép sai nhưng ngài cũng sẽ không hề chủ quan mà cho rằng chúng luôn đúng. Vì vậy Alva lật cuốn sách nhỏ và thực hiện phép giải rượu một lần nữa. Lần này thì không thể sai được và Florian thoáng cụp tai khó hiểu.

Alva chợt cảm thấy kỳ quái.

"Florian, cậu thấy ổn không?"

Florian nghiêng nghiêng đầu như chờ đợi cái gì đấy trước khi cậu thở dài.

"Tôi có kháng phép của ngài không nhỉ?"

"Theo như những lần trước thì tôi thấy là không"

Giữa họ thoáng một khoảng yên lặng và Alva lần nữa lên tiếng.

"Nó thật sự không hoạt động?"

Florian lắc đầu buồn bã.

"Tôi đoán có lẽ mình nên dành thời gian nghỉ ngơi và bớt việc tùy tiện của bản thân lại. Không thể cứ dựa dẫm vào ngài mãi được."

Florian cười khan. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng liệu điều này và điều kia xảy đến với cậu là do lỗi của người khác. Florian ý thức một cách kì lạ về việc xem xét bản thân trước cả khi cậu nghĩ xem liệu một người "động chạm" đến mình có lỗi gì không. Nhưng điều đó cũng chẳng đồng nghĩa là Florian chuyên đi đổ lỗi cho cậu, chỉ đơn giản là nhìn nhận bao hàm hơn một chút.

"Ta đoán rằng đó là cách tốt nhất. Nhưng để nói thì... ta nghĩ rằng triệu chứng của cậu không phải là do men rượu."

Alva thử nhớ lại những lần Florian say bí tỉ và thực chất cái sự tùy tiện của cậu cũng chẳng nhiều đến thế. Bằng không tửu lượng của Florian sẽ chẳng thảm hại như này.

Alva hỏi Florian và hy vọng cậu sẽ cho ngài ta kiểm tra một chút. Florian đương nhiên không từ chối. Dẫu sao thì cậu muốn bản thân phải ở trạng thái tốt nhất có thể để còn đặng mà tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.

Alva niệm phép, một vòng tròn nhỏ bao quanh người Florian và nó di chuyển từ trên xuống dưới như một máy quét trước khi nó khẽ nhiễu loạn và vỡ tan tành như kính thủy tinh.

Alva mở tròn mắt.

"Ngài Alva, tệ lắm sao?"

Alva chưa từng gặp trường hợp này.

"Ta... cũng không rõ. Florian, cậu về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ báo với cậu sau."

°
"Florian, sao cậu có cái này vậy?"

William chợt hỏi và Florian đưa mắt xuống theo hướng chỉ tay của nó.

"Dây gai? Sao tụi nó ở đây được vậy?"

Florian cởi túi đồ bản thân đang đeo xuống, rồi lại nhìn qua bên thắt lưng cũng bị quấn bằng một sợi dây gai lạc lõng. Cậu tự hỏi chúng vướng vào khi nào và làm sao chúng có thể vướng như thể chúng mọc ra từ đâu đấy trên những món đồ của cậu, dây gai hoa hồng thì đâu phải là nấm.

Florian vừa đưa tay gỡ chúng ra, vừa tự hỏi tại sao mình không hề có cảm giác gì. Không hề cảm thấy bên vai bị cấn hay có cái gì đó cộm lên ở nơi thắt lưng. Vừa dứt dòng suy nghĩ, gai hoa hồng đã cứa đứt ngón tay cậu. Máu đỏ trào ra khỏi miệng vết thương như một giọt nước mắt, chậm rãi trượt xuống bàn tay Florian. Cậu theo phản xạ đưa lưỡi ra liếm lấy rồi ngậm cái ngón tay bị thương vào miệng.

"Có sao không vậy?"

William đưa tay giúp gỡ dây gai trên eo Florian, để ý thấy người kia chợt giật thót rồi ngậm ngón tay vào miệng. Florian thoáng lắc đầu.

"Tôi còn tưởng cậu treo chúng trên người vì cậu "sùng bái" đội trưởng cơ đấy."

William chợt cất một câu bông đùa. Ai cũng biết rằng Richard luôn mang một bộ giáp đỏ rực và những cuộn dây gai đỏ quấn lấy gót giày gã vô cùng mĩ lệ. Quá mực mĩ lệ đến có chút khiến Ada phải cau mày. Cô từng bảo trông chúng thật khoa trương nhưng Richard có vẻ chẳng hề để tâm đến điều đó.

"Tuy tôi ngưỡng mộ anh ấy thật nhưng tôi không làm đến vậy đâu"

Họ loại bỏ những cái dây gai và vết thương của Florian cũng thôi không chảy máu nữa. Giờ chúng chỉ thoáng rát khi cậu siết tay lấy vũ khí mà thôi.

°
Florian dạo này cảm thấy có chút mệt mỏi. Cậu lấy làm lạ vì bản thân không hề cố gắng quá sức gì, trái lạ, Florian vì muốn chính mình mang một tâm thế khỏe mạnh nên càng chăm chỉ ngủ nghỉ ăn uống.

Cơ thể cậu trở nên đau mỏi, mà đặc biệt là dưới thắt lưng trở xuống. Những giấc ngủ của Florian cũng thoáng chập chờn và đôi khi cậu thấy những hành lang quen thuộc tối tăm trải dài. Một cánh cửa phòng chẳng rõ của ai, một bàn tay kéo lấy cậu, chuyện sau đó, Florian không tài nào nhớ nỗi.

Mà, Florian cũng chẳng nên nhớ.

Richard và những cái chạm của gã, nếu Florian nhớ, cậu ta sẽ không thể nào chịu nỗi chúng.

Dưới ánh trăng sáng mảnh lạnh toát như băng, tiếng gõ cửa kêu lên lộc cộc cũng chẳng kém phần lạnh lẽo. Richard ngồi trên bàn và đọc sách, như là một thói quen về hình tượng hơn là hứng thú thuần túy. Nghe tiếng động quen thuộc, cuốn sách nhỏ lần nữa được khép lại phẳng phiu. Môi gã khẽ cong lên và cái cười vẫn mĩ miều như thế, chỉ là chúng chẳng hề đẹp đẽ như cái cách chúng được phô bày.

"Vào đi" - Tiếng của Richard rất khẽ. Nhưng người bên ngoài có vẻ vẫn nghe thấy. Cánh cửa chậm rãi mở ra và rồi cũng tĩnh lặng khép lại. Chỉ có một tiếng cạch để báo hiệu rằng chốt cửa đã được cài.

"Cậu lúc nào cũng đúng giờ cả, Florian"

Richard đứng dậy. Gã buông một câu khen ngợi đến đối phương nhưng người kia chỉ bày ra một gương mặt vô cảm, đến cả con mắt nâu vàng ấy cũng mơ hồ không rõ tiêu cự.

Đồng hồ điểm nửa đêm, Florian cũng phải đi ngủ chứ. Vì vậy cậu vận một chiếc áo trắng, cổ áo có chút rộng rãi và tay áo cũng rộng. Chỉ có chiếc quần là ôm lấy phần hông và cẳng chân của cậu một cách vừa vặn. Nhưng lúc bấy giờ, Florian cũng chẳng là Florian của thường ngày nữa. Không phải vì hiện tại cậu đang ngái ngủ, tiềm thức của cậu lúc bấy giờ sớm đã say giấc nồng. Vậy tại sao cậu vẫn ở đây, kiếm đến phòng người đội trưởng cậu ngưỡng mộ và đứng vô thần như một con búp bê vải bông.

Đơn giản vì cậu không phải là người có ý định đến đây. Nguyên nhân cho tất cả những điều này là từ vị đội trưởng, với đôi mắt đỏ như hồng ngọc và mái tóc trắng khẽ rũ êm trên vai phải của gã. Bàn tay của Richard đưa lên, chạm nhẹ đến gò má của Florian. Ngón cái miết nhẹ lên nơi gò má có chút tròn trịa hơn của gã và cảm nhận cái nhiệt lượng ấm áp từ người kia.

Richard cúi người xuống, trong khi tay khẽ nâng cằm người kia và gã đặt một cái hôn lên môi cậu.

Nếu bạn hỏi, họ có tình cảm gì chứ, dẫu là từ một phía hay hai phía thì xin thưa, đây cũng chỉ là một trò đùa của gã kị sĩ đỏ mà thôi.

Gã khẽ mút lấy môi dưới của người kia trước khi thoáng cất giọng.

"Mở miệng ra một chút nào"

Phiến môi mỏng liền không nhanh không chậm thuận theo và Richard không tốn một chút sức lực nào mà lần vào trong khoang miệng của Florian. Bàn tay gã lúc bấy giờ sớm đã chuyển ra sau đầu cậu và chúng siết lại trong khi vẫn xoa xoa như đang vỗ về.

Tiếng hôn khẽ vang, tiếng thở dốc cũng nhanh chóng xuất hiện. Chỉ có Florian đỏ hừng hai gò má trước khi Richard tách ra và khẽ cắn nhẹ lên môi dưới của cậu. Gã lướt môi hôn lên tai cậu và cái hôn dần rơi vào hõm cổ, rơi lên xương quai xanh thoáng lộ ra và bàn tay Richard di chuyển xuống dưới eo của Florian, siết lấy.

Đó là một chuyện quen thuộc mà Florian sẽ không thể biết, người khác cũng sẽ không biết, chỉ có Richard, và thần, và quỷ sẽ biết.

Richard hít một hơi thật sâu. Có một mùi vang nhẹ trên người Florian, và một chút hương hoa hồng gã cấy lên người cậu. Gã thỏa mãn, lại hít thêm một hơi nữa trước khi vui vẻ kéo Florian lại giường đệm. Gã ngồi trên giường và lại cất giọng khe khẽ.

"Cậu biết phải làm gì mà"

Florian chẳng hề dao động. Nhưng cậu lại đều đều bước tới trước khi ngồi bệt dưới sàn, giữa hai chân người nọ. Bàn tay của cậu đưa đến, thoáng xoa xoa trên nơi khó nói kia trước khi cậu cởi nút quần của gã và nhìn chăm chú vào dương vật đang rũ qua bên.

Florian đưa tay đến, nhẹ nhàng nâng nó lên và cậu ghé môi lại, chạm lên nó. Richard vẫn thích cái vẻ ngoài tỉ mẩn của Florian khi cậu chăm chú vào một loại việc gì đấy, thật khác xa với cái sự náo nhiệt của cậu và càng khác xa với sự ồn ã lệ thường. Điều đó khiến Richard suy nghĩ, không biết liệu khi làm việc này, Florian có bày ra dáng vẻ gã mong muốn không.

Gã đoán rằng những viễn cảnh gã nghĩ đến là những thứ hiển nhiên. Và chúng hiển nhiên vì gã đã nghĩ đến chúng. Tai cáo khẽ cụp xuống trên mái tóc vàng xù như lông cừu và hàng mi mảnh thoáng che đi một phần ánh mắt. Florian trông đẹp hơn khi cậu ta rũ mi và há miệng ngậm lấy dương vật của gã, Richard đánh giá với một vẻ tự hào.

Khó khăn lắm gã mới "huấn luyện" được cho chú cáo nhỏ này biết cách dùng môi và lưỡi thay vì cạ cái răng nanh bé nhỏ của cậu lên. Richard dần dần bị kích thích đến hưng phấn. Gã đưa tay xoa đầu người kia, môi thở ra một hơi nặng nề. Florian liếm láp một cách thuần thục, tất nhiên say hàng đêm phải làm điều đó, cậu sẽ buộc phải thuần thục thôi. Nhưng với Richard, như thế là chưa đủ. Gã đưa bàn tay đang xoa đầu cậu, mạnh bạo ấn mạnh một cái. Florian cất lên một tiếng nghẹn ngào khi đầu bị ép nuốt trọn lấy dương vật của người kia. Nước mắt khẽ trào ra trên con mắt còn nguyên vẹn nhưng gương mặt của Florian lại chẳng có lấy một cái cau mày.

Richard nắm lấy tóc của Florian, kéo và nhấn đầu cậu, dùng chuyển động thô bạo nhất mà xâm phạm khoang miệng ấm áp lại ẩm ướt của đối phương. Nước mắt nóng hổi kéo dài trên gò má và nước bọt bắt đầu nhỏ giọt. Sau một vài lần nữa, Richard kéo ngửa đầu Florian ra. Dương vật gã thoáng co giật và nó bắn thẳng lên lưỡi của cậu. Tất nhiên chúng sẽ chẳng gọn gàng đến vậy, những đốm dịch đục trắng tanh nồng ấy còn dính lên cả dải băng trắng và lên gò má đỏ bừng của người kia. Tinh dịch nhỏ giọt, rơi lên áo cậu, để lại một vệt sẫm màu.

"Nuốt đi, Florian"

Florian khép môi lại và nuốt ực mọi thứ. Cậu còn liếm lấy những vệt bị rơi vãi ra ngoài như một con thú ngoan. Richard tâm tình vui vẻ lại càng thêm vui vẻ. Cảnh sắc người kia lấm lem tinh của gã luôn khiến gã đặc biệt hưng phấn.

Richard ra hiệu cho Florian leo lên giường và gã nhanh chóng vứt đi cái quần vướng víu của cậu. Florian ngồi ngoan ngoãn trên giường với một chiếc áo trắng luôn khiến gã nghĩ thật lạ khi một người luôn cố tỏ ra bản thân vô cùng mạnh mẽ lại có thể trở nên mảnh như ánh trăng tà tà đến thế. Nhưng Richard sớm đã chẳng quan tâm. Gã hôn Florian, một lần nữa, cảm nhận chút vị của bản thân còn sót lại. Richard kéo tay Florian quấn lấy cổ mình và gã khẽ đặt tay lên đầu gối cậu, tách chân Florian ra.

Dương vật của Florian vẫn ỉu xìu một cách nhàm chán nhưng dẫu sao đó cũng chẳng phải là vấn đề đối với Richard. Gã đưa ngón tay thon dài của bản thân, không kiêng nể liền cưỡng ép đẩy vào lỗ nhỏ chật hẹp. Cơ thể của Florian thoáng co giật theo sinh lý và cơ hoành siết lấy ngón tay khô khốc của gã đến có chút đau.

"Thả lỏng"

Gã ra lệnh. Florian đối với những câu lệnh đều có thể thực hiện tốt. Cậu ta một bên thở dốc, nước mắt vẫn chảy dài một đoàn chưa dứt, vừa chậm rãi thả lỏng các thớ cơ. Ngón tay của Richard đẩy thêm sâu và gã cũng chẳng màng mà nhét thêm một ngón thứ hai vào. Lần này, Florian vô thức bật ra mấy tiếng rên rỉ nặng nề. Chân mày biểu thị một sự cau lại thoáng qua trước khi cơ thể Florian thoáng run rẩy.

Richard tách mở ngón tay, nới rộng cho hậu huyệt của Florian. Cứ mỗi lần cử động ngón tay, người kia sẽ cất ra một tiếng rên trong vô thức. Đến cả khi Richard rút ngón tay đi, Florian cũng phản ứng lại mạnh mẽ. Richard đưa tay đặt dưới đùi của Florian trước khi mở chân cậu càng rộng hơn và kê dương vật của bản thân trước lỗ nhỏ đang hấp háy.

Gần như ngay lập tức, gã đẩy toàn bộ vào. Vách thịt siết chặt lại đến có chút đau, co rút theo cái nhịp phập phồng của lồng ngực người kia. Richard thở ra một hơi nặng nề nhìn gương mặt vốn không mấy biểu cảm bày ra một sự đau đớn trong vô thức. Ngón tay siết chặt lấy áo gã đến độ khớp tay trắng toát và thoáng có chút lực đẩy ra. Richard khẽ cười, âm giọng trầm đến có chút trĩu xuống. Tay gã bắt lấy tay của Florian, chậm rãi gỡ chúng ra và rồi đem chúng lại cùng, ghim chặt lấy chúng xuống đệm.

Trước cả khi trăng kịp tàn, chuyện liền đánh một hồi vãn. Và khi mặt trời lên, mọi thứ lại trở về như cũ, tựa như chuyện đêm qua chỉ là cơn ác mộng và chúng sau cùng cũng không thể làm hại ai cả... trừ kẻ mang cơn ác mộng đấy.

°
"Florian... Florian!"

Alva gọi đến tiếng thứ hai, người kia mới chợt giật mình ngẩng lên nhìn gã. Cậu cười xòa, gãi gãi đầu.

"Xin lỗi, tôi hơi... mất tập trung một chút"

Alva nhìn đối phương, không khỏi có chút nghi hoặc. Hiếm khi nào Florian bày ra một vẻ không chú ý đến vậy, chưa kể còn có chút... mệt mỏi không che dấu được.

"Cậu theo tôi về phòng đi, tôi xem cho cậu"

"Cảm ơn ngài nhưng tôi ổn mà"

Florian nhanh chóng từ chối nhưng Alva thì lại chẳng để yên như vậy. Ngài ta nhìn cậu, trông đợi, hoàn toàn đem lời từ chối của Florian để ra sau tai. Florian bị nhìn đến có chút khó xử, cuối cùng đành đồng ý theo Alva lần nữa xem xét.

Thinh phòng của Alva lần này có chút khác biệt. Sách để cao trong một góc như vừa được đọc trong mấy ngày qua và một ít thảo dược được treo trên bậu cửa sổ. Mùi thảo dược thoang thoảng theo cơn gió nhẹ phủ đầy căn phòng một thức hương dìu dịu thanh thanh. Florian không khỏi có chút thoải mái, hít lấy một hơi căng đầy buồng phổi.

Alva đề nghị Florian ngồi xuống giường. Cậu cũng thuận theo mà an tọa.

"Lần trước phép triển bị phá, ta có xem qua sách một đợt." - Alva thoáng chút chần chừ trước khi cất giọng hỏi.

"Cậu... mấy nay có gặp qua pháp sư hay phù thủy nào không?"

Florian tròn mắt lắc đầu.

"Thú thật thì mấy nay tôi chỉ loay hoay trong phòng và khu sảnh thôi, có chút cảm giác không khỏe lắm"

Cậu cười khan, cái cười có chút gượng gạo. Alva suy nghĩ.

"Ta phát hiện ra rằng phép khi trước của ta đối với cậu không có tác dụng không phải vì cậu kháng phép"

Alva đi đến và ngồi cạnh Florian. Ngài gác cái gậy quen thuộc qua một bên trước khi quay mặt qua nhìn cậu.

"Nó không có tác dụng vì cậu không bị choáng váng do men rượu. Vì vậy hôm nay ta sẽ kiểm tra một cách khác"

Florian nghe vậy cũng gật gù.

"Cứ làm bất cứ điều gì ngài có thể. Cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi thực sự phiền đến ngài quá nhiều rồi"

Alva nghe vậy, thoáng chùng mi. Ngài đưa tay xoa đầu người nọ. Tuổi của nhân thú thì đã có thể tính là lớn, nhưng suy cho cùng, Florian vẫn khiến Alva cảm giác có chút trẻ, còn quá trẻ để có thể cầm khiên và bảo vệ ngài như vậy.

"Đừng lo lắng quá, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt"

Florian nhìn Alva qua con mắt lành lặn, có chút xao động lạ kì trước cử chỉ của ngài ta và những lời nói ân cần ấy. Tuy cậu biết Alva làm điều đó vì lợi ích chung, song cũng không khỏi cảm thấy... thật vui vì được Alva săn sóc. Đuôi cậu vô thức ve vẩy và Alva tất nhiên cũng để ý. Nhưng ngài không vạch trần điều đó, ánh mắt chỉ càng tăng thêm một tầng ý phức tạp.

Alva đưa tay nâng mặt Florian lên, sau đó ngài ta xoa xoa ngón tay lên bọng mắt hơi xám lại của cậu.

"Xin phép, nếu sau khi cậu tỉnh dậy có bức xúc, xin hãy cứ ý kiến với ta nhé"

Florian tròn mắt, có chút khó hiểu trước lời nói của Alva trước khi tầm nhìn của cậu chợt trĩu xuống khiến Florian không kịp trở tay. Một tiếng "phịch" vang lên, theo đó là thân thể Florian vô lực ngả vào lòng Alva. Ngài ta để cậu nằm lên giường, sau đó lấy gậy ra bắt đầu niệm phép.

Alva đã hỏi cậu, nhưng với việc Florian phản ứng như thế, ngài có chút không nỡ nói sự thật.

Vòng phép khám định của Alva vỡ tan là minh chứng cho việc có kẻ đã ếm phép lên người Florian trước, và nó ngăn kẻ khác tìm ra nó, điều khiến cho Alva không khỏi chau mày khó chịu. Những phép như vậy, tất nhiên không thể nào là một phép đơn giản hay vô hại. Lần này, Alva sử dụng phép khám định cấp cao hơn. Ngài đưa tay khẽ nới cổ áo của Florian, lấy nước thánh bôi lên trước sau đó mới bắt đầu phá tầng phép được ếm trên người cậu.

Ưu điểm là với sự hỗ trợ của nước thánh, kể cả là ma thuật đen cũng có thể giải trừ được. Nhược điểm là... chúng sẽ đau thấu cả tim gan.

Florian bị đưa vào giấc ngủ, au cũng là để cậu không chịu quá nhiều đau đớn. Nhưng khi khai triển phép, cậu trai cáo kia vẫn vô thức cau mày, mồ hôi lạnh chảy dọc trán. Khi thực hiện xong, Alva chợt để ý, trên thắt lưng của Florian, dây gai hoa đỏ héo úa đi. Phút chốc, ngài lại càng biết thêm vài điều mà Alva thực sự không muốn biết...

Một tiếng thở dài não nề, Alva cuối cùng nhìn lên trạng thái của Florian, không khỏi có chút tức giận.

Mất một lúc sau Florian mới từ mộng mà tỉnh. Cậu chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà không có chút gì quen thuộc. Ánh mắt cậu chậm chạp đảo quanh phòng, chỉ để thấy áo ngoài và đồ dùng được xếp đặt gọn trên một chiếc bàn nhỏ còn Alva thì vừa mới quay lại. Sắc trời đã ngả về chiều, có thể thoáng nghe thấy tiếng chim quạ kêu.

"Tỉnh rồi à?"

Alva đi đến bên chỗ Florian và cậu chống tay ngồi dậy. Cơ thể dường như nhẹ nhõm hơn một chút...?

"Tôi ngủ quên sao?" - Florian hỏi, cảm thấy trí nhớ có chút mơ hồ.

"Không, ta làm phép để cho cậu nghỉ ngơi. Dường như các giấc ngủ của cậu không sâu lắm nên mới không có mấy hiệu quả."

Florian nhìn Alva kéo ghế lại, đặt khay đồ ăn trên bàn rồi sau đó ngồi xuống bên giường cậu.

"Mấy ngày nữa cậu nán lại phòng ta được không? Ta muốn giúp cậu nốt."

"Cơ thể của tôi tệ vậy à?" - Florian khẽ cười, hơi cười không ra. Đến bản thân cậu còn lấy làm ngạc nhiên.

"Ta e rằng cậu đúng"

Alva không phủ nhận. Florian chỉ đưa mắt nhìn. Tai cáo lẫn đuôi đều chẳng buồn động đậy, như thể chúng bị vắt kiệt sức lực.

"Vậy... cứ theo ý ngài đi. Tôi không rõ nữa, nếu tôi có thể khỏe lại thì đâu có việc gì to tát"

Florian gần như chưa bao giờ từ chối yêu cầu của ai. Như thể cậu ta cho bản thân cái trách nhiệm phải đồng ý với mọi yêu cầu vậy. May là những thứ quá quắc thì Florian cũng biết đường mà từ chối, bằng không cậu ta sẽ vác về rất nhiều phiền toái cho bản thân.

"Tôi mang bữa tối cho cậu, cũng đã nói với những người khác rồi. Cứ nghỉ ngơi đi, họ sẽ không làm phiền đâu"

Alva lần nữa đứng dậy, hướng người đi vào phòng tắm.

"À... nếu tôi nghỉ ở đây, ban đêm ngài nghỉ ở đâu?"

Florian thắc mắc, khi nó vừa trèo khỏi giường và an tọa trên ghế. Alva hơi ngẫm nghĩ một chút.

"Ta tự có chuẩn bị, cậu đừng lo nhiều quá."

°

Nói là có chuẩn bị, thực chất Alva cũng... không rõ mình nên nghỉ ngơi như nào. Trong phòng cũng có một cái sô-pha, miễn cưỡng xem là có thể nghỉ ngơi được. Florian sớm đã đánh giấc, hoặc đơn giản vì dưới sự thúc giục của Alva, cậu ta lúc này đã chìm vào mộng cảnh. Ngài ta căn bản cũng không muốn để Florian thấy bản thân xoay sở một cách tạm bợ, thể nào cậu ta cũng sẽ chẳng chịu ở yên.

Mà, Alva cũng chẳng nằm trên giường nhiều đến vậy. Thành thử ra cũng không phải là chuyện khó xử ngày một ngày hai. Alva trở về bàn đọc sách, định bụng khuya một chút nữa mới đi nghỉ ngơi, sáng sớm dậy sẽ đi vào rừng kiếm ít thảo dược.

Độ chừng tiếng hơn kể từ khi Florian ngủ, Alva mới xoa xoa mi tâm, đóng cuốn sổ ghi chép lại. Ngài thở ra một hơi dài có chút mỏi, sau đó quay người đi lấy chăn để qua sô-pha nghỉ. Nhưng khi Alva lần nữa quay lưng lại, ngài chợt nhận ra có gì đó không đúng. Florian tự khi nào đã... tỉnh giấc?

Không phải.

Trong con mắt mở hờ kia không có ánh sáng phản chiếu. Trong cử động xoay người không có ý định và mục tiêu. Alva quan sát cậu, Florian dường như chẳng để ý đến sự tồn tại của ngài ta. Cậu bước chân xuống giường, đi một đường hướng ra khỏi phòng. Alva vội chạy đến đứng chắn trước mặt.

"Florian?"

Ngài đưa tay đặt trên vai cậu, dừng người kia lại, khẽ lay lay gọi tên. Mà Florian lúc này chỉ khẽ ngẩng mặt lên, ánh nhìn mông lung không tiêu cự càng rõ rệt. Florian cố gắng bước đi nhưng Alva dễ dàng ngăn lại. Ngài ta đưa mắt quan sát, rốt cuộc là còn thiếu sót ở đâu?

Alva nhanh mắt nhìn thấy góc áo eo trái khẽ động. Ngài ta đưa tay tốc áo của Florian lên, chỉ để nhìn thấy một khúc dây gai nhỏ đang đâm vào da của cậu. Máu không chảy ra, trái lại, dây gai có chút tựa như máu.

Alva đưa tay nhanh chóng nắm lấy dây gai đó giật mạnh. Lúc này máu mới chậm rãi nhỏ ra. Florian tựa như rối đứt dây, trực tiếp ngã quỵ. May mắn, Alva vẫn kịp đỡ lấy cậu. Mẩu dây gai bị dứt ra nhanh chóng tan thành cát bụi khiến Alva có chút bức bối khó chịu không tên. Cứ như thể, ngài ta đang thấy một phần của kẻ đó.

Alva để Florian nằm trên sô-pha, bản thân đi qua xem xét lại giường đệm. Thêm một lần nữa triệt tiêu mọi dấu vết tương đồng như thế, và cả những thứ như vậy trên đồ dùng của Florian. Ngài chỉ có thể lắc đầu đánh tiếng thở dài. Rốt cuộc, chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?

Xong xuôi, Alva lại đưa Florian lên giường nằm nghỉ sau khi băng bó vết thương cho cậu. Thần sắc của Florian tương đối phờ phạc, lúc bấy giờ đã có chút tiến triển tốt dẫu cho ánh sáng trong phòng từ chiếc đèn dầu chỉ có thể soi được một phần.

Tại sao lại là Florian? Alva tự vấn. Nhưng ngài nhanh chóng hiểu được. Gã là một kẻ đủ nhận thức để chọn người mà gã có thể dễ dàng quấy rầy. Florian sẽ chẳng mảy may nghi ngờ và kể cả những dấu vết đó xuất hiện, Florian dường như càng xem trọng chúng. Tất nhiên, nếu Alva nhớ không nhầm, cậu ta cũng từng loại bỏ.

Ngày mai đồ đạt của Florian phải được xem qua thôi, chẳng rõ có gì trong đó cả, trong những thức vải vóc và cả trong thân thể Florian.

°

Florian chớp chớp mắt.

Cậu ngồi dậy, vươn vai, ngáp một cái đầy sảng khoái. Florian chẳng bao giờ nghi ngờ vào tay nghề của Alva cả nhưng ngài ta thực sự rất mát tay, mới chỉ hai ba ngày mà cơ thể của Florian đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Alva quay lại với một ly nước thuốc hanh mùi. Florian đã uống chúng suốt những ngày qua nhưng mãi mà chẳng quen nỗi.

"Kẹo chứ?"

Nhìn vẻ mặt chau lại khó chịu và cái đuôi cáo lúc lắc qua lại, Alva liền hiểu người kia rốt cuộc vẫn chẳng quen.

"Tôi xin..."

Florian đưa tay bóc lấy viên kẹo được đựng trong một chiếc túi nhỏ mà Alva đưa đến trước mặt cậu, sau đó thảy vào miệng, ngậm lấy.

"Cậu trông có vẻ tươi tỉnh hơn rồi nhỉ?"

"Ừm! Tôi biết rằng bản thân sẽ nhanh chóng khỏe lại dưới sự chăm sóc của ngài mà!"

Lần này Florian đã lấy lại được cái cười tươi sáng đầy vẻ hứng khởi của bản thân. Tai cáo ve vẩy hiếu động và những chiếc răng nanh nhỏ cũng được chủ nhân nó tự tin khoe ra trong một cái cười rộng. Alva thoáng nở ra một cái cười nhẹ nhìn đối phương.

"Cỡ mai có lẽ cậu sẽ đỡ hẳn thôi."

Alva ngồi xuống sô-pha ở trong phòng.

"Nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói với ta một tiếng, đừng có giấu."

Alva lại lần nữa ghi chép gì đấy vào cuốn sổ để mở. Và ngài chợt dừng tay, cất lời...

"Với cả, nếu được thì cậu nên hạn chế lại gần đội trưởng."

Florian nghe đến đây, ánh nhìn có chút thắc mắc.

"Tại sao vậy?"

Một thoáng yên lặng chợt trôi qua trước khi Alva nhắc lại.

"Chỉ là hạn chế thôi. Cậu chưa từng thấy lạ khi ở cạnh Sterling à?"

Florian khoát tay, lắc lư đầu suy nghĩ.

"Không có, tôi thấy đội trưởng tốt mà. Anh ấy cũng rất lo lắng cho tôi nữa."

Alva muốn nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, ngài lên tiếng.

"Dạo này Sterling đang bận, cậu cứ hạn chế gặp mặt đi"

Florian thật sự không rõ vì sao nhưng đến cùng vẫn gật đầu.

"Ừm, tôi biết rồi."

°

Bốn ngày Florian không ra khỏi phòng Alva và năm ngày đã trôi qua từ lần cuối Richard đưa mắt đến cửa mà ngóng. Việc cậu ta sẽ ghé đến cứ mỗi vài ba hôm sớm đã thành thông lệ và Richard chợt thấy có chút khó chịu khi những sợi dây gai đỏ ở phòng gã bị cháy xém.

Có kẻ đã làm gì đó với con cáo của gã.

À không, gã rõ đó là ai.

Suy cho cùng, kể cả không vui, Richard vẫn phải mang một nét cười đạo mạo hòa nhã. Bầu không khí không có Florian giữa các thành viên dường như nặng trĩu hơn. Kể cả khi William vẫn hào sảng và dễ gần gũi, nó vào những ngày qua cũng bày ra vẻ lo lắng đối với tình trạng của Florian. Dẫu sao họ cũng là những kẻ "cạ cứng" và William là một tên ngốc giàu tình cảm, không lí gì nó lại không thấy lo được. Nhưng Alva cũng liên tục nói về tình trạng của Florian như một cách trấn an, đó là với William, còn với những kẻ khác, đó chỉ đơn giản là thông tin không hơn không kém. Alva cũng chẳng trông đợi vào một sự lo lắng nào cả, trái lại gã khá điềm tĩnh, ánh mắt dò xét đặt trên người Richard.

Có lẽ ngài ta đã biết, dù điều này cũng chẳng nằm ngoài dự kiến của gã cho lắm. Có biết rồi cũng đâu thể nói gì gã, đến cuối cùng cũng chỉ là một sự vô ích khác thôi.

"Florian như nào rồi, cậu ấy thậm chí còn chẳng ra khỏi phòng ngài đấy ngài pháp sư."

Richard chợt cất tiếng hỏi khi họ vô tình gặp nhau trên hành lang. Bóng người của Alva cao dài, lêu khêu như một cây rừng già cỗi. Ngài ta thoáng cúi đầu, ánh mắt nghiêm nghị đến có chút khiến người ta bức bối. Đó là với kẻ khác, đương nhiên là không phải với gã.

"Cậu ấy vẫn ổn. Ngày mai sẽ lại sinh hoạt bình thường"

Alva điềm đạm trả lời, nhưng Richard có thể cảm nhận được dường như ngài ta muốn nói gì đấy nhiều hơn là chỉ câu trên. Rõ ràng là đang nhịn lại, Richard không khỏi cảm thấy có chút muốn cười.

"Vậy à? Tôi mong được gặp cậu ấy lắm đấy. Có vẻ cậu ta gây phiền hà cho ngài nhiều quá nhỉ?"

Alva chậm rãi lắc đầu.

"Florian giúp đỡ ta rất nhiều, suy cho cùng việc như này không phải là chuyện lớn."

Và chợt Alva đứng thẳng người, một tay theo lệ đặt ra sau eo. Ánh nhìn thu liễm phút chốc đanh lại, hướng đến Richard.

"Tôi hy vọng sau khi khỏe lại, Florian sẽ không phải chịu phiền hà nữa."

"Chà, ý ngài là gì?"

"Chỉ là lời nói vẩn vơ của ta thôi, cậu đừng quá để tâm."

Ngược sáng lại càng khiến gương mặt của Alva tối tăm hơn. Ánh mắt vàng thoáng lập lòa như ma trơi, đặc biệt khiến người ta gai gai sống lưng. Richard biết, Alva thực sự đã đánh hơi ra điều gì đấy. Nhưng gã chỉ khẽ cười.

"Chuyện khó đấy, ngài biết tính cậu ta mà. Florian sẽ luôn vướng vào rắc rối."

"Như là cậu sao?"

Richard lần nữa nhún vai đầy giễu cợt. "Ai biết được"

°

Mọi chuyện chóng vánh trở lại nhịp điều thường nhật sau khi Florian lần nữa trở lại và khỏe mạnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Richard đoán rằng thứ duy nhất thay đổi là ánh mắt của Alva và không gian riêng của gã với con cáo sớm bị một người khác tùy tiện chen vào. Richard chẳng tức giận mấy, ngược lại, gã đoán mình muốn tạo ra một điều gì đấy thậm chí còn phiền toái hơn những chuyện vừa qua. 

"Richard, tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay." - William nói. Nó đưa một ánh mắt lo ngại nhìn gã.

"Tại sao lại không? Suy cho cùng, chúng ta sẽ sớm bị lãng quên nếu chúng ta sống trong thời đại quá mực yên bình này."

Richard nâng ly rượu vang đỏ tựa máu mà bình thản nói. Rõ ràng là một ý bông đùa cũng chẳng hề hiện hữu.

"Vì vậy anh lựa chọn gây chiến sao? Đội trưởng, anh điên rồi!"

Florian tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Trước ánh nhìn đầy vẻ kiêu ngạo cùng xem thường của Richard, gương mặt nhăn nhúm lại vì sự mâu thuẫn ý kiến của Florian khiến gã càng yêu thích việc bản thân đang làm hơn. Ithaqua ngồi lặng thinh trong một góc tối, mặt nạ che khuất đi biểu cảm của anh ta. Vị nữ hiệp sĩ dè chừng, tay nắm chặt lấy bao đựng kiếm. Và từ nơi không xa trong căn phòng đầy nắng, Alva cũng thoáng chau mày nhìn. 

Dẫu cho đã có chút ngờ ngợ trước sự điên khùng của Richard, ngài ta cũng không nghĩ đến gã vậy mà lại muốn tái lập chiến trận, đơn giản chỉ vì cái vị trí hiệp sĩ không quá mực cần thiết. À không, đáng lẽ ra Alva nên biết, rằng Richard là một tên điên. Chẳng có việc gì là gã không làm được, chỉ cần là vì mục đích của gã.

Khói lửa thực sự bốc lên. Từng mảng kiến trúc sụp đổ vụn nát, chỉ có bật thềm thang trải dài dẫn đến tận cùng. Rượu vang đỏ chảy loang trên khăn trải bàn trắng phau, thoáng một cái chớp mắt liền biến thành ánh lửa lập lòe trải trên triền miền đổ nát. Từng người một đổ gục, cái đau đớn chậm rãi bào mòn thân xác. Alva có thể nghe thấy thật rõ, tiếng xác người nặng nề đổ gục trên bậc thang, và tiếng Florian bàng hoàng hét lên khi thân gỗ nhọn hoắc đục thủng sự sống của ngài. Một tiếng "keng" vang lên, một tiếng thét đau đớn, lại thêm một kẻ khác gục ngã. 

Máu chảy thành một dòng, hòa cùng với ánh lửa và những bụi gai hoa hồng bệ vệ kiêu sa. Đến cuối cùng, bi kịch cũng diễn ra, như một hệ quả tất yếu. Alva đoán rằng ngài ta không còn khả năng làm gì nữa, William cũng vậy, Ithaqua cũng vậy, và kể cả cậu trai cáo nhân kia cũng vậy. Giờ phút này, Alva lại chợt nhớ đến tiếng của Florian gọi tên mình. Có lẽ sau tất cả, Alva vẫn là sự ưu tiên của cậu nhất. Thật ngu ngốc quá. Đó là lí do Florian cũng phải chết theo thôi. Nhưng Alva chẳng hiểu sao cứ không cam lòng.

Thật bực quá... Florian đã từng nói sẽ cùng giúp ngài đi hái thảo dược. Alva đã từng nghĩ trong cái hòa bình khó khăn mới đặng lấy được, ngài sẽ cùng cậu ngồi trên một ngọn đồi đượm gió.

Nhưng tất cả giờ đã là chuyện không thể rồi, hy vọng cuối cùng, đành nhờ cậy nữ hiệp sĩ vậy.

Ý thức của Alva cứ vậy mà tắt dần, cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất, tắt phụt đi như một tàn lửa nhỏ nhoi...

---

Author's note: Thật sự không hiểu bản thân mình đang làm gì cả. Tôi thường không viết vào ban ngày vì không có mấy cảm hứng nhưng viết vào ban đêm và vào cái giờ này khiến tôi mơ hồ một cách kinh khủng. Có lẽ đó là cách mấy câu chuyện tự bản thân chúng viết ra tuy chúng giả vờ như thể chúng đang yêu chiều cho nhu cầu của tôi vậy. Buồn ngủ chết mất, ngủ đây.

---

#Kai 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com