R E A L L O V E Kny X Reader Request
Cuối mùa đông năm ấy, ông Urokodaki lại nhận nuôi thêm một đứa nhóc nữa.Ấn tượng đầu tiên của Y/n về cậu nhóc ấy là mái tóc đen rối bù được buộc như đuôi ngựa và đôi mắt xanh sẫm còn đọng chút hơi sương , gò má thoi thóp còn dư lại chút hồng hào.Nhìn cậu ấy trông có vẻ sợ sệt. Y/n vui vẻ tiến đến chỗ cậu bé kia, khuôn miệng bé nhỏ cong lên thành một nụ cười tươi rói.Cô ló đầu ra phía sau lưng Sankojii, chỗ cậu bé kia đang núp.Cô năng động nói."Chào, cậu tên gì vậy""Tớ...tên...Giyuu....Giyuu Tomioka...""Tớ là Y/n , Y/n Y/s( Your lastname) .Còn anh tóc hồng đứng kia là Sabito.""Hân...hạnh làm...quen..""Ưm,ôi dào~ đừng ngại ngùng nữa , đi chơi với bọn tớ đi , nha~"-Y/n nắm lấy tay Giyuu , kéo cả Sabito vào rừng trúc gần đó."A...""Ai da~Tay cậu mềm thật đó Giyuu~""A..cả..m...cảm..ơn"Y/n chỉ tập trung vào mỗi Giyuu, cậu bé mới đến mà bỏ quên luôn ai kia.Sabito cảm thấy K-H-Ô-N-G V-U-I chút nào.Nói thẳng ra là cậu đang rất khó chịu , vì sao ư ? Người thương của mình đi chơi với người khác quên mình không khó chịu sao được.Y/n đang nắm tay Giyuu, hai người một người thì miệng cứ luyên thuyên mọi thứ trên trời , người thì chỉ biết cười cho qua lệ chứ không biết nên chặn mồm người bên cạnh thế nào.Còn một người lẻ loi đi sau hai con người hường phấn đầy trời kia.Hắc tuyến nổi đầy lên mặt.Cậu chạy như bay tới , giật mạnh tay cô ra khỏi Giyuu rồi lôi xuống núi.Thả cô một cách bạo lực xuống một vùng đất ít cây cỏ.Sabito thì giữ chặt hai tay cô, ghì mạnh xuống nền đất cứng và thô ráp.Cô thì giãy giụa chống cự.Nhưng làm sao sức của một bé gái như cô có thể kháng cự lại tên nam nhân nhí kia.Nói thật chứ dù Sabito mới 13 tuổi nhưng thực sự cậu rất khỏe.Huống hồ gì Y/n còn không học kiếm pháp thì lấy đâu ra sức.Hay da~ Dù mới là hai đứa nhóc tuổi mới lớn nhưng hai người đều rất anh tuấn và xinh đẹp.Nhưng tư thế hiện giờ có hơi chút..........khó nói a~Hai cổ tay Y/n hiện giờ đã đỏ ửng lên vì bị giữ quá lâu và chặt.Sabito càng tiến gần sát vào khuôn mặt cô, hai nhóc này chỉ còn 2cm nữa là môi chạm môi rồi.Cô vẫn giãy giụa , la hét ầm ĩ."Sabito, sabito, thả em ra , nhanh lên, thả em ra!!!""Y/n....im lặng nào""Không...không...thả em ra...""Em không im lặng thì đừng trách anh"Vừa nghe cậu hăm dọa chút là cô đã im thinh thích, không dám hó hé nửa lời.Bây giờ nhìn mặt cậu rất đáng sợ."Anh mà cưỡng ép em thế này nữa thì em bỏ anh theo Giyuu-san đấy nhá"Cô lè lưỡi trêu Sabito.Cậu siết chặt tay cô hơn nữa.Sabito cắn vào xương quai xanh một cái, in cả dấu hôn vào đấy.Điều đấy có nghĩa là Sabito đã chứng minh Y/n chỉ thuộc về mình cậu,cô ngượng ngùng lấy tay che mặt."Sabito thật là...""Anh thế nào?Hửm?"Cậu phơi ra khuôn mặt khiêu khích.Y/n phồng má nói:"Em dỗi rồi, đừng hòng dỗ được em.Hứ""Thôi nào bé con, đừng dỗi anh""Dẫn em xuống phố chơi đi rồi em sẽ tha cho anh"
"Ham chơi quá đấy nhóc con.Thôi đi nào"Cậu nắm lấy tay cô rồi chạy nhanh xuống phố.Hai người đã có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau."Nè Sabito""Gì nữa đây nhóc con?"
"Hứa với em rằng sau khi anh vượt qua Buổi Tuyển Chọn Cuối Cùng , anh sẽ về với em đi""Ừm anh hứa"Hai người móc ngoéo tay, nở nụ cười hạnh phúc.Cho đến cái ngày định mệnh đó...Hôm đấy là Buổi Tuyển Chọn Cuối Cùng.Y/n đứng cạnh ông Urokodaki, tiễn Sabito và Giyuu đi trong nước mắt.Bởi vì cô biết có thể ngày hôm nay chính là cuối cùng cô gặp được cậu.Y/n nén lại nỗi lòng, vẫy tay chào tạm biệt hai người họ.Sabito có chút luyến tiếc , nhưng cậu đã quyết , dù biết việc này có thể khiến cậu một đi không trở lại, nhưng nếu bảo vệ được cô gái cậu thương , thì dù có thân thể này có nát vụn , cậu vẫn sẽ đi.______________________"Nè Sabito..."Đáp lại giọng nói ấy chỉ là sự im lặng của khu rừng âm u và lạnh lẽo.Vẫn là ngày cuối đông ấy, vẫn là dáng hình của cô bé ngày xưa.À không , giờ cô đã trở thành một thiếu nữ rồi.Cô vẫn đứng ở đấy, chờ đợi một hình bóng thân quen trở về với cô như lời hứa năm ấy.Tiếc là, người cô thương không thể đoàn tụ với cô nữa rồi.Y/n gục mặt xuống, ngồi ngay bên mộ cậu mà khóc.Giọt nước mắt tuyệt vọng và đau thương.Ngày nào cô cũng đến trước mộ cậu khóc.Niềm đau đớn bao quanh lấy thân thể nhỏ bé.Giyuu bước đến,đau xót ôm lấy cô, hai gò má hồng hào giờ đã trở nên tiều tụy.Anh chỉ biết thì thầm hai chữ "Xin lỗi.." .Cô gào lên "Tôi hận anh Sabito!! Anh đã hứa sẽ về mà.Tại sao , tại sao anh lại thất hứa chứ?"Giyuu tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ người bạn thân.Hoàn cảnh bây giờ thật thảm thương.Khi bình tĩnh lại được một chút , Y/n bảo Giyuu hãy về trước đi, cô sẽ ở lại chút nữa.Giyuu đành ngậm ngùi rời đi."Tôi xin lỗi Y/n , tớ xin lỗi Sabito.Từ sau này tớ sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy...Yên nghỉ đi nhé Sabito..."Gió đông lạnh nhạt thổi qua mái tóc đen mượt của Y/n."Sabito à , mới đây mà đã 2 năm rồi nhỉ. Anh cứ yên tâm, em dù có đợi anh đến 10 năm, 100 năm, hay 1000 năm đi chăng nữa, em vẫn sẽ chờ, cho tới khi hai chúng ta đoàn tụ với nhau""Em yêu anh....Sabito"End_______________________Đừng ai hỏi tại sao không có Makomo nhé:))Tokitou_Haruna Đơn của tỷ xong rồi nè:3Mong tỷ thích nó , dù cái kết hơi buồn.
"Ham chơi quá đấy nhóc con.Thôi đi nào"Cậu nắm lấy tay cô rồi chạy nhanh xuống phố.Hai người đã có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau."Nè Sabito""Gì nữa đây nhóc con?"
"Hứa với em rằng sau khi anh vượt qua Buổi Tuyển Chọn Cuối Cùng , anh sẽ về với em đi""Ừm anh hứa"Hai người móc ngoéo tay, nở nụ cười hạnh phúc.Cho đến cái ngày định mệnh đó...Hôm đấy là Buổi Tuyển Chọn Cuối Cùng.Y/n đứng cạnh ông Urokodaki, tiễn Sabito và Giyuu đi trong nước mắt.Bởi vì cô biết có thể ngày hôm nay chính là cuối cùng cô gặp được cậu.Y/n nén lại nỗi lòng, vẫy tay chào tạm biệt hai người họ.Sabito có chút luyến tiếc , nhưng cậu đã quyết , dù biết việc này có thể khiến cậu một đi không trở lại, nhưng nếu bảo vệ được cô gái cậu thương , thì dù có thân thể này có nát vụn , cậu vẫn sẽ đi.______________________"Nè Sabito..."Đáp lại giọng nói ấy chỉ là sự im lặng của khu rừng âm u và lạnh lẽo.Vẫn là ngày cuối đông ấy, vẫn là dáng hình của cô bé ngày xưa.À không , giờ cô đã trở thành một thiếu nữ rồi.Cô vẫn đứng ở đấy, chờ đợi một hình bóng thân quen trở về với cô như lời hứa năm ấy.Tiếc là, người cô thương không thể đoàn tụ với cô nữa rồi.Y/n gục mặt xuống, ngồi ngay bên mộ cậu mà khóc.Giọt nước mắt tuyệt vọng và đau thương.Ngày nào cô cũng đến trước mộ cậu khóc.Niềm đau đớn bao quanh lấy thân thể nhỏ bé.Giyuu bước đến,đau xót ôm lấy cô, hai gò má hồng hào giờ đã trở nên tiều tụy.Anh chỉ biết thì thầm hai chữ "Xin lỗi.." .Cô gào lên "Tôi hận anh Sabito!! Anh đã hứa sẽ về mà.Tại sao , tại sao anh lại thất hứa chứ?"Giyuu tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ người bạn thân.Hoàn cảnh bây giờ thật thảm thương.Khi bình tĩnh lại được một chút , Y/n bảo Giyuu hãy về trước đi, cô sẽ ở lại chút nữa.Giyuu đành ngậm ngùi rời đi."Tôi xin lỗi Y/n , tớ xin lỗi Sabito.Từ sau này tớ sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy...Yên nghỉ đi nhé Sabito..."Gió đông lạnh nhạt thổi qua mái tóc đen mượt của Y/n."Sabito à , mới đây mà đã 2 năm rồi nhỉ. Anh cứ yên tâm, em dù có đợi anh đến 10 năm, 100 năm, hay 1000 năm đi chăng nữa, em vẫn sẽ chờ, cho tới khi hai chúng ta đoàn tụ với nhau""Em yêu anh....Sabito"End_______________________Đừng ai hỏi tại sao không có Makomo nhé:))Tokitou_Haruna Đơn của tỷ xong rồi nè:3Mong tỷ thích nó , dù cái kết hơi buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com