Quyen1 Hanh Phuc Nay Noi Dau
"Rào..."
Tiếng hắt nước vang lên tại một căn hầm bị bỏ hoang lâu năm, một đám người, không! Là một đám lính vây quanh một người con gái đang bị trói chặt, nằm bất tỉnh dưới đất.
"Chưa tỉnh? Thêm một xô nữa!"
Kẻ ngồi trên ghế ung dung phun ra một câu.
"Khụ khụ..."
Nghe được tiếng ho truyền đến cuối cùng kẻ đang ngồi trên ghế cũng chịu liếc mắt qua nhìn một cách lười biếng.
"Đây là nơi nào? Các người là ai? Mau thả ta ra! Có ai không? Cứu với! Á... "
"Thật cứng đầu! Im lặng chút coi!"
Nữ nhân đang bị trói sợ hãi cúi đầu lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với người kia.
"Sao nào? Sợ hãi ư, hoàng phi Ai Cập tôn kính?"
Bàn tay vươn ra nắm lấy cây gậy nạm ngọc đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía Carol.
Điều khiến cho mọi người khi đối mặt với hắn đều phải sợ hãi ngoài khí thế cùng quyền lực ra, một phần cũng có thể nói là do cây gậy này. Tiếng 'cộc...cộc' nó phát ra khi nện vào nền gạch như tiếng tan vỡ của lí trí, khiến không ít kẻ tịn thần lung lay chứ đừng nói là một người yếu đuối trói gà không chặt như Carol!
Lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc khuôn mặt người đó xuất hiện trước ánh sáng le lói hắt vào từ bên ngoài, Carol không khỏi run lên:
"Là... Là ông! Ragashu!!!"
Ragashu nhếch miệng cười-nụ cười hồ ly giảo hoạt quen thuộc, đáy mắy hiện ra đầy rẫy những âm mưu và cạm bẫy.
"Tại sao lại bắt tôi? Mau thả tôi ra! Tôi không mắc nợ ông, cũng không đắc tội với ông, tại sao hết lần này đến lần khác đều làm tôi khổ sở như vậy?"
Carol gào lên, khuôn mặt bắt đầu chực trào nước mắt khiến Ragashu cau mày ngoáy lỗ tai.
"Chậc chậc, hoàng phi nói vậy thật oan cho tôi quá! Nợ ư? Tất nhiên là nợ, còn nhiều là đằng khác! Thù sao? Ai nói với cô là ta không có thù vậy?"
Ragashu càng nói càng hăng, nếu không phải thuộc hạ khuyên ngăn, có lẽ hắn đã cho Carol một gậy rồi! Carol thì khỏi nói cũng biết, nhìn thấy Ragashu định đánh mình liền rụt đầu lại hét lên một tiếng, khí thế chất vấn hắn đều bay đi hết sạch!
"Thế nào? Bây giờ mới bắt đầu sợ sao? Có giỏi thì gào to nữa lên, có giỏi thì chất vấn tiếp đi!"
Ragashu nhìn Carol càng lúc càng co mình lại lùi về sau, trong lòng không khỏi cười khinh bỉ.
"Ngươi trả lại tháp Babel cho ta... trả lại danh dự cho ta... trả lại đây... trả lại hoàng hậu cho ta!!!"
Ragashu gầm lên đầy giận dữ, công sức của hắn, đất nước của hắn, đều bị ả này làm cho suy tàn rồi... Ngay cả Asisư... cũng đi rồi!
"Ông... Nếu không phải vì ông ham mê quyền lực và những tham vọng đen tối kia thì đâu có dẫn đến kết cục này! Ông không thể giúp đất nước phát triển, cạnh tranh công bằng được sao? Tất cả đâu phải lỗi do tôi!"
"Không phải do ngươi? Ha ha... Nói thật dễ nghe! Ngươi nói cho ta nghe trên đời này chỗ nào là công bằng? Đã là người ở hoàng cung thì chẳng bao giờ có công bằng cả!"
Carol thấy càng nói càng như thêm dầu vào lửa, liền quyết định thôi không tranh cãi nữa.
"Báo!!!"
Ragashu nghe tiếng gọi liền cố gắng khắc chế cảm xúc, khẽ liếc mắt. Tên lính thấy hoàng đế ngầm cho phép nói, hắn liền báo cáo tim tức vừa nhận được:
"Bẩm, người của Atsyria đến rồi ạ!"
Ragashu nghe vậy, mỉm cười hài lòng.
"Tên Angon này trễ hẹn quá! Mau ra tiếp đón chu đáo vào!"
Ragashu chưa kịp nói dứt lời đã thấy bóng Angon ngay trước mắt, ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.
"Chào hoàng đế Babylon, ta rất xin lỗi vì tới trễ! Chuyện ổn cả chứ?"
Ragashu liếc mắt ra sau, khẽ cười:
"Cũng ổn thôi! Thứ ta muốn đâu?"
Angon theo tầm mắt Ragashu nhìn được một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy, hài lòng liếm khóe miệng. Ra hiệu bảo thuộc hạ đưa vào, Angon vừa nghe tiếng bước chân của thuộc hạ mang 'đồ' vào vừa cợt nhả đi vòng ra sau xem người, nói với Ragashu:
"Ta lần này giữ chữ tín, sẽ không lừa ngươi! Tuy rằng ta có tin tức nhưng ta nghĩ ngươi không cần đến chúng bằng thứ ta đang cho người mang vào, nên... Ta tiêu hủy rồi!"
Angon kéo Carol lên, bóp cằm cô khiến cho Carol muốn giả ngất cũng không được, đau đến trợn mắt. Carol nhìn thấy Angon liền sợ hãi, ánh mắt phẫn hận chiếu thẳng vào Ragashu, chỉ là Ragashu không thèm để ý đến cô.
"Đồ tốt cỡ nào ta cũng không cần! Ta chỉ cần tìm được mộ của Asisư mà thôi!"
Ragashu không còn nhiều sự kiên nhẫn đáp trả Angon, hắn muốn được gặp Asisư! Hắn không cần những thứ khác mà Angon mang đến! Hắn nhớ Asisư đến sắp điên rồi!!!
Hắn không muốn phải tiếp tục lừa mình dối người rằng Asisư còn sống, hắn không muốn lúc nào cũng nhớ đến nàng nhưng lại không biết nàng ở đâu! Hắn muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào Asisư bằng xương bằng thịt chứ không phải thân ảnh trong mơ!
Dù chỉ là mộ phần của Asisư... Hắn cũng có quyền được biết!
Nếu không phải do lỗi của hắn thì Asisư cũng không bị như vậy! Chỉ là... Asisư muốn trừng phạt hắn, nên mới khiến cho hắn không thể gặp mặt nàng lần cuối! Nếu không phải Angon gửi mật thư cùng những tín vật của Asisư cho hắn đổi lấy điều kiện hắn đi bắt Carol, Ragashu mới không muốn hợp tác cùng loại ngươi mưu mô, xảo quyệt này!
Angon ôm lấy Carol đứng dậy, không để ý đến sắc mặt của Ragashu đang ngày càng trầm xuống, cười ha ha:
"Ta đảm bảo, thứ ta sắp đưa cho ngươi sẽ khiến ngươi phải chấn động! A! Đến rồi sao? Được rồi, ngươi thử quay ra mà nhìn đi. Tuy ta chỉ vô tình gặp được, nhưng ta nghĩ thứ này đáng giá lắm chứ!"
Ragashu nghi hoặc quay qua, vừa nhìn, hắn liền sửng sốt.
Là Asisư! Asisư còn sống! Asisư của hắn không những không chết mà còn đang ở trước mắt hắn, nguyên vẹn như lúc ban đầu hắn gặp nàng!
Khóe mắt hắn bắt đầu cay lên, Ragashu cố gắng kìm nén cảm xúc, bước nhanh đến chỗ Asisư.
"Tránh ra!"
Ragashu sắp chạm được vào Asisư thì bị quân lính Atsyria ngăn lại, không khỏi giận dữ gầm lên.
Carol kinh sợ nhìn Asisư trước mắt, không thể như thế được! Tại sao Asisư lại còn sống? Không phải cô nghe được Menfuisư nói với cô rằng chị ấy chết rồi sao? Trong lòng có một chút kinh ngạc, một chút vui mừng, nhưng nhiều hơn cả lại là lo sợ.
Angon cảm giác được Carol đang lo lắng dè chừng Asisư, liền hất Carol ra. Nhìn Carol ngã ngồi dưới đất, Angon càng vui vẻ hơn, hừ! Hắn sao còn nổi lên hứng thú với người đã phá hủy mọi thứ của hắn chứ!
Nhìn Carol chật vật dưới chân mình, Angon khẽ cười cắt ngang giọng của Ragashu:
"Ta dùng tin tức của Asisư để trao đổi với ngươi, nhưng hiện giờ thứ ta mang đến không phải một mảnh giấy tin tức khô khan, mà đó là người bằng xương bằng thịt! Ta nghĩ chúng ta cần xem xét lại về điều kiện ban đầu kia!"
Ragashu còn tưởng Angon nuốt lời, không nghĩ rằng hắn còn muốn mình giúp hắn, chợt nhớ đến yêu cầu mình từ chối trước kia, Ragashu trầm giọng xuống.
"Sẽ không phải bản liên minh kia chứ?"
"Ha ha... Ngươi nói đúng rồi đó! Ta muốn liên minh với Babylon ngươi, nhưng sẽ không giống trước! Ta muốn thêm điều khoản!"
Nghe Angon yêu cầu có thêm điều kiện thuận lợi cho Atsyria, Ragashu không hề suy nghĩ liền phản bác:
"Chuyện đó là không thể nào!"
Angon liếc nhìn Asisư, sau đó quay qua nhướn mày hỏi Ragashu:
"Ý ngươi là ngươi không cần Asisư cũng có thể rất tốt?"
Ragashu rơi vào do dự, hắn muốn Asisư, nhưng cũng không muốn Babylon chịu thiệt thòi gì cả!
"Ông... Ông... Ragashu! Ông không thể đối xử với chị ấy như vậy! Asisư là hoàng phi của Babylon, là vợ của ông! Chẳng lẽ ông lại hi sinh chị ấy để giữ lấy tham vọng của mình sao? Ông đúng là đồ máu lạnh, sao lại có thể tuyệt tình như vậy? A... "
Carol thấy vẻ mặt đó của Ragashu liền không nhịn được, nói ra hết những bức xúc trong lòng.
Chưa kịp nói xong, Ragashu đã rút dao găm ra ném thẳng vào Carol, ánh mắt hắn đỏ ngầu lên, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Carol. Carol nhìn con dao cắm sâu vào nề đất, viên gạch ở đó vỡ tan thành từng mảnh vụn... Con dao chỉ cách Carol vài milimet, khuôn mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, một vài mảnh vỡ của viên gạch bắn ra ghim vào mặt cô chảy máu... Carol mím chặt môi không nói nữa, chỉ là đôi mắt Carol dù còn sự sợ hãi nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu đáp trả Ragashu.
Angon im lặng ra hiệu cho một tên đứng gần đấy. Ragashu không để ý đến động tĩnh phía sau mà quát Carol:
"Im đi! Ngươi biết cái gì mà nói! Ta sẽ không bao giờ đánh đổi bất cứ điều gì để gây có hại cho Babylon, cũng..."
"Cũng đồng nghĩa với việc Asisư ta sẽ mãi trở thành một người để lợi dụng, còn giá trị thì để đấy để lợi dụng, mà hết giá trị thì trở thành đồ bỏ đi. Đúng không?"
Ragashu ngẩn người sau khi nghe được giọng nói kia, Asisư đứng đằng sau hắn mở miệng tiếp lời hắn...
Asisư bị Angon đánh thuốc mê đem đi từ hôm trước, nàng cùng hắn đã có một cuộc nói chuyện quan trọng trước sự chứng kiến của các quan thần, hắn sẽ giúp nàng cắt đứt quan hệ với đám người kia, còn nàng giúp hắn gây dựng lại Atsyria.
Điều kiện nàng đưa ra hấp dẫn đến nỗi Angon cùng các quan thần Atsyria không bàn bạc lâu mà lập tức đồng ý, Asisư cũng chẳng lo đến chuyện mình lọt vào tầm mắt của Angon, vì hắn thuộc loại thích nhu mì hiền thục chứ không phải một nữ cường nhân ác độc như nàng.
Chính vì lẽ đó, trao đổi của Angon cùng với Ragashu ban đầu là muốn được hợp tác cùng giúp đỡ, chỉ vì Asisư mà biến thành một màn kịch không hơn không kém!
Asisư nằm giả vờ hôn mê từ lúc vào đến giờ, đến khi Angon ra hiệu cho nàng, nàng liền chậm rãi mở mắt giả bộ mới tỉnh dậy do thuốc hết tác dụng, đứng dậy chất vấn Ragashu.
Ragashu quay người lại, cây kiếm hắn rút ra từ cây gậy nạm ngọc rơi xuống, hắn nhìn người đang nhung nhớ bấy lâu, muốn được tiến đến gần nhưng lại dừng bước chân lại, chỉ vì lời nói tiếp theo của Asisư:
"Đừng có đến đây!"
Chỉ một câu nói của Asisư, dù rằng nó rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh cũng khiến cho Ragashu dừng bước.
"Asisư, ta..."
"Không cần nói nữa! Ta biết hết, tốt nhất là đừng nói những điều mà cả ngươi và ta đều đã biết đáp án, nó sẽ không khiến cho ta có cái nhìn khác về ngươi đâu!"
Ragashu nghẹn họng, không nói lên lời...
Asisư biết hắn không hề yêu mình, chỉ là vẻ bề ngoài của mình thôi!
Hắn tìm nàng cũng không phải do nhớ thương, mà cũng chỉ vì nàng vẫn còn giữ con dấu của Hạ Ai Cập!
Giữ lại nàng cũng chẳng phải vì yêu, mà chỉ vì nàng hiểu rõ triều đình Ai Cập, biết toàn bộ các cơ quan, các tổ chức mật thám của Ai Cập mà nàng không nói cho hắn trước kia!
Asisư của bây giờ không còn là nữ hoàng của trước kia nữa! Nàng đủ thông minh, đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo để tự đưa ra những quyết định cho bản thân!
Nàng không phải người trải qua tất cả những chuyện đó... nên sẽ không có luyến tiếc.
Nàng không phải là người làm ra những chuyện đó... nên sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Nàng càng không phải kẻ si tình trong lời của Ari kể khi đó... nên càng không có đau thương!
Càng không hối hận về những lời nói nàng sắp nói ra...
"Ragashu, kết thúc mọi chuyện đi!"
Tiếng hắt nước vang lên tại một căn hầm bị bỏ hoang lâu năm, một đám người, không! Là một đám lính vây quanh một người con gái đang bị trói chặt, nằm bất tỉnh dưới đất.
"Chưa tỉnh? Thêm một xô nữa!"
Kẻ ngồi trên ghế ung dung phun ra một câu.
"Khụ khụ..."
Nghe được tiếng ho truyền đến cuối cùng kẻ đang ngồi trên ghế cũng chịu liếc mắt qua nhìn một cách lười biếng.
"Đây là nơi nào? Các người là ai? Mau thả ta ra! Có ai không? Cứu với! Á... "
"Thật cứng đầu! Im lặng chút coi!"
Nữ nhân đang bị trói sợ hãi cúi đầu lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với người kia.
"Sao nào? Sợ hãi ư, hoàng phi Ai Cập tôn kính?"
Bàn tay vươn ra nắm lấy cây gậy nạm ngọc đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía Carol.
Điều khiến cho mọi người khi đối mặt với hắn đều phải sợ hãi ngoài khí thế cùng quyền lực ra, một phần cũng có thể nói là do cây gậy này. Tiếng 'cộc...cộc' nó phát ra khi nện vào nền gạch như tiếng tan vỡ của lí trí, khiến không ít kẻ tịn thần lung lay chứ đừng nói là một người yếu đuối trói gà không chặt như Carol!
Lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc khuôn mặt người đó xuất hiện trước ánh sáng le lói hắt vào từ bên ngoài, Carol không khỏi run lên:
"Là... Là ông! Ragashu!!!"
Ragashu nhếch miệng cười-nụ cười hồ ly giảo hoạt quen thuộc, đáy mắy hiện ra đầy rẫy những âm mưu và cạm bẫy.
"Tại sao lại bắt tôi? Mau thả tôi ra! Tôi không mắc nợ ông, cũng không đắc tội với ông, tại sao hết lần này đến lần khác đều làm tôi khổ sở như vậy?"
Carol gào lên, khuôn mặt bắt đầu chực trào nước mắt khiến Ragashu cau mày ngoáy lỗ tai.
"Chậc chậc, hoàng phi nói vậy thật oan cho tôi quá! Nợ ư? Tất nhiên là nợ, còn nhiều là đằng khác! Thù sao? Ai nói với cô là ta không có thù vậy?"
Ragashu càng nói càng hăng, nếu không phải thuộc hạ khuyên ngăn, có lẽ hắn đã cho Carol một gậy rồi! Carol thì khỏi nói cũng biết, nhìn thấy Ragashu định đánh mình liền rụt đầu lại hét lên một tiếng, khí thế chất vấn hắn đều bay đi hết sạch!
"Thế nào? Bây giờ mới bắt đầu sợ sao? Có giỏi thì gào to nữa lên, có giỏi thì chất vấn tiếp đi!"
Ragashu nhìn Carol càng lúc càng co mình lại lùi về sau, trong lòng không khỏi cười khinh bỉ.
"Ngươi trả lại tháp Babel cho ta... trả lại danh dự cho ta... trả lại đây... trả lại hoàng hậu cho ta!!!"
Ragashu gầm lên đầy giận dữ, công sức của hắn, đất nước của hắn, đều bị ả này làm cho suy tàn rồi... Ngay cả Asisư... cũng đi rồi!
"Ông... Nếu không phải vì ông ham mê quyền lực và những tham vọng đen tối kia thì đâu có dẫn đến kết cục này! Ông không thể giúp đất nước phát triển, cạnh tranh công bằng được sao? Tất cả đâu phải lỗi do tôi!"
"Không phải do ngươi? Ha ha... Nói thật dễ nghe! Ngươi nói cho ta nghe trên đời này chỗ nào là công bằng? Đã là người ở hoàng cung thì chẳng bao giờ có công bằng cả!"
Carol thấy càng nói càng như thêm dầu vào lửa, liền quyết định thôi không tranh cãi nữa.
"Báo!!!"
Ragashu nghe tiếng gọi liền cố gắng khắc chế cảm xúc, khẽ liếc mắt. Tên lính thấy hoàng đế ngầm cho phép nói, hắn liền báo cáo tim tức vừa nhận được:
"Bẩm, người của Atsyria đến rồi ạ!"
Ragashu nghe vậy, mỉm cười hài lòng.
"Tên Angon này trễ hẹn quá! Mau ra tiếp đón chu đáo vào!"
Ragashu chưa kịp nói dứt lời đã thấy bóng Angon ngay trước mắt, ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.
"Chào hoàng đế Babylon, ta rất xin lỗi vì tới trễ! Chuyện ổn cả chứ?"
Ragashu liếc mắt ra sau, khẽ cười:
"Cũng ổn thôi! Thứ ta muốn đâu?"
Angon theo tầm mắt Ragashu nhìn được một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy, hài lòng liếm khóe miệng. Ra hiệu bảo thuộc hạ đưa vào, Angon vừa nghe tiếng bước chân của thuộc hạ mang 'đồ' vào vừa cợt nhả đi vòng ra sau xem người, nói với Ragashu:
"Ta lần này giữ chữ tín, sẽ không lừa ngươi! Tuy rằng ta có tin tức nhưng ta nghĩ ngươi không cần đến chúng bằng thứ ta đang cho người mang vào, nên... Ta tiêu hủy rồi!"
Angon kéo Carol lên, bóp cằm cô khiến cho Carol muốn giả ngất cũng không được, đau đến trợn mắt. Carol nhìn thấy Angon liền sợ hãi, ánh mắt phẫn hận chiếu thẳng vào Ragashu, chỉ là Ragashu không thèm để ý đến cô.
"Đồ tốt cỡ nào ta cũng không cần! Ta chỉ cần tìm được mộ của Asisư mà thôi!"
Ragashu không còn nhiều sự kiên nhẫn đáp trả Angon, hắn muốn được gặp Asisư! Hắn không cần những thứ khác mà Angon mang đến! Hắn nhớ Asisư đến sắp điên rồi!!!
Hắn không muốn phải tiếp tục lừa mình dối người rằng Asisư còn sống, hắn không muốn lúc nào cũng nhớ đến nàng nhưng lại không biết nàng ở đâu! Hắn muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào Asisư bằng xương bằng thịt chứ không phải thân ảnh trong mơ!
Dù chỉ là mộ phần của Asisư... Hắn cũng có quyền được biết!
Nếu không phải do lỗi của hắn thì Asisư cũng không bị như vậy! Chỉ là... Asisư muốn trừng phạt hắn, nên mới khiến cho hắn không thể gặp mặt nàng lần cuối! Nếu không phải Angon gửi mật thư cùng những tín vật của Asisư cho hắn đổi lấy điều kiện hắn đi bắt Carol, Ragashu mới không muốn hợp tác cùng loại ngươi mưu mô, xảo quyệt này!
Angon ôm lấy Carol đứng dậy, không để ý đến sắc mặt của Ragashu đang ngày càng trầm xuống, cười ha ha:
"Ta đảm bảo, thứ ta sắp đưa cho ngươi sẽ khiến ngươi phải chấn động! A! Đến rồi sao? Được rồi, ngươi thử quay ra mà nhìn đi. Tuy ta chỉ vô tình gặp được, nhưng ta nghĩ thứ này đáng giá lắm chứ!"
Ragashu nghi hoặc quay qua, vừa nhìn, hắn liền sửng sốt.
Là Asisư! Asisư còn sống! Asisư của hắn không những không chết mà còn đang ở trước mắt hắn, nguyên vẹn như lúc ban đầu hắn gặp nàng!
Khóe mắt hắn bắt đầu cay lên, Ragashu cố gắng kìm nén cảm xúc, bước nhanh đến chỗ Asisư.
"Tránh ra!"
Ragashu sắp chạm được vào Asisư thì bị quân lính Atsyria ngăn lại, không khỏi giận dữ gầm lên.
Carol kinh sợ nhìn Asisư trước mắt, không thể như thế được! Tại sao Asisư lại còn sống? Không phải cô nghe được Menfuisư nói với cô rằng chị ấy chết rồi sao? Trong lòng có một chút kinh ngạc, một chút vui mừng, nhưng nhiều hơn cả lại là lo sợ.
Angon cảm giác được Carol đang lo lắng dè chừng Asisư, liền hất Carol ra. Nhìn Carol ngã ngồi dưới đất, Angon càng vui vẻ hơn, hừ! Hắn sao còn nổi lên hứng thú với người đã phá hủy mọi thứ của hắn chứ!
Nhìn Carol chật vật dưới chân mình, Angon khẽ cười cắt ngang giọng của Ragashu:
"Ta dùng tin tức của Asisư để trao đổi với ngươi, nhưng hiện giờ thứ ta mang đến không phải một mảnh giấy tin tức khô khan, mà đó là người bằng xương bằng thịt! Ta nghĩ chúng ta cần xem xét lại về điều kiện ban đầu kia!"
Ragashu còn tưởng Angon nuốt lời, không nghĩ rằng hắn còn muốn mình giúp hắn, chợt nhớ đến yêu cầu mình từ chối trước kia, Ragashu trầm giọng xuống.
"Sẽ không phải bản liên minh kia chứ?"
"Ha ha... Ngươi nói đúng rồi đó! Ta muốn liên minh với Babylon ngươi, nhưng sẽ không giống trước! Ta muốn thêm điều khoản!"
Nghe Angon yêu cầu có thêm điều kiện thuận lợi cho Atsyria, Ragashu không hề suy nghĩ liền phản bác:
"Chuyện đó là không thể nào!"
Angon liếc nhìn Asisư, sau đó quay qua nhướn mày hỏi Ragashu:
"Ý ngươi là ngươi không cần Asisư cũng có thể rất tốt?"
Ragashu rơi vào do dự, hắn muốn Asisư, nhưng cũng không muốn Babylon chịu thiệt thòi gì cả!
"Ông... Ông... Ragashu! Ông không thể đối xử với chị ấy như vậy! Asisư là hoàng phi của Babylon, là vợ của ông! Chẳng lẽ ông lại hi sinh chị ấy để giữ lấy tham vọng của mình sao? Ông đúng là đồ máu lạnh, sao lại có thể tuyệt tình như vậy? A... "
Carol thấy vẻ mặt đó của Ragashu liền không nhịn được, nói ra hết những bức xúc trong lòng.
Chưa kịp nói xong, Ragashu đã rút dao găm ra ném thẳng vào Carol, ánh mắt hắn đỏ ngầu lên, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Carol. Carol nhìn con dao cắm sâu vào nề đất, viên gạch ở đó vỡ tan thành từng mảnh vụn... Con dao chỉ cách Carol vài milimet, khuôn mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, một vài mảnh vỡ của viên gạch bắn ra ghim vào mặt cô chảy máu... Carol mím chặt môi không nói nữa, chỉ là đôi mắt Carol dù còn sự sợ hãi nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu đáp trả Ragashu.
Angon im lặng ra hiệu cho một tên đứng gần đấy. Ragashu không để ý đến động tĩnh phía sau mà quát Carol:
"Im đi! Ngươi biết cái gì mà nói! Ta sẽ không bao giờ đánh đổi bất cứ điều gì để gây có hại cho Babylon, cũng..."
"Cũng đồng nghĩa với việc Asisư ta sẽ mãi trở thành một người để lợi dụng, còn giá trị thì để đấy để lợi dụng, mà hết giá trị thì trở thành đồ bỏ đi. Đúng không?"
Ragashu ngẩn người sau khi nghe được giọng nói kia, Asisư đứng đằng sau hắn mở miệng tiếp lời hắn...
Asisư bị Angon đánh thuốc mê đem đi từ hôm trước, nàng cùng hắn đã có một cuộc nói chuyện quan trọng trước sự chứng kiến của các quan thần, hắn sẽ giúp nàng cắt đứt quan hệ với đám người kia, còn nàng giúp hắn gây dựng lại Atsyria.
Điều kiện nàng đưa ra hấp dẫn đến nỗi Angon cùng các quan thần Atsyria không bàn bạc lâu mà lập tức đồng ý, Asisư cũng chẳng lo đến chuyện mình lọt vào tầm mắt của Angon, vì hắn thuộc loại thích nhu mì hiền thục chứ không phải một nữ cường nhân ác độc như nàng.
Chính vì lẽ đó, trao đổi của Angon cùng với Ragashu ban đầu là muốn được hợp tác cùng giúp đỡ, chỉ vì Asisư mà biến thành một màn kịch không hơn không kém!
Asisư nằm giả vờ hôn mê từ lúc vào đến giờ, đến khi Angon ra hiệu cho nàng, nàng liền chậm rãi mở mắt giả bộ mới tỉnh dậy do thuốc hết tác dụng, đứng dậy chất vấn Ragashu.
Ragashu quay người lại, cây kiếm hắn rút ra từ cây gậy nạm ngọc rơi xuống, hắn nhìn người đang nhung nhớ bấy lâu, muốn được tiến đến gần nhưng lại dừng bước chân lại, chỉ vì lời nói tiếp theo của Asisư:
"Đừng có đến đây!"
Chỉ một câu nói của Asisư, dù rằng nó rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh cũng khiến cho Ragashu dừng bước.
"Asisư, ta..."
"Không cần nói nữa! Ta biết hết, tốt nhất là đừng nói những điều mà cả ngươi và ta đều đã biết đáp án, nó sẽ không khiến cho ta có cái nhìn khác về ngươi đâu!"
Ragashu nghẹn họng, không nói lên lời...
Asisư biết hắn không hề yêu mình, chỉ là vẻ bề ngoài của mình thôi!
Hắn tìm nàng cũng không phải do nhớ thương, mà cũng chỉ vì nàng vẫn còn giữ con dấu của Hạ Ai Cập!
Giữ lại nàng cũng chẳng phải vì yêu, mà chỉ vì nàng hiểu rõ triều đình Ai Cập, biết toàn bộ các cơ quan, các tổ chức mật thám của Ai Cập mà nàng không nói cho hắn trước kia!
Asisư của bây giờ không còn là nữ hoàng của trước kia nữa! Nàng đủ thông minh, đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo để tự đưa ra những quyết định cho bản thân!
Nàng không phải người trải qua tất cả những chuyện đó... nên sẽ không có luyến tiếc.
Nàng không phải là người làm ra những chuyện đó... nên sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Nàng càng không phải kẻ si tình trong lời của Ari kể khi đó... nên càng không có đau thương!
Càng không hối hận về những lời nói nàng sắp nói ra...
"Ragashu, kết thúc mọi chuyện đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com