TruyenHHH.com

Quyen1 Hanh Phuc Nay Noi Dau

"Ngươi là Kirke?"

Ông đội trưởng vừa đưa người vào, Izumin ngay lập tức hỏi xác nhận, vẻ mặt lạnh nhạt đề phòng.

"Đúng."

Giọng nói của bà ta vang lên khiến Izumin hơi sửng sốt, theo như lời Asisư kể thì bà ta lúc đó đã tầm khoảng hơn 30 tuổi rồi, trải qua hơn 15 năm thì làm sao có thể...

"Ngẩng đầu lên." Izumin ra lệnh

Kirke chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Izumin khiến Izumin càng ngạc nhiên:

"Bà là Kirke thật sao?"

"Hoàng tử đây nghĩ sao? Ta không phải Kirke sao?" 

Izumin thu hồi lại sự ngạc nhiên vừa rồi, trông dáng vẻ cùng giọng nói chỉ như một người hơn 20 tuổi thôi, nhưng theo như hắn biết thì bà ta cũng phải gần 50 rồi, sao có thể... Hắn có nên lí giải  là bà ta sử dụng phép thuật không?! Mà thôi, hẳn là cứu Asisư quan trọng hơn.

"Asisư bị lời nguyền khi xưa của bà hại ra nông nỗi này, ta muốn bà giúp ta giải lời nguyền của bà."

Kirke nhìn Asisư đang nằm trên giường rồi cúi đầu xuống câu lên một nụ cười nhẹ khó thấy rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ban đầu. Kirke cất tiếng nói:

"Việc này không thể nói trước được, hóa giải một lời nguyền? Ta chưa bao giờ thấy người nào có thể tự hóa giải lời nguyền mình đặt ra."

Izumin nghe xong ánh mắt trầm hẳn xuống:

"Chưa nhìn thấy chứ không phải không có cách giải, người khác không thể làm được thì liền cho rằng lời nguyền vĩnh viễn không thể giải sao? Ta đưa bà đến đây không phải nhờ bà mà là yêu cầu, là mệnh lệnh của hoàng tử Izumin hạ ra, ngươi không phục cũng phải tuân theo."

Kirke không tỏ thái độ, chỉ khẽ nhún vai một cái rồi đứng dậy đi đến bên Asisư hỏi:

"Nữ hoàng bị như vậy bao lâu rồi?"

"Gần nửa tháng." Izumin đáp không thừa cũng không thiếu một chữ.

"Gần nửa tháng, xem ra vẫn còn kịp, cũng may là chưa để qua 1 tháng đấy, nếu không là vô phương cứu chữa rồi. Haizzz, hoàng tử làm khó cho ta quá, vốn dĩ là ta không thể hóa giải được, tất cả những gì ngươi nghe được chỉ là lời đồn đại mà thôi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để thử một lần xem thế nào, đừng quá hi vọng.

Bây giờ ta cần không gian riêng với Asisư để bắt đầu tiến hành công việc, ngươi nên giúp ta sắp xếp bên ngoài đi., không có việc cần bẩm báo thì miễn gặp."

Izumin nhìn Kirke đã bắt đầu tiến hành việc hóa giải lời nguyền, xoay qua Asisư khẽ thở dài một hơi rồi bước chân ra ngoài.

"Anh, chị ấy thế nào?"

"..."

"Cái gì chứ, em đang hỏi anh đó, em cũng lo cho chị ấy mà, anh không nói sao em biết được."

"Mitamun, ồn quá."

Nghe Izumin nói vậ, Mitamun tỏ khuôn mặt đáng thương nhìn anh, Izumin đưa tay vuốt đầu Mitamun rồi cất tiếng:

"Anh cũng không biết..."

Mitamun trợn tròn mắt nhảy dựng lên:

"Sao lại không biết, anh..."

"Việc cần làm bây giờ là đợi, chỉ thế thôi."

Đợi cho đến khi hóa giải được lời nguyền ấy...

Đợi cho đến khi Asisư tỉnh dậy...

Đợi cho đến khi hắn được nhìn thấy nàng khỏe mạnh... nhìn hắn bằng đôi mắt ấy... cười với hắn bằng nụ cười ấy...

Nàng sẽ tỉnh lại... chắc chắn... Asisư...

Phịch.... xoảng .... rầm rầm... 

Izumin ngẩn người, tiếng động gì vậy, lẽ nào Asisư của hắn xảy ra chuyện gì rồi? Không thể...

Hắn chạy ngay vào trong phòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong đã sững người lại.

"Cút... cút cho ta... mau đi ra... cút ra ngoài..."

Đồ nghề của Kirke rơi vỡ đầy đất, còn mụ thì ngã nằm bệt dưới đất không dậy nổi. Khiến hắn vui sướng hơn cả là Asisư đã tỉnh rồi!!! Nàng ngồi dựa vào tường, ánh mắt căm thù nhìn Kirke, miệng thì thầm đuổi Kirke ra ngoài, tuy còn yếu nhưng giọng nói vẫn tỏa ra sự uy nghiêm cùng hàn khí băng lãnh khiến Izumin cũng phải rùng mình.

Nhanh chóng khôi phục lại tâm trí, Izumin lại gần ngồi xuống bên giường nhìn Asisư mỉm cười, khẽ đưa tay vuốt lấy gương mặt nàng:

"Asisư! Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, ta vui chết mất! A! Kirke, bà ra ngoài trước đi, ta sẽ nói chuyện với bà sau."

"Izumin... chàng đi ra ngoài có được không?... cả người đang nằm đằng kia... cũng ra ngoài... mời."

Asisư tránh sự đụng chạm của Izumin, nói ra một cách nặng nhọc rồi quay người vào trong không để ý bất kì ai cả. Izumin cứng đờ người lại, bàn tay đưa lên khẽ thu hồi, đôi mắt màu nâu trà khẽ cụp xuống che dấu đi thứ cảm xúc mà chính hắn cũng không biết nó là gì.

"Được được, ta cũng không quấy rầy nàng nữa, cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau. Nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi, có gì thì báo với bà Mura ở ngoài, ta sẽ đến thăm nàng sau vậy. Nhớ phải nghỉ ngơi tốt, ta ra ngoài đây."

Izumin đi đến bên Kirke cất giọng nói lãnh đạm:

"Còn không đứng dậy đi ra ngoài?"

Kirke giật mình đứng dậy bước theo sau Izumin ra bên ngoài, mắt hiện lên tia lo lắng, bà ta có cảm giác không lành, đáng lẽ trước khi đến đây bà ta phải xem trước xem có chuyện gì xảy ra không mới phải! Vừa bước ra bên ngoài, quả nhiên:

"Bà ta là ai, sao các ngươi lại cho bà ta vào đây? Có biết đây là đâu không? Các ngươi đã quên lệnh của hoàng tử rồi sao?"

Kirke ngẩng đầu lên nhìn bởi tò mò, nhìn rõ dung nhan của người kia bà ta liền đanh mặt lại, hai tay siết chặt lấy vạt áo, cúi gằm mặt xuống cố tránh né cái nhìn của người kia. Người đàn bà kia còn chưa kịp trả lời thì đã có một người khác cướp lời của bà ta:

"Mitamun, lâu lắm không gặp!"

Mitamun nghe thấy giọng nói đó ngay lập tức hào hứng chạy lại, vẻ mặt vui vẻ chào hỏi:

"Thầy Rabana, lâu lắm không gặp, thầy vẫn chẳng thay đổi gì cả!"

"A, ta thấy ta hiền hơn ngày xưa rồi. Mà vừa nãy con nói ai đó?"
( Rabana: Nghe giọng con bé có vẻ không vui lắm thì phải, ta có nên tránh đi không?

An: Ông cứ ở đó cho ta, ông đi rồi ta ứng phó sao được!

"Ngươi lo gì?"

"Izumin đang muốn cưới vợ, Mitamun thì muốn ra ngoài chơi, nhưng chúng nó đạt ý nguyện thì ta viết tiếp kiểu gì? Ông phải ở đây đánh lạc hướng chúng nó giúp ta, ta đi đây!" - Đi vội~~~

Rabana: "..." Để ta gặp lại ngươi lần nữa là không xong đâu, dám vứt cục diện rối rắm cho ta? Hừ!)

Mitamun bực tức nhìn người đàn bà kia, liến thoắng một tràng dài:

"Thầy xem, chị dâu của con đang bị bệnh, mà anh hai cũng bảo không cho ai vào cung điện rồi, thế mà binh lính vẫn cứ đưa người này vào ảnh hưởng quá trình điều trị của chị ấy thì bảo sao con không tức chứ! Con nói thầy nghe nha, anh con..."

Rabana ù ù cạc cạc nghe Mitamun bắn một tràng từ ngữ, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, vội cắt ngang đoạn diễn thuyết của Mitamun:

"Chị dâu con ấy, nữ hoàng Asisư đúng không? Nữ hoàng chữa bệnh kiểu gì thế? Sao Izumin bảo là không chữa được kêu ta về gấp?"

Mitamun tròn mắt đáp lại: "Thầy ơi là thầy, anh Izumin tìm được phù thủy chữa bệnh cho chị Asisư rồi, cái bà tên Kirke đó!"

"Kirke? Ở đâu?" Rabana nhíu mày hỏi lại.

"Ở đây."

Izumin sau một lúc lâu mới chen được vào một câu, khó chịu nhả ra hai chữ.

Rabana quay qua nhìn Kirke vỏn vẹn một giây rồi quay lại chất vấn Izumin:

"Sư mẫu ngươi đến sớm hơn ta thật, nhưng đây không phải là Kirke."

Izumin cùng Mitamun ngạc nhiên, sư mẫu? Không phải Kirke? Ý của thầy là...

Izumin quay phắt qua nhìn "Kirke", ánh mắt sắc lạnh quét qua người đang cố thu nhỏ sự hiện diện của mình lại. Quan sắt thật kĩ... vẻ mặt lấm lét, mắt liếc ngang liếc dọc không dám nhìn thẳng, mồ hôi lạnh phủ một tầng trên trán. Đây là Kirke mà Asisư kể cho hắn nghe sao, không giống! Tính cách không giống, cử chỉ không giống, tất cả mọi thứ đều không giống! Lúc trước là giả sao? Đóng kịch? Bà ta vào đây có mục đích gì? Ám sát? Không phải! Nếu thế tại sao Asisư lại tỉnh lại được! Bây giờ có tra hỏi cũng không được, cứ giam giữ vào nhà lao rồi tính sau!

"Đưa bà ta vào nhà lao, cẩn thận bà ta sử dụng phép thuật với các ngươi." Izumin ra lệnh, mặc dù không phải Kirke nhưng bà ta vẫn là người có phép thuật.

"Kirke" hoảng hốt vùng ra bỏ chạy, hai tay lục lọi tìm ra một thứ gì đó rất kì lạ, miệng nhanh chóng lẩm bẩm câu thần chú gì đó. Tuy nhiên, do vừa chạy vừa thi triển phép nên "Kirke" không để ý, đột nhiên khựng lại, cả người bất động không làm gì được nữa.

"Hừ, tuy ngươi ăn trộm được cách phá giải lời nguyền của đảo phù thủy đi đến đây thì đã sao? Mạo danh ta, lại còn dám dùng đến phép thuật cấm nữa, chán sống rồi!"

Người đàn bà đứng kia từ lâu bỗng lên tiếng, những lời bà đủ khiến mọi người bừng tỉnh, thì ra người này mới là Kirke sao?

(An: Để bớt nhàm chán, ta sẽ dừng ở đây thôi, còn mối quan hệ của Rabana, Kirke, cùng với người mạo danh kia ta sẽ cắt nhé, ai mún biết thì comment để ta viết ở ngoại truyện, còn bây giờ ta mún tập trung vô phần của Asisư. À, tất nhiên là cắt lun phần bắt giam người phù thủy giả mạo, tra hỏi bla bla...

Tiết lộ chút xíu là Rabana cùng Kirke là 1 đôi, người giả mạo kia là người do Menfuisư phái đến ạ, mời m.n đọc típ ta ko quấy rầy nữa nhá!)

          --------------------------- Phân đoạn người thật lên sàn-----------------------------

"Asisư, nhớ ta không?"

 Kirke lên tiếng hỏi với vẻ mặt quan tâm trìu mến, mặc dù đã tỉnh lại nhưng bà rất lo cho Asisư, nhỡ may có tác dụng phụ thì sao? Cách phá lời nguyền chưa ai từng sử dụng bởi tổ tiên căn dặn nó rất nguy hiểm.

"Ta không sao, vẫn nhớ mọi người mà."

Asisư cười đáp lại Kirke, tuy là vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lắm,nàng cũng không biết đó là gì nữa...

Kirke kiểm tra kĩ lưỡng một hồi, xác định không có vấn đề gì nữa mới yên tâm kết luận:

"Asisư không có vấn đề gì nữa rồi, ta trở về phòng đây, ta sẽ ở đây thêm một thời gian nữa để theo dõi tình hình, cứ thế đi!"

Nghe Kirke nói thế, Izumin thở phào nhẹ nhõm hẳn, hắn rất muốn nói mọi người trở về phòng thì bị chặn ngang họng:

"Ngươi ngủ riêng, Asisư vừa mới khỏi bệnh xong, ngươi ở lại thì ta không đảm bảo được đâu."

Kirke lườm Izumin, bà biết thế nào thằng nhãi ranh này cũng vượt rào cho xem.

Izumin không nói gì, đi ra ngoài với tâm trạng cực kì cực kì không tốt!

Tất cả mọi người đi hết, Asisư nằm trên giường mà mãi không ngủ được, trở mình xoay mặt ra ngoài thì đột nhiên thấy cửa phòng khẽ mở ra, Asisư ngồi bật dậy hỏi:

"Ai?"

"Ta là Mira, ta đến đây để nói chuyện với ngươi."

"Có chuyện gì? Ta nhớ là chưa từng gặp ngươi mà."

"Ngươi chưa từng gặp ta ở kiếp này, nhưng kiếp trước thì có!"

Asisư khó hiểu nhìn Mira:" Kiếp trước? Cái gì mà Kiếp trước với kiếp này? Ngươi nói ta không hiểu!"

Mira khinh bỉ nhìn Asisư:" Ta biết ngươi chỉ giả vờ thôi, đừng giấu ta, bởi ta cũng như ngươi mà!"

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Asisư, Mira ngạc nhiên hỏi với giọng đầy nghi ngờ: "Chẳng lẽ ngươi không nhớ?"

Mira ngồi xuống kể chuyện kiếp trước cho Asisư nghe, xong mới hỏi một câu: "Asisư, cô nhớ lại chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com