TruyenHHH.com

Quyen1 Edit Mat The Trong Sinh Nu Vuong De Thieu Quy Xuong

Edit by Thanh tỷ

Chương 236: Hối hận

Ánh mắt Vương Vĩ nhìn lướt qua mấy người phía sau, luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó. Gã tiến đến gần Đỗ Y đang phấn khích, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai: "Đỗ Y, những người này có thể tin tưởng sao, tao cứ cảm thấy kỳ quái chỗ nào ý."

Trực giác của Vương Vĩ luôn rất chuẩn, không biết tại sao nhưng gã cảm thấy nhóm người này tìm tới xin nương tựa có gì đó không đúng lắm.

Đỗ Y liếc mắt khinh thường nhìn Vương Vĩ: "Mày đang nghĩ cái gì thế hả Vương Vĩ, có chỗ nào kỳ quái đâu, tao cảm thấy rất bình thường mà. Những người này đều là dị năng giả, dị năng giả đó! Nếu như Minh ca biết tao mang đến nhiều dị năng giả như vậy, tao nhất định có thể thăng cấp."

Đỗ Y tràn đầy vui mừng nói, không thèm quan tâm lời Vương Vĩ nói.

Vương Vĩ thở dài, đè xuống ngờ vực vô căn cứ trong lòng. Chỉ hi vọng thế, dù sao gã cũng chỉ là muốn tìm một vùng đất có thể tiếp tục sinh tồn được mà thôi.

Lâm Thanh quan sát Thanh Phong trại một cách đầy hứng thú, trong mắt không che dấu được cảm xúc mới lạ. Trước tận thế, cái trại làm từ đất đá này chắc chắn anh ta sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng sau tận thế, Lâm Thanh biết trại lớn như thế này chính là một công trình lớn, cũng không biết tạo dựng lên như thế nào.

Lâm Thanh lặng lẽ đi đến bên người Vân Hoán, nhìn lão đại cho dù bị bôi bẩn vẫn khó che đậy vẻ anh tuấn, ánh mắt Lâm Thanh ai oán. Làm sao anh ta trông như lão nông dân, còn lão đại vẫn mang đậm vẻ đẹp trai vậy hả, thật không khoa học!

Không sai, nhóm người này chính là tiểu đội Vân Hoán trà trộn vào.

"Lão đại, anh nói Nhất Nhất đang ở đâu?" Lâm Thanh nói nhỏ.

Vân Hoán ôm chặt Tiểu Lam, thanh âm đạm mạc như nước, nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào, nhưng môi mỏng mím chặt đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân: "Tiểu gia hỏa, có cảm ứng được không?"

Vân Hoán hỏi Tiểu Lam trong ngực.

Tiểu Lam cảm ứng một lát, vẻ mặt suy sụp lắc đầu: "Chít chít chít chít."

Nó có thể cảm ứng được Nhất Nhất ở chỗ này, thế nhưng vị trí cụ thể lại cảm ứng không ra.

Vân Hoán nhìn tiểu gia hỏa mệt mỏi chán chường, thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó nói với Lâm Thanh: "Hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Lâm Thanh nhẹ gật đầu.

Lâm Bạch nhìn Sở Mặc Hòa mấy ngày nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, trong lòng thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: "Sở Hòa, không nên suy nghĩ quá nhiều."

Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa tràn đầy lo lắng, giọng hơi khàn khàn: "Đại Bạch, cậu nói, có phải tôi làm sai rồi không?"

Có lẽ anh ta nên chờ Nhất Nhất hoàn toàn khôi phục tốt rồi mới tới. Mặc dù Nhất Nhất nói dị năng của mình đã khôi phục, thế nhưng bọn họ ai lại không hiểu, nhanh chóng khôi phục dị năng như vậy nhất định sẽ có hại.

Chỉ là anh ta có tư tâm, hoặc là nói anh ta coi nhẹ chuyện này, thậm chí không nghe lời khuyên của đám người Vân Hoán, muốn cho Tần Nhất đi cùng.

Lâm Bạch không trả lời vấn đề này, kỳ thật trong lòng bọn họ đều cảm thấy Sở Mặc Hòa lần này có hơi quá đáng. Sở Sở cũng là người nhà của bọn họ, bọn họ đương nhiên rất nóng lòng. Thế nhưng phần nóng vội này không phải xây dựng trên cơ sở Tần Nhất phải chịu đau đớn.

Sở Sở là người thân của bọn họ, là anh em của bọn họ, thế nhưng Tần Nhất cũng vậy, cậu là em trai nhỏ bọn họ thương yêu nhất.

Lâm Bạch nhìn ra Vân Hoán cũng có phần cáu giận với Sở Mặc Hòa. Còn không phải sao, mấy ngày nay lão đại đều không để ý đến Sở Mặc Hòa.

Sở Mặc Hòa thấy Lâm Bạch không nói lời nào, ngược lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lại anh ta, anh ta liền biết lần này thật sự bản thân đã làm không đúng. Kỳ thật mấy ngày nay anh ta cũng hơi hối hận, anh ta lo lắng cho sự an toàn của chị gái, thế nhưng không thể coi nhẹ Nhất Nhất, thậm chí lợi dụng Nhất Nhất.

Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa ủ rũ, giống như chú chó con bị người vứt bỏ, vô cùng đáng thương, Nhất Nhất có phải sẽ không để ý tới anh ta nữa không?

Chương 237: Gặp Lâm Hải

Lâm Bạch không biết làm thế nào để an ủi anh ta, chỉ vỗ vỗ vai Sở Mặc Hòa, không nói gì thêm.

Đoàn người đi theo hai người Đỗ Y và Vương Vĩ tới phòng nghị sự của Thanh Phong trại. Đỗ Y hưng phấn tiến lên gõ cửa một cái, ban ngày lúc trại chủ Lâm Hải không có việc gì, bình thường đều ở trong phòng nghị sự.

Đỗ Y còn chưa kịp lên tiếng thì bên trong liền truyền ra từng đợt tiếng rên rỉ của phụ nữ và gầm nhẹ của đàn ông. Đỗ Y tự nhiên biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, lập tức có chút xấu hổ.

Gã ho khan vài tiếng, lỗ tai một mảnh đỏ bừng. CMN, ai biết sáng sớm trại chủ đã ở chỗ này ba ba ba, hiện tại nên làm thế nào đây?

Thấy Đỗ Y đứng ngốc ở cửa, Lâm Thanh híp híp mắt tiến lại gần, trưng ra khuôn mặt ngụy trang bôi đầy đất bẩn: "Người anh em, sao thế, Trại chủ các cậu không có ở đây sao?"

Lâm Thanh còn đang khó hiểu, nhưng khi nhích lại gần liền nghe thấy động tĩnh bên trong, khóe miệng anh ta giật giật, khó trách tiểu tử này cứ đứng ngốc ở cửa, hóa ra bên trong còn đang bận việc.

Con ngươi Đỗ Y đảo một vòng: "À ờ, Trại chủ bây giờ không có ở đây, tôi mang mấy người đi gặp Nhị đương gia của chúng tôi trước, cũng chính là em trai của trại chủ, Minh ca."

Đỗ Y không dám quấy rầy Lâm Hải ở loại thời điểm như thế này, gã còn nhớ rõ người trước đó quấy rầy chuyện tốt của Lâm Hải đã bị ném vào vườn Zombie.

Lâm Thanh nhẹ gật đầu, cười xòa đồng ý.

Phòng nghị sự cách Lê viên của Tần Hàn Vũ một đoạn đường, ngay lúc Lâm Thanh muốn từ trong miệng Đỗ Y moi ra ít tin tức thì một tiếng cười duyên truyền đến: "Đỗ Y, đang đi làm chuyện gì thế, còn dẫn theo nhiều người như vậy?"

Đỗ Y nhìn lại, là Lệ Lệ, Đỗ Y cười nói: "Lệ Lệ cô nương, những người này tới tìm chúng ta xin nương tựa. Trại chủ đang có việc bận, tôi định dẫn bọn họ đi tìm Minh ca trước."

Nghe nói là người xin đầu quân, Lệ Lệ vô cùng hứng thú quét nhìn đám người Vân Hoán một chút. Nhưng khi trông thấy một đám người mặt mày bẩn thỉu lem luốc, ăn mặc rách rưới, đáy mắt lập tức hiện lên từng tia ghét bỏ.

Lệ Lệ cảm thấy không thú vị, khoát khoát tay: "Cậu dẫn bọn họ đi đi, tôi đi tìm Sở Sở muội muội và Trại chủ."

Đỗ Y biết Lệ Lệ được Trại chủ sủng ái, vội vàng lấy lòng cười nói: "Vâng vâng, Lệ Lệ cô nương đi thong thả, tôi dẫn bọn họ đi trước."

Lệ Lệ hất mái tóc, lắc lắc eo nhỏ rời đi.

Mấy người Lệ Lệ đều không chú ý tới, lúc đám người Vân Hoán nghe được cái tên Sở Sở, con mắt tỏa sáng.

Sau khi Lệ Lệ rời đi, Vân Hoán đi tới bên cạnh Đỗ Y. Đỗ Y cao một mét tám, nhưng đứng chung với Vân Hoán lại thấp hơn một đoạn. Thân hình cao ngất như tùng, tự dưng làm cho Đỗ Y cảm nhận được áp lực của người bề trên, khiến gã không kìm được hơi thở dốc.

"Này, người anh em, Lệ Lệ kia là ai?" Giọng điệu cộc lốc thô lỗ khiến Đỗ Y lập tức cười.

Gã cười chính mình, đây rõ ràng chỉ là một người đàn ông nông dân thô tục cẩu thả, vừa rồi làm sao gã lại liên tưởng đến bậc Đế vương cơ chứ, lại còn cảm nhận được áp lực từ người nọ.

Trần Triệt sau khi ngụy trang cũng bu lại, vẻ mặt hiếu kì: "Đúng vậy, người anh em, Lệ Lệ kia dáng dấp thật xinh đẹp. Sau tận thế, tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn so với cô ta."

Đỗ Y đánh một quyền lên vai Trần Triệt, nghiêm túc cảnh cáo Trần Triệt: "Nếu muốn sống hoặc muốn lưu lại Thanh Phong trại này, đừng nên nói mấy lời như vậy. Lệ Lệ cô nương là phụ nữ của Trại chủ chúng ta, anh dám nhớ thương cô ta, không muốn sống nữa à."

Trần Triệt sờ sờ mũi: "Người anh em đây đã nói thế, tôi nào dám suy nghĩ lung tung nữa, tôi chỉ là khen cô ta xinh đẹp mà thôi. Nhưng dù sao vẫn cảm ơn cậu đã nhắc nhở, cậu đúng thật là người tốt, hì hì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com