TruyenHHH.com

Quyen1 Edit Mat The Trong Sinh Nu Vuong De Thieu Quy Xuong

Edit by Thanh tỷ

Chương 172: Giải quyết

Vân Hoán là người đầu tiên chú ý tới sự thay đổi của Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa băng lãnh hiện lên sự lo lắng. Anh vươn tay lau mồ hôi chảy ra trên trán Tần Nhất, xúc cảm lạnh buốt khiến anh nhịn không được nhăn mày lại.

Đột nhiên, tất cả Zombie đều chỉ công kích đám người Vân Hoán, chuẩn xác mà nói là tấn công về phía Tần Nhất.

Ánh mắt Vân Hoán lóe lên, gia tăng dị năng phóng ra, anh biết Tần Nhất đã tìm được vị trí của Zombie dị năng.

Bầy zombie bạo động, áp lực của tiểu đội Vân Hoán gia tăng, nhưng đồng thời lại làm giảm bớt gánh nặng cho tiểu đội Lôi Đình và những người khác. Cao Viễn kinh ngạc nhìn bầy Zombie điên cuồng hướng phía tiểu đội Vân Hoán xông tới, mờ mịt không rõ vì sao tất cả Zombie đột nhiên đều nhằm vào Vân Hoán tiểu đội.

Dù cho dị năng của mấy người Lâm Thanh không thấp, nhưng đối mặt với nhiều Zombie như vậy, bọn họ bắt đầu có chút tốn sức. Bọn họ đương nhiên cũng biết nguyên nhân tại sao Zombie đột nhiên bạo động, chỉ có thể đem hết toàn lực vì Tần Nhất tranh thủ thời gian.

Cao Viễn thấy tiểu đội Vân Hoán không xong, vừa mới chuẩn bị cất bước tiến lên trợ giúp, Tần Hàn Mạt gọi anh ta: "Cao đội trưởng, hiện tại là cơ hội tốt để chúng ta đột phá vòng vây. Zombie đang bị phân tán lực chú ý, chúng ta vừa vặn có thể tìm lối ra, nếu không chúng ta đều chết ở chỗ này."

Cao Viễn nhìn Tần Hàn Mạt thật sâu, Tần Hàn Mạt mặt không đổi sắc, vẫn giữ bộ mặt thản nhiên như cũ, giống như thật sự là suy nghĩ cho mọi người. Nhưng anh ta lại không biết, hận ý cùng ác ý dưới đáy mắt anh ta đều bị Cao Viễn nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

"Tôi không muốn rời đi, lúc này mọi người cùng nhau tập trung lại mới có lực lượng. Cậu cho rằng con Zombie này ngu như vậy sao? Nhìn kỹ một chút, xung quanh lối ra là chỗ có nhiều Zombie nhất, các cậu có thể đến gần sao? Vào lúc này, bất kỳ một ai rời đi, đối với chúng ta mà nói mới là tổn thất lớn nhất."

Cao Viễn lắc đầu, trong mắt lộ ra sự thất vọng đối với Tần Hàn Mạt.

"Tôi cũng không bắt buộc mọi người phải đi giúp tiểu đội Vân Hoán, mọi người muốn đi tìm lối ra cho mình cũng được, nhưng Cao Viễn tôi sẽ không rời đi."

Đặng Bảo Bình chớp chớp đôi mắt to, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối: "Tôi cũng sẽ không đi, mọi người tùy ý."

Người của tiểu đội Lôi Đình toàn bộ lựa chọn lưu lại, cuối cùng chỉ còn lại Tần Hàn Mạt, ba người Đường Quất, Cốc Tiệp và Vương Chi.

Đường Quất khẽ cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Tôi cũng không đi."

Tiểu la lỵ Cốc Tiệp vẫn là mặt than như cũ, trên khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn tinh xảo không có biểu tình gì dư thừa, nhưng cô yên lặng đi đến sau lưng Đường Quất, dùng hành động cho thấy quyết định của bản thân.

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Mạt có chút khó coi, anh ta không ngờ sẽ không có ai đồng ý với ý kiến của anh ta, đành miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, nếu tất cả mọi người đều không muốn đi, tự nhiên tôi cũng sẽ ở lại."

Sự thất vọng của Cao Viễn đối với Tần Hàn Mạt lộ rõ trên mặt, anh ta cũng không buồn nói ra tiểu tâm tư của Tần Hàn Mạt. Chỉ là bên trong ánh mắt nhìn về phía Tần Hàn Mạt đã không còn sự nhiệt tình và tán thưởng lúc đầu nữa.

Có đám người Cao Viễn gia nhập khiến người của tiểu đội Vân Hoán dễ thở hơn rất nhiều, mà Tần Nhất đang cùng Zombie dị năng đấu đá lại không mấy dễ chịu.

Từng cơn đau nhói như kim châm không ngừng đánh tới, nếu không phải có nghị lực kinh người, cô sớm đã bị Zombie công kích làm cho biến thành người bại não ngu ngốc rồi.

Nhưng cô cũng cảm giác được con Zombie này sắp không trụ được nữa, hiện tại chính là xem xem ai kiên trì được lâu hơn.

Âm thanh gào thét ầm ĩ đánh vào trong đầu Tần Nhất, quần áo sau lưng cô ướt đẫm, thế nhưng cô không thể thua, cô không thể từ bỏ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tinh thần lực cùng cô đối chọi đột nhiên yếu đi, nhanh chóng rút về góc phía tây.

Cơ hội tới rồi!

Tần Nhất tập trung tất cả tinh thần lực công kích lại tinh thần lực đối diện, bất ngờ nhưng vẫn trong dự đoán nghe được một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.

Khóe miệng như có như không câu lên, Tần Nhất biết cô đã thành công.


Chương 173: Chết

Tần Nhất gắng sức mở hai mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt đào hoa chứa đầy sự lo lắng. Cô cong khóe môi, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cô cảm thấy đau đầu không thôi.

Đôi môi tái nhợt không tiếng động giật giật, trong mắt phượng đen nhánh là ý cười. Sau đó, rốt cuộc Tần Nhất không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh.

Vân Hoán ôm chặt lấy Tần Nhất, trong ánh mắt nhìn về góc phía tây chứa đầy sát ý khát máu.

Cùng lúc đó, mọi người cảm giác được cảnh tượng xung quanh bắt đầu lung lay mơ hồ. Nháy mắt, tất cả quay về hiện trạng thật vốn có của nó.

Bọn họ cũng phát hiện hóa ra bầy Zombie đông nhung nhúc lúc trước đã biến mất, còn dư lại cũng chỉ có khoảng trên dưới năm mươi con. Tại góc hướng tây, bọn họ rốt cuộc thấy được con Zombie dị năng mặc đồng phục y tá.

Trong lòng Cao Viễn mừng rỡ, huyễn cảnh đã được giải trừ. Nhưng khi anh ta quay đầu nhìn sắc mặt Vân Hoán, cả người không nhịn được run run. Đây là một loại sợ hãi từ linh hồn, khiến anh ta hận không thể cách xa Vân Hoán.

Vân Hoán giao Tần Nhất đang hôn mê trong ngực cho Lâm Bạch, anh xoa nhẹ lên mái tóc bị mồ hôi làm ướt của Tần Nhất. Thiếu niên dù đã lâm vào hôn mê nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, đôi môi tươi đẹp giờ phút này trông vô cùng tái nhợt, như mất đi sức sống ngày xưa.

"Chăm sóc tốt cho em ấy." Vân Hoán nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay đầu nhìn thẳng về góc hướng tây, bước đi.

Lâm Bạch biết, lão Đại thật sự tức giận rồi.

Zombie dị năng ở góc hướng tây giờ phút này đang ôm đầu thống khổ kêu ô ô. Dù cho suy nghĩ đã có chút mơ hồ nhưng nó vẫn cảm nhận được có một cỗ sát ý mạnh mẽ cường đại đánh úp đến.

Nó muốn chạy trốn, bản năng nói cho nó biết nó hoàn toàn không phải đối thủ của người tới, huống chi nó vừa mới bị thứ đồ ăn đáng ghét kia đả thương, nhưng từng trận đau nhức trong đầu lại làm nó không động được.

Một đôi giày màu đen nhàn nhã dừng lại, cổ Zombie dị năng trong nháy mắt bị đôi tay thon dài trắng nõn bóp lấy thật chặt, khiến nó không thể không giãy dụa mãnh liệt, móng tay dài màu đen sắc bén vung ra, huơ về phía Vân Hoán.

"Mày không nên đả thương em ấy." Ánh mắt Vân Hoán lạnh lùng, ngưng tụ ra một ngọn lửa nhỏ, cánh tay Zombie trong nháy mắt bị đốt thành tro.

Tiếng Zombie rít gào vô cùng chói tai, nhưng ngọn lửa không hề dừng lại, ngược lại càng ngày càng cháy hừng hực. Nương theo tiếng kêu thê thảm, Zombie dị năng từng chút từng chút một bị đốt thành tro bụi.

Bên trong ánh mắt ngạo mạn của Vân Hoán lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như lang sói bị bức đến tuyệt cảnh, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại thành sự lãnh đạm ban đầu.

Đường Quất run lẩy bẩy trốn sau lưng Cao Viễn, cậu ta không nghĩ tới người đàn ông so với nam minh tinh đang hot còn đẹp trai hơn lại đáng sợ như vậy. Cậu ta thế mà tận mắt nhìn thấy con Zombie dị năng kia từng chút từng chút một bị thiêu chết.

Cao Viễn rốt cuộc cũng là người đã ra ngoài xã hội lăn lội mấy năm, sau giây lát kinh ngạc thì rất nhanh khôi phục lại bình thường, mở miệng nói với Vân Hoán: "Vân đội trưởng, Zombie trong bệnh viện tạm thời đều đã giải quyết hết, không bằng bắt tay vào bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ, anh thấy thế nào?"

Hiện tại là cơ hội tốt nhất, ai biết kế tiếp sẽ còn có biến cố gì xảy ra.

Vân Hoán không nói lời nào, anh đi đến trước mặt Lâm Bạch nhận lấy Tần Nhất. Thấy nhiệt độ cơ thể Tần Nhất hơi thấp, Vân Hoán lấy áo choàng trong ba lô ra, dịu dàng lại cẩn thận khoác thêm cho Tần Nhất.

"Các cậu đi cùng Cao Viễn hoàn thành nốt nhiệm vụ, tôi đưa Thất Thất về trạm xăng dầu trước." Vân Hoán nói với Lâm Bạch.

Nói xong thì nhẹ gật đầu với Cao Viễn, quay người rời đi.

Cao Viễn không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao Zombie dị năng là do Vân Hoán giải quyết, anh ta luôn cảm thấy ảo cảnh được giải trừ nhất định có quan hệ với Vân Hoán, nếu không Vân Hoán cũng sẽ không bảo anh ta chờ.

Nếu đã như vậy, việc còn sót lại cứ để anh ta xử lý. Cao Viễn cũng không cảm thấy bất mãn, trên thực tế, là bọn họ chiếm tiện nghi.

Cao Viễn nghĩ thế, nhưng không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com