TruyenHHH.com

Quyen Sung Ngo Tac Y Phi Quyen 3

Chương 214: Gặp lại quản sự

Tống thị nói câu này xong ánh mắt Hồ thị chợt lóe, vẻ mặt Tần Triều Vũ cũng khẽ biến.

Hôn sự của Tần Tương và Tần Sương thì Tống thị lập tức đảm bảo, thế nhưng tại sao đến lượt Tần Hoan thì bà lại nói không đến lượt bà quan tâm?

Trong sự khác biệt này đương nhiên có đầy ẩn ý.

Hồ thị liền nói, "Đến lượt hay không thì đến lúc đó tính sau, hiện tại lão phu nhân cũng đã đồng ý ta rồi đó."

Tống thị cười rộ lên, "Chuyện này nào có đáng gì."

Mọi người nói thêm mấy câu nữa thì Tống thị và Tề thị liền cáo từ, Hồ thị để mấy người Tần Triều Vũ ở lại rồi đích thân tiễn Tống thị ra cửa. Vừa đi Tống thị vừa hỏi, "Ngươi định tính toán thế nào?"

Hồ thị khẽ nói, "Ta có tính toán gì đương nhiên lão phu nhân hiểu rõ, người là trưởng bối cho nên mỗi nhà mỗi hộ của kinh thành này đều hiểu biết cặn kẽ. Ngay cả những tỷ muội của lão phu nhân cũng đều có mắt nhìn người, lão phu nhân cảm thấy tốt thì đương nhiên đó là tốt rồi."

Tống thị cười tít mắt, "Ta đã làm mối thì còn chưa có mối nào không ổn cả, Vũ Nhi nhà ngươi và Cửu cô nương thì ta không tham gia, còn Ngũ cô nương và Lục cô nương này ta sẽ tốn chút tâm tư cho ngươi, chỉ là..."

Thấy Tống thị muốn nói lại thôi, Hồ thị khẽ thở dài, "Ta biết lão phu nhân muốn nói gì, Ngũ nha đầu và Lục nha đầu mặc dù cũng là cô nương của Tần phủ thế nhưng phụ thân các nàng trước đây đã phạm tội. Cho dù sự tình đã bị đè ép xuống nhưng cũng không ít người trong kinh thành biết đến, người không biết thì đi nghe ngóng một chút cũng sẽ biết thôi. Bởi vậy, hôn sự của hai đứa nó thật sự là rất khó."

Tống thị nghe thấy thế liền thở dài, "Hai cô nương tốt như vậy liền vì thế mà bị chẫm trễ, cũng may mà hiện tại dựa và Hầu phủ nên còn có thêm chút thể diện. Theo ta nghĩ, mối hôn sự tốt nhất của 2 đứa nó, thứ nhất chính là tìm người có nhân phẩm tốt, dòng dõi trung lưu hoặc thấp hơn, trong nhà khá giả, nhân khẩu đơn giản một chút."

Hồ thị lập tức gật đầu, mặc dù bà ở chung với Tần Tương và Tần Sương không bao lâu thế nhưng về chuyện này lại thật sự muốn cân nhắc cho hai người, "Đúng là như vậy, chỉ cần trong nhà có chức quan là được rồi, cũng không cầu đại gia đại tộc gì đó. Nhà càng đông người thì đến lúc bọn nó gả đến cũng sẽ không tránh khỏi bị bọn họ nói linh tinh, cho dù chuyện xấu kia có không đưa ra ngoài sáng nhưng chung quy lại vẫn không tránh được. Phải chọn người thành thật đáng tin cậy và trầm ổn một chút, hiện tại vị trí thấp cũng không sao cả, sau này Hầu phủ hỗ trợ ít nhiều thì luôn luôn có thể tốt lên. Còn về mấy chuyện tiền bạc ngân lượng chỉ là phụ thôi, chỉ cần người tốt, cha mẹ chồng dễ sống chung thì lúc đó Hầu phủ hỗ trợ nhiều hơn là được rồi."

Chính bởi vì muốn bàn bạc đại sự cho nên nhóm 3 người bước đi rất chậm, Tề thị nghe lời Hồ thị nói liền thở dài, "Tỷ tỷ ngươi thật sự nhọc lòng, có thể suy xét cho 2 nha đầu như vậy thật đúng là không còn gì tốt hơn rồi."

Hồ thị thở dài, "Còn cách nào khác đâu, nếu như Tam đệ không xảy ra chuyện thì hai đứa nó có muốn gả cao một chút cũng không phải là không được. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cao môn đại hộ nào có thể dung thứ được bọn nó nữa chứ? Cho dù có thể thật sự dung thứ thì chắc chắn người đó cũng chẳng tốt lành gì, ngày rộng tháng dài, dựa vào chuyện của Tam đệ bọn nó cũng sẽ bị người ta đâm chọc cả một đời."

Tống thị gật đầu, "Đúng là như vậy, ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Có ngươi lo liệu, việc hôn nhân của 2 nha đầu kia chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi."

Hồ thị lại khiêm tốn nói vài câu, sau đó khẽ nói ngày sinh tháng đẻ của Tần Tương và Tần Sương cho Tống thị biết. Tống thị nghe xong lại hỏi mấy loại yêu thích và kiêng kỵ sau đó mới dẫn Tề thị rời khỏi Hầu phủ.

Hồ thị nhìn 2 người rời đi rồi khẽ thở dài.

Vụ án của Tần An ở Cẩm Châu chính là đại án, truyền đến kinh thành cũng gây ra không ít gợn sóng, năm ngoái Hầu phủ phải kinh hồn bạt vía mãi mới bình ổn lại. Trong lòng Hồ thị oán hận Tần An mặt người dạ thú nên cũng có thêm chút thương tiếc với Tần Tương và Tần Sương, bởi vậy bà mới nhờ vả Tống thị hỗ trợ về chuyện hôn sự của hai người. Tống thị cũng xuất thân danh môn, hiểu biết rõ nhất về quyền quý trong kinh thành, mà được bà ấy ra mặt thì địa vị của Tần Tương và Tần Sương cũng nâng lên không ít. Ngay từ lúc bắt đầu, ánh mắt của Hồ thị đã không định rơi lên trên cao môn đại hộ rồi, trước đây Tần An vốn chỉ là một tên nhàn rỗi vô tích sự, sau này phạm phải nghiệt án như vậy thì Tần Tương và Tần Sương có chỗ nào được người ta xem trọng chứ? Hiện tại mặc dù dựa vào mặt mũi của Hầu phủ, thế nhưng người ngoài nể mặt chỉ là nhất thời, đợi đến khi thật sự gả đi, Tần Tương và Tần Sương phải thật sự sống cuộc đời của chính mình, đến lúc đó Hầu phủ cũng không quản được nhiều nữa rồi.

Bởi vậy nhân phẩm chính là điều mà Hồ thị coi trọng hàng đầu, tìm một nhà thanh danh trong sạch, gốc gác đơn giản thôi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì dựa vào sự giúp đỡ của Hầu phủ, tương lai địa vị chắc hẳn sẽ không thấp.

Ý Hồ thị đã quyết, cũng tín nhiệm Tống thị, đợi đến khi quay lại tiền viện thì toàn thân bà đã rất thoải mái rồi.

Trong phòng, Tần Tương và Tần Sương đều đang đợi Hồ thị, thấy bà quay lại thì lập tức đứng dậy. Hồ thị biết 2 người các nàng đều nhìn ra, lại cộng thêm trong phòng không có người ngoài nên bà liền trấn an, "Các con yên tâm, Tống lão phu nhân là bậc trưởng bối có thân phận cao, thanh danh cũng cực tốt trong kinh thành, có bà ấy ra mặt thì nhất định sẽ khiến các con hài lòng."

Tần Tương và Tần Sương đều ngượng ngùng, Tần Tương nhún người hành lễ, "Đa tạ Đại bá mẫu, khiến cho người lo lắng rồi."

Hồ thị cười nói, "Đây đều là nên làm, mặc dù Đại bá mẫu tiếp xúc với các con thời gian không dài thế nhưng thật sự thích sự khôn khéo ngoan ngoãn của các con. Nghĩ đến chuyện gả các con ra ngoài, Đại bá mẫu thật sự không nỡ chút nào."

Hai người Tần Tương đương nhiên lại càng ngượng ngùng hơn, còn bên này Tần Triều Vũ đi đến bên cạnh Tần Hoan, "Cửu muội muội có nghĩ đến hôn sự của chính mình không?"

Tần Hoan khẽ cười, "Ba vị tỷ tỷ còn ở phía trước, hiện tại ta vẫn còn chưa đến lúc phải nghĩ đến."

Tần Triều Vũ khẽ hất hàm, "Tướng mạo Cửu muội muội như vậy, ngay cả Tống lão phu nhân cũng nói hôn sự muội không phải người bình thường có thể làm chủ, chắc hắn người được gả sau này đương nhiên là không phú thì quý."

Tần Hoan thản nhiên, "Vậy thì mượn lời chúc của tỷ tỷ."

Tần Triều Vũ tức nghẹn lồng ngực, cảm thấy mỗi một câu tràn đầy thâm ý của nàng nói ra y hệt như đấm vào bị bông. Mà nàng cảm thấy được, sau khi Tần Hoan xuất hiện thì nàng càng ngày càng bất an rồi.

Ở tiền viện nói chuyện một hồi, mấy người Tần Hoan liền cáo biệt Hồ thị rồi ai về viện nấy, đương nhiên Tần Sương cũng đi theo Tần Hoan.

"Hôm nay vị Tống lão phu nhân kia, là Đại bá mẫu nhờ vả đến để mai mối à?"

Tần Diễm kéo tay Tần Hoan, đè thấp giọng nói xuống. Tần Hoan gật đầu, "Hẳn là vậy!"

Tần Sương chớp chớp mắt, lập tức trở nên trầm mặc hiếm thấy.

Tần Hoan liếc nhìn Tần Sương, "Làm sao thế? Sốt ruột hay là sợ hãi?"

Tần Sương lắc đầu, "Không phải sốt ruột, cũng không phải sợ hãi, có chút không biết phải làm sao." Nói xong vẻ mặt Tần Sương lại tràn ngập ý cười, "Có điều ta cũng chẳng có kỳ vọng gì cả, ta vốn là thứ xuất của Tam phòng, hiện tại vụ án của phụ thân còn gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho nên đương nhiên chọn không nổi người trong sạch gì đâu, chỉ cần người đó tốt là được, còn các cái khác ta chẳng dám nghĩ nhiều."

Tần Hoan nghe thế liền vỗ vỗ tay nàng an ủi, "Có đôi khi mong ước cao xa thì rất dễ thất vọng, nhưng nếu như trong lòng luôn bình tĩnh thì lại đạt được niềm vui bất chợt. Hiện tại đừng nghĩ nhiều, chờ tin tức của Tống lão phu nhân thôi."

Tần Sương thở hắt ra, "Cũng chỉ biết chờ đợi vậy thôi."

Còn bên này, Tần Tương quay về viện của mình cũng tràn đầy mong chờ, Vãn Hà tiến lên nói, "Tiểu thư, Đại phu nhân đúng là đang lo liệu hôn sự cho tiểu thư à?"

Tần Tương gật đầu rồi cười lạnh, "Phải, nhờ lão phu nhân Vũ An Hầu hỗ trợ."

Vẻ mặt Vãn Hà vui vẻ, "Vũ An Hầu? Mặc dù nô tỳ không biết địa vị Vũ An Hầu này thế nào, nhưng nếu như cũng là phủ đệ hầu tước thì hỗ trợ chúng ta nhất định sẽ không tệ."

Tần Tương ngẩng đầu, "Đương nhiên rồi, nhà tầm thường sao có thể lọt vào mắt ta được?"

Vãn Hà nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tần Tương thì lập tức nghẹn lời, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nuốt hết những lời mình định nói xuống.

...

Lúc quay về đến Tùng Phong viện thì đã không còn sớm nữa, Tần Hoan ngồi một lát rồi đột nhiên nhớ đến cái hộp mà Tần Thuật đưa cho nàng.

Tần Hoan bảo Phục Linh lấy hộp ra, nàng nhìn lại một lượt khế ước mua bán nhà và đất đai, đột nhiên nàng căn dặn Phục Linh, "Em đến thư phòng xem thử Tam ca ở đâu, nếu tìm được Tam ca thì nói với huynh ấy một tiếng, ta muốn ngày mai gặp mấy quản sự mà lúc phụ thân còn sống này."

Phục Linh gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài, Tần Hoan liền cầm khế ước của căn nhà chỗ phường An Lạc kia rồi đờ người ra.

Nàng quay lại kinh thành được nửa tháng rồi, vụ án trong thành cũng đã phá, hiện tại nàng một mình xuất phủ thì có lẽ sẽ không có ai phản đối. Nếu đã như vậy, nàng có thể đến phủ trạch của Thẩm thị xem thử rồi.

Phục Linh đi nhanh cũng trở về nhanh, vừa vào cửa liền nói, "Thế tử nói lập tức cho người đi an bài, đợi xế chiều ngày mai tiểu thư từ cung trở về là có thể gặp rồi."

Tần Hoan nghe lời này thì yên tâm, "Vậy thì tốt rồi."

Nói xong Tần Hoan từ từ đóng hộp lại rồi vỗ nhẹ lên nắp hộp mấy cái. Nàng nhìn hoàng hôn đang buông xuống bên ngoài cửa sổ, lần này nàng quay lại kinh thành cũng coi như suôn sẻ, Hầu phủ không có ai nhận ra sơ hở, cộng thêm việc nàng xem bệnh cho Thái hậu nương nương, hiện tại nàng đã tự mình giành được quyền tự ra quyết định rồi.

Một khi đã như vậy thì nàng chắc chắn không thể tiếp tục ở lại Hầu phủ để làm Cửu tiểu thư rồi.

Trong lòng nàng đã quyết, Tần Hoan chỉ căn dặn Phục Linh và Bạch Anh chiều mai muốn ra ngoài chứ không nói thêm gì nữa. Đêm nay ngoại trừ nghĩ một chút đến vụ án của Mạnh phủ thì trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh ngôi nhà cũ của Thẩm thị.

Sáng sớm hôm sau Tần Diễm liền sai Trình Hộ đến Tùng Phong viện báo tin cho nàng biết, quản sự trong thông trang và cửa hàng đều đã nhận được thư, chiều nay có thể đến gặp mặt rồi. Tần Hoan nghe thấy lời này thì trong lòng liền yên tâm, nàng bắt đầu chuẩn bị để vào cung.

Qua nửa giờ Tỵ, Tần Hoan dẫn theo Phục Linh đi ra cửa phủ, bên ngoài cửa vẫn là Tần Nghiệp đứng chờ sẵn bên cạnh xe ngựa.

Tần Hoan thấy Tần Nghiệp như vậy thì trong lòng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng và tự trách, Tần Nghiệp lại coi như nhìn ra được nàng muốn nói gì liền lên tiếng trước chặn lại, "May mắn còn được đi hộ tống Cửu muội muội vào cung, nếu không ta nằm trong phủ đến phát mốc người lên rồi."

Nói xong hắn vươn vươn vai, vóc người vốn đã mạnh mẽ cao ráo càng trở lên cao hơn nữa.

Tần Hoan cười bất đắc dĩ, "Tứ ca không có việc gì thì tốt, nếu như có việc thì Tứ ca cứ tự mình đi giải quyết đi."

Tần Nghiệp khẽ cười, "Ta biết, muội yên tâm."

Tần Hoan cũng không nói nhiều nữa, nàng lên xe ngựa chạy thẳng đến cửa cung, cứ theo như mấy hôm trước mà đi thẳng đến Thọ Khang cung.

Đây là lần thứ ba Tần Hoan vào cung xem bệnh cho Thái hậu, xem xét kỹ lưỡng tỉ mỉ xong nàng liền khẽ thở dài nhẹ nhõm, "Cửa ải này của Thái hậu nương nương qua được rồi, hôm nay bắt đầu dùng phương thuốc mới, cứ tiếp tục điều trị như vậy chắc chắn sẽ có thể khỏe lên."

Trần ma ma nghe thấy thế liền thở phào mấy cái, bà nhận lấy phương thuốc mới của Tần Hoan sau đó phái người đến bẩm báo với Hoàng thượng. Còn lúc này, Tần Hoan vẫn ở bên cạnh trò chuyện với Thái hậu.

Tinh thần Thái hậu càng lúc càng tốt, cứ thế kéo tay Tần Hoan hỏi đủ mọi chuyện trên đời. Bà biết được phụ mẫu Tần Hoan đều đã mất thì trong lòng liền thấy thương tiếc, chỉ muốn giữ Tần Hoan lại trong cung dùng bữa cơm trưa. Chiều nay Tần Hoan còn phải đến phường Thường Lạc nên đành phải áy náy từ chối, "Thái hậu ban ân, Tần Hoan vốn không nên chối từ, nhưng buổi chiều Tần Hoan vẫn còn phải về phủ để xử lý sản nghiệp cũ của phụ thân vì vậy mới không dám ở lâu trong cung."

Thái hậu nghe thấy thế, có vẻ như cũng hiểu được nỗi khổ của Tần Hoan chỉ đơn độc một mình ăn nhờ ở đậu cho nên cũng không bắt ép nữa. Bà sai người đi lấy một đôi vòng tay phỉ thúy đến đưa cho Tần Hoan, "Con cứu tính mạng của ta nên cho dù có tặng con cái gì cũng đều là xem nhẹ. Đôi vòng tay này chính là tiên đế tặng cho ta, cũng là thứ mà lúc còn trẻ ta yêu thích nhất, hiện tại ta tặng cho con, vừa khéo màu sắc này cũng cực kỳ hợp với con."

Tần Hoan lập tức tràn đầy sợ hãi, "Là tiên đế tặng cho Thái hậu nương nương, sao Tần Hoan dám?"

Thái hậu nở nụ cười hiền lành, "Có gì mà không dám chứ, hiện tại cổ tay ta chẳng còn sức nữa nên đeo cái gì vào cũng thấy nặng nề. Vòng tay này đã nhiều năm ta không đeo rồi, hiện tại cho con thì mới chính là cực kỳ tốt."

Nói xong bà trực tiếp lồng vòng vào cổ tay Tần Hoan.

Tần Hoan nhìn nhìn, trong đầu chợt nhớ đến câu thơ 'Thúy trúc pháp thân bích ba đàm, trích lộ linh lung thấu thải quang.' Nàng lập tức biết được ngọc phỉ thúy này chính là thượng phẩm nên liên tục tạ ơn. Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, nàng đợi cho cung tỳ mang thuốc mới quay về, nàng kiểm tra lại rồi mới cáo lui rời khỏi Thọ Khang cung. Nàng đến đúng giờ, quay về cũng lưu loát, không hề tham lam muốn thân cận Thái hậu, cũng không có thái độ muốn dựa hơi nào.

Đợi cho Trần ma ma tiễn Tần Hoan đi rồi Thái hậu mới nói, "Nha đầu này, đúng thật là bất phàm..."

Trần ma ma cũng cười nói, "Đương nhiên rồi, nô tỳ đi theo người cả đời, gặp được biết bao nhiêu nữ nhân gia xuất thân hậu duệ quý tộc, ngay cả công chúa ở các nước láng giềng cũng gặp rất nhiều, nhưng lại có rất ít người có thể so sánh được với Cửu cô nương."

Thái hậu tựa vào gối đặt sau lưng, không biết bà nghĩ đến cố nhân nào mà đột nhiên ánh mắt trở nên xa xăm.

...

Ra khỏi Thọ Khang cung, Tần Hoan không chậm trễ nữa mà đi thẳng về Hầu phủ.

Hôm nay quản sự của phụ thân Cửu tiểu thư vào phủ, nàng muốn hỏi đến những sản nghiệp này, cũng muốn thăm dò tình hình sau này xuất phủ thế nào. Mà nếu không gặp quản sự, nàng cứ thế dọn đến tòa nhà phía Tây kia thì chính là không hợp tình cũng không hợp lý rồi.

Nghĩ đến đây, xe ngựa đi thẳng về Hầu phủ, vừa đến cửa đã thấy bên ngoài cửa có 2 chiếc xe ngựa. Tần Hoan thấy xe ngựa cũng không để ý lắm, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến hầu phủ bẩm báo công việc hoặc khách khứa đến thăm.

Nàng nói câu cảm ơn với Tần Nghiệp, đang định đi đến tiền viện thì Tần Nghiệp lại nói, "Lát nữa Cửu muội muội muốn xuất phủ à?"

Tần Hoan dừng khựng lại, "Sao Tứ ca lại biết?"

Tần Nghiệp vung vung roi ngựa trong tay, "Phụ thân căn dặn, bất kể Cửu muội muội đi đâu thì đều phải có ta đi cùng. Cho nên nếu lát nữa Cửu muội muội muốn xuất phủ thì ta cũng đi theo mới được."

Tần Hoan khẽ mím môi, có chút bất đắc dĩ, "Lát nữa muội sẽ đi xem sản nghiệp mà lúc còn sống phụ thân để lại. Những chỗ đó cũng đều là phố xá sầm uất, Tứ ca ngày ngày phải đưa muội vào cung đã cực kỳ mệt nhọc rồi, cũng không nhất định phải đi cùng muội nữa đâu."

Ánh mắt Tần Nghiệp sáng lên nhìn Tần Hoan, "Chẳng lẽ đưa ta đi theo thì muội không tiện à?"

Tần Hoan âm thầm giật mình, lập tức kìm chế lại biểu cảm. Quanh thân Tần Nghiệp đều phát ra khí thế của quân nhân, đôi mắt hắn cũng cực kỳ sắc bén, nàng không phải người để lộ cảm xúc ra bên ngoài thế nhưng hắn vẫn nhìn ra được.

Tần Hoan cười khổ, "Muội còn muốn đi mua chút đồ của nữ nhi nữa."

Tần Nghiệp cười rộ lên, hắn đảo đảo mắt rồi nói, "Muội yên tâm, bất luận muội mua cái gì, ta chỉ đi theo bên ngoài mà thôi."

Thấy Tần Nghiệp như hạ quyết tâm muốn chấp hành mệnh lệnh của Tần Thuật đến cùng thì Tần Hoan cũng không vùng vẫy nữa, "Vậy... vậy cũng được, làm phiền Tứ ca rồi... Đợi lát nữa lúc muội ra ngoài sẽ báo cho Tứ ca biết."

Tần Nghiệp gật đầu, hắn vừa ngắm nghía cái roi ngựa vừa xoay người ào ào bước đi.

Tần Hoan nhìn bóng lưng hắn một hồi, cảm thấy hơi nghi ngờ mà bước về phía tiền viện. Tần Nghiệp mãi đến tận đêm Giao thừa mới về nhà, hiện giờ chẳng qua mới là ngày thứ 3 bọn họ gặp mặt vậy mà chuyện hộ tống vô tích sự này lại do hắn chủ động nói ra. Đây là vì sao?

Tần Hoan thật sự không cảm thấy được Tần Nghiệp có ác ý gì, nhưng đây cũng chưa chắc đã là ý tốt, khiến cho nàng thấy hơi kỳ lạ.

Tần Hoan vừa đi vừa nghĩ liền đến cửa tiền viện, Hồ thị và Tần Diễm đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Thấy Tần Hoan trở về, Hồ thị bước lên đón, "Hoan Nhi về rồi, hôm nay sao rồi?"

"Tình trạnh nguy hiểm của Thái hậu đều đã qua hết rồi, hiện giờ không còn gì đáng ngại nữa."

Hồ thị cười rộ lên, "Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Các quản sự cũng đã đến đây, con lại cẩn thận làm quen một hồi đi."

Nói xong bà liền dẫn Tần Hoan vào sảnh chính, trong đó đã có 4 người đứng chờ sẵn.

Tần Hoan đảo mắt nhìn, đứng đầu là một người tuổi tác đã cao có mái tóc hoa râm, ba người khác đều là trung niên nam tử khoảng chừng 30 tuổi. Tần Hoan đi theo bên cạnh Hồ thị, Tần Diễm đi phía sau, cả ba người cùng nhau bước vào phòng.

Thấy mọi người đi vào, lão nhân đứng đầu lập tức vén áo choàng lên quỳ xuống với Tần Hoan.

"Tiểu thư... cuối cùng lão nô đã gặp lại tiểu thư rồi, tiểu thư đã trưởng thành..." Hai mắt ông lão đỏ lên, nhìn Tần Hoan từ trên xuống dưới rồi đột nhiên nói, "Tiểu thư, còn nhận ra lão nô không?"

Ông lão cực kỳ xúc động, nói xong ngay cả Tần Diễm và Hồ thị cũng đều nhìn Tần Hoan. Tần Hoan lại nhìn khuôn mặt xa lạ của ông lão, khóe môi hơi run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com