TruyenHHH.com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 122

Mitngotmaiyeunang

Cuối tuần bọn họ sẽ đi đăng ký, hiện tại cũng đã công bố ra ngoài tin tức hai người kết hôn.

Hiện tại sự thật Oh Se Young đã là con dâu của No gia không thể nghi ngờ.

Lão Oh không chịu nổi áp lực của Park Jimin, nên đã hạ quyết tâm bắt Oh Se Young lấy chồng cho bằng được.

Se Young gắt lên: "Tôi không xuống. "

Chỉ cần nhìn thấy No Min Woo là đã cảm thấy phiền muội rồi.

Người giúp việc còn muốn nói điều gì đó thì Min Woo đã lên tới, "Vợ ơi."

Oh Se Young nhìn hắn một cái, không thể tin được, thứ người như vậy, lại sắp trở thành chồng của cô ta?

Loại đàn ông này còn kém quá xa tiêu chuẩn trong mắt của cô ta.

Min Woo nhiệt tình đi tới, nói với người giúp việc: " Cô đi xuống trước đi."

Người giúp việc gật đầu nhanh chóng rời đi, đem không gian để lại cho hai người.

Min Woo ôn nhu nhìn Oh Se Young, " Em thật đẹp."

Nghe lời tán dương của No Min Woo, Oh Se Young chỉ cảm thấy ghê tởm nổi da gà.

Hết lần này tới lần khác Oh Se Young ở trước mặt người khác, cho tới bây giờ đều là ôn nhu dịu dàng.

Cô ta cũng không dám nói chuyện lớn tiến với No Min Woo chẳng qua chỉ trốn tránh mà nói: " Em mệt lắm."

Min Woo trực tiếp đưa tay tới, nắm tay Oh Se Young, "Chúng ta đã đính hôn rồi, hôm nay em cùng anh về nhà đi, có được không?"

Se Young rút tay ra dứt khoát cự tuyệt, " Em không muốn đi."

Cô ta cảm thấy, nơi từng bị No Min Woo chạm vào cực kỳ kinh tởm.

Còn bắt mình về nhà hắn?

Cô ta thà chết còn hơn.

Min Woo có chút thất vọng, "Tại sao? Chúng ta cũng sắp đăng ký rồi, đằng nào em cũng phải về nhà cùng anh, em sang trước để làm quen cũng tốt mà."

" Em nói em không đi." Se Young phiền não mà hét lên

Cô ta vốn là bị Min Yoongi làm cho có chút khó chịu, lại nhìn thấy thằng ngu trước mắt này lại càng cảm thấy tức giận.

No Min Woo sửng sốt, không thể tin được cô ta lại lạnh nhạt với mình như vậy..

Oh Se Young cứng đờ, cũng ý thức được sự thất thố của mình.

Cô ta nhìn No Min Woo, giảng hòa nói: "Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, anh đi về trước có được không?"

Min Woo nhìn Oh Se Young, nhớ tới hôm nay là lễ đính hôn, có khả năng vì mệt mỏi nên mới cáu gắt với mình, hắn cười một tiếng, "Vậy cũng tốt! Vậy sáng sớm ngày mai anh lại tới thăm em, em muốn ăn cái gì, anh mang tới cho em?"

"Trong nhà em có người giúp việc, không cần đâu." Se Young cự tuyệt nói

Nhìn ra được No Min Woo đối xử với cô ta rất chân thành và ân cần.

Nhưng mà có như thế thì sao, loại đàn ông này, cô ta quả thực không chịu nổi.

Từ trong xương tủy cô ta đã chán ghét loại đàn ông bình thường như này.

Chẳng qua bây giờ bị Park Jimin dồn đến đường cùng, lấy ghế chủ tịch của cha mình ra uy hiếp, còn chờ Min Yoongi ra tay giúp đỡ, cô ta không thể không nhẫn nhịn, chịu đựng hết thảy những thứ này.

Min Woo cười nói, "Không sao, vì em thì anh làm cái gì cũng đều là đương nhiên. Tối nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi về trước."

Oh Se Young lạnh lùng đứng yên, hy vọng hắn mau rời đi.

No Min Woo đứng ở trước mặt cô ta, nhưng lại không đi ngay.

Se Young sốt ruột thúc giục: " Sao anh còn chưa đi?"

Người này rốt cuộc muốn thế nào?

Min Woo cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô ta, được như ý mới nói: "Ngủ ngon."

Hiện tại Oh Se Young là vợ của hắn rồi, hắn muốn hôn thì hôn sao phải suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy No Min Woo đi rồi, Oh Se Young mới đưa tay ra, lau đi lau lại chỗ vừa bị No Min Woo hôn.

Người đàn ông này là cái thá gì chứ?

Dựa vào cái gì mà hắn dám hôn mình?

Oh Se Young tiến vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau đi lau lại mặt của mình.

-

Về đến nhà, Min Yoongi và Park Jimin ngồi ở ghế salon nói chuyện phiếm.

Min Yoongi cũng chỉ tới có mấy ngày, chuẩn bị phải trở về.

Go Hye Sun ngồi ở một bên, gọi điện thoại cho Jeon Jungson.

Jeon Jungson đem Min Ro Mi đi, đến bây giờ còn chưa mang về.

Mỗi ngày Go Hye Sun đều sẽ gọi điện thoại hỏi tình hình của Min Ro Mi.

Gọi qua một hồi lâu mới tiếp máy.

Hye Sun hỏi: "Jeon tổng, Mi Mi thế nào rồi?"

Với quan hệ của Jeon Jungson với Oh gia, lễ đính hôn tối nay, anh hẳn phải tới tham dự mới đúng.

Nhưng anh lại không hề tới đó.

Jungson có chút nghiêm túc nói: " Mi Mi bị ốm, tôi đang chăm sóc cô ấy."

"Bị ốm?" Hye Sun lo lắng hỏi, không kiềm chế được mà giọng nói hơi lớn

Ánh mắt của Min Yoongi chuyển lên người cô.

Go Hye Sun hỏi thăm tình hình xong mới cúp điện thoại.

Yoongi nhạy cảm nhìn cô hỏi, "Mi Mi bị ốm à?"

Từ khi bị bệnh đến giờ Min Ro Mi chưa từng rời xa người nhà, đây chính là lần đầu tiên.

Min Yoongi lo lắng cho Min Ro Mi giống như lo lắng cho một đứa trẻ.

Hye Sun gật đầu, "Jungson nói Mi Mi bị sốt, nhưng mà đã gọi bác sĩ đến khám rồi, để sáng sớm ngày mai tôi qua đó xem thế nào. "

Min Ro Mi vô cùng ngoan ngoãn, mặc dù thời gian Go Hye Sun tiếp xúc với cô ấy không nhiều, nhưng đã coi Min Ro Mi là cô em gái nhỏ của mình.

Mặc dù Min Ro Mi lớn hơn cô, nhưng đích xác bây giờ lại giống như là em gái.

-

Min Ro Mi nằm ở trên giường, tay vẫn còn cắm kim truyền nước biển.

Jeon Jungson cầm lấy khăn lông lau mặt cho cô.

Trợ lý đứng ở một bên, nhìn thấy Jeon Jungson vô cùng thành thục chăm sóc cho một cô gái như vậy, có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh ta, Jeon Jungson chính là cỗ máy cuồng công việc, không hề có vui buồn mừng giận chứ chẳng nói đến biết chăm sóc người khác như thế này?

Mặt của Ro Mi vì sốt nên đỏ bừng, ánh mắt long lanh nhìn Jeon Jungson, nũng nịu nói: " Anh ơi, Mi Mi muốn ăn kẹo."

"..."

Kẹo?

Lúc này trong nhà làm gì có kẹo?

Jungson phân phó cho trợ lý, "Đi mua đi."

Trợ lý ngẩn người, sau đó gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tự nhiên bảo mình đi mua kẹo, anh ta cũng không biết phải đi mua ở đâu nữa.

Jeon Jungson ở trong khu biệt thự độc lập, xung quanh khu vực này không có cửa hàng tạp hóa nào cả.

Tìm được một cửa hàng để mua kẹo cũng không dễ dàng gì.

Trợ lý đi nửa giờ mới trở về, mua hai túi kẹo mút, Jungson nhận lấy, bóc kẹo đưa cho cô, " Kẹo của em này!"

Min Ro Mi nhận lấy, ngậm kẹo mút vào trong miệng, lại phát hiện đây không phải là loại kẹo mà cô muốn.

" Em không muốn ăn cái này"

"..."

Jungson dịu dàng hỏi: "Thế Mi Mi muốn ăn kẹo gì nào?"

"Ngọt ngọt chua chua, hình cầu."

"..."

Jeon Jungson ngồi vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tưởng tượng ra.

Trợ lý nghe thấy Min Ro Mi tả vậy cũng đần mặt ra.

Kẹo anh ta vừa mua về không phải cũng hình cầu sao?

Đang lúc này, người giúp việc từ bên ngoài đi tới, " Thưa ông chủ, cô Go tới"

Go Hye Sun không biết Jeon Jungson ở nơi nào, cũng chưa từng tới nhà Jeon Jungson, nhưng Park Jimin biết.

Cho nên bọn họ cùng đi đến.

Rất nhanh, Jeon Jungson liền thấy Go Hye Sun đi vào, từ trong túi lấy ra hai que kẹo đưa cho Min Ro Mi.

Ro Mi nhận lấy vô cùng vui vẻ, "Hye Sun"

Go Hye Sun nhìn thấy nụ cười của cô ấy, cười một tiếng, đã bị bệnh thành như vậy rồi mà còn có thể cười được, đúng là phục rồi.

Kẹo Go Hye Sun vừa mang đến, mặc dù vẫn là kẹo mút nhưng là của hãng khác.

Jungson nhìn thấy Min Ro Mi vui vẻ như vậy, quay sang hỏi Go Hye Sun "Sao cô biết cô ấy muốn ăn loại kẹo này?"

"Min Yoongi nói." Hye Sun giải thích: "anh ta bảo những lúc Mi Mi bị bệnh thường đòi ăn loại kẹo này, cho nên tôi mới đặc biệt mang tới."

Đương nhiên, cũng bởi vì quá lo lắng nên mới qua đây xem thử.

Jungson nhìn về phía Go Hye Sun, "Một mình cô tới à?"

" Chồng tôi với Min Yoongi đang chờ ở ngoài kia."

Nghe đến đó, Jeon Jungson đứng lên, đi ra khỏi cửa.

Go Hye Sun ở lại nói chuyện với Min Ro Mi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com