TruyenHHH.com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 104

Mitngotmaiyeunang

Hyejin tỉnh táo nói: "Tôi không sao, cậu vào đây từ bao giờ thế?"

Đã trễ thế này rồi, cô cho là sẽ không có người tới đây nữa.

Taehyung nói: "Tôi tới lấy ít đồ, cậu làm sao vậy? Không phải là vì tôi đấy chứ? Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, tôi không có ác ý với cậu cũng không phải cố ý tránh cậu đâu. "

"Không sao. " Nhìn bộ dạng khẩn trương của Taehyung làm cho Hyejin không nhịn được lên tiếng giải thích: "Là mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn trở về thăm mẹ, nhưng mà vì quá xa nên mẹ tôi không cho tôi về nhà. Tôi vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong, không biết tại sao, liền cảm thấy rất khó chịu nên mới khóc.."

Người mình yêu không yêu mình, bản thân một mình, lại không thể không độc lập kiên cường.

Jeon JungKook muốn đi, đội của bọn họ cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

Quá nhiều tâm sự lẫn lộn ở chung một chỗ, chỉ có khóc mới có thể giải tỏa.

Taehyung hỏi: " Mẹ cậu không sao chứ?"

Nhìn thấy cô khóc, cậu ta cảm thấy rất đau lòng..

Cậu ta biết gia đình Oh Hyejin chỉ có một mẹ một con, biết cô cũng không dễ dàng gì, bây giờ nhìn thấy cô một mình trốn ở chỗ này khóc, coi như là một người đàn ông sắt đá đến đâu cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ cho người con gái kia.

"Không sao." Hyejin dụi mắt một cái, "Xin lỗi, để cho cậu nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của tôi rồi. "

Sớm biết Kim Taehyung sẽ tới, cô sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt này.

Oh Hyejin ở trước mặt người khác luôn luôn rất lý trí, rất ít khi bày ra bộ dạng nhu nhược như này.

Tương phản như vậy làm cho Kim Taehyung có chút không tưởng.

Kim Taehyung nhìn cô, không lên tiếng.

Hyejin đi rửa mặt, Taehyung lấy đồ xong, nhìn cô, nói: "Đã trễ thế này rồi, tôi đưa cậu về!"

Hai người từ câu lạc bộ đi ra, Hyejin ở bên cạnh, nói: "Taehyung, cậu nói xem, nếu như Jeon JungKook đi rồi, đội của chúng ta liệu có giải tán không?"

"Đương nhiên là không. " Taehyung khẳng định nói: "Coi như Jeon JungKook có ra nước ngoài, cậu ấy cũng sẽ không bỏ mặc đội đâu."

Chẳng qua không thể cùng bọn họ đi thi đấu mà thôi.

Hyejin nói: "Ban đầu là bởi vì có cậu ấy mới có đội game này, hiện tại, chỉ sợ đội sẽ giải tán."

" Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. " Huống chi, còn có mình ở đây!

Kim Taehyung đánh xe, đưa Oh Hyejin trở về chỗ ở của cô.

Oh Hyejin hiện tại đã dọn ra ngoài, bởi vì nhiều lúc phải lo việc trong đôi nên về ký túc xá hơi muộn, không tiện cho lắm.

Taehyung đưa cô vào cửa, nhìn cô, an ủi nói, " Chuyện của mẹ cậu cậu cũng đừng quá lo lắng, cô ấy rồi cũng sẽ tốt thôi."

Hyejin nhìn Taehyung, gật đầu một cái, "Ừm"

Lúc trước Kim Taehyung luôn cảm thấy Oh Hyejin là một cô gái mạnh mẽ, coi cô như anh em trong đội.

Nhưng giờ phút này, Kim Taehyung nhận ra cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ mà thôi!

Nhớ tới nụ hôn tối hôm qua Kim Taehyung có chút lúng túng nhìn ra chỗ khác.

Hyejin nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi "Kim Taehyung, cậu ghét tôi sao?"

"Không ghét!" Kim Taehyung là một người rất tôn trọng phụ nữ, cho nên, sẽ không bao giờ nói những lời thô tục.

Hơn nữa, Oh Hyejin rất xinh đẹp.

Hyejin đột nhiên nói: " Vậy tôi làm bạn gái cậu được không?"

"..." Đột nhiên bị tỏ tình bất ngờ, Kim Taehyung trợn to hai mắt, Oh Hyejin lại muốn làm bạn gái mình!

Bạn gái..

Bạn bè..

Bạn..

Cậu ta cảm thấy Hyejin bị điên rồi, "Người cậu thích không phải là Jeon JungKook sao?"

"Tôi đã không thích cậu ta nữa rồi.." Hyejin cảm thấy mình đã đã mất dũng khí đi yêu hắn: "Jeon JungKook không thích tôi, lâu như vậy rồi, tôi thật sự rất mệt mỏi."

Có thể từ nhỏ đã chỉ có mẹ, cho nên cô rất thích cảm giác ấm áp. Chỉ cần đối phương đối xử tốt với cô một chút, là cô rất dễ bị cảm động..

Thật ra, ban đầu thích Jeon JungKook cũng chỉ đơn giản vì ngày tựu trường, hắn giúp cô xách hành lý, hắn chỉ dùng một hành động lơ đãng vô ý liền làm cho cô bắt đầu thích hắn.

Liền ngay cả bản thân cũng không nghĩ tới, sẽ thích hắn lâu như vậy, kết quả làm cho mình chịu vết thương chồng chất như vậy..

Đây người ta gọi là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Jeon JungKook yêu Go Hye Sun đến mù quáng thì Oh Hyejin cũng vậy và sau này Kim Taehyung cũng thế. Liệu tương lai của cuộc tình tay ba này sẽ đi về đâu?

Kẻ không được yêu lại cứ đi làm tổn thương người khác!

Taehyung nhìn Hyejin, một hồi lâu mới nói: "Tôi đi về trước."

Không cho Oh Hyejin cơ hội nói thêm gì, Kim Taehyung đã nhanh chân chạy ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại.

Lúc Jeon JungKook đi, Park Eun Ji và Jeon Junghyun đi tiễn hắn ra sân bay, Kim Taehyung cũng đi.

Tại sân bay, Taehyung nhìn JungKook, ôm hắn một cái, " Chuyện của đội tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cũng sẽ cố gắng xử lý. "

JungKook gật đầu, "Được"

Taehyung buông hắn ra, nhìn JungKook, nói: "Còn có một chuyện."

JungKook nhìn Taehyung, hỏi "Chuyện gì?"

Taehyung cắn răng, " Cậu có thích Oh Hyejin không?"

Jeon JungKook sửng sốt, nhớ tới Kim Taehyung và Oh Hyejin hôm đó..

"Nếu cậu thích Oh Hyejin thì cứ theo đuổi đi, không cần để ý đến tôi làm gì, tôi không hề có ý gì với Oh Hyejin cả."

"Đây là cậu nói đấy!" Taehyung nhìn bộ dạng dửng dưng của JungKook, nói tiếp "Cậu đã nói như vậy rồi, sau này tôi theo đuổi cô ấy cậu đừng hối hận."

JungKook cười nói, "Không bao giờ."

Kim Taehyung nhìn thấy nụ cười của hắn thong dong như vậy, liền biết, hắn đối với Oh Hyejin là thật sự không có một chút cảm tình nào cả.

Hôm nay người nhà họ Park đều tới đưa Jeon JungKook đi, Park Jimin cũng tới.

Đưa JungKook vào xong, mọi người từ phòng khách sân bay đi ra, bà Park nhìn Jimin, hỏi: "Hye Sun hôm nay không tới sao?"

Bà Park không biết quan hệ của Go Hye Sun và Jeon JungKook trước đây, cũng không biết lần này Jeon JungKook bắt buộc phải đi, là do Park Jimin sắp xếp.

Jimin nói: "Mẹ cô ấy phải phẫu thuật, cô ấy đến bệnh viện với mẹ rồi."

"Phẫu thuật? Nghiêm trọng không?" Mặc dù không có cảm tình với mẹ của Hye Sun, nhưng nghe đến đó, bà Park vẫn quan tâm

Dù sao cũng là mẹ của Go Hye Sun.

Jimin nói: "Quay về con sẽ đi xem thế nào"

Bà Park gật đầu, "Hye Sun còn nhỏ, con phải quan tâm con bé nhiều hơn một chút, mặc dù mẹ con bé không ra gì, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ nó."

Vì Go Hye Sun, bọn họ không thể không tiếp nhận, chỉ là bình thường không hay qua lại.

Go mẫu bị viêm ruột thừa cấp, hôm nay sẽ phẫu thuật, Go Hye Sun ở bệnh viện chờ, cô của Go Hye Sun cũng tới.

Cô nhìn thấy Hye Sun, hỏi "Nghe nói cháu và Park Jimin ly hôn rồi à?"

Ban đầu Go Hye Sun và Park Jimin kết hôn, cô của Hye Sun giúp đỡ rất rất nhiều.

"Chuyện lớn như vậy sao cháu lại không thương lượng với cô chứ?"

"Làm gì có thời gian mà thương lượng, chắc là bị người ta chán ghét đá đi rồi " Người nói lời này, là con gái của cô ấy, là em họ của Go Hye Sun, bằng tuổi Go Doosung, gia đình cũng gọi là có điều kiện, không quá giàu có nhưng lại con nhà lính tính nhà quan.

Trước lúc Go Hye Sun kết hôn, mẹ cô ta chạy đôn chạy đáo lo đám cưới, còn cho Go Hye Sun một chút của hồi môn, so với con gái ruột còn quan tâm hơn làm cô ta vô cùng ghen tị.

Bây giờ thấy Go Hye Sun ly hôn cảm thấy vô cùng hả hê.

Go Hye Sun vốn muốn giải thích, nghe thấy em họ nói như vậy, cũng chẳng buồn nói gì nữa.

Cô của cô ở một bên, an ủi nói: " Ly hôn thì ly hôn, Hye Sun nhà chúng ta tốt như vậy, còn sợ không tìm được người khác sao?"

"Làm sao tìm được chứ?" Hye Sun thản nhiên trả lời

Cô của Hye Sun sốt ruột thay, " Cháu mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà cháu cũng dại dột lắm cơ, có tìm được đám nào tốt đến đâu cũng sao bằng với Park Jimin đượ.c"

Nói tới chỗ này, cô nhìn lấy Hye Sun: " Đáng nhẽ lúc đó cháu không được đồng ý ly hôn, nếu cháu không đồng ý, bọn họ cũng đâu đuổi cháu ra đường được?"

Dưới cái nhìn của cô ấy, Go Hye Sun thật sự quá ngốc.

"Mẹ." Cô em họ ở một bên nói: " Bao giờ chúng ta mới về? Tí nữa con còn có hẹn với bạn đấy!"

Lúc trước Go Hye Sun gả cho Park Jimin, cô ta còn cảm thấy cần phải bám theo nịnh bợ nhưng hiện tại Go Hye Sun cũng đã bị người nhà họ Park đuổi ra khỏi cửa, cô ta cũng đâu rảnh ở đây liên thiên không dứt với một kẻ không có giá trị lợi dụng.

Ở thêm phút giây nào cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com