TruyenHHH.com

Quyen I Ii Husky Va Su Ton Meo Trang Cua Han

Sở Vãn Ninh: "......"

Mặc Nhiên: "......"

Cơ hồ là hoảng hốt, Sở Vãn Ninh không biết lấy sức ở đâu ra, đột nhiên đứng dậy, môi run nhẹ lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúc trắng lúc hồng, như rất kinh ngạc, cũng như bị doạ rồi.

Ngọc Hành trưởng lão uy phong hiển hách, thế mà, có lúc, thật sự trông như bị doạ sợ.

Lòng Mặc Nhiên tức khắc loạn cả lên, cực kỳ bất an, y đỡ phần ngực bị đá phát đau, ngồi dậy, thật cẩn thận nói: "Sư tôn..."

Sở Vãn Ninh như bị dẫm trúng đuôi, vội lui lại.

Đúng là khó cho y, đôi mắt phượng, thế mà có thể mở tròn xoe.

Xem ra là sợ tới lợi hại rồi...

Mặc Nhiên cười khổ nói: "Xin lỗi, ta không phải... Ta..."

Rồi lại không biết nên nói gì.

Nhưng trong lòng Sở Vãn Ninh đã nổi sóng to gió lớn chư niệm hiện lên lan tràn, ta cái gì? Ta cái gì? Mặc Nhiên sao lại có phản ứng? Hay là mình cảm nhận nhầm? Nhưng nếu không có phản ứng, bình thường cũng cứng rắn và lớn tới vậy? Nhưng vậy cũng quá...

Bỗng nhớ tới bảng xếp hạng đáng chết kia, trên đó viết bốn chữ.

Tuyệt tục phi vật...

Mặt Sở Vãn Ninh đã đỏ bừng, y thấy Mặc Nhiên còn định nói gì nữa, đột nhiên nâng tay lên: "Ngươi đừng nói gì nữa, ngươi về đi."

Mặc Nhiên chỉ lo mình làm y không vui, làm sao còn dám ở lại, hắn nhịn đau bò dậy, lúc dây vẫn giữ tư thế nửa quỳ, thấp thấp nói một câu: "Sư tôn, thật xin lỗi, ta không cố ý."

"..." Sở Vãn Ninh thần sắc phức tạp nhìn hắn, như đang nghĩ gì đó, kỳ thật cũng không nghĩ gì, trong đầu y chỉ có bốn chữ "Tuyệt tục phi vật", cũng chưa đổi.

Mặc Nhiên đi rồi, Sở Vãn Ninh đứng im ở chỗ cũ thật lâu.

Tay y dựng hết cả lông tơ, cả người đều hơi ngẩn ra, có hơi phát ngốc.

Đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ ở Kim Thành Trì cầu kiếm cách đã lâu, Mặc Nhiên ngâm trong suối nước nóng không cẩn thận trượt ngã, nhưng khi ấy thời gian tiếp xúc quá ngắn, Sở Vãn Ninh cũng không biết mình đúng hay sai, nhưng lúc nãy, Mặc Nhiên tự miệng nói xin lỗi, không phải cố ý, cũng cho thấy, lúc nãy là hắn thật sự... Sinh ra dục vọng... Không phải ảo giác của mình.

Tuy biết nam nhân có thể vì cảnh tượng trước mắt, sẽ sinh ra dục hoả, chuyện này hết sức bình thường, nhưng Sở Vãn Ninh đặt tay lên ngực tự hỏi, cũng không cảm thấy mình hấp dẫn đối phương ở điểm nào, thiên hạ nhiều người tuấn mỹ hơn y, chẳng lẽ Mặc Nhiên thật sự dáng vẻ mình búi cao tóc dính mồ hôi không?

... Có gì đẹp chứ.

Mê mang đi mê mang về, cảm giác giữa hai chân làm người ta nổi da gà còn chưa tán, dù cách y phục, vẫn cảm thấy sống động như thế, dữ tợn như vậy.

Y rơi vào trong những suy nghĩ hỗn loạn, trong lúc không thoải mái bỗng nghĩ ra một ý niệm.

Y không nhịn được nghĩ, hồng thuỷ mãnh thú như thế, nếu lấy ra khỏi lồng giam, ai có thể chịu nổi...

Sở Vãn Ninh âm u cắn răng, nhưng ửng hồng trên mặt khó tiêu, mắt phượng mê ly hoảng loạn.

Như bị thiêu đốt, lửa nóng quấn quanh.

Đứng ngoài hồi lâu, Sở Vãn Ninh thả búi tóc xuống, cắn dây buộc, lại nâng tay lên giữ lấy tóc đen dài, thúc cao, buộc thành đuôi ngựa.

Y nhẹ nhàng thở ra, nâng mắt nhìn mình trong gương.

Mắt phượng dài nhỏ, lúc không cười luôn có ý tứ uy nghiêm hung dữ, không khiến người ta thích.

Mũi cũng không quá cao, độ cung nhu hoà, dáng vẻ không quá đẹp, không khiến người ta thích.

Miệng...

Được rồi, há miệng ra nói cùng lắm cũng sẽ chỉ nói như vậy, đều rất mỏng, màu sắc nhàn nhạt, không có độ ấm, đương nhiên không thể làm người ta thích.

Ai biết Mặc Nhiên phát điên cái gì, lại có nhiệt hoả như vậy.

Sở Vãn Ninh đối với chuyện phong tình không hiểu gì, xưa nay cực kỳ bảo thủ, biết rất ít, các loại sách dâm dục chạm vào đã thấy bẩn tay, nên y nhìn gương nửa ngày, vẫn nghĩ không ra.

Thôi.

Vậy thì đừng nghĩ nữa, Ngọc Hành trưởng lão chưa từng trải qua chuyện yêu thầm, thân thể nam nhân cũng không phải chỉ phản ứng với thân thể, có lẽ là trùng hợp mà thôi.

Hôm sau, Tiết Chính Ung đứng trước sơn môn cùng Vương phu nhân, chờ ba người còn lại tới. Người tới đầu tiên là Tiết Mông, cậu xưa nay luôn mặc giáp lam nhẹ của Tử Sinh Đỉnh, như là người sắc bén.

Nhưng hôm nay cậu mặc lễ bào phiêu dật, tóc buộc lên đơn giản, chỉ cài một trâm ngọc bích, làm thay đổi khí chất cả người, ung dung hoa quý, guốc lí phong lưu.

Nhìn thấy cha mẹ, cậu lại hơi ngượng, kéo tay áo mình, mới gọi: "Cha, mẹ."

Tiết Chính Ung không khỏi tán thưởng: "Mông Nhi thật đẹp trai, đúng là khắc từ một khuôn ra với mẹ con."

Vương phu nhân rũ đôi mắt đẹp, có lẽ là được phu quân khen như vậy, mặt có hơi đỏ lên.

Bà vẫy tay với Tiết Mông, nói: "Đến đây, Mông Nhi, con lại đây."

Tiếng Mông đứng trước mặt bà, bà ngửa đầu lên nhìn cậu một lát, ánh mắt như có năm tháng thấm thoát trôi qua, sau hồi lâu, bà khẽ thở dài: "Y phục này con mặc, nhìn da thực trắng, đúng là thật giống."

Tiết Mông cười: "Còn không phải mẹ con sinh thật giỏi sao."

"Con đừng nói nhiều nữa, chẳng khác gì cha con." Vương phu nhân nói, có chút cảm khái, "Nháy mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi..."

Tiết Mông tựa hồ đoán được tiếp theo bà sẽ nói gì, bỗng nụ cười cứng đờ, theo bản năng lui lại nửa bước.

Nhưng chẳng có ích gì, vẫn không thoát khỏi việc mẫu thân nhắc mãi.

Quả nhiên, Vương phu nhân kéo cậu lại ngay, lời nói thấm thía: "Mông Nhi, hôm nay chúng ta đến Nho Phong Môn, chúc mừng Nam Cung công tử, con xem đi, tuổi của con và cậu ấy ngang nhau, có phải cũng nên bàn chuyện cưới hỏi rồi không?"

"Mẹ, con còn chưa muốn thành gia... Con có thích ai đâu..." Tiết Mông lầu bầu nói.

"Mẹ biết con không thích ai, nên lần này, con phải để ý đến các cô nương nhà người ta chút. Không nhất định cần phải đại phú đại quý, quốc sắc thiên hương, chỉ cần con thích, con vừa ý, mẫu thân nhất định giúp con thu xếp, tìm người làm mai cho."

Tiết Mông đỏ mặt lên: "Bát tự còn không xem, mẹ đã nghĩ tới chuyện làm mai rồi?"

"Mẹ cũng chỉ nhắc con thôi..."

"Nhưng con thấy ai cũng chướng mắt, mẹ nói con gặp nữ nhân ở Thượng Tu giới, một đám chả ai đẹp bằng con, nếu con cưới họ, không phải con thiệt sao? Không cưới, không cưới được không." Tiết Mông lắc đầu chối bỏ, bỗng nhanh trí nói, "Hơn nữa, sao hai người cứ thúc giục ta? Mặc Nhiên còn lớn hơn ta một tuổi đó? Sao hai người không quan tâm hắn đi? Còn sư tôn con—-"

"Ngọc Hành trưởng lão là người thế nào? Sao con có thể so với y đây?" Vương phu nhân hơi buồn cười, "Được rồi, không ép con, mẹ chỉ muốn nói vậy thôi, muốn con để ý, nhưng con không thích, thì bỏ đi. Mẹ có thể trói con lại ép bái đường được không?"

Tiết Chính Ung nghĩ một lát, nói: "Có điều ta thấy Mông Nhi nói không sai, lần trước ta đã nhắc tới chuyện đạo lữ với Ngọc Hành."

"Á?" Tiết Mông vừa nghe, giật mình, "Cha nói với sư tôn chuyện này? Người không trở mặt với cha sao?"

"Trở mặt chứ." Tiết Mông cười khổ, "Đuổi cha ra ngoài."

Vương phu nhân: "..."

Tiết Mông cười ha ha: "Con biết ngay, sư tôn con tiên phong đạo cốt, không phải thần cũng là tiên, người như y, sớm đã cắt đứt thất tình lục dục, cần đạo lữ làm gì?"

Tiết Chính Ung thở dài, đương nhiên không cam lòng, đang muốn nói với con, bỗng Vương phu nhân dùng tay áo che miệng, nói nhỏ một câu: "Phu quân, đừng nói nữa, Ngọc Hành trưởng lão tới rồi."

Trong sương sớm chưa tan, Sở Vãn Ninh bước trên đá xanh ẩm ướt đi tới, áo bào rũ xuống, tay áo tung bay.

Y mặc một bộ y phục thêu rồng phượng, thân bào là màu xanh nhạt đoan chính, đường may bằng tơ vàng, chuyển động theo bước chân, sáng lên dưới ánh mặt trời toả sáng, vấn tóc là một cây trâm bạch ngọc, đuôi trâm được khắc thành hoa mai, cả người thuần tịnh đoan trang, thanh lãnh lại cao ngạo.

Trong khắc kia, Tiết Chính Ung bỗng thấy bất lực, miệng mở lớn, rồi lại ngậm miệng.

Ông nghĩ, Tiết Mông nói đúng.

Người như vậy, muốn đưa theo nữ tử thế nào, mới không bị hào quanh của y che lấp, cùng y mang vẻ không nhiễm bụi trần?

Thiên thần tới thế gian, đứng yên trước sơn môn, nhíu mày, liếc Tiết Chính Ung một cái.

"Tôn chủ."

"Ha ha, Ngọc Hành, y phục rất vừa với ngươi ha."

Sở Vãn Ninh nâng tay lên, một chiếc túi thơm cầu kỳ, đong đưa giữa không trung, y nói: "Lễ bào có kèm cả túi thơm này, cũng không tầm thường."

"À, đó là nghệ nhân Lâm Nghi làm, sao thể?"

Thiên thần đạo trưởng cao cao tại thượng không thể với tới, nhíu mày kiếm lại, y nói: "Quá khó, không biết cài, mong tôn chủ chỉ cho."

Tiết Chính Ung: "... ..."

Ông chỉ cho Sở Vãn Ninh ba lần, Sở Vãn Ninh vẫn vòng vo không hiểu, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, Tiết Mông không nhìn nổi, chủ động đứng ra giúp sư tôn đeo túi thơm, loạt xoạt bên hông ba cái, Sở Vãn Ninh nhìn, ngoài ý muốn khen ngợi: "Cũng được lắm."

Tiết Chính Ung lại nhịn không được xoay đi, ông nghĩ, ôi trời ơi, người như vậy nếu không có đạo lữ, thật sự cuối cùng làm sao có thể tự sinh hoạt hằng ngày nổi đây?

Một lát sau, Mặc Nhiên cũng tới, sắc mặt hắn không tốt lắm, hôm qua bị Sở Vãn Ninh cho một đá tàn nhẫn, lại ngại tìm người chữa thương, nhất định người khác sẽ hỏi ai đá, hắn cũng không thể bảo là đùa giỡn Ngọc Hành trưởng lão nên bị đá đi?

Chỉ có thể tự mình tĩnh toạ mà chữa, giờ mới đỡ một chút, không đến mức ngực đau tới thở không nổi.

Nhưng hắn thấy Sở Vãn Ninh đứng bên Tiết Chính Ung, an tĩnh chờ hắn. Nam nhân này mặc chính phục xanh nhạt thêu tơ vàng, cổ áo kéo cao, lại có vẻ cấm dục trang trọng—- Thật là một nam tử anh tuấn đứng đắn.

Mặc Nhiên cảm thấy lòng khẽ động, vất vả lắm mới thở được bình thường, lại như tan mất, hít thở không thông, rối loạn.

"Khụ!"

Đúng là muốn mạng, hắn lại thích một nam nhân hắn tuyệt đối không nên thích, hắn đã thề không bao giờ chạm tới.

Lão quỷ trùng sinh sống hai đời lại như tiểu tử mới hai mươi, xúc động tuổi trẻ, nhiệt huyết mênh mông, sẽ vì một ánh mắt người mình yêu, thay một bộ y phục, cảm thấy thiên hạ đại loạn, hô mưa gọi gió, từ đó vui mừng không liên quan tới hắn, bi thương cũng chẳng là gì, tim hắn có đập nhanh cũng không sao, hít thở không làm hắn lo, ngay cả ánh trăng ngoài của sổ, ánh trăng lẻ loi chiếu lên một con kiến, thu hút con kiến tới nhuỵ hoa, cũng chẳng liên quan tới người kia.

Hắn bị dày vò trong tình yêu, ứ nghẹn khó chịu.

Bởi vì một đoá hoa một cái lá đều là y, nhưng hắn lại không chiếm được, không hái được.

Mẹ nó, nhân gian đúng là nơi làm hắn khó xử.

Giao hết mọi chuyện cho Tham Lang trưởng lão xử lý, Tiết Chính Ung lấy thiệp mời ra, đưa vợ con lên đường.

Sở Vãn Ninh đi ngoài hàng ngũ, chỉ cần không phải đường dài thì đều sẽ ngồi xe ngựa, lần này cũng không ngoại lệ. Nhóm người thảnh thảnh thơi thơi, dọc theo đường mòn tới Lâm Nghi, dọc đường du sơn ngoạn thuỷ, gặp không ít tiểu yêu, đều tiện tay diệt trừ.

Như thế suốt mười ngày, họ tới đại thành.

Đại thành nổi danh về phấn trang điểm, vừa vào trong thành, Tiết Chính Ung đã đưa Vương phu nhân đi mua phấn, Tiết Mông ghét bỏ lão phu lão thê họ ngọt ngào, xoa xoa da gà nổi lên, không chịu theo, đi với Sở Vãn Ninh tìm quán trà, chờ cha mẹ về.

Quay lại chốn cũ, ba thầy trò đều cảm khái.

Tiết Mông nói: "Tiếc là Sư Muội không tới, nếu không chẳng khác gì sáu năm trước, chúng ta có thể tới Húc Ánh Phong chơi."

Mặc Nhiên cười nói: "Ngươi không sợ Câu Trần giả chờ ở đó, gặp ngươi tới, kéo ngươi xuống đáy hồ ôn chuyện à."

Nhắc tới Câu Trần giả, Sở Vãn Ninh nhíu mày lại: "Năm năm nay hắn hình như không có hành động gì?"

Mặc Nhiên nói: "Cũng không ổn, mấy lần đại loạn, đều là án binh bất động, không liên quan tới thần võ, ta nghi ngờ hắn, cũng không có chứng cứ gì."

Tiết Mông nghịch ly trà trong tay, nhìn Mặc Nhiên: "Ta cảm thấy mấy chuyện án binh bất động đó chẳng liên quan tới hắn đâu. Ngươi nghĩ xem, mấy năm trước hao hết tâm tư muốn có linh thể tinh hoa, ngươi là mộc linh tinh hoa, hắn đuổi theo làm hại ngưoi, nên hắn hẳn là cần ngươi, chứ không phải vũ khí."

Sở Vãn Ninh trầm ngâm nói: "Nhưng trong năm năm này không có chuyện gì phát sinh nữa."

Mặc Nhiên chống cằm nâng tay lên nói: "Ta cũng không gặp chuyện gì, không sụp bẫy. Có điều suốt năm năm nay hành tung ta bất định, hắn không biết ta ở đâu thôi."

Ba người đều trầm mặc suy tư, tới tận khi bà chủ mang đĩa mứt cuối cùng lên, Tiết Mông mới gãi đầu: "Các ngươi nói xem, hắn làm nhiều chuyện xấu thế, không phải tự mình đùa với lửa chết rồi chứ?"

"..."

"Đừng nhìn ta thế, mấy pháp thuật tà thuật dễ phản phệ mà." Tiết Mông lầu bầu, "Nếu không vì sao năm năm, hắn không có động tĩnh gì?"

Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: "Còn một khả năng."

"Cái gì?"

"Ngươi xem, sư tôn năm năm nay cũng không làm gì."

Mặc Nhiên mới nói một nửa, Tiết Mông đã lấy đũa gõ lên đầu hắn: "Ngươi có ý gì? Ngươi nghi ngờ sư tôn là Câu Trần giả à?"

"... Ngươi có thể nghe ta nói hết được không." Mặc Nhiên bất đắc dĩ nói, "Ta nói chuyện khác, ta nghĩ, nếu những thần võ kia không liên quan tới Câu Trần giả, như vậy năm năm nay hắn cũng không làm ra chuyện gì lớn. Như vậy, hắn có thể cũng giống sư tôn, vì nguyên nhân nào đó, như là bị thương hoặc lý do khác, cần ở yên không thể lộ diện."

Hắn nói đến đây, bỗng nghĩ tới gì, lại ngẩn ra.

"Sư tôn..."

"Làm sao?"

Mặc Nhiên đầu tiên lắc đầu, tựa hồ cũng không tin vào suy nghĩ của mình, nhưng do dự một lát, vẫn ngập ngừng nói ra bốn chữ: "Hoài Tội đại sư..."

Năm năm này, cao thủ khác thì không biết, nhưng đương nhiên có một người, cũng bị nhốt trong Hồng Liên Tạ Thuỷ với Sở Vãn Ninh, nửa bước cũng không rời.

Hoài Tội đại sư.

Nhưng ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, Hoài Tội đại sư dù sao cũng là ân sư thụ nghiệp của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên kỳ thật cũng không rõ sư tôn nghĩ gì về Hoài Tội, nên cũng không dám lỗ mãng.

Sở Vãn Ninh nói: "Không cần nghĩ nữa, không phải ông ấy."

Hắn nói câu này bâng quơ nhẹ nhàng, cũng không có gì do dự.

Mặc Nhiên gật đầu, nếu Sở Vãn Ninh không muốn kể chuyện khi còn thiếu niên cùng với Hoài Tội đại sư, như vậy hắn cũng không gặng hỏi nhiều.

Hắn cũng không nghĩ nhiều nói: "Chuyện đó, còn có cao thủ nào khác, năm năm không hiện thân không?"

"Chương môn Cô Nguyệt Dạ Khương Hi." Tiết Mông nói, "Linh sơn đại hội, các chưởng môn đều đến đủ, vắng mỗi hắn, ít hiện thân."

Mặc Nhiên bật cười: "Đó là sư huynh của mẹ ngươi đó? Ngươi nghi ngờ hắn?"

Sở Vãn Ninh nói: "Khương Hi luôn tự cao, chưa bao giờ cam tâm chịu Cô Nguyệt Dạ dưới Nho Phong Môn, nên từ khi Nam Cung Liễu lên đứng đầu thập đại môn phái, hắn không đi tham dự bất cứ cái gì, cũng không phải chỉ ngừng trong năm năm này."

"Vậy thì không có." Tiết Mông nói, "Ài, kệ đi kệ đi, không nghĩ mấy chuyện nghĩ không nổi này nữa, quá ít manh mối, ta thấy thật sự rất đau đầu."

Đúng lúc này Vương phu nhân trở về cùng Tiết Chính Ung, sắc trời đã tối, năm người chuẩn bị tìm nơi nghỉ chân trong đại thành.

Tiết Mông nói: "Con biết một khách điếm rất tốt, còn có suối nước nóng nữa."

Mặc Nhiên: "..."

Hắn quả thực dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được Tiết Mông đang nói chỗ nào, còn không phải là khách điếm hồi thiếu niên bọn họ ở trọ sao?

Năm đó lúc ngâm trong suối nước nóng, hắn còn bị ngã vào lòng Sở Vãn Ninh...

Nhớ lại chuyện này, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, yên lặng quay mặt đi, không muốn người ta nhận ra mình có hơi ngại ngùng mong chờ, nhưng tim lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn hẳn.

Tiết Mông người này, khi nói luôn có hơi khoa trương, đồ hắn thích thì liều mạng ôm lấy, vết bẩn cũng không thấy, đồ hắn không thích sẽ liều mạng mà đạp, một gậy đánh chết cũng không để người ta thoát, nhưng con cái giống cha, Tiết Chính Ung cảm thấy mình có thể tin lời con trai một nửa, liền hỏi Mặc Nhiên: "Khách điếm kia Nhiên Nhi cũng từng ở, thấy thế nào?"

Mặc Nhiên lại ho khan hai tiếng, không dám nhìn thẳng vào bá phụ: "... Cũng không tệ lắm."

"Vậy ở đó đi." Tiết Chính Ung bước đi. Mặc Nhiên vì tâm đã hơi động mà trộm rịn mồi hôi trong lòng bàn tay, siết lại thành quyền.

Hắn cúi đầu, như nghe theo mà "Vâng" một tiếng. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Liệu mình... Có thể giống như năm đó, tắm chung với sư tôn không...

Hắn không khỏi nhớ lại trong hơi nước mờ ảo, thân thể xinh đẹp cao ráo của Sở Vãn Ninh, đường cong săn chắc sắc bén, dẻo dai mê hồn, mời người phi lễ.

Nhưng nếu thật sự lại tắm chung với Sở Vãn Ninh, trong hơi nước mờ ảo, hắn thật sự có thể nhịn xuống sao?

Bàn xong nơi ở, những người khác đã đứng dậy, Tiết Mông ăn hết đậu phộng trên tay, phủi phủi đứng dậy, quay đầu nhìn đường huynh vẫn ngồi lỳ tại chỗ, biểu tình có chút khó lường.

"Sao đấy, đi thôi?"

Biểu tình của Mặc Nhiên có hơi vi diệu, không biết có phải do hoàng hôn chiếu lên hay không, mặt hắn tựa hồ hơi đỏ.

Hắn duỗi tay rót cho mình một tách trà, kiên trì không chịu đứng lên, vẫn tiếp tục xấu hổ ngồi đấy, ho nhẹ vài tiếng: "... Gọi nhiều như vậy còn ăn chưa hết, lãng phí, mấy người cứ đi trước đi, ta biết đường, uống trà xong ta sẽ tới ngay."

Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói Tiết Manh Manh kén vợ kén chồng, rất hay bắt bẻ, tựa hồ trong nhà có ngôi vua cần kế thừa, như vậy không biết các nam chính chuyển giới, cậu có vừa lòng hay không

Mặc Vi Vũ tiểu tỷ tỷ

Kết quả: Pass

Tiết Mông đưa ra lý do: Ta không thể kết hôn với đường tỷ được.

Sư Minh Tịnh tiểu tỷ tỷ

Kết quả: Pass

Tiết Manh Manh cho lý do: Xinh thật ra rất xinh, cũng nhân hậu, tính tình hiền dịu, còn làm trợ lý chuyên nghiệp, dù sao cũng phải nói, ngực không đủ lớn, mông không đủ to, dáng người còn có chỗ khiếm khuyết, thôi bỏ đi, ta sẽ xem có người tốt hơn không, có điều ta vẫn giữ số điện thoại tiểu tỷ tỷ này, không ai tốt hơn sẽ liên hệ với nàng sau.

Nam Cung Tứ tiểu tỷ tỷ

Kết quả: pass

Tiết Manh Mang cho lý do: Nữ nhân này là người kỳ quặc nhất ta gặp, tính còn kiêu ngạo hơn ta, còn nói mình là gia tộc đệ nhất Sơn Đông, baba nàng là trưởng tỉnh Nam Cung, không để ai vào mắt, ta nói chuyện với nàng, nàng chỉ lo chó ngoài cửa, khinh người như vậy? Ta cũng là con thôn trưởng Thục Sơn Tử Sinh Đỉnh, ta nghĩ ta nên giận, loại người này không chấp nhận nổi, đúng rồi, nàng còn suốt ngày khoe giàu với bạn bè, nói mình ba năm bảy cưỡi ngựa, hai tư sáu đi ô tô, chủ nhật ngồi phi cơ riêng, thật đúng là quá khoa trương, ta khinh, vẫn nhẹ nhàng nói với nàng ta: Tiết kiệm là chuyện của mọi người, con gái nên tiết kiệm nhất. Nàng còn dám đáp: Nghèo thật phiền, giỏi thì tới đua đi. Đậu xanh, đua thì đua, xem ai nhanh hơn! Đáng ghét!

Diệp Vong Tích tiểu tỷ tỷ

Kết quả: pass

Lý do: Tỷ tỷ gì cũng tốt, thân đủ cao, tính cách hoà nhã, tam quan đoan chính, gia thế trong sạch, tuy không quá đẹp, nhưng cách sống rất ổn, ta sẽ cho nàng là bạn tốt, vốn dĩ muốn mời nàng đi ăn món cay, mười sáu đồng đủ no, các ngươi không cần thấy ta keo kiệt, ta chỉ muốn xem nàng có ngại giàu nghèo, ta sợ nàng vì ta giàu mới thích ta, nên ta muốn giả nghèo. Thật ra nàng cũng đồng ý với ta, kết quả ngày hẹn, ta nhận được thư của Diệp Nhi tỷ tỷ, nhắc: Đối phương không còn là bạn tốt của ngài... Hừmmmm, ta làm gì sao? Ta nhớ rõ trước đó có nói, nữ nhân tên Nam Cung hám giàu, ta có nhắc nhở nàng ta mà nàng ta còn mắng ta nữa... Nhưng liên quan gì tới Diệp Nhi tỷ tỷ? Chẳng lẽ Diệp Nhi tỷ tỷ là nữ Nam Cung hám giàu kia? Càng nghĩ càng thấy ớn QAQ

Sở Uyển Ngưng tiểu tỷ tỷ

Kết quả: pass

Lý do: Mẹ ta nói nữ nhân có ánh mắt hung dữ sẽ khắc chồng...

Mai Hàm Tuyết tiểu tỷ tỷ

Kết quả: pass

Tiết Mông cho lý do: Nàng rất xinh đẹp, còn giống con lai, nhưng ta thấy ảnh nàng ta chụp với đồng học, có hơn trăm nam nhân, bỗng có hơn tám mươi người, đều ngủ với nàng ta... Ta nháy mắt vỡ mộng, mấu chốt nàng ta là con gái bạn bố ta, ta giờ không biết có nên nói chuyện này cho người bạn kia của ba ba ta, để bà ấy dạy lại con gái, sao giờ, rất gấp, online chờ.

Nam Cung Tứ tiểu tỷ tỷ: TMD thật tốt quá, nam nhân này thật kỳ quặc! Ngày mai! Để lão nương chửi chết tên thẳng nam vớ vẩn như hắn! Đúng là làm người ta bực mình!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com