Quyen Cat 512 Toc Hy
01.Khuôn viên trường học buổi chiều yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng lá bàng khẽ xào xạc dưới cơn gió nhẹ. Ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa trên từng mái ngói đỏ, kéo dài bóng cây xuống nền sân lát gạch xám. Mùa thu đã chạm ngõ, không khí se lạnh xen lẫn ẩm ướt đất sau cơn mưa sáng nay.Kim Soohwan đứng tựa vào gốc cây bàng nằm phía sau sân bóng rổ. Thân hình cao gầy, chiếc áo sơ mi trắng đồng phục gọn gàng được cài khuy ngay ngắn, nhưng đôi tay thả lỏng trong túi quần. Đôi mắt nâu trầm lặng của Kim Soohwan hướng về phía sân bóng, nơi Ji Eun đang đứng giữa những người bạn của mình.Ji Eun như ánh mặt trời rực rỡ giữa những ngày đông lạnh giá. Mỗi khi Kim Soohwan nhìn thấy cô, một cảm giác nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt dâng tràn trong lòng, khiến mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt.Nhưng hôm nay, có một người khác cũng đang ở đó. Là Yoo Hwanjoong. Đàn anh lớp trên, nổi tiếng khắp trường bởi sự hài hước vốn có. Yoo Hwanjoong đang đứng gần Ji Eun. Nụ cười nửa miệng của Yoo Hwanjoong khiến cả nhóm bạn xung quanh cười đến điên cuồng và đặc biệt, Ji Eun cũng mỉm cười theo.Khoảnh khắc ấy như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim Kim Soohwan. Nó chưa từng nghĩ đến việc Ji Eun, người mà nó thầm thích từ lâu, lại bị thu hút bởi người khác. Nhưng điều khiến nó khó chịu hơn cả là ánh mắt của Yoo Hwanjoong. Cái ánh mắt sắc bén, đầy tự tin như thể đang nói rằng anh ta biết rõ vị trí của mình trong trái tim Ji Eun.Đột nhiên, ánh mắt của Yoo Hwanjoong chạm vào ánh nhìn của Kim Soohwan. Cả hai không ai né tránh, như thể một trận chiến ngầm vừa bắt đầu. Trong khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng đọng.Yoo Hwanjoong không nói gì, nhưng nụ cười của anh trở nên sâu hơn, mang theo chút thách thức. Anh ta bước chậm về phía Kim Soohwan, bỏ lại đằng sau những tiếng cười nói của đám bạn."Nhìn gì mà chăm chú thế? Hay cậu cũng thích Ji Eun?" Giọng nói trầm ấm của Yoo Hwanjoong vang lên, vừa như thách thức, vừa như khơi mào một trận chiến vô hình.Kim Soohwan bật cười, nó đứng thẳng dậy, ánh mắt không hề né tránh. "Cũng? Anh nói như thể mình đã chắc chắn thắng cuộc rồi vậy."Yoo Hwanjoong khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi anh. "Thế thì chứng minh đi. Nếu cậu làm được."Lời nói nhẹ như gió nhưng lại nặng nề như đá tảng, rơi xuống khoảng không giữa hai người. Một chiếc lá bàng úa vàng lìa cành, lướt qua vai họ rồi đáp xuống nền gạch.Những lời nói ấy không quá lớn, nhưng sức nặng của chúng như đè lên vai Kim Soohwan. Nó không đáp lại, chỉ nhìn thẳng vào mắt Yoo Hwanjoong, như muốn khẳng định rằng nó sẽ không lùi bước02.Cuộc đối đầu giữa Kim Soohwan và Yoo Hwanjoong không chỉ diễn ra trên sân bóng rổ hay trong những lần đối diện trực tiếp, mà là một trò chơi vô hình, không có quy tắc, không có lời nói gay gắt, chỉ có những cử chỉ tinh tế và ánh mắt đầy ẩn ý. Yoo Hwanjoong không cần phải nỗ lực quá nhiều để thu hút sự chú ý, vì chính sự hiện diện của anh đã đủ để tạo ra sự khác biệt. Ji Eun dường như là một phần của thế giới Hwanjoong, là món quà mà anh đã sẵn sàng để chia sẻ.Còn Kim Soohwan, nó không có sự tự tin bẩm sinh của Yoo Hwanjoong. Nó không phải người nổi bật giữa đám đông, nhưng lại là một người không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc. Kim Soohwan không thể chấp nhận việc Ji Eun, cô gái mà cậu yêu thầm lại có thể dễ dàng bị thu hút bởi một người như Yoo Hwanjoong. Nó cần phải chứng minh bản thân mình, không chỉ với Ji Eun, mà còn với chính bản thân mình rằng nó thật sự xứng đáng.Vì vậy, mọi khoảnh khắc đều trở thành một cơ hội để chiến thắng. Một ngày, khi nó bước vào thư viện, Ji Eun đã ngồi sẵn giữa những dãy sách, cặm cụi làm bài tập. Bên cạnh cô là Yoo Hwanjoong. Khó chịu ghê. Kim Soohwan nghĩ Yoo Hwanjoong là đồ sao chổi.Kim Soohwan đứng ở cửa, quan sát một lúc. Mắt nó liếc nhanh qua Yoo Hwanjoong, rồi chuyển đến Ji Eun, những cảm xúc không thể gọi tên dâng lên trong lòng. Soohwan không thể chịu được cảnh tượng này nữa, không thể đứng nhìn mà không làm gì. Nó tiến về phía bàn, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống."Anh cũng biết làm bài này cơ à" Giọng của Kim Soohwan vang lên, đầy sự khiêu khích và thử thách.Yoo Hwanjoong ngẩng lên, đôi mắt gặp phải ánh mắt đầy thách thức của Kim Soohwan. Nhưng, anh là ai chứ. Yoo Hwanjoong nổi tiếng là bố đời không sợ ai cơ mà. Anh không hề ngạc nhiên, không hề dao động. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Yoo Hwanjoong, như thể đây là một điều gì đó đã được dự đoán từ trước."Đến đây để sửa sai cho tôi à?" Yoo Hwanjoong đáp lại, ánh mắt không rời khỏi Kim Soohwan, giống như muốn dò xét, thử thách cậu.Kim Soohwan không nhượng bộ. Nó nhìn Yoo Hwanjoong thẳng thắn, không chút e dè. "Anh trai ơi. Tiếc quá, anh làm sai mất rồi."...."Đcm"Yoo Hwanjoong hận vì mình không giỏi toán như Kim Soohwan nhưng độ sĩ thì chắc chắn hơn. Nhưng không sao, vì anh là một chàng trai thư giãn.Cả hai không cần phải nói quá nhiều. Những câu nói ấy không chỉ là những lời đùa giỡn hay đơn thuần là tranh cãi về một bài toán, mà là những lời tuyên chiến ngầm. Họ không nói ra, nhưng tất cả đều hiểu rằng mỗi lần gặp gỡ đều là một cuộc đấu trí.Ji Eun ngồi yên lặng, đôi mắt cô chuyển từ người này sang người kia, có chút bối rối. Cô không rõ chuyện gì đang diễn ra giữa hai người con trai này, nhưng cảm giác có một điều gì đó khó nói khiến cô không thể rời mắt. Cả hai như những con sói chưa một ai nhượng bộ cho ai.Những lần như vậy cứ liên tục xảy ra. Trong lớp học, trong thư viện, trên sân bóng. Đâu đâu cũng có sự hiện diện của cả hai, nhưng không phải với những cuộc tranh luận gay gắt, mà là qua những ánh nhìn sắc lẹm, những lời nói nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý sâu xa.Và dĩ nhiên, tất cả những lần tranh luận đều là Kim Suhwan giành phần thắng. Trong những khoảnh khắc này, mặc dù cả hai đều cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và không để lộ bất cứ điểm yếu nào, nhưng có một điều mà cả hai đều không thể phủ nhận: tình cảm của họ dành cho Ji Eun, dù là yêu hay ghen, đều là thứ cảm xúc sâu sắc và không dễ dàng để giải thích.03.Chuyến đi cắm trại cuối tuần này được tổ chức là một phần trong chương trình học ngoại khóa của trường. Nhưng nói thật thì, chuyến đi này cũng là do sau khi bọn học sinh liên tục than vãn về áp lực học hành và bài vở, nhà trường quyết định tổ chức chuyến đi để giúp mọi người giải tỏa căng thẳng.Dù sao, tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn có vài kỷ niệm vui vẻ bên bạn bè. Thế nhưng, không phải ai cũng háo hức tham gia. Điển hình là Kim Soohwan.Kim Soohwan, dù không phải là người thích hòa nhập vào đám đông ồn ào, nhưng lần này lại có lý do để tham gia. Lý do đơn giản là Ji Eun, cô gái mà nó thích cũng sẽ tham gia.Dù cho nó biết rõ rằng mình không chỉ đối mặt với Ji Eun mà còn phải cạnh tranh với Yoo Hwanjoong, người luôn thu hút sự chú ý từ những người xung quanh, đặc biệt là Ji Eun. Nhưng không đi thì phí lắm, thế là Kim Soohwan quyết định tham gia.Vậy là, chuyến đi được bắt đầu, và mọi thứ diễn ra trong không khí vui vẻ và háo hức. Mọi người háo hức leo núi những tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Nhưng không ai ngờ rằng mọi kế hoạch sẽ bị đảo lộn khi một cơn mưa lớn đột ngột ập đến. Cơn mưa khiến mọi người phải vội vàng tìm chỗ trú, và trong lúc hỗn loạn ấy, Kim Soohwan và Yoo Hwanjoong bị tách ra khỏi nhóm.Mưa rơi như trút nước, từng hạt mưa nặng trĩu như xối xả xuống. Không khí trở nên ẩm ướt, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ mịt. Đôi chân của cả hai trượt trên nền đất đá, và họ cứ lặng lẽ bước đi trong im lặng. Những tiếng bước chân lạo xạo trên đá sỏi hòa với tiếng mưa làm không gian càng thêm u tịch."Tại cậu đấy""Sao tại tôi, rõ ràng anh đi theo tôi mà"Kim Soohwan cố gắng tìm đường giữa cơn mưa, nhưng vẫn loay hoay lúng túng, làm Yoo Hwanjoong không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh nhìn nó một lúc lâu rồi thở dài."Cậu đúng là phiền phức" Yoo Hwanjoong nói, giọng anh không giấu được sự bực bội.Kim Soohwan dừng lại, quay lại nhìn Yoo Hwanjoong, đôi mắt ánh lên sự tức giận. "Anh giỏi thì cứ đi hướng khác đi. Không ai bắt anh phải theo tôi."Yoo Hwanjoong khi nhìn Kim Soohwan một lúc rồi bước lên, ánh mắt không thiếu sự dò xét và đánh giá. Anh lầm bầm một câu như để an ủi bản thân mình."Không phải do đẹp trai, tôi đã cóc thèm đi theo cậu để rồi bị tách ra thế này.""Anh không cảm thấy lo gì à?""Bởi vì tôi là một chàng trai thư giãn m.."Ngay lúc đó, một nhánh cây lớn bất ngờ rơi xuống trước mặt họ, chắn ngang con đường. Kim Soohwan không nghĩ ngợi, nó vội vàng kéo cánh tay Yoo Hwanjoong và kéo anh về phía mình để tránh bị cây đập trúng.Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần lại đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và những bước chân chậm rãi, nhưng cảm giác giữa họ lại như có thứ gì đó không thể nói ra. Yoo Hwanjoong nhìn vào đôi mắt của Kim Soohwan, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được một thứ cảm xúc vừa bối rối, vừa ngạc nhiên từ ánh mắt của người con trai luôn đối diện với anh như một đối thủ.Kim Soohwan không biểu lộ gì ngoài sự điềm tĩnh như thường lệ. Nó khẽ nói, giọng trầm thấp vang lên giữa cơn mưa như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một chút gì đó khác lạ."Phiền chàng trai thư giãn cẩn thận một chút."Giọng nói ấy, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một sự quan tâm mà Yoo Hwanjoong không thể không nhận ra. Trong khoảnh khắc ấy, dù không ai nói thêm gì, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ ràng rằng có một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ. Cảm giác ấy dù nhỏ nhưng lại mạnh mẽ, như thể cơn mưa không chỉ làm ướt áo họ mà còn làm ướt lòng họ.04.Sau khi họ tìm được đường về trại, chuyến đi cắm trại ấy dường như đã kết thúc, nhưng những gì đã xảy ra giữa Kim Soohwan và Yoo Hwanjoong vẫn đọng lại trong lòng họ.Mặc dù tất cả đều cố gắng quay lại với nhịp sống bình thường, với bạn bè, với những trò vui ngoài trời, nhưng sự im lặng và những tia nhìn vụng về giữa họ đã không thể nào phai nhạt. Cơn mưa đã qua, nhưng cảm xúc vẫn còn đọng lại trong không gian, lẩn khuất trong những ánh mắt không lời.Vào một buổi tối tĩnh lặng sau chuyến đi, khi bầu trời đêm đã buông xuống, Kim Soohwan ngồi một mình trong căn tin vắng vẻ của trường. Những tiếng nói cười đã tắt lịm từ lâu, chỉ còn lại tiếng thì thầm của những người qua lại, ai nấy đều mệt mỏi trở về sau một ngày dài. Kim Soohwan đã ngồi im lặng khá lâu, ngón tay khẽ chạm vào cốc nước ấm trước mặt, nhưng tâm trí thì không thể nào yên. Mưa rừng, khoảnh khắc gần gũi với Yoo Hwanjoong, và cả cảm giác kỳ lạ mà nó không thể gọi tên, tất cả đều lẩn quất trong đầu nó. Lần đầu tiên, nó không còn chắc chắn về những gì mình cảm thấy.Bỗng nhiên, Yoo Hwanjoong bước vào, ánh mắt anh lóe lên một chút ngạc nhiên khi thấy Soohwan ngồi một mình trong không gian tĩnh mịch ấy. Anh định rời đi, không muốn làm phiền, nhưng lại bị giọng nói trầm ấm của Kim Soohwan níu lại."Anh còn thích Ji Eun không?"Câu hỏi đó, đơn giản mà lại đầy sự chờ đợi. Sao nó lại hỏi câu ấy? Liệu có phải nó đang muốn biết những gì về cảm giác của Yoo Hwanjoong với Ji Eun? Hay chỉ đơn giản là vì trong lòng nó, một chút gì đó không yên ổn, một sự thôi thúc mơ hồ muốn nghe một câu trả lời từ chính người mà nó luôn nhìn như một đối thủ?Yoo Hwanjoong dừng lại, ánh mắt của anh nhìn vào Soohwan với vẻ khó hiểu. Câu hỏi ấy rõ ràng đã làm anh không khỏi ngạc nhiên. Anh không đáp ngay, mà chỉ đứng im, vẻ mặt lặng lẽ như đang cố gắng nghiền ngẫm điều gì đó. Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi, giọng nói vẫn giữ được sự lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt, lại có gì đó khác lạ."Thích thì sao mà không thích thì sao?" Yoo Hwanjoong lên tiếng, câu hỏi của anh như một sự phản ứng lại, một nỗ lực lật ngược lại câu hỏi từ người đối diện.Kim Soohwan vẫn ngồi đó, đôi mắt không rời khỏi anh. Nó mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa sự sắc sảo và nghiêm túc lạ thường. "Ji Eun bảo cô ấy sẽ chuyển trường"..."Hơn nữa, vì tôi muốn biết mình có nên tiếp tục tranh đấu với anh không."Lần này, những lời nói của Soohwan như một lời tuyên chiến, nhưng lại như một lời mời gọi, một cách để giải thoát những cảm xúc đang dồn nén trong lòng nó. Nó muốn hiểu rõ hơn về cảm xúc của chính mình, cũng như cảm nhận của Yoo Hwanjoong. Nó muốn biết liệu cuộc chiến này có thực sự cần thiết nữa hay không, hay chỉ là sự tự thách thức bản thân mình. Nhưng càng nghĩ Kim Soohwan càng nhận ra một điều, có lẽ nó không chỉ đơn giản là sự tranh đấu hay là sự ganh đua với Yoo Hwanjoong. Có lẽ là cảm xúc mà nó đang tìm kiếm, những gì mà nó cố gắng giấu kín bấy lâu nay, lại chính là thứ mà nó không thể thừa nhận.Yoo Hwanjoong vẫn đứng đó đôi mắt anh ánh lên sự bất ngờ như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong chính những lời nói của mình. "Tại sao?"Tại sao, Yoo Hwanjoong muốn hỏi tại sao Ji Eun lại chuyển trường. Không, không, anh muốn hỏi nhiều hơn. Hỏi tại sao ngày hôm nay Kim Soohwan lại giúp anh, hỏi tại vì sao cảm xúc của mình lại hỗn loạn như vậy.Và Kim Soohwan không biết phải phản ứng thế nào. Lòng nó lại thêm phần rối bời, không chỉ vì những gì Yoo Hwanjoong nói mà còn vì những gì nó đang cảm nhận.Cả hai cứ đứng im như vậy, không ai nói thêm gì nữa, nhưng không khí giữa họ lại dày đặc một sự ngần ngại không thể tả. Kim Soohwan nhìn Yoo Hwanjoong, ánh mắt không còn sự cạnh tranh gay gắt mà thay vào đó là một sự tĩnh lặng khó hiểu. Có thể, mọi thứ đã thay đổi rồi, và giờ đây, dù không ai thừa nhận, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc chiến của họ có thể không còn là về Ji Eun nữa."Cô ấy sẽ ra nước ngoài cùng gia đình"Câu nói đó tuy ngắn gọn, nhưng lại như một cơn sóng lớn ập vào tâm trí của Yoo Hwanjoong. Anh biết Ji Eun sẽ ra đi, nhưng không ngờ sự thật lại đến một cách đột ngột như vậy. Cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối và một chút gì đó không thể nói thành lời, tất cả đều bủa vây trong lòng.Yoo Hwanjoong không đáp lại ngay lập tức, đầu óc như quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn. Đã bao lâu rồi anh không thực sự đối diện với những cảm xúc thật của mình?Anh đã sống trong cái bóng của sự tranh đấu với Kim Soohwan, của việc mải mê chinh phục trái tim của Ji Eun mà quên mất rằng có những thứ quan trọng hơn đang dần tuột khỏi tay mình. Và giờ, khi tất cả dường như đã quá muộn, anh lại thấy mình đứng lặng lẽ giữa cuộc sống, nơi mà những lựa chọn của mình đều là những con đường không thể quay lại.Anh nghe thấy tiếng Kim Soohwan khẽ cười một cách chua chát. "Chắc cô ấy sẽ hạnh phúc. Dù sao thì, ai cũng phải tiếp tục cuộc sống của mình."Giọng nói của nó có chút khô khan, không hề có sự mềm mại hay nhẹ nhàng thường thấy. Những lời này, có lẽ không chỉ là dành cho Ji Eun, mà còn là dành cho chính nó. Nó cũng phải tiếp tục sống, phải đối mặt với những cảm xúc mà nó đã bỏ qua bấy lâu nay.Yoo Hwanjoong đứng đối diện, ánh mắt vẫn dán chặt vào Kim Soohwan. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt người đối diện như thể đang đợi một điều gì đó.Sau cùng, Yoo Hwanjoong đột nhiên cất tiếng, phá vỡ cái không khí yên tĩnh đến đáng sợ của bây giờ."Cảm ơn cậu."Kim SooHwan bất ngờ, không nói gì, nhưng sự im lặng đó, lại như một câu trả lời. Có lẽ, Yoo Hwanjoon cũng như cậu, chấp nhận thực tại một cách nhẹ nhàng.Nhưng Kim Soohwan thì khác, nó cảm thấy lạ lùng, như thể một phần trong nó đã thay đổi mãi mãi. Không chỉ vì Ji Eun, không chỉ vì chuyến đi cắm trại hay những cảm xúc phức tạp với Yoo Hwanjoong, mà vì nó bắt đầu nhận ra rằng, có những cảm xúc không thể đơn giản chỉ là sự tranh đấu hay cạnh tranh. Đôi khi, chúng chỉ là sự thừa nhận những điều sâu thẳm trong lòng mà ta luôn cố gắng né tránh.Khi cả hai bước ra ngoài căn tin, ánh đèn vàng vọt từ các dãy phòng ngủ vẫn sáng mờ ảo, nhưng dường như trong không gian đó, có một sự im lặng nặng nề bao phủ, giống như mọi thứ đều đang chờ đợi điều gì đó chưa được nói ra. Kim Soohwan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Yoo Hwanjoong, cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn chưa thể tan biến. Nhưng có lẽ, nó đã tìm thấy một phần của câu trả lời cho chính mình.Cuộc sống vẫn tiếp tục nhưng cảm xúc của nó đã trở về với lối đi mới.05.Kim Soohwan bước chậm rãi trên con đường đất dẫn ra khu đồi phía sau trường, nơi những ngọn cỏ hoang dại vươn mình trong ánh sáng nhạt nhòa của đêm. Mặt trời đã khuất bóng từ lâu, nhường chỗ cho bầu trời đêm thăm thẳm. Đêm nay yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua những tán cây, mang theo chút lạnh lẽo của cuối thu.Kim Soohwan ngồi xuống trên một tảng đá lớn giữa đồi, đôi mắt nâu sẫm ngước lên trời cao. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành mà lạnh buốt. Trái tim cậu, dù đã trải qua bao nhiêu lần hỗn loạn, giờ đây lại bình yên đến kỳ lạ. Nhưng trong sự bình yên đó, vẫn có một điều cậu biết mình cần phải đối diện.Phía sau lưng, những bước chân quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng giữa màn đêm. Kim Soohwan không quay đầu, chỉ lặng lẽ chờ đợi, như thể cậu biết chắc ai đang đến gần. Vài giây sau, Yoo Hwanjoong xuất hiện trong tầm mắt cậu, dáng cao lớn nổi bật dưới ánh sáng nhạt của những vì sao."Cậu ngồi đây làm gì? Đêm muộn thế này mà vẫn còn lang thang ngoài trời," Giọng nói của Yoo Hwanjoong vang lên, mang theo một chút trách móc nhưng cũng đầy dịu dàng, khác hẳn so với Yoo Hwanjoong của những ngày trước.Kim Soohwan nhún vai, đôi mắt vẫn hướng về bầu trời. "Không ngủ được, nên tôi ra đây. Chẳng phải anh cũng thế sao?"Yoo Hwanjoong im lặng trong chốc lát, rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Kim Soohwan. Hai người không nói gì, chỉ cùng nhìn lên bầu trời đầy sao. Sự im lặng giữa họ không hề gượng ép, mà ngược lại, mang theo cảm giác bình yên kỳ lạ, như thể đây là nơi cả hai thuộc về."Lá thư của Ji Eun,"Yoo Hwanjoong lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Cậu đã đọc chưa?"Kim Soohwan khẽ gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi nhưng không chạm đến đáy mắt. "Rồi. Cô ấy đi rồi. Có lẽ đây là kết thúc rồi nhỉ."Yoo Hwanjoong không đáp lại ngay. Anh đưa mắt nhìn Soohwan, ánh mắt đầy suy tư. "Vậy... em cảm thấy thế nào?"Kim Soohwan nhún vai lần nữa, như thể câu hỏi chẳng mấy quan trọng. Nhưng giọng nó thấp xuống, gần như thì thầm. "Tôi không buồn. Kỳ lạ đúng không? Cô ấy là lý do tôi bắt đầu tất cả... nhưng bây giờ, tôi lại không cảm thấy mất mát gì."Yoo Hwanjoong nhìn cậu thật lâu, như thể muốn đọc thấu những gì cậu đang nghĩ. ""Có lẽ, cậu đã tìm được lý do khác quan trọng hơn."Lời nói của anh khiến Kim Soohwan khựng lại. Cậu quay sang nhìn Yoo Hwanjoong, ánh mắt pha lẫn chút ngạc nhiên, bối rối nhưng cũng như đã chờ đợi giây phút này từ lâu."Này, Yoo Hwangjoong""Ừ?""Anh còn thích Ji Eun không?"Kim Soohwan đột ngột hỏi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.Câu hỏi ấy khiến Yoo Hwanjoong thoáng sững người. Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm của người đối diện, như muốn tìm kiếm điều gì đó. Rồi anh khẽ thở dài, nụ cười nhẹ nhòa hiện trên môi."Không," Yoo Hwanjong nói, giọng nói đầy chắc chắn. "Tôi nghĩ mình đã nhầm lẫn về những gì mình thật sự muốn."Kim Soohwan nghe xong, trái tim nó như lỡ nhịp. Nhưng thay vì cảm giác nhẹ nhõm, nó lại thấy lòng mình như bị khuấy đảo. Nó hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt hướng thẳng vào Yoo Hwanjoong, đầy kiên định nhưng cũng không giấu được sự mong chờ."Tiện ghê, tôi cũng không muốn tranh giành với anh nữa. Mệt mỏi lắm,"Kim Soohwan nói, nhưng giọng cậu lạc đi ở những từ cuối.Yoo Hwanjoong nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên. "Cậu nói vậy là sao?"Kim Soohwan ngước lên bầu trời, đôi mắt như lấp lánh ánh sao. "Ý tôi là... tôi không muốn tranh giành Ji Eun với anh. Tôi không muốn cạnh tranh với anh vì điều gì nữa. Nhưng..." Nó quay lại, ánh mắt đột ngột sắc bén và rõ ràng. "Nếu là tranh giành anh, tôi sẵn sàng."Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh dường như ngừng lại. Yoo Hwanjoong nhìn Kim Soohwan, đôi mắt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng chỉ trong chốc lát, nó được thay thế bằng sự ấm áp khó tả. Anh khẽ nhếch môi cười, nhưng lần này không còn là nụ cười nửa miệng đầy thách thức mà Soohwan từng quen, mà là nụ cười dịu dàng, chân thành.Yoo Hwanjoong im lặng một lúc, rồi bất ngờ đưa tay kéo Soohwan lại gần. Hành động ấy khiến Kim Soohwan khựng lại, hơi thở ngưng đọng. Nhưng trước khi nó kịp phản ứng, Yoo Hwanjoong đã vòng tay ôm lấy cậu thật chặt, như muốn khẳng định điều mà lời nói không thể truyền tải."Đáng lẽ ra tôi mới là người chủ động mà nhỉ""Im mồm"Dưới bầu trời đầy sao, giữa những làn gió se lạnh của cuối thu, hai con người từng là đối thủ giờ đây đã tìm thấy nhau. Không còn những ánh mắt thách thức mà chỉ còn tình yêu dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com