TruyenHHH.com

Quyen 7 He Thong Livestream Cua Nu De Nam Huong Xao Du Bao Huong Co


Trình Viễn không nghĩ tới cậu sẽ gặp lại huynh trưởng nhà mình trong tình trạng như thế này.

Trình Tuấn ngồi quỳ bên cạnh một cỗ thi thể bị thiêu cháy như người mất hồn, những căn phòng làm bằng gỗ xung quanh đã bị thiêu cháy chỉ còn lại than tro.

"Đại huynh..."

Trình Viễn thử gọi hắn một câu, trong mắt đầy sự nghi ngờ, không chắc chắn.

Bởi vì tuổi của hai người cách nhau khá xa, ấn tượng sâu sắc nhất của Trình Viễn về vị huynh trưởng này là bóng người khổ học sau song cửa sổ, những từ như kiểu "ham chơi buông thả" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Trình Tuấn.

Sau khi Trình Tuấn thành gia, hắn dẫn vợ đến vùng khác nhận chức quan, cho nên thời gian hai người tiếp xúc với nhau không nhiều.

Cho dù như vậy, hai người vẫn thân thiết hơn những anh em trong gia đình bình thường khác, Trình Viễn cũng rất kính trọng và ngưỡng mộ anh mình.

Xa cách nhiều năm, Trình Viễn còn muốn để huynh trưởng thấy được cậu đã trưởng thành thế nào, hai huynh đệ ngồi ôn chuyện cùng nhau, nói về việc nhà cửa.

Thế nhưng sự đời trêu đùa người khác, Trình Tuấn xuất sĩ Hứa Bùi, Trình Viễn giúp đỡ Khương Bồng Cơ, lập trường của hai người trở nên đối nghịch nhau.

Hai con hổ đánh nhau tất sẽ có một con bị thương, Hứa Bùi thất bại, Trình Tuấn đang phải đối mặt với nguy cơ trở thành tù binh.

Trình Viễn sợ binh sĩ làm tổn thương Trình Tuấn, nên cậu mới vội vàng chạy tới. Có thể nói cậu khá may mắn, Trình Viễn không cần phải đi lòng vòng mấy đã tìm được Trình Tuấn rồi.

Cậu ra lệnh cho binh sĩ lui ra, trực tiếp đi về phía Trình Tuấn, đứng cạnh hắn.

Trong không khí tràn đầy mùi hương kỳ quái bốc ra từ thịt người bị thiêu cháy, ẩn trong đó còn có mùi tanh của máu tươi khiến người khác thấy buồn nôn.

Ánh mắt Trình Viễn di chuyển lên cỗ thi thể bị thiêu rụi kia, một suy nghĩ to gan hiện lên trong đầu cậu.

Nhìn dáng vẻ của đại huynh lúc này, chẳng lẽ xác người này là Hứa Bùi sao?

Cậu còn chưa xác nhận được đáp án, Trình Tuấn cử động cái cổ đã cứng lại, trong mắt hắn đầy những tia máu nhỏ.

"Công Liêu, huynh không ngờ đệ sẽ đến đây đấy."

Đến bây giờ Trình Tuấn vẫn không chịu chấp nhận sự thật, nhưng sự xuất hiện của Trình Viễn đã đánh đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn.

Trình Viễn thấy tâm trạng của huynh trưởng lúc này không ổn lắm, cậu không dám nói nhiều, để tránh kích thích thần kinh mẫn cảm yếu ớt của Trình Tuấn lúc này.

Không đợi Trình Viễn mở miệng, Trình Tuấn đã cười lạnh rồi hỏi lại: "Đệ muốn dẫn binh đến bắt huynh à?"

"Tiểu đệ sợ binh sĩ không biết phân nặng nhẹ, mạo phạm huynh trưởng, cho nên bây giờ mới tới đây. Tuy nói là bắt, nhưng tiểu đệ cũng sẽ không cho phép bọn họ làm tổn thương hay sỉ nhục đại huynh đâu, chuyện này huynh cứ yên tâm đi." Trình Viễn chân thành nói: "Tính ra mà nói, đại huynh đã rời nhà được mười năm rồi, mẫu thân và phụ thân thật sự rất nhớ huynh. Hai người cũng đã có tuổi rồi, nếu không ngại thì đại huynh về thăm họ xem..."

Trình Viễn vô ý nhắc đến cha mẹ già ở nhà.

Nghe Trình Viễn nhắc tới cha mẹ, ánh mắt chết lặng của Trình Tuấn hơi dao động, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh.

"Không thể phụng dưỡng cha mẹ ở nhà là lỗi của huynh, sau này còn cần Công Liêu chăm sóc bọn họ nữa."

Trong lòng Trình Viễn bỗng căng thẳng, dự cảm không lành hiện ra trong đầu cậu, không thể xóa bỏ được.

"Đại huynh nói như vậy có ý gì?" Trình Viễn nói: "Phụng dưỡng cha mẹ vốn là trách nhiệm của bậc con cái, huynh vẫn là trưởng tử trong nhà mà!"

Cậu có dự cảm, nếu lúc này cậu không mắng Trình Tuấn tỉnh ra, nói không chừng huynh ấy sẽ làm chuyện dại dột.

"Chủ công đánh trận thất bại, bị ép đến mức tự thiêu, thù oán sâu nặng như thế, Công Liêu, đệ nói xem, thân làm thần tử như huynh có nên báo thù cho chủ công không?"

Trình Tuấn hất tay Trình Viễn ra, cố gắng đứng thẳng dậy.

Thời gian hắn ngồi quỳ quá lâu, hai chân tê rần, bầm tím cả, nếu không phải hắn nỗ lực để bản thân đứng vững thì chắc đã sớm ngã ra rồi.

Sắc mặt Trình Viễn trắng bệch, nếu Trình Tuấn muốn báo thù, vậy chẳng phải là...

Trình Viễn không khỏi rùng mình, cậu có thể đoán chắc được việc huynh trưởng muốn làm là gì, hoặc có thể nói tâm trạng đối phương đã bắt đầu bất ổn rồi.

"Chủ công có ơn tái tạo ta." Trình Tuấn nói.

Trình Viễn nghiến răng, cậu hận không thể lắc vai huynh trưởng của mình để thức tỉnh hắn, rốt cuộc tên Hứa Bùi kia đã cho hắn uống thuốc mê gì: "Nhưng Tín Chiêu Công đã bị đánh bại rồi! Người thắng làm vua người thua làm giặc, từ trước tới này luôn tàn khốc như vậy mà. Nếu người bại trận hôm nay không phải Tín Chiêu Công mà là chủ công của đệ, đại huynh nghĩ rằng Tín Chiêu Công sẽ rộng lượng tha cho cô ấy sao? Châm lửa tự thiêu là lựa chọn của chính Tín Chiêu Công, không ai ép hắn ta cả, thù oán đâu ra chứ?"

Nam nhân sẵn sàng chết vì tri kỷ, nói vậy cũng không sai, Trình Viễn rất khâm phục những danh sĩ cao nhân có đức độ đó. Nhưng lúc này câu nói đó đặt lên người thân của mình, Trình Viễn lại không thể nào chấp nhận nổi.

Đại huynh Trình Tuấn, trên có cha mẹ, dưới có con cái, còn cả người vợ kết tóc với huynh ấy nữa.

Dựa vào đâu mà Trình Tuấn không hề do dự, nỡ bỏ lại tất cả mọi thứ để đi theo chủ cũ của mình chứ?

Từ khi năm nước trong thiên hạ loạn lạc đến giờ, chỉ tính riêng các chư hầu lớn nhỏ trong Đông Khánh thôi đã có đến bốn, năm mươi nhà.

Đa phần các chư hầu nhỏ còn chưa kịp tạo nên sóng gió gì đã bị các chư hầu xung quanh ăn như tằm ăn rỗi rồi, Hứa Bùi hiện giờ cũng chỉ đi con đường giống bọn họ lúc trước mà thôi.

Huynh trưởng nhà mình chỉ làm việc dưới trướng Hứa Bùi có ba bốn năm, Trình Viễn cảm thấy Hứa Bùi chẳng có gì tốt đẹp cả, vì sao huynh trưởng cứ cố chấp theo hắn ta vậy?

Trình Tuấn cười khinh bỉ, lời nói đanh thép đầy khí phách.

"Thề sống chết không đầu hàng Liễu Hi, càng không thể thông đồng làm loạn với loại tiểu nhân này."

Cho dù Khương Bồng Cơ có tốt thế nào đi nữa, trong mắt Trình Tuấn, cô không phải dòng dõi chính tông, xuất thân sĩ tộc lại còn làm những chuyện khiến người khác khinh thường, thân thiện với hàn môn, khinh nhẹ sĩ tộc, mấy năm vừa rồi cô làm gì cũng giương cờ vì dân chúng lên, nhưng thật ra chỉ là ngụy quân tử tỏ vẻ đạo mạo mà thôi.

Nói trắng ra, cô chỉ mưu lợi cho bản thân dưới cái danh chính nghĩa, một phần tử phản nghịch không theo dòng dõi chính tông.

Ngoại trừ việc Hứa Bùi tự thiêu ra, Trình Tuấn cũng không thể chấp nhận được việc hắn quy hàng xong sẽ phải làm việc chung với một đám người không ra gì.

Trình Viễn vừa lo vừa giận, làm gì có chuyện để chủ công nhà mình bị người khác chửi bới loạn xạ như thế?

Cho dù người đó là huynh trưởng của mình cũng không được.

"Chủ công là minh chủ có ý chí bình định giang sơn chân chính, ngay cả phụ thân cũng tán thưởng cô ấy, vì sao đại huynh cứ hồ đồ ngu xuẩn như vậy?"

Trình Viễn vừa nói xong câu này đã thấy hối hận, không phải hối hận vì cậu cãi lại đại huynh, chỉ là cậu tự trách bản thân nói quá nặng lời thôi.

Trình Tuấn khinh bỉ hậm hực một tiếng.

"Những kẻ tầm thường lỗ mãng thì có thể làm được việc gì!"

Trình Viễn không muốn tranh cãi với hắn, để tránh hai huynh đệ cãi nhau phát giận.

"Đại huynh bình tĩnh lại đi, hãy nghĩ đến phụ mẫu ở nhà, đại tẩu và chất tử chất nữ nữa, một tên Hứa Bùi đáng giá để huynh liều mạng như thế sao? Tuy hắn ta xuất thân sĩ tộc, nhưng chắc chắn không phải chủ công sáng suốt mà huynh cần tìm, cho dù không phải là chủ công, hắn ta cũng sẽ thất bại dưới tay người khác mà thôi." Trình Viễn nói: "Đại huynh không thích chủ công, không muốn làm việc dưới trướng cô ấy, vậy thì huynh ở nhà cũng được. Đợi đến lúc thiên hạ thái bình lại ra làm quan cũng được mà."

Trình Tuấn cười lạnh nói: "Suy nghĩ không hợp, khó mà nói chuyện được!"

Hắn và Liễu Hi mãi mãi không thể đi cùng một con đường. Nếu bảo hắn làm việc dưới trướng Khương Bồng Cơ hoặc là dựa dẫm vào bọn họ thì hắn thà chết còn hơn!

Trình Viễn cũng hết cách, chỉ có thể hạ quyết tâm gọi binh sĩ vào, tạm thời giam Trình Tuấn lại, để tránh hắn nhất thời không nghĩ thông mà làm ra chuyện dại dột.

Hứa Bùi vừa chết, kiểu chết đốt lửa tự thiêu này đã tổn thương tinh thần của Trình Tuấn rất nhiều.

Không ngờ rằng Trình Tuấn lại rút kiếm ra chống cự, binh sĩ e ngại thân phận của hắn cho nên không dám ra tay mạnh, ngược lại bị hắn đâm cho vài nhát.

Trình Tuấn lạnh lùng cười phá lên, vẻ mặt điên cuồng, khóe mắt liếc nhìn tường đá quanh sân, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ...

"Không..."

Trong lúc ngăn cản Trình Tuấn, cánh tay của Trình viễn cũng bị đâm trúng. Cậu còn chưa kịp tỉnh táo lại đã nhìn thấy Trình Tuấn đập đầu vào tường, dọa cậu hồn bay phách tán.

Âm thanh va chạm đáng đau buồn vang lên...

Máu nhuộm đỏ cả bức tường đen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com