TruyenHHH.com

Quyen 6 Edit Tuyet The Than Y Nghich Thien Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nhìn mấy người trên thuyền, mỉm cười.

Thình thịch!

Mấy người đang đứng bị nàng nhìn như vậy, đều không khỏi vô thức quỳ xuống run rẩy.

Giống như, đang cầu xin Mộ Khinh Ca tha thứ.

Mộ Khinh Ca không để ý tới họ, mà đi thẳng tới chỗ người lái thuyền.

Người lái thuyền thấy Mộ Khinh Ca đi tới chỗ mình, sắc mặt vô cùng khó coi. Hai chân không khỏi run lên, sợ hãi.

"Lái thuyền cho tốt, ta muốn tới Đông châu trong vòng năm ngày." Mộ Khinh Ca thu lại linh quang kim sắc, cầm Linh Lung Thương đặt lên đầu vai người lái thuyền.

Người lái thuyền khẽ run, vội vàng đáp: "Dạ dạ dạ..."

Mộ Khinh Ca thu hồi Linh Lung Thương, nhìn nữ tử bị nàng buộc vào bánh lái. Lúc nàng buộc nàng kia, không chỉ ở mỗi hông mà còn buộc cả hai tay.

Thấy nàng nhìn sang đây, nàng kia kích động nói: "Thì là ngươi là cường giả Kim cảnh, thật lợi hại!"

Đôi mắt nàng kia lấp lánh sùng bái.

Mộ Khinh Ca không trả lời, chỉ vung tay cởi bỏ dây thừng.

Không đợi nữ tử mở miệng, Mộ Khinh Ca đã nói: "Ngươi trông chừng bọn chúng, có ai lười biếng thì bảo ta." Dứt lời, nàng xoay người đi xuống khoang thuyền.

May mắn tuy con thuyền bị va đập có chút tổn hại, nhưng không đến mức bị bục để nước tràn vào, không xảy ra tình huống không đi được.

Thái độ của Mộ Khinh Ca khiến người trên thuyền mơ hồ.

Rốt cuộc là tha thứ cho họ, hay là muốn tính sổ?

Ngoại trừ nữ tử được Mộ Khinh Ca dặn dò ra, ai nấy đều thấp thỏm. Mấy ngày nay đều trôi qua trong lo sợ.

May là Mộ Khinh Ca không xuất hiện, chỉ bảo nàng kia trông chừng họ.

Điều này làm họ không nhịn được ảo tưởng, phải chăng Mộ Khinh Ca không định so đo với họ?

Năm ngày trôi qua.

Vốn hành trình cần thêm hai ngày, được người lái thuyền cố hết sức rút ngắn lại. Mộ Khinh Ca chỉ cho năm ngày, nên hắn không dám đắc tội nàng.

"Đông châu... cuối cùng chúng ta cũng đến Đông châu!"

Mây mù trên biển tan đi, bóng dáng đất liền mơ hồ đằng xa xuất hiện trong mắt người trên thuyền.

Lênh đênh ở Dương hải mấy ngày trời, rồi lại trải qua sống chết, mấy người sống trong nỗi bất an lo lắng bây giờ đều kích động không thôi.

Trên boong thuyền truyền đến tiếng bước chân.

Mấy người trên thuyền nghe tiếng đều biến sắc. Cả đám im thin thít, ngoan ngoãn nhường đường.

Mộ Khinh Ca lại xuất hiện ở boong thuyền. Nàng vẫn mặc y phục đỏ tươi yêu dã, tỏa khí chất cuồng tứ kiệt ngạo.

Nàng cũng thấy bóng dáng đất liền kia, Đông châu ngay trước mắt.

'Đông châu, cuối cùng ta đã tới!' Mộ Khinh Ca thầm cảm thán. Tới Đông châu, đi Đan Đạo Viện, thật đúng là khiến nàng gặp bao trắc trở.

Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca đánh giá xung quanh, nhìn mọi người thấp thỏm trên thuyền.

Nàng cười lạnh lùng, thình lình nói một câu: "Các ngươi từng vứt bỏ ta, nếu không báo đáp thì ta cũng không gọi là Mộ Khinh Ca."

Giọng nói chưa tan, Mộ Khinh Ca dậm mạnh chân lên thuyền.

Linh lực kim sắc tràn ra từ lòng bàn chân nàng, như vô số kim xà nhanh chóng tỏa ra bốn phía con thuyền.

Ầm ầm ầm!

Con thuyền bắt đầu vỡ vụn ngay lúc mọi người đều chưa kịp phản ứng. Nước biển dũng mãnh tràn vào, nhanh chóng chìm nghỉm.

"Mộ Khinh Ca! Hắn là Mộ Khinh Ca! Thành chủ Lạc Tinh Thành, chủ nhân Long Nha, đệ nhất Thanh Anh Bảng hiện giờ!"

"Mộ thành chủ tha mạng!"

"Mộ thành chủ chúng ta sai rồi!"

"A!!!"

Mọi người bừng tỉnh lại, rơi xuống biển.

Mộ Khinh Ca không thương tiếc, chỉ lắc mình xuất hiện bên cạnh nữ tử đang sợ ngây người. Túm vai nàng kia rồi mang theo bay lên không trung, phi hành tới hướng Đông châu.

Nàng có tu vi Kim cảnh, muốn ngự không ở khoảng cách này, hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng mấy người trên thuyền...

Trên trời, thanh âm Mộ Khinh Ca lạnh lùng truyền đến: "Ta khinh thường giết các ngươi. Nếu mạng lớn thì tự bơi tới Đông châu, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ."

Viu!

Nữ tử bị Mộ Khinh Ca xách trong tay, nghe nàng nói, không khỏi sống lưng lạnh toát.

Nàng nhìn về hướng mặt biển, mấy con người đang vật lộn dưới nước. Ngoại trừ người lái thuyền vừa biết bơi vừa quen thuộc Dương hải, hẳn là có thể bơi về bờ, còn lại mấy người kia cho dù có biết bơi cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Kiểu giãy giụa giữa sống và chết quả thực tra tấn hơn việc một đao giết họ.

Nàng trộm nhìn Mộ Khinh Ca, thầm nghĩ mà sợ. Nếu lúc ấy mình không hô lên, có phải đối phương cũng sẽ vứt mình xuống biển như họ?

'Nhưng mà mấy người đó trừng phạt đúng tội! Hừ!' Nữ tử thầm nghĩ.

Dần dần mấy người đó biến thành chấm đen trong mắt nàng. Mà hình dáng Đông châu càng rõ ràng hơn.

Ngự không phi hành gần nửa ngày, Mộ Khinh Ca cuối cùng cũng đáp đất.

Vừa đáp xuống, Mộ Khinh Ca đã thả tay ra. Nàng kia không đứng vững, trực tiếp té nhào.

"Ai da!" Nàng kia than ra tiếng, xoa xoa mông đau, muốn oán trách hai câu nhưng nghĩ đến cách làm của Mộ Khinh Ca với mấy người kia, lại không dám lên tiếng.

Mộ Khinh Ca không thèm nhìn nàng, cất bước đi về phía trước.

Nàng muốn tới Uẩn Cô Thành. Dựa theo bản đồ, Uẩn Cô Thành cách bờ không xa. Tới Uẩn Cô Thành, rồi thông qua truyền tống trận đến Thanh Xương Phủ châu phủ Đông châu, là có thể nhanh chóng tới Đan Đạo Viện.

Tính toán thời gian, hẳn mấy ngày nay chính là thời gian chiêu đồ của Đan Đạo Viện. Nếu bỏ lỡ, chắc sẽ phải chờ thêm ba năm.

Ba năm...

Nàng không chờ được!

"Đợi đã, ngươi muốn đi đâu?" Nữ tử chạy chậm đuổi theo.

Mộ Khinh Ca dừng lại nhìn nàng. Bị nàng nhìn chằm chằm, nữ tử sợ tới mức rụt cổ, sợ hãi nói: "Mộ... Mộ thành chủ..."

"Ngươi còn chuyện gì?" Mộ Khinh Ca nhìn nàng, lạnh nhạt nói.

Nữ tử cắn môi: "Ta tên là Tống Cẩn San, muốn ngang qua Thanh Xương Phủ tới Đan Đạo Viện. Không biết Mộ thành chủ muốn đi đâu, có cùng đường không?"

'Nàng ta vậy mà cũng tới Đan Đạo Viện?' Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Thấy nàng không nói, Tống Cẩn San giải thích: "Mộ thành chủ đừng hiểu lầm, ta không muốn làm gì, chỉ là nữ tử như ta vừa gặp phải chuyện ở Dương hải, ta có chút sợ hãi, hy vọng có thể đi cùng Mộ thành chủ, chiếu cố lẫn nhau. Ngài yên tâm, ta sẽ không gây phiền phức cho ngài, chỉ đi theo sau thôi, ngài không cần bận tâm đến ta."

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, mở miệng: "Từ đây tới Uẩn Cô Thành, thông qua truyền tống trận tới Thanh Xương Phủ, đoạn đường này sẽ không gặp chuyện gì phát sinh. Từ Thanh Xương Phủ đến Đan Đạo Viện không nên tự đi bộ, tranh thủ đến càng sớm càng tốt."

Nói xong, nàng xoay người rời đi, không nói cho Tống Cẩn San điểm đến của mình.

Mặc dù họ có cùng mục đích, nhưng nàng không muốn mang theo một nữ tử lên đường.

Vết xe đổ rõ rành rành trước mắt, nàng cảm thấy nên né ba thước với nam nhân hay nữ nhân chủ động tới gần.

Thấy nàng rời đi dứt khoát, Tống Cẩn San thất vọng đứng tại chỗ.

Đột nhiên, nàng kia sáng mắt, lẩm bẩm: "Ngươi quen thuộc lộ trình Đan Đạo Viện, chẳng lẽ ngươi cũng đi Đan Đạo Viện?"

Suy nghĩ này khiến đáy mắt nàng kia có thêm một tia giảo hoạt.

Xóa tan thất vọng, nàng nhanh chóng xách váy đi Uẩn Cô Thành.

...

Uẩn Cô Thành, Thanh Xương phủ...

Mộ Khinh Ca thuận lợi đi tới Uẩn Cô Thành, thông qua truyền tống trận đến Thanh Xương phủ.

Nàng bây giờ đã sớm không còn là Mộ tiểu tước gia khi mới vào Trung Cổ Giới.

Những thứ trong châu phủ đã không khơi nổi hứng thú cho nàng.

Khi nàng ra khỏi truyền tống trận, thấy sắc trời dần tối, thầm tính toán rồi quyết định đi tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai sẽ cưỡi Tiểu Thải tới Đan Đạo Viện.

Tốc độ Tiểu Thải nhanh, nàng có thể đến Đan Đạo Viện sớm hơn!

"Mộ thành chủ! Thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp."

Sau lưng Mộ Khinh Ca chợt truyền đến giọng nữ vui vẻ. Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, quay ra nhìn, phát hiện Tống Cẩn San đứng cách sau mình không xa.

Hẳn là nàng ấy vừa ra khỏi truyền tống trận.

Chắc là lúc nàng mới vào truyền tống trận ở Uẩn Cô Thành, nàng ấy cũng chạy tới.

"Mộ thành chủ cũng đi Đan Đạo Viện sao?" Tống Cẩn San ngẩng đầu hỏi Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca mím môi không nói. Tống Cẩn San bây giờ có vẻ khác trước. Nàng ấy đã khôi phục tự tin, không còn bị ảnh hưởng lúc ở Dương hải.

Thấy Mộ Khinh Ca lạnh mặt không nói lời nào, Tống Cẩn San cũng không quan tâm, tiếp tục nói: "Ở Dương hải được Mộ thành chủ chiếu cố. Nếu chúng ta đã gặp lại, không bằng để ta làm chủ, mời Mộ thành chủ dùng bữa, coi như ta báo đáp ân cứu mạng."

"Không cần." Mộ Khinh Ca từ chối.

Mà lúc này, trong đầu chợt vang lên thanh âm lạnh băng của Tư Mạch: "Tiểu Ca nhi thật là vô cùng mị lực. Ta chỉ mới ngủ một giấc, bên cạnh nàng đã có thêm một nữ tử?"

Thanh âm tỏa ra sát ý, không che giấu ghen tuông.

Mộ Khinh Ca đỡ trán, nàng phát hiện Tư Mạch hiện giờ rất hay ghen.

Nàng trả lời trong đầu: "Đó là nữ nhân!" Nàng nhắc nhở Tư Mạch, nàng cũng là nữ tử, hai nữ tử với nhau thì có gì được?

"Nhưng hiện tại nàng đang giả nam, Tiểu Ca nhi nam trang vẫn khiến người ta mê muội!" Thanh âm Tư Mạch rầu rĩ, như bị thiệt thòi cực nhiều.

Mộ Khinh Ca câm như hến.

Nàng đã từ chối Tống Cẩn San rồi mà!

Nam nhân này thích ăn dấm vậy sao?

"Nếu nàng ta còn tiếp tục bám lấy nàng, ta sẽ giết nàng ta." Tư Mạch đưa ra tối hậu thư. Nữ nhân của hắn, bất kể là nam hay nữ đều không được nhìn trộm, càng không thể mơ ước.

Mộ Khinh Ca buồn cười.

Cách đại ma vương làm nũng thật sự khác với người thường.

Vì để trấn an người nào đó, đương nhiên chính nàng cũng không muốn dính dáng gì đến Tống Cẩn San, nên Mộ Khinh Ca lại lạnh lùng từ chối: "Đa tạ ý tốt của Tống cô nương. Ta cứu ngươi là vì ngươi từng nhắc ta. Cho nên ngươi không nợ ta gì cả."

Dứt lời, không quan tâm Tống Cẩn San thất vọng, nàng nhanh chóng rời đi.

Đợi nàng đi xa, thanh âm Tư Mạch lại truyền đến: "Tiểu Ca nhi, vào đây."

'Rồi, tiết kiệm được tiền trọ luôn.' Mộ Khinh Ca thầm mắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com