TruyenHHH.com

Quyen 6 Edit Tuyet The Than Y Nghich Thien Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên


"Tiểu Ca nhi, đừng làm ta sợ!" Đằng sau vang lên giọng nói dễ nghe run rẩy.

Cái ôm quen thuộc, khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy tội lỗi.

Lúc này nàng mới thấy rõ đám người đang quỳ là ma vệ. Dẫn đầu là Cô Nhai và Cô Dạ. Không cần hỏi, nàng cũng đoán được vì mình mất tích nên làm Tư Mạch khẩn trương, phân phó ma vệ tìm kiếm tung tích nàng.

Cô Nhai và Cô Dạ biết nàng có không gian, hẳn là đang giải thích.

Bây giờ nàng đã trở lại, nam nhân phía sau mới hoàn toàn an tâm.

Mộ Khinh Ca xoay người nhìn Tư Mạch đã mặc y phục. Tóc hắn chưa kịp vấn, chỉ tùy ý xõa sau vai.

Tư Mạch như vậy kỳ thật càng tuấn mỹ, bớt đi sự thô bạo.

Mộ Khinh Ca khẽ vỗ về mặt hắn, bảo đảm: "Ta đáp ứng chàng, sau này sẽ không bỗng nhiên biến mất."

Tư Mạch chậm rãi gật đầu, đôi mắt hổ phách chậm rãi tan đi băng sương.

Nhìn ma vệ đang quỳ, Tư Mạch lạnh giọng phân phó: "Lui ra đi."

Không dám nhiều lời, Cô Nhai và Cô Dạ dẫn theo ma vệ lặng yên rời khỏi tẩm điện.

Trong tẩm điện chỉ còn lại hai người, Tư Mạch mới nhìn Mộ Khinh Ca: "Cô Nhai nói cho ta biết, nàng có một không gian có thể tùy ý ra vào."

"Ừm." Mộ Khinh Ca gật đầu. Nàng nói với Tư Mạch: "Chàng cũng biết không gian này. Năm đó ta..." Nàng chậm rãi kể chuyện xưa của hai người.

Kỳ thật không định kể chuyện, chỉ là nàng muốn giải thích nguồn gốc không gian cho Tư Mạch nên mới bắt đầu kể từ lần thứ hai họ gặp nhau.

Ừm... xem như là lần thứ hai đi.

Thời điểm nàng bị hình phạt quất roi, hắn vẫn chưa hiện thân, hai người không giao lưu.

Sau trận chiến với lão nhân Bắc Minh mới xem như là hai người chính thức gặp mặt lần hai!

"Thì ra là thế." Tư Mạch lẳng lặng nghe. Hắn trầm mặc, nói: "Tiểu Ca nhi, nàng sẽ không trách ta quên mất quá khứ chứ?"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, cười lắc đầu: "Đây không phải ý chàng muốn, chàng bị người ta ám hại, sao ta lại trách chàng? Với lại, dù quên mất thì sao chứ, chúng ta bây giờ có vì chuyện này mà sinh ra ngăn cách không?"

Tư Mạch lắc đầu khẳng định: "Sẽ không! Lúc nhìn thấy nàng, ta đã biết, nàng rất quan trọng với ta."

Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng cười, nói với Tư Mạch: "Chờ thương thế chàng khỏi hẳn, nắm chắc phá tan phong ấn kia, đến lúc đó chàng sẽ nhớ lại."

Tư Mạch chậm rãi gật đầu, đôi mắt hổ phách tràn đầy nghiêm túc.

Hắn nheo mắt lại, tỏa ra sát ý. Chờ hắn chữa khỏi thương thế, cũng là lúc hắn đi tìm Ly Diên báo thù.

"Đúng rồi, chàng đừng đi tìm Ly Diên vội, chờ ta." Mộ Khinh Ca chợt mở miệng.

Tư Mạch nghi hoặc nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, rầu rĩ chọc chọc ngực hắn: "Chàng chịu thiệt trong tay nàng ta một lần, nói lên rằng nữ nhân này không đơn giản. Chàng lại đi tìm nàng ta, nhỡ đâu nàng ta lại khiến chàng mất trí nhớ nữa thì sao giờ?"

Chỉ dựa vào Ly Diên?

Tư Mạch thầm cười lạnh.

Lần này sở dĩ Ly Diên thực hiện được là vì hắn bị thương từ trước, không thể phát huy toàn lực. Chờ hắn khôi phục, há lại cho Ly Diên cơ hội đắc thủ?

Nhưng khi hắn ngấm lại lời nói Mộ Khinh Ca, ánh mắt sáng lên, vui sướng nói: "Tiểu Ca nhi đang ghen à?"

Ghen, ghen cái méo!

Mộ Khinh Ca hung hăng đánh trả.

Nhưng khí thế nàng lại xẹp xuống, đáy lòng hơi chua làm nàng không thể không thừa nhận mình không thích Tư Mạch có tiếp xúc quá nhiều với nữ nhân khác, giết người cũng không được.

Mộ Khinh Ca phát hiện, mình càng ngày càng nhỏ nhen rồi.

Còn cái gì mà giọt máu tim kia nữa...

Mộ Khinh Ca tức giận lườm Tư Mạch: "Tóm lại, chàng phải chờ ta, ta sẽ cố gắng nâng cao tu vi, cùng chàng đi tìm Ly Diên báo thù. Với cả, sao Thái Hoang Cổ Cung các chàng biến thái thế, kế vị mà còn để lại giọt máu tim để sinh đời sau."

Nàng không phát hiện lời mình nói ra như nữ tử hờn dỗi làm nũng.

Nàng đang lên án bất mãn của mình cho Tư Mạch.

Tư Mạch hiếm khi thấy nàng biểu hiện tâm tính nữ nhi, đáy mắt nhiễm đầy ý cưới. Chờ nàng phát tiết xong, hắn mới nói: "Nàng đi theo ta."

Nói xong, nắm tay nàng ra khỏi tẩm điện.

Mộ Khinh Ca mơ hồ đi theo hắn, tới một tòa đại điện nghiêm ngặt.

Trong điện tỏa hơi thở âm lãnh, thuộc về hơi thở Ma Vực.

Mộ Khinh Ca thấy bên trong tòa đại điện trống trải, giữa những pho tượng thú là chùm sáng lơ lửng. Chúng lẳng lặng ở đó, không biết đã vượt qua bao nhiêu năm tháng.

"Đó là gì?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.

Tư Mạch sẽ không vô duyên vô cớ dẫn nàng đi xem chùm sáng.

"Dựa theo tổ huấn, đó là nơi lưu giữ giọt máu tim của các đời đại ma quân kế nhiệm." Tư Mạch trả lời.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn.

Nàng chỉ cằn nhằn có một câu, hắn đã đưa nàng tới đây, là muốn làm gì?

"Chàng dẫn ta tới đây làm gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tư Mạch cười nhìn nàng: "Không phải nàng để ý giọt máu tim của ta sao?"

Tư Mạch nói xong, vẫy tay một cái. Chùm sáng rời khỏi vị trí, chậm rãi bay tới chỗ hắn, đặt vào lòng bàn tay.

Hắn nâng chùm sáng lên, đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca: "Nàng nhìn xem."

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, không hiểu ý hắn. Nhưng vẫn nghe lời hắn, nhìn kỹ chùm sáng một chút.

Đột nhiên, tròng mắt nàng co lại, thu hồi tầm nhìn, khiếp sợ: "Trống không!"

Chùm sáng của Tư Mạch cư nhiên trống không, căn bản không có giọt máu tim của Tư Mạch.

Tư Mạch nhàn nhạt gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Hài nhi của ta sao có thể sinh ra từ bụng một nữ tử xa lạ? Huống chi..."

Hắn tạm dừng, năm ngón nắm lại, chùm sáng vỡ vụn trong tay hắn.

Mộ Khinh Ca hoảng hốt nhìn cảnh này.

Tư Mạch khẽ nâng cằm nàng, đôi môi anh đào cong lên ý cười: "Hiện giờ ta có nàng, cần gì mấy thứ này? Hài nhi của ta, chỉ có thể là nàng sinh."

Mộ Khinh Ca cứng mặt, thầm nghĩ trong lòng: Sao lại nói đến đề tài này rồi?

"Có lẽ bây giờ tiểu gia hỏa đã ở trong bụng mẫu thân nó." Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca vào lòng, đặt tay lên chiếc bụng bằng phẳng của nàng.

Mộ Khinh Ca nghe thế, sợ tới mức xém nhảy dựng, lập tức phản bác: "Không thể nào!"

Phản ứng kịch liệt của nàng làm cho sắc mặt Tư Mạch trầm xuống, hơi thở lạnh đi.

"Khụ, ta không có ý đó." Mộ Khinh Ca gượng cười, trấn an nam nhân xù lông: "Không phải nói không sinh, chỉ là chưa tới lúc thích hợp."

"Khi nào mới tới lúc thích hợp?" Tư Mạch ép sát từng bước.

Hôm nay hắn nhất định bắt Mộ Khinh Ca đưa ra hứa hẹn.

"..." Vấn đề này làm khó Mộ Khinh Ca rồi. Khi nào mới tới lúc thích hợp? Nàng nghĩ gánh nặng trên vai mình quá nhiều, không phải chốc lát là có thể giải quyết ngay.

Nàng buồn rầu nhíu mày, tâm tình có chút bực bội: "Tóm lại hiện tại không được."

Cảm xúc của Mộ Khinh Ca làm Tư Mạch thở dài. Hắn giữ chặt tay nàng, cùng nàng ra khỏi đại điện. Tư Mạch nhìn áng mây tím bao quanh Thái Hoang Cổ Cung, chậm rãi nói: "Chuyện trước kia tạm thời bị phong ấn. Nhưng ta biết, bất kể quá khứ hay hiện tại, ta đều không thể ép nàng."

Mộ Khinh Ca im lặng, hối lỗi nhìn hắn.

Nhưng Tư Mạch không tức giận. Mà chỉ quay đầu nhìn nàng: "Nàng không muốn thành thân sinh con bây giờ, ta không ép nàng. Nhưng trước đó nàng hứa đáp ứng ta một điều, còn nhớ không?"

Đáp ứng Tư Mạch?

Cuộc đối thoại giữa hai người ở Hủy hố hiện lên trong đầu Mộ Khinh Ca. Nàng gật đầu theo bản năng.

Thấy nàng không vô lại, Tư Mạch tươi cười: "Nhớ rõ là được. Hiện giờ ta muốn nàng đáp ứng ta. Nếu thật sự hoài thai hài tử, hãy sinh nó ra."

Ách!

Mộ Khinh Ca tròn xoe mắt nhìn hắn.

Tư Mạch tiếp tục nói: "Ta biết thuật luyện đan của nàng rất lợi hại. Nhưng nàng phải đáp ứng ta, ở cùng ta, không được dùng dược tránh thai. Nếu không có thì thôi. Nhưng nếu sơ ý có thì nàng phải sinh hạ, còn phải lập tức thành thân cùng ta."

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, cẩn thận lĩnh hội. Nóng nảy nghĩ: Chết tiệt! Kỳ an toàn, kỳ nguy hiểm tính thế nào nhỉ? Kiến thức sinh lý kiếp trước có dùng được ở dị thế này không? Không nghĩ ra, hay thôi không phát sinh quan hệ cho an toàn!

"Nàng không thể viện cớ không thân mật với ta." Tư Mạch đánh nát ý tưởng của Mộ Khinh Ca.

Nàng nghẹn họng trân trối. Tư Mạch cực kỳ thản nhiên nghiêm túc nói: "Ta là một nam nhân bình thường, cũng sẽ có nhu cầu."

"..." Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, đối mặt với thái độ nghiêm túc của Tư Mạch, tài ăn nói của nàng cứ như bị Hống ăn mất.

Một lúc sau, nàng bình phục tâm tình, bất đắc dĩ đỡ trán: "Vì sao chàng cứ rối rắm vấn đề này vậy?" Tư Mạch trước kia sẽ không như vậy.

"Bởi vì ta cảm thấy chỉ khi cùng nàng có con, giữa hai ta mới gắn kết, ta sẽ không mất đi nàng." Tư Mạch trầm giọng đưa ra lý do.

Mộ Khinh Ca sửng sốt. Nàng không nghĩ tới sẽ nghe câu này.

Thì ra hắn vẫn luôn thấp thỏm vậy sao? Là nàng, khiến hắn bất an đến thế?

"Tiểu Ca nhi, nàng không phải là một nữ nhân có thể nắm trong lòng bàn tay. Nàng có bầu trời của mình, mục tiêu của mình, ngăn cản sẽ chỉ đẩy nàng đi xa. Tuy ta không nhớ chuyện trước kia, nhưng cảm giác này vẫn luôn bao trùm, vẫn luôn báo cho ta biết." Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca vào lòng, chôn đầu sâu vào mái tóc nàng, ngửi mùi hương thuộc về nàng.

Tư Mạch hiện tại không còn dáng vẻ ma quân, chỉ như một hài tử sợ hãi mất đi bảo bối, dựa vào lòng nàng tìm kiếm an ủi.

Tư Mạch như vậy, khiến Mộ Khinh Ca vô cùng đau lòng.

Hai người quen nhau, vẫn luôn là hắn trả giá vì nàng. Hắn đứng ở quá cao, cao đến mức nàng không thể vì hắn làm chút chuyện gì đó.

Cho dù có vài chuyện, nhưng so với những điều hắn làm thì quá nhỏ bé.

'Còn không phải chỉ là sinh hài tử thôi sao?' Mộ Khinh Ca thầm cổ vũ cho mình, mang theo cỗ hào khí bi tráng 'tráng sĩ một đi không trở lại', gật đầu chắc nịch. Cắn răng nói: "Được! Ta đáp ứng chàng, nếu thật sự có thì sinh! Ta tuyệt sẽ không dùng thủ đoạn tránh thai!"

"Nàng nói thật?" Khuôn mặt ngẩng khỏi vai nàng, đôi mắt hổ phách bắn ra ánh sáng như hài tử vớ được kẹo.

"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca có chút quẫn ho nhẹ hai tiếng, tránh khỏi ánh mắt nóng rực của ai đó, hừ mũi coi như đồng ý.

Tư Mạch kinh hỉ.

'Thì ra, Tiểu Ca nhi nhà ta ăn mềm không ăn cứng. Thì ra chiêu này dùng tốt đến thế!' Đáy mắt Tư Mạch chợt lóe giảo hoạt, Mộ Khinh Ca đang đắm chìm trong việc sinh hài tử nên không phát hiện ra.

"Tiểu Ca nhi, chúng ta đi." Tư Mạch chợt nói.

"Đi đâu?" Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

"Về tẩm điện." Tư Mạch trả lời ngắn gọn, hữu lực, mục đích rõ ràng.

"..." Mộ Khinh Ca nổi ba vạch đen, giữ hắn lại cảnh cáo: "Thân thể chàng không được quá độ."

"Tin ta, có thể." Tư Mạch nghiêm túc bảo đảm.

"Ta là Luyện đan sư." Mộ Khinh Ca nghiến răng, cố nén huyệt thái dương trướng đau, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân.

Tư Mạch tém lại khi trông thấy bộ mặt hung ác của nàng, tạm thời từ bỏ đại kế tạo người.

Thấy hắn từ bỏ, Mộ Khinh Ca mới nói: "Nói, kiếp số lần này có phải là Sinh Tử Kiếp không?" Nàng nói xong, mới chợt nhớ tới, e là Tư Mạch không nhớ chuyện Nghịch Chuyển Cấm Chú.

Ai ngờ, Tư Mạch lại khinh thường nói: "Ly Diên? Nàng ta xứng sao?"

Câu trả lời này khiến lòng Mộ Khinh Ca cứng lại, căng thẳng hẳn ra. Chẳng lẽ đây không phải di chứng từ Nghịch Chuyển Cấm Chú? Nhưng Cô Nhai và Cô Dạ rõ ràng nói...

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hiểu ra.

Cô Nhai và Cô Dạ không biết Tư Mạch sẽ gặp chuyện gì. Chuyện hắn mất tích làm hai người đó tưởng đây là tác dụng phụ của Nghịch Chuyển Cấm Chú mang lại.

Mà hiện giờ, Tư Mạch lại đang mất trí nhớ, không nhớ hậu quả khi phát động Nghịch Chuyển Cấm Chú năm đó.

Hắn tưởng nàng chỉ đang tò mò.

Cho nên hắn mới nói: Ly Diên không xứng gây nên Sinh Tử Kiếp.

Sắc mặt Mộ Khinh Ca có chút trắng bệch. Nếu đây không phải là Sinh Tử Kiếp, vậy tác dụng phụ do Nghịch Chuyển Cấm Chú mang lại sẽ phát tác khi nào? Tư Mạch sẽ phải gặp thêm một đại kiếp nạn sinh tử hay sao?

"Tiểu Ca nhi, nàng sao vậy?" Tư Mạch nhìn ra sắc mặt nàng không thích hợp, lập tức hỏi.

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, thu lại tâm trạng, chậm rãi lắc đầu cười nói: "Không sao." Nàng muốn nâng cao thực lực mình trước khi xảy ra kiếp nạn chân chính, cùng với Tư Mạch đối mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com