TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 972: Kiểm tra huấn luyện dã ngoại (Đầu)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

"Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc, nước cờ của Quyền soái đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nồi."

Bùi Diệp chân thành khen ngợi, còn thực sự vỗ tay cho Quyền Chấp Di.

Tổ chức khủng bố SAVIOR có thể lộng hành như vậy, chẳng phải là nhờ vào vô số buff tăng cường từ 【Khe Hở Sinh Tử】, nào là huyết mạch thần thú mạnh nhất, công pháp tu tiên, linh đan diệu dược... Không có những thứ này làm chỗ dựa thì bộ máy lãnh đạo của SAVIOR chỉ là một nhóm người bình thường.

Đến lúc đó, dùng luật pháp để trừng trị chúng sẽ dễ dàng hơn.

Quyền Chấp Di khiêm tốn mỉm cười.

"Đây không phải là công lao của riêng tôi. Để điều tra ra những thông tin này, các thành viên khác cũng đã đóng góp rất nhiều."

Chẳng hạn như cặp vợ chồng Cố Hạo trung thành theo y và giúp đỡ y, như Dạ Quân Di nhiều lần liều mạng, những đồng đội kiên định ủng hộ y... Họ không cần lý do vẫn ủng hộ tin tưởng y. Nếu không có họ, có thể Quyền Chấp Di cũng sẽ đạt được mục đích, nhưng cảm giác cô độc bước tiếp hàng chục năm trời là điều không thể diễn tả bằng lời, y ghét cảm giác khổ sở đó nhất.

"Có những người bạn đồng hành giúp đỡ, đó là may mắn của tôi."

【 Xua tay xóa tan mây mù để thấy trăng sáng, không gì sánh bằng tương lai tốt đẹp lúc này. 】

Bùi Diệp nhìn vào đôi mắt màu khói của y, trong đó chứa đầy cảm xúc mà từ ngữ không thể diễn tả hết.

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí cô nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc nhưng mờ ảo trong đôi mắt ấy.

Cô như bị ám ảnh, buột miệng nói: "Thất điện..."

Những lời còn lại như băng đĩa hỏng đột ngột ngưng lại, cô không biết mình muốn nói gì.

Quyền Chấp Di vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khi nghe lời cô nói, nét mặt y đột nhiên cứng đờ, cơ thể thẳng tắp ngay tức khắc.

Ở góc độ Bùi Diệp không nhìn thấy, đôi mắt màu khói ấy đầy niềm vui sướng.

Nhưng niềm vui đó đối diện với vẻ mặt mơ hồ vì khựng lại của Bùi Diệp liền chững lại, y từ từ thu lại cảm xúc đó.

Y phải giả vờ như không có gì xảy ra, giả bộ hỏi Bùi Diệp.

"Cô Tiêu vừa nói gì mà 'Thất điện'?"

Bùi Diệp lắc đầu, chống chế: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đã gặp Quyền soái ở đâu đó."

Quyền Chấp Di cố gắng giữ bình tĩnh: "Quyền Thử Quân trong thế giới thực là bản sao của tôi, cô thấy quen thuộc là vì cậu ta thôi."

Bùi Diệp không phủ nhận cũng không khẳng định.

Chỉ có cô biết rõ rằng không phải vì Quyền Thử Quân.

Dù bóng dáng thanh niên mà cô thấy mờ ảo, nhưng cô có một dự cảm ——

Hình dáng đó không giống Quyền Thử Quân, cũng không giống Quyền Chấp Di trước mặt.

Đó phải là một thanh niên mặc áo màu xanh đen, tóc dài như mực được buộc hờ bằng một dải băng xanh đen, hai lọn tóc nghịch ngợm rũ xuống trán, người đó có hàng mày nhạt, sống mũi thẳng, da trắng, môi đỏ, eo thon, chân dài...

Bàn tay của y có vẻ rất dài, các khớp ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay có cảm giác mát lạnh, tinh tế như ngọc...

Giọng nói của y phải như suối mát trong khe núi, nhưng không thích nói chuyện, người khác gọi vài lần y mới lười nhác đáp lại một câu...

Người đó ——

Y là ai?

Thất điện gì?

Bùi Diệp nhắm mắt lại cố gắng hình dung hình ảnh của người đó trong đầu, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, như thể giữa cô và y có một bức màn trắng dày. Cô cố gắng ghép lại, nhưng hình ảnh trong đầu lại chống đối cô, bóng dáng người nọ không những không rõ ràng mà lại dần dần phai nhạt đi.

【 Anh rốt cuộc là ai! 】

Bùi Diệp gào thét trong lòng.

Người đó không hề dừng bước, càng đi càng xa.

Bùi Diệp cảm thấy mình như bị chia làm hai —— một người đứng bên ngoài lạnh lùng quan sát, phân tích thân phận của bóng dáng đó, đó là "Bùi Diệp" hiện tại; còn người kia thì cố gắng hết sức phản kháng lại áp lực đang đè nặng, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng và phẫn nộ, đó là "một phần mười tiền kiếp" của cô từ lần thí luyện trước. Những ký ức mơ hồ này là của phần kia.

Không biết từ khi nào, trên trán Bùi Diệp đã đổ mồ hôi lạnh to như hạt đậu, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu.

Cô cảm thấy phần ký ức mơ hồ đó đang nhảy múa trong phạm vi tinh thần của mình, nhảy trái nhảy phải, kích thích giới hạn tinh thần của cô.

Ngay khi cảm xúc vô hình sắp mất kiểm soát, một bàn tay mát lạnh như ngọc khẽ đặt lên mí mắt cô.

Bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

"... Không nhớ ra thì đừng ép mình, thuận theo tự nhiên đi..."

"... Điều anh muốn nói với em là..."

"... Anh luôn, luôn đợi em..."

【 Đợi em quay lại. 】

Giọng nói rất nhẹ, mơ hồ như từ xa xăm vọng về.

Như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể tan biến.

Bùi Diệp giật mình mở mắt, trước mắt là trần nhà phòng khách trên gác xép nhỏ, cô ngồi dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Vừa rồi sao cô đột nhiên ngất xỉu vậy?"

Nghe tiếng động, Dạ Quân Vương tiến lại gần, khuôn mặt phóng đại trước mắt cô.

Bùi Diệp đưa tay đẩy mặt anh ta ra.

"Anh nói tôi ngất xỉu?"

"Đúng vậy, đột nhiên gục xuống. Nếu không có Quyền soái bên cạnh cô, có lẽ cô đã rơi từ tầng hai xuống rồi."

Bùi Diệp: "..."

Cơ thể cô không có gì khó chịu, nhưng tinh thần lại mệt mỏi không thể tả.

"À, chắc là quá mệt thôi, dù sao bối cảnh thí luyện vừa rồi cũng khá gian nan."

Cô duỗi người như không có chuyện gì xảy ra.

Dạ Quân Vương: "..."

Người phụ nữ này nói vậy mà không thấy áy ngại à?

Trong bối cảnh thí luyện vừa rồi, ác ma trong lâu đài còn nịnh bợ hơn cả thái giám bên cạnh hoàng đế, mô tả sống động thế nào là người nịnh hót.

Không, "ma" nịnh hót.

Cô còn nói bối cảnh thí luyện vừa rồi quá nhiều gian nan làm cô mệt...

"Cô đúng là 'yếu đuối' thật đấy."

Dạ Quân Di bĩu môi, nhấn mạnh hai chữ "yếu đuối".

Bùi Diệp mặt dày nhận lời khen.

Hành động thuận cột trèo lên này thực sự làm Dạ Quân Vương khó chịu.

Chiếc đồng hồ trong gác xếp vẫn chạy tích tắc, tính ra thời gian nghỉ ngơi của Bùi Diệp và Dạ Quân Vương cũng sắp hết rồi.

Hết thời gian, một là tiếp tục vòng thí luyện tiếp theo, hai là rời khỏi 【Khe Hở Sinh Tử】.

Dạ Quân Di ngạc nhiên: "Chúng ta thật sự có lựa chọn thứ hai?"

Theo mô típ của các tiểu thuyết vô hạn lưu, phải trải qua muôn vàn khó khăn mới đạt được điều kiện nào đó để thoát khỏi không gian của Chủ Thần.

Bùi Diệp trông như muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật sự xem 【 Khe Hở Sinh Tử 】 như nhà mình.

"Anh muốn đi thì đi cùng tôi, muốn ở lại thì tự mình chơi, tôi không tiếp, ngày mai còn phải dạy học cho học sinh." Cô tỏ vẻ "tuyệt tình", dù sao nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, lời thoại của tổng tài bá đạo cũng đã nói, Dạ Quân Vương không còn "giá trị lợi dụng" nữa.

Dạ Quân Vương nghe vậy thì do dự.

Có chị gái ở đây, anh ta không muốn rời đi.

Nhưng quyết định còn chưa kịp nói ra thì đã bị Dạ Quân Di giáo huấn.

Lý do của cô ấy rất thuyết phục.

Đội ngũ thần cấp hiện tại đã đủ thành viên, không còn chỗ cho Dạ Quân Vương. Cho dù có chỗ trống, độ khó của các nhiệm vụ thí luyện của họ cao đến mức đáng sợ, chỉ cần sơ suất một chút là cả đội có thể mất mạng, Dạ Quân Vương đi theo cũng chỉ gây trở ngại. Dù là vua sát thủ nổi danh ngoài kia, ở trong các bối cảnh thí luyện khó như địa ngục cũng chỉ là kẻ yếu. Nhưng không mang anh ta theo, để anh ta tự mình cùng các đội thí luyện khác luân hồi, Dạ Quân Di lại lo lắng.

Kết quả tốt nhất là để anh ta rời đi, sau đó mai danh ẩn tích, không để SAVIOR tìm thấy.

Chờ đến khi SAVIOR bị tiêu diệt, báo động nguy hiểm mới có thể hoàn toàn được gỡ bỏ.

"Nhưng chị..."

Dạ Quân Di như một nữ hoàng, không cho phép bàn cãi.

"Làm theo lời chị! Em không có lựa chọn!"

Dạ Quân Vương vừa định phản đối thì bị chọc vào mi tâm.

"Tiểu Vương, hai ta sẽ sống tốt, cho đến ngày thực sự đoàn tụ."

"... Được."

Bên cạnh, Bùi Diệp vô thức ngẩng đầu nhìn Quyền Chấp Di, trùng hợp là người kia cũng nhìn cô.

Hai người chạm mắt rồi nhanh chóng dời đi.

Quyền Chấp Di mỉm cười.

Phong ấn trên người luôn nhắc nhở y từng phút từng giây ——

Thời điểm chưa chín muồi.

_______________________

Nấm: →_→ Mấy bé nghĩ rằng A Tể và đại lão kiếp trước là tình yêu của thanh niên trẻ tuổi sao?

Họ đã là tình yêu của những người già rồi 【Châm thuốc tiếc nuối.JPG】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com