TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 955: Trưởng thành muộn

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

"Trên thế giới này sao lại có sinh vật dễ thương như gấu trúc..."

Bùi Diệp trong mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ biến thành một con gấu trúc.

Cô gần như dí sát mặt vào gương, con gấu trúc con trong gương cũng làm động tác y hệt, miệng mở ra rồi khép lại, lưỡi hồng hồng hiện ra theo từng lời nói của cô.

Bùi Diệp dùng móng vuốt cào cào tai tròn đen, làm mặt xấu, lắc lắc đầu, con gấu trúc trong gương cũng làm y hệt.

Ngồi trước gương ngắm nghía gấu trúc con, thời gian trôi qua hơn nửa tiếng.

"Đúng vậy, gấu trúc dễ thương nhất."

Bên cạnh gấu trúc còn có một chú mèo Anh lông ngắn bạc đang nằm dài, ánh mắt đắm đuối.

Nhìn giống như đã ngửi cỏ mèo quá liều.

Dù ở thời đại nào, gấu trúc luôn được công nhận là bảo bối dễ thương nhất.

Trong thế giới động vật, chúng có số lượng ít ỏi, dựa vào sự nuôi dưỡng nhân tạo mới có thể duy trì số lượng. Trong cộng đồng loài người mới, càng hiếm thấy ai có thể thú hóa thành gấu trúc. Thú hóa thành gấu nâu, gấu ngực trắng, gấu mắt kiếng... thì nhiều.

Không không không——

Đó là dữ liệu cũ hết rồi.

Chị Tiểu Lam sẽ là người đầu tiên được biết đến có thể thú hóa thành gấu trúc!

Bùi Diệp lo lắng dùng móng vuốt đẩy đẩy Cố Mộ Tuyết.

"Mộ Tuyết, em không sao chứ?"

"Em không sao, em rất tốt, cực kỳ thoải mái." Cố Mộ Tuyết nằm ngửa, lộ ra bộ lông trắng mềm mại, đuôi vẫy qua vẫy lại trên sàn, dường như từng sợi lông đều đang nhảy múa, viết lên hai chữ vui vẻ, "Chị Tiểu Lam, thú hóa của chị thật sự lợi hại."

Cô từng nghe nói có người thú hóa có thể khiến các sinh vật khác cộng hưởng, bước vào trạng thái tinh thần kỳ diệu.

Trước đây không tin, giờ thì phải tin rồi.

Chị Tiểu Lam trong mắt cô giống như cỏ mèo di động.

Không không không, còn thơm hơn cỏ mèo, ngửi còn sướng hơn.

Bùi Diệp: "..."

Cô quay đầu nhìn mình trong gương, kiểm tra xem mặt mình có bị vết hằn trái tim nào không.

Lẽ nào cô nghĩ bậy?

Sao cứ cảm thấy Cố Mộ Tuyết đang thả thính?

Cố Mộ Tuyết nói hình dạng gấu trúc chính là trạng thái thú hóa của Bùi Diệp, Bùi Diệp luôn cảm thấy có gì đó không đúng —— nếu đây thực sự là trạng thái thú hóa của cô, tại sao cô không thể trở lại hình dáng con người? Nhìn con gấu trúc con trong gương, Bùi Diệp thở dài nhẹ nhàng.

Thật là gánh nặng ngọt ngào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Diệp mở mắt thấy mình đang gối đầu nằm trên hai tay mang ống chống nắng đen.

"Chị Tiểu Lam, chị vẫn chưa thể trở lại sao?"

Cố Mộ Tuyết lo lắng tiến tới.

Bùi Diệp ngồi dậy, lắc đầu: "... Không thể trở lại... Thật là phiền phức..."

Thế này làm sao đi dạy được?

"Nếu thú hóa có vấn đề, em đi cùng chị đến bệnh viện khoa thú hóa khám nhé?"

Sau một đêm hít mùi hương, Cố Mộ Tuyết tỉnh táo hơn nhiều, ít nhất không còn nhũn chân khi nhìn thấy Bùi Diệp.

Bùi Diệp nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, để chị xin nghỉ nửa ngày."

Sáng nay không có tiết thể dục, xin nghỉ nửa ngày đi khám cũng không sao.

Còn Cố Mộ Tuyết?

Giáo viên chủ nhiệm của cô bé chính là Bùi Diệp, xin nghỉ không khó.

"Chị Tiểu Lam, để em đưa chị xuống lầu."

Cố Mộ Tuyết kìm nén sự phấn khích, hai tay bế Bùi Diệp lên.

Không biết có phải vì chú gấu trúc con này là người mới thú hóa hay không, mà khắp người còn tỏa ra mùi hương lá trúc tươi mát khó tả.

Trong khi đó, robot đồ cổ đang bận rộn trong bếp chào hỏi hai người.

"Chủ nhân, chào buổi sáng."

Không biết nó kiếm từ đâu ra một thực đơn mới, bữa sáng hôm nay khác hẳn mọi ngày.

Trước mặt Cố Mộ Tuyết là miếng bít tết cô tự chọn, trông rất bình thường.

Còn trước mặt Bùi Diệp lại là một bát sữa, một bát măng non và một đĩa đậu đen xào.

"Tại sao đồ ăn của tôi lại đơn giản thế này?"

Robot đồ cổ đáp: "Quét tình trạng cơ thể của chủ nhân, lập ra bữa sáng dinh dưỡng hợp lý nhất."

Bùi Diệp: "..."

Miệng thì chê bai, nhưng cơ thể lại tỏ ra rất hứng thú với những món ăn này.

Đặc biệt là đĩa đậu đen xào kia.

Vỏ đậu có những vân xám đen mờ mờ, không biết là từ loại cây nào.

Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã thấy siêu ngon miệng, không biết từ khi nào đã ăn hết cả đĩa, cuối cùng còn dùng ống tay đen lau miệng.

Ực ——

Cô nấc một cái không nhẹ không nặng.

Bùi Diệp đang định giơ chân lên xoa cái bụng căng tròn, thì một dòng nhiệt không thể diễn tả được chảy qua cơ thể, tứ chi, thân thể, đầu bỗng nhiên nóng lên, như rơi vào một suối nước nóng bốc hơi trắng mờ. Trong cơn mơ màng, còn có cảm giác ngửi thấy mùi lưu huỳnh.

Giây tiếp theo, chú gấu trúc con bị ánh sáng đen trắng bao phủ, kéo dài, biến thành hình dáng một người phụ nữ cao ráo.

Bùi Diệp: "..."

Chú gấu trúc con quá nhỏ, trong nhà cũng không có ghế ăn cho trẻ em, cô chỉ có thể bò lên bàn để ăn. Điều này dẫn đến việc ngay khi cô giải trừ thú hóa, cô ngồi thẳng lên. Hiện tại đang ở trên cao nhìn xuống, đối diện với Cố Mộ Tuyết.

"Sao chị Tiểu Lam đột nhiên trở lại bình thường rồi?"

"Chị cũng không rõ nữa..."

Quá trình thật mơ hồ, nhưng có thể giải trừ thú hóa trở lại hình người một cách suôn sẻ, quả là một điều tốt.

Cô còn có cảm giác mơ hồ rằng mình có thể chuyển đổi giữa hai hình thái một cách dễ dàng.

Để chắc chắn, Cố Mộ Tuyết cùng Bùi Diệp đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả cho thấy Bùi Diệp rất khỏe mạnh.

Khi kể lại sự cố tối qua cho bác sĩ chữa trị, bác sĩ xem kết quả kiểm tra chỉ nói rằng cô bị "phát triển muộn".

"Hiện tượng 'phát triển muộn' này không phải là hiếm trong cộng đồng loài người mới hiện nay, tôi sẽ kê thêm thuốc để điều chỉnh củng cố."

Bùi Diệp: "..."

Cô cảm thấy lời giải thích này có chút vô lý.

Cố Mộ Tuyết cũng thấy vô lý.

Ai cũng biết rằng loài người mới thú hóa được tăng cường mạnh mẽ hơn nhiều so với loài người cũ không thể thú hóa.

Bác sĩ nói rằng chị Tiểu Lam thú hóa lần đầu nên chưa thể kiểm soát tốt, còn nói rằng ở tuổi này mới thú hóa lần đầu thì thuộc loại phát triển chậm trong nhóm người mới —— nếu đây là lần đầu, vậy những lần trước đánh bại học sinh trong giờ thể dục là sao? Tối qua còn cứu dì Thủy nữa.

Chỉ là Bùi Diệp không muốn nói nhiều, Cố Mộ Tuyết cũng thông minh chọn cách im lặng.

Hai người cầm một túi thuốc lớn chuẩn bị rời bệnh viện.

【 Bíp bíp bíp —— 】

Máy liên lạc trên cổ tay kêu lên.

Bùi Diệp vừa đi vừa mở ra.

Chỉ vài từ ngắn ngủi trong tin nhắn đã thành công kéo căng thần kinh của Bùi Diệp.

"Sao vậy, chị Tiểu Lam?"

Cố Mộ Tuyết theo phản xạ nhận lấy túi thuốc Bùi Diệp đưa.

"Có việc bận, tối chị về, em nhớ đến trường xin nghỉ thêm nửa ngày cho chị."

Dạ Quân vương đã xảy ra chuyện rồi.

——————

Cùng lúc đó, con robot đồ cổ trong nhà đang lặng lẽ tưới nước cho một cái cây kỳ lạ mà nó lén giấu đi.

Vừa tưới vừa lẩm bẩm.

"... Đó là ma chủng tao để dành rất lâu... Hu hu hu, tao còn chưa kịp ăn..."

Nó chưa ăn được hạt nào, tất cả đều đã vào bụng của Bùi Diệp.

Quyền Thử Quân đang phơi nắng trên ban công kế bên lật một trang sách.

"Làm việc của mi đi, nhiều lời quá làm gì?"

Robot đồ cổ: "..."

Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng bơi ao cạn bị tôm trêu.

Nó lén liếc nhìn cuốn sách Quyền Thử Quân đang chăm chú đọc.

《 Hướng dẫn nuôi gấu trúc trong xã hội hiện đại 》

"Bây giờ con người bị mù hết rồi sao? Hay là mắt có vấn đề? Tao chưa từng thấy ai xấu hơn cô ta..."

Đáng yêu chỗ nào?

Nghĩ đến hồi xưa khi cô đi tuần núi tiêu diệt các trại yêu và bộ lạc yêu, nghĩ đến những yêu quái đã trở thành bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bữa khuya, món tráng miệng của cô, robot đồ cổ cảm thấy nó không hiểu nổi thế giới này nữa. Nhân tộc trở nên khó hiểu đến mức ngay cả nó cũng không nhìn thấu.

Rõ ràng yêu tộc toàn là một lũ xấu xí!

Vậy mà lại có người cảm thấy chúng đáng yêu?

Quyền Thử Quân nghe vậy, lạnh lùng nhìn nó một cái.

Rồi sau đó ——

Ngắt nguồn pin của nó.

Robot đồ cổ: "... Bà nội mày nhen!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com