TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 921: Ít nhất năm chữ số

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

Cố Triêu Nhan nhịn không nổi, khẽ quát:

"Cô câm miệng cho tôi!"

Tiếng phượng hoàng vang lên, Phượng hoàng lửa kéo theo đuôi lửa dài xông thẳng vào mặt Bùi Diệp, khí nóng bốc lên, đến cả không khí cũng tạo ra ảo giác bị bóp méo. Cố Mộ Tuyết đứng xem bên cạnh vô thức nắm chặt tay vì lo lắng cho an nguy của Bùi Diệp, chiêu này của Cố Triêu Nhan cô đã từng trải qua.

Lần này uy lực còn mạnh hơn gấp đôi so với lần trước.

Chỉ thấy Phượng hoàng lửa cao bằng người bành trướng thành ngọn lửa, bùng nổ tại vị trí của Bùi Diệp.

Tiếng động lớn đến nỗi làm kinh động các lớp khác đang học thể dục ở xa.

Mọi người lần lượt quay đầu nhìn qua, đúng lúc thấy cảnh tượng ngọn lửa màu cam nổ tung. Dù cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được sức nóng mạnh mẽ phả vào mặt. Trong khi cỗ lửa nổ tung, mơ hồ thấy một bóng dáng cao lớn bị lửa nuốt chửng.

Cố Mộ Tuyết không dám nhìn cảnh tượng sau vụ nổ, hét lên với Cố Triêu Nhan.

"Cố Triêu Nhan, cô quá đáng lắm rồi!"

Dù thế nào cũng chỉ là mâu thuẫn miệng lưỡi, cùng lắm thêm cái tiền tố "Cô trò".

Dù "Tiểu Lam" nói học sinh vô dụng hay gì khác, cũng không nghiêm trọng bằng việc Cố Triêu Nhan ra tay giết người, chưa kể đến việc những học sinh này trước đó đã ức hiếp làm nhục người khác. Không nói đến sự châm chọc hôm nay thì những việc quá đáng trước đây cũng không ít.

Mâu thuẫn miệng lưỡi đâu đến nỗi lên đến mức độ người sống ta chết chứ?

Không chỉ Cố Mộ Tuyết, ánh mắt của những học sinh khác nhìn Cố Triêu Nhan cũng thay đổi vi diệu.

Dù bọn họ đều oán hận Bùi Diệp, tưởng tượng ra không ít cảnh khiến cô mất việc, khóc lóc thảm thiết, không có gì để ăn, thậm chí có cả những ý nghĩ độc ác hơn, nhưng không ai muốn cô chết. Cùng lắm —— cùng lắm chỉ muốn cô sống không bằng chết, ghi nhớ bài học này.

Chỉ có sắc mặt Cố Triêu Nhan là nghiêm trọng nhìn ngọn lửa lan tỏa.

Không ai hiểu rõ hơn cô ta, đòn tấn công này tuy có vẻ hoành tráng, nhưng thực chất không làm tổn thương người ta chút nào.

Người này cho cô ta cảm giác giống như nhân vật phản diện trong nhiệm vụ cao cấp của 【 Khe Hở Sinh Tử 】. Nếu khổng phải cô chắc chắn mình đã hoàn thành nhiệm vụ trong 【 Khe Hở Sinh Tử 】bắt đầu cuộc sống mới, cô sợ mình sẽ nghĩ rằng vẫn đang lặp đi lặp lại trong thế giới 【 Khe Hở Sinh Tử 】.

"Mở to mắt mà xem, đừng như chó chỉ biết sủa bậy."

Cố Triêu Nhan tức giận nghiến răng: "Cô chửi ai đó ——"

Cô ghét chó nhất!

"Vừa nói em là bà già đánh Thái Cực, em liền biểu diễn cho cô thấy một đứa trẻ chơi pháo hoa." Bùi Diệp giơ tay đẩy ngọn lửa ra, vỗ vỗ quần áo không dính chút bụi nào, hoàn toàn lành lặn bước ra, chân thành hỏi, "Thứ này cũng có thể giết người sao?"

Cơ mặt của Cố Triêu Nhan giật lên một chút.

Cố Mộ Tuyết: "..."

Dù cô đứng về phía "Tiểu Lam", nhưng khi nghe câu này, cô đột nhiên hiểu tại sao Cố Triêu Nhan lại tức giận đến vậy.

Thực sự là đáng đánh.

Đừng nói Cố Triêu Nhan ném lửa vào cô, Cố Mộ Tuyết cũng muốn dùng móng mèo cào mặt cô.

"Đừng coi thường người khác!"

Cố Triêu Nhan không nói không rằng lại lao lên phía trước. Cô ta tấn công còn mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn trước, ra đòn nhanh và hiểm, nơi nào cô ta đi qua đều có lửa và sóng nhiệt, nhưng bóng dáng của Bùi Diệp lại luôn như hoa trong gương trăng dưới nước, thoắt ẩn thoắt hiện, khi nhanh khi chậm, luôn có thể chặn đứng chiêu sát thủ của Cố Triêu Nhan vào thời điểm thích hợp nhất, mượn lực một kéo một đẩy liền đẩy người ra xa vài mét, Cố Triêu Nhan phải lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.

Bùi Diệp lại quay đầu nhìn lướt qua những học sinh ngồi trên đất đang ngơ ngác nhìn.

Cô ngoắc tay gọi họ: "Các công chúa nhỏ này thật yếu đuối, sao, chỉ muốn đợi dũng sĩ đến cứu các em à? Nhưng thời nay không còn thịnh hành hình tượng công chúa mỏng manh yếu đuối nữa, tự cường tự lập mới được ưa chuộng, hơn nữa —— Dũng sĩ của chúng ta dường như không đủ sức."

Học sinh cũng không ngốc, trong phút chốc hiểu được Bùi Diệp đang chế giễu điều gì.

Lúc này, Bùi Diệp không biết từ đâu lấy ra một cây nhang.

"Mượn chút lửa!" Cô búng tay về phía Cố Triêu Nhan đang dây dưa không ngớt, thậm chí đối phương còn không kịp phản ứng, cây nhang đã chính xác lướt qua ngọn lửa bao quanh cô ta, phập một tiếng, cắm vững vàng vào sàn gỗ cách đó hơn hai mươi mét, khói xanh nhàn nhạt bốc lên.

"Ý cô là gì?"

Cố Triêu Nhan nhìn thoáng qua cây nhang.

Lúc đó gần như lướt qua cổ cô ta.

Nếu người trước mặt có ý định giết cô ta, cổ cô ta chắc chắn sẽ có một vết thương xuyên thủng màu đỏ.

Bùi Diệp giơ một ngón tay.

"Thời gian một nén nhang, dùng bất kỳ thủ đoạn nào để tấn công cô, nếu như ——"

Cố Triêu Nhan không biểu cảm: "Hy vọng mong manh."

Thay vì làm việc vô ích, chi bằng chờ nhang cháy hết rồi nhận thua.

Nếu là trạng thái đỉnh cao của cô ta trong 【 Khe Hở Sinh Tử 】 thì chắc chắn được, nhưng bắt đầu lại từ đầu thì cô ta hầu như không có cơ hội thắng.

Cô tavgần như chắc chắn, "Tiếu Lam" thực sự có sức mạnh của một tông sư.

Một nhóm học sinh thua một "tông sư" thì không có gì đáng xấu hổ.

"Cô chưa nói hết lời, các em muốn xử lý lạnh cũng vô ích, vì —— Mục tiêu của cô bây giờ là tất cả các em, cố gắng chống trả có lẽ còn cầm cự được đến khi nhang cháy hết, nếu không chống trả, cô chỉ có thể chúc các em giành được giường bệnh tốt nhất." Bùi Diệp cười nói thêm.

Cố Mộ Tuyết hỏi nhỏ: "Bao gồm cả em sao?"

"Em cũng là học sinh của lớp này, đương nhiên cũng bao gồm. Hai ngày nay kiếm được một khoản, cô trả nổi tiền viện phí."

Sắc mặt Cố Mộ Tuyết cứng lại, nhận ra Bùi Diệp đang nói thật.

Do dự nửa giây, ánh mắt lướt qua cây nhang đang cháy, không nghĩ ngợi gì liền chọn ra tay. Trong thế giới này, môn học võ lực đối với "loài người mới" đôi khi còn quan trọng hơn cả các môn học văn hóa. Học sinh có mặt đều là "loài người mới", đều có thể đánh nhau, chỉ khác nhau ở mức độ mạnh yếu.

Cố Mộ Tuyết là người thứ hai sau Cố Triêu Nhan tấn công Bùi Diệp.

Hai người tấn công trước sau, khiến học sinh xung quanh ngơ ngác.

Tin đồn về cặp chị em thật giả nhà họ Cố, không chỉ lớp họ mà cả trường không ai không biết.

Ai ngờ họ lại có ngày hợp tác.

Hừm ——

Nói là hợp tác cũng không hẳn.

Hai người tấn công cùng một mục tiêu nhưng không có chút ăn ý nào, thậm chí còn làm hại lẫn nhau.

Đối phó với cả hai người họ còn dễ hơn đối phó với một người.

Ánh mắt liếc thấy các học sinh khác vẫn đang đứng xem, khóe miệng cong lên một nụ cười gian xảo đầy ẩn ý.

Cậu nam sinh có cha mẹ đều là thành viên hội đồng trường chưa kịp phản ứng, một cái bóng đã ập tới trước mặt.

Tiếng kêu thảm thiết không kịp phòng bị phát ra, trên mặt cậu ta xuất hiện vài vết đỏ rỉ máu, ngay sau đó bụng bị một cú đá đá bay, là cú đá bất ngờ từ đôi chân dài đang phanh gấp của Cố Triêu Nhan, còn Bùi Diệp đã xuất hiện ở vị trí ban đầu của cậu ta, biểu cảm vẫn ngông nghênh như vậy.

"Tốc độ phản ứng còn cần rèn luyện thêm."

Các học sinh nhanh chóng nhận ra rằng dù trốn tránh xa đến đâu cũng vô ích.

Bởi vì không ai biết khi nào mình sẽ đột ngột bị đổi chỗ với Bùi Diệp, bị kéo vào cuộc hỗn chiến.

Sau vài lần khiêu khích, cơn giận bốc lên trong lồng ngực đã lấn át nỗi sợ hãi đối với Bùi Diệp.

Sống chết không màng, không phục thì đánh!

Không tin một đám người lại không đánh thắng được một người!

Nhìn đám học sinh đã bị chọc tức hoàn toàn, chuẩn bị lao vào đánh, Bùi Diệp miễn cưỡng tỏ vẻ hài lòng.

Một cây nhang còn chưa cháy hết, các học sinh đã nằm la liệt trên đất.

Từng người một mặt mày bầm dập, muốn bò lên cũng không nổi.

Điều càng khiến họ tức giận là, vết thương trên mặt họ không phải do Bùi Diệp gây ra, mà là do những người bạn đồng cảnh ngộ bên cạnh đánh.

Học sinh của mấy lớp xa xa im lặng như tờ.

Cô y tế không biết từ khi nào đã đến, nhìn đám học sinh đang rên rỉ trên đất không chịu dậy, biểu cảm có phần vi diệu.

"... Cô Tiêu, là cô đánh họ thành ra thế này?"

Bùi Diệp lấy một bao thuốc từ túi, mở hộp nhìn số lượng còn lại rồi lại đút vào túi.

Sau khi khởi động xong, hút một điếu thuốc của A Tể sẽ sướng như tiên.

Nhưng cô vẫn nhớ mình là giáo viên, hiện tại đang dạy học, nên giữ lại ranh giới cuối cùng, chuẩn bị sau giờ học lên sân thượng hút.

"Yên tâm, toàn là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc mỡ, với thể chất của 'loài người mới', nửa phút sẽ tiêu sưng hồi phục bình thường."

Khi Bùi Diệp trêu đùa học sinh bằng cách hoán đổi không gian cũng không quên bảo vệ họ.

Nếu không, có một kẻ không kiềm chế được tay chân, chẳng phải sẽ xảy ra án mạng sao?

Cùng lắm chỉ đau chút, nhìn có vẻ thảm, nhưng thực ra chẳng có gì nghiêm trọng.

Bùi Diệp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Còn nữa —— cái gì mà đánh chúng nó thành ra thế này? Tôi chỉ tận tâm tận lực cung cấp cho chúng bài giảng chất lượng cao, huấn luyện chúng. Với trình độ như tôi, nếu mở lớp dạy thêm bên ngoài, một tiết học cũng phải tính bằng năm con số."

Đúng vậy, công việc này cũng có trong danh sách cơ cấu giáo dục phụ đạo của trường.

Chuyên môn dành cho học sinh 'loài người mới' để tiến hành huấn luyện tăng cường, nâng cao điểm số của môn học này.

Cô y tế: "..."

Nghe không có gì sai, vấn đề duy nhất là đây không phải việc của giáo viên thể dục.

Nhưng nếu thật sự lan truyền ra ngoài, người ngoài cũng không thể nói gì.

Giáo viên thể dục cũng có thể dạy văn dạy toán, còn được cư dân mạng đùa là "môn toán/văn này do giáo viên thể dục dạy à", sao lại không thể dạy học sinh 'loài người mới' về phát triển năng lực 'hình thú'?

Lương cô nhận thấp nhất trong số các giáo viên, nhưng lại làm việc của giáo viên nhận lương cao nhất.

Đây là phẩm chất đáng ca ngợi biết bao!

Bùi Diệp không ngần ngại mang ra 'bí kíp gia truyền', chỉ có thể chứng minh cô thật sự là một cô giáo ưu tú.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com