TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 916: Phiền phức (Cuối)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

"Haiz, sao các người lại không tin lời tôi nhỉ?"

Bùi Diệp cảm thấy hơi bất lực, búng đầu mẩu thuốc đã tắt vào góc.

Ngay giây sau, hai luồng gió mạnh gần như đồng thời tấn công vào điểm yếu của cô.

Bùi Diệp dùng một tay chống đỡ bàn tay gấu đầy sức mạnh, kẻ đối diện dù mang khuôn mặt của một con gấu vẫn không che giấu được vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ rằng người phụ nữ này có thể dễ dàng chịu đựng sức mạnh khổng lồ của gã mà không cần hóa thú. Phải biết rằng "loài người mới" trước và sau khi hóa thú có sự khác biệt rất lớn về thể chất. Không chỉ đỡ được, cô còn mượn lực xoay người trên không đá văng đồng bọn của gã.

Người bạn đồng hành này thật sự xui xẻo.

Ban đầu bị Bùi Diệp bắt làm tấm chắn hai lần, bị gấu khổng lồ đập hai cái, lần này lại bị cô đá một cú.

Tuy nhiên, thể chất của "loài người mới" sau khi hóa thú vô cùng bền bỉ, điều này vẫn chưa khiến hắn ngã gục.

Bùi Diệp chế giễu với giọng điệu vừa bất lực vừa hài hước.

"...Các người vẫn không tin nhỉ?"

Chỉ trong vài câu nói, gấu khổng lồ đã tấn công hơn hai mươi chiêu. Đừng nhìn gã to lớn cồng kềnh, nhưng thân pháp lại linh hoạt đến bất ngờ, tốc độ và sức mạnh đều tăng dần, bàn tay gấu nhanh đến mức để lại vài bóng mờ, ép Bùi Diệp vào góc.

Dù lưng đã gần sát tường của tòa nhà, Bùi Diệp vẫn không hề đỏ mặt hay thở dốc.

"...Tôi thề bằng gói thuốc lá của tôi, tôi thật sự chỉ ra ngoài hút một điếu, rõ ràng là các người ra tay trước..."

Hai người kia không trả lời Bùi Diệp.

Chỉ phối hợp ép cô vào góc.

Bùi Diệp muốn xem bọn họ định làm gì, nên cố ý để lộ một sơ hở.

【 Cơ hội tới rồi! 】

Đồng bọn mở to mắt, nhảy cao lên, bóng đen từ thân hình hắn kéo dài mở rộng ra, bao phủ toàn bộ Bùi Diệp.

Cùng với tiếng rít kỳ lạ, đầu rắn khổng lồ há miệng, định nuốt chửng Bùi Diệp từ trên xuống.

Bùm, bụi mù bay lên.

Bùi Diệp đứng nguyên vẹn tại vị trí của gấu khổng lồ, còn gấu khổng lồ thì bị hoán đổi đến vị trí của cô.

Thân hình mạnh mẽ như thép của gấu khổng lồ suýt nữa làm gãy răng của đồng bọn hóa thành rắn khổng lồ.

Hai người buộc phải giải trừ trạng thái hóa thú, mặt mày vô cùng khó coi.

Kỹ năng liên quan đến không gian luôn mạnh mẽ, đặc biệt hiếm có, nhưng cũng có nhiều hạn chế và tác dụng phụ, trong đó "tiêu hao" đứng đầu danh sách. Ví dụ như mục tiêu mà bọn họ muốn bắt giữ, tên đó không thể sử dụng năng lực liên tục được. Một lý do là vì anh ta còn quá trẻ, năng lực chưa phát triển hoàn toàn. Lý do thứ hai là vì tiêu hao quá lớn, ngay cả khi đã hóa thú, cơ thể cũng khó mà chịu đựng nổi.

Bọn họ nghĩ rằng Bùi Diệp cũng là một trong số đó.

Cũng khó trách bọn họ đánh giá sai, thực ra là do hành vi của Bùi Diệp trước đó quá gây hiểu lầm.

Trừ lần đầu tiên sử dụng, trong các lần giao đấu sau đó, cô không dùng nữa, thậm chí còn bị hai người hợp sức tấn công liên tục đẩy vào góc, dùng lời nói để làm bọn họ phân tâm nên không thấy ghê gớm gì nhiều. Kết quả là, ai mà biết được Bùi Diệp thực ra là cố ý, vào thời điểm quan trọng nhất chơi bọn họ một vố.

Bùi Diệp nói: "Nếu tiếp tục làm nóng người khiến tôi mất ngủ hoàn toàn, hai cái mạng của các người cũng không đủ đền, không thấy nên dừng lại sao?"

Những lời này của cô đều phát từ tâm can, nhưng không ai tin, còn nghĩ rằng Bùi Diệp đang cố tình khiêu khích.

Thật là oan ức hơn cả Vũ Nương.

Kết quả cho thấy, lòng tốt của Bùi Diệp nhất định sẽ bị phớt lờ.

Hai người đã báo cáo tình hình ở đây cho các đồng đội khác, lúc này có hơn chục luồng hơi thở lạ đang nhanh chóng tiến đến.

Người có tốc độ nhanh nhất cầm một lưỡi dao có hình dạng kỳ lạ, chất liệu quái dị đã từ sau lưng Bùi Diệp lao đến định cắt cổ cô.

Khẩu súng bắn tỉa từ trên tòa nhà cao tầng xa xa cũng phối hợp nhắm vào tim cô, chờ đợi cơ hội giết chết trong một phát.

Bùi Diệp thuận thế nghiêng người về phía trước tránh né, cơ thể xoay tròn trên không, một tay hóa thành móng vuốt nắm lấy cổ kẻ tấn công, đồng thời chân phải chạm đất mượn lực ném mạnh người đó vào kẻ đang cầm súng nhắm bắn, lực mạnh khiến cả hai người bị ném vào đống đổ nát ở góc.

Khẩu súng bắn tỉa bóp cò từ xa.

Nhưng ngay giây sau, tay súng bắn tỉa thầm nghĩ không ổn.

Rõ ràng đã nhắm và khóa mục tiêu là Bùi Diệp, nhưng viên đạn lại xuyên qua yếu điểm của một đồng đội.

Bùi Diệp lại một lần nữa hoán đổi vị trí với mục tiêu trong phạm vi tinh thần.

Dù là "loài người mới" sau khi hóa thú, bị bắn trúng tim hay não cũng chết chắc.

Kẻ địch ngày càng phiền phức, Bùi Diệp không thể không nghiêm túc để bọn họ thấy máu một lần, bình tĩnh lại. Giết người xong còn rất chính nghĩa khuyên địch bỏ vũ khí xuống, tốt cho cả hai bên: "Tôi không quen biết các người, cũng không biết các người muốn làm gì, gặp nhau tình cờ không cần phải sống chết như vậy chứ? Đêm khuya rồi, chúng ta không thể ai về nhà nấy, rửa mặt rồi đi ngủ sao?"

Nhưng cái chết của một đồng đội cũng không làm bọn họ lùi bước.

Bùi Diệp đành phải "giết gà dọa khỉ", tất cả đều dùng cách hoán đổi vị trí tức thời, khiến bọn họ tự giết đồng đội mình.

Chẳng mấy chốc, trên đất đã có vài cái xác nằm rải rác.

Mà bọn họ thì đến cả gấu áo của Bùi Diệp cũng không chạm được.

Bọn họ làm việc vô ích như những con ruồi không đầu, Bùi Diệp đành có lòng tốt nhắc nhở bọn họ về "kỹ thuật": "Một là trong các người có ai đó có năng lực khắc chế tôi, hai là tốc độ các người nhanh hơn tôi, phản ứng kịp thời hơn tôi, nếu không các người có bao nhiêu người cũng chỉ là xếp hàng dâng đầu thôi."

Sao trước đây lại có nhiều kẻ thù căm ghét Bùi Diệp đến vậy?

Chưa từng có việc đặt sai tên, chỉ có đặt sai biệt danh.

Nếu không phải vì năng lực của Bùi Diệp quá lưu manh, danh hiệu "quậy đục nước đoàn chiến" đã không đeo trên đầu cô mấy trăm năm mà không thể tháo ra được.

"Nhiệm vụ thất bại! Rút lui!"

Nhìn các thành viên dưới trướng từng người một dâng đầu, đội trưởng điều khiển ở nơi xa cuối cùng cũng ra lệnh rút lui.

Trước khi đi còn tức giận nói một câu:

"Tên nhóc đó đúng là gặp may!"

Nhìn một đống xác trên đất, Bùi Diệp cười nhạt châm chọc:

"Không có chút tình đồng đội nào, rút lui mà cũng không mang theo xác đồng đội."

Nói xong, từ trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ rất nhỏ.

Bùi Diệp không hề ngạc nhiên, vì cô đã sớm biết có người ở đó.

"Ra đi, trốn trốn tránh tránh, không sợ tôi coi anh là đồng bọn của bọn chúng mà xử sao."

Từ trong bóng tối vang lên giọng nói yếu ớt của một thanh niên:

"Nếu cô muốn giết tôi, thì đã không cứu tôi những hai lần rồi."

Nói xong, từ góc tối không người dần dần hiện ra bóng dáng của một thanh niên.

Anh ta trông không tệ, chỉ là khuôn mặt trắng bệch không một chút máu, rõ ràng là khí huyết đều suy kiệt.

"... Chỉ là tôi không ngờ, cô lại giấu kín thực lực như vậy..."

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói có người đơn độc đối đầu với tổ chức DEVIL mà còn có thể toàn thân trở ra.

Không, không chỉ là toàn thân trở ra, suýt chút nữa còn tiêu diệt toàn bộ tinh anh của DEVIL.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng thanh niên thoáng qua chút nghi ngờ.

Anh ta đã được người phụ nữ cứu hai lần.

Dù khuôn mặt của cô không có gì thay đổi so với trước, nhưng lại cho anh ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Không biết là do cô giỏi đóng giả làm kẻ yếu để đánh lừa người khác, hay là ——

Thực ra có hai người trông giống nhau?

Bùi Diệp cũng nói: "Tôi cũng không ngờ anh 'giấu kín thực lực' như vậy. Gây ra không ít rắc rối, đội ngũ truy sát có thể nói là vô cùng hùng hậu. Đúng lúc tôi bây giờ cũng không buồn ngủ, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút —— nói về việc hai lần anh ngã trước cửa nhà tôi, gây ra rắc rối gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com