TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 907: Kết cục (Cuối)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

Với độ hot của chương trình "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp", độ nổi tiếng của các khách mời cũng đã đạt đến đỉnh cao mới trong cuộc đời. Những người trong làng giải trí thì nhận được vô số cơ hội và tài nguyên, sự nghiệp của họ như được tái sinh lần thứ hai. Còn những người chưa tham gia làng giải trí thì độ nổi tiếng cũng ngang ngửa với những ngôi sao hàng đầu.

Sự gia tăng danh tiếng chắc chắn sẽ đi kèm với đủ loại tranh cãi và theo dõi.

Các paparazzi đều hy vọng tìm ra những tin tức gây tranh cãi từ các khách mời để thu hút sự chú ý.

Chỉ là ——

Các khách mời lần này khó nhằn quá, khiến họ không thể hoàn thành KPI.

Với sự phát sóng của tập cuối chương trình "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp", cả khách mời lẫn khán giả đều có chút buồn bã.

Nhưng cảm xúc buồn này không kéo dài lâu, nó nhanh chóng bị thông báo về làn sóng linh khí của Thần Đồ Đế quân làm tan biến, và mọi người càng nhìn về tương lai phía trước.

Ở phần cuối của tập cuối, Lục Y phu nhân hỏi các khách mời về kế hoạch tương lai.

Đoàn Phương Phương và Doãn Minh Nhật đều nói rằng họ sẽ luôn tự học hỏi, nâng cao khả năng làm việc của mình.

Kim Bá Mậu nói: "... Tôi thì có lẽ sẽ tạm thời rút lui khỏi ánh đèn sân khấu một thời gian."

Lời nói của anh như sấm nổ giữa trời quang, khiến các fan ngỡ ngàng.

Cái gì? ? ?

Cậu em Bá Mậu định rút lui sao? ? ?

Sao trước đây không có dấu hiệu nào cả? ? ?

Lục Y phu nhân nhanh trí đoán ra lý do, bèn thử hỏi: "Vì các em của cậu phải không?"

Kim Bá Mậu gật đầu: "Chúng đã có dấu hiệu biến hình, chỉ là còn thiếu một chút nữa thôi. Làn sóng linh khí lần này là cơ hội tuyệt vời, việc biến hình gần như chắc chắn. Chúng rất thông minh, nhưng vẫn còn nhỏ, tôi không yên tâm."

Anh ta cần phải làm quen với xã hội loài người cùng các em, sắp xếp cuộc sống cho chúng, rồi mới có thể tập trung vào sự nghiệp.

Nghe vậy, các fan lập tức yên tâm.

Chỉ cần cậu em Bá Mậu không rút lui vĩnh viễn là được.

Nghĩ theo hướng khác, các em của cậu em Bá Mậu chắc chắn cũng sẽ đẹp trai xinh gái, sau khi biến hình có lẽ cũng sẽ là những ngôi sao hàng đầu.

Lục Y phu nhân nói lên suy nghĩ của mọi người: "Vậy xin chúc mừng trước. Những đứa trẻ đó sau này cũng sẽ tham gia làng giải trí chứ?"

Kim Bá Mậu không gật đầu, anh nói: "Đối với chúng, làng giải trí quá phức tạp, nhưng nếu chúng thích, tôi cũng ủng hộ."

Mễ Tu Kiệt vốn dĩ vì anh trai và em gái mà tạm thời quay lại làng giải trí.

Sau khi chương trình "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp" kết thúc, anh dự định dẫn họ đi du lịch khắp thế giới, tận hưởng thời gian bên gia đình.

"Anh không định quay lại làng giải trí nữa?"

Mễ Tu Kiệt cười khổ: "Nếu tuổi thọ trung bình là bảy tám mươi, số tiền tôi kiếm được trước đây cũng đủ để sống cả đời rồi. Nhưng bây giờ tuổi thọ tăng lên hai trăm tuổi, tiền hưu trí không đủ, tôi nghĩ vẫn phải tiếp tục làm việc. Còn làm việc trước hay sau sân khấu, tôi vẫn chưa quyết định."

Mễ Tu Linh và Tinh Tinh không có kế hoạch gì cả.

Nếu sau khi linh khí hồi phục, ma quỷ cũng có thể tu luyện, họ định đến Phong Đô để thi lấy chứng chỉ âm sai.

Lục Y phu nhân nói: "Nếu các cậu có ý định thi công chức âm phủ, có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp các cậu ôn luyện."

Mễ Tu Kiệt nghe vậy, mắt sáng lên đầy nhiệt huyết.

"Tốt quá, vậy phiền Lục Y phu nhân giúp đỡ anh em tôi."

Cư dân mạng: "..."

Khoan đã ——

Họ chợt nhận ra điều gì đó.

Lục Y phu nhân có mối quan hệ rộng rãi đến thế sao, lại còn có thể giúp người khác ôn luyện công chức âm phủ sao?

Người trong cuộc chỉ cười nhẹ.

Không chỉ có thể ôn luyện công chức âm phủ, sách giáo khoa công chức cũng có sự tham gia của bà ấy trong việc biên soạn, thậm chí đề thi công chức cũng có tay bà ấy nhúng vào.

Tóm lại, bất kỳ âm hồn nào mà có thể tạo dựng được mối quan hệ, chắc chắn sẽ như ôm chân một đại gia.

Điền Hạc Dương gãi gãi mặt: "Còn tôi, có lẽ sẽ về nhà thừa kế tài sản, học cách giúp ba mẹ quản lý công ty thôi..."

Lục Y phu nhân cười hỏi: "Không nhân cơ hội này để ra mắt sao?"

Điền Hạc Dương lắc đầu.

Dù hiện tại độ nổi tiếng rất cao, nhưng hắn thực sự không có ý định đó.

Hắn không có kỹ năng diễn xuất, khả năng ca hát và nhảy cũng chỉ ở mức trung bình so với người bình thường, nhưng để vào làng giải trí làm ngôi sao thì vẫn còn thiếu sót. Chỉ cần gặp may mắn, việc nổi tiếng trong một thời gian ngắn cũng không khó, nhưng nếu không có năng lực hoạt động như một ngôi sao thực thụ, sự nổi tiếng này cũng chỉ như phù du mà thôi.

Điền Hạc Dương rất lý trí về điều này, tự nhiên cũng không bị độ nổi tiếng hiện tại làm mờ mắt.

Quan trọng nhất là ——

Các ngôi sao trong làng giải trí phần lớn đều là bên B làm thuê, hướng đi nỗ lực của họ cũng là để lật ngược tình thế và trở thành bên A.

Còn Điền Hạc Dương khởi đầu đã là bên A rồi, làm "bố" bên A không phải tốt hơn sao?

Từ khi chương trình phát sóng đến khi kết thúc, hình tượng "thiếu gia nhà giàu" của Điền Hạc Dương thật sự vững như bàn thạch, khiến Điền Hạc Châu trước màn hình cũng cảm thấy đau đầu.

Phong Trường Trai đã hoàn thành nhiệm vụ do văn phòng tuyển sinh của Huyền Môn giao, giúp Huyền Môn tạo được sự hiện diện đáng kể trong chương trình thực tế.

Bây giờ hắn cũng có thể rút lui thành công, yên tâm chuẩn bị cho việc học đại học và kỳ thi thăng hạng thiên sư của Huyền Môn.

Lục Y phu nhân cười nói: "Bận rộn với sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân sao?"

Phong Trường Trai nghiêm túc đáp: "Cái này phải xem đường tình duyên của mình ra sao chứ?"

Khi duyên đến thì tự nhiên mọi thứ sẽ xuôi chèo mát mái, khi duyên chưa đến mà yêu đương bừa bãi cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Phong Trường Trai là người nghiêm túc, làm sao có thể biết rõ là không có duyên mà vẫn lấy tuổi thanh xuân của cô gái để thực tập cách yêu đương chứ?

Như thế quá là tệ hại.

Lục Y phu nhân lại hỏi thiếu niên bảy màu.

Ồ, bây giờ không gọi là "thiếu niên bảy màu" nữa, người ta đã có tên chính thức rồi ——

Bùi Trạch.

Bây giờ khi gặp ai cậu cũng giới thiệu tên họ của mình, mỗi lần mở livestream cậu đều lặp lại tên mới của mình vài lần, như một đứa trẻ khoe khoang. Nếu ai gọi cậu bằng tên khác, cậu sẽ giận, sau khi hết giận lại nghiêm túc lặp lại tên mới của mình một lần nữa.

Bùi Trạch không suy nghĩ mà đáp: "Theo chủ nhân thôi, chủ nhân làm gì thì tôi làm đó."

Lục Y phu nhân vẫn cười, chỉ là ánh mắt nhìn Bùi Trạch thêm phần thương cảm. Là một trong những người cao tầng của Phong Đô, nửa tâm phúc của hai vị đế quân Thần Đồ và Úc Lũy, nàng biết mơ hồ rằng Đế quân đã nhờ đạo hữu "Tiểu Thương" làm một việc cực kỳ nguy hiểm. Chuyến đi này, phúc họa khó lường.

Phản ứng đơn thuần quấn quýt của Bùi Trạch rõ ràng là không biết về việc này.

Để làm một kết thúc hoàn hảo cho chương trình "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp", tổ chương trình còn hào phóng đặt một bàn tiệc chia tay, người lớn uống rượu, trẻ vị thành niên uống sữa, trong buổi tiệc rượu mọi người cười nói không ngừng, không có chút buồn bã nào. Thời đại này có rất nhiều cách để giữ liên lạc và tăng cường tình cảm.

Không cần phải làm những việc giả dối và xúc động.

"Nhìn kìa —— em đã thành công rồi!"

Khi Bùi Diệp cùng người khác uống rượu, vài con hạc giấy vỗ cánh rơi xuống vai cô.

Những con hạc giấy này không phải do Bùi Diệp làm, mà là do cô dạy pháp môn cho Bùi Trạch, sau đó cậu tự làm ra.

Tại sao đột nhiên dạy cái này?

Dĩ nhiên là lo lắng mình rời đi, không có người giấy nhỏ giúp cậu cầm điện thoại livestream.

Bùi Trạch, chú vẹt sắp hai tuổi, không còn là một tuổi rưỡi trước đây nữa, cần phải học cách tự lập rồi.

Bùi Diệp hài lòng nói: "Ừm, làm tốt lắm."

Bùi Trạch cười hì hì tiến lại gần: "Vậy khi nào em có thể uống rượu?"

"Ít nhất phải đủ mười tám tuổi, trẻ vị thành niên uống rượu gì chứ, uống sữa dừa của cậu đi."

Nói rồi, cô đẩy nhẹ trán cậu ra.

Chú vẹt thiếu niên bĩu môi, lông tơ trên đầu cũng xụ xuống.

Một bữa tiệc chia tay ăn rất thỏa mãn.

Khi trên bàn chỉ còn lại thức ăn thừa, mọi người lần lượt về nhà, mỗi người về tìm mẹ của mình.

Bùi Diệp dùng hai tay vốc một vốc nước lạnh tạt vào mặt, điện thoại trong túi reo lên.

"Yên Kinh à?"

Đây là tin nhắn từ Thần Đồ Đế quân, không có lời thừa thãi, chỉ có hai chữ và một bản đồ có ghi chú.

Bùi Diệp nhìn thoáng qua đã hiểu.

Ba điểm linh nhãn lần lượt ở Yên Kinh, Lạc Kinh và Hạo Kinh, bản thân cô được phân công đến Yên Kinh.

Thủ đô hiện tại là Yên Kinh, long mạch của Yên Kinh đang ở trạng thái long khí hội tụ bay lên, linh nhãn lớn nhất tự nhiên cũng ở đây.

Có lẽ đây cũng là mục tiêu mà kẻ địch coi trọng nhất.

Bùi Diệp gửi lại một tin nhắn.

"Được, hiểu rồi."

Ngày hôm sau, Bùi Diệp thu dọn đồ đạc của mình.

"Tôi phải đi Yên Kinh làm chút việc, cậu tự chăm sóc tốt bản thân nhé. Gặp phải vấn đề gì, nhớ tìm chị Trương hoặc anh Dương giúp đỡ, chỉ cần vấn đề không quá lớn, họ sẽ nể mặt mà giúp đỡ cậu." Nói lời chia tay với chú vẹt xong, cô như thường lệ bước ra ngoài.

Bùi Trạch đang nằm trong lồng chim ngáp một tiếng.

Đồ chơi của con người thật sự rất thú vị. Tối qua bị vài người bạn mạng kéo chơi game tổ đội, bốn người chơi giỏi dẫn theo một người mới như cậu, cậu chỉ việc rong chơi khắp nơi, trải nghiệm game rất tuyệt. Không biết từ khi nào chơi suốt đêm, đến sáng trời mới buồn ngủ.

"Nhớ về sớm nhé."

Bùi Diệp dừng bước, không trả lời "biết rồi", mà nói "cậu nhớ chăm sóc tốt bản thân".

Với thu nhập và tiết kiệm hiện tại của Bùi Trạch, hoàn toàn không lo không nuôi nổi bản thân.

Bùi Trạch đứng trên giá, đầu tựa vào thanh lồng chim, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Bùi Diệp nhẹ nhàng đóng cửa, bắt xe đi đến sân bay.

Trước khi lên máy bay, cô lướt Weibo giết thời gian thì thấy một chủ đề hot có tên # Bạn đã tính được đường tình duyên của mình chưa #.

Tưởng rằng đó là trò đùa về câu chuyện của Phong Trường Trai tối qua, nhấp vào mới phát hiện ảnh hot là chín bức ảnh mờ mờ bị chụp lén.

Trong ảnh là hai người nam nữ không rõ mặt.

Chủ blog phẫn nộ: 【Thời nay lại thịnh hành việc lừa chó vào tròng rồi giết sao?】

Nếu là trước đây, việc nữ minh tinh bị chụp ảnh nghi ngờ có tình cảm thường sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, thậm chí ảnh hưởng đến sự nghiệp. Dù sao Đoàn Phương Phương vẫn là một ngôi sao trẻ đang trên đà phát triển. Nhưng lần này thì hoàn toàn ngược lại, khu vực bình luận toàn là những lời chế giễu.

Đoàn Phương Phương còn chia sẻ lại bài đăng đó.

Đoàn Phương Phương: 【 Xin lỗi nhé, vốn dĩ muốn cố gắng thêm vài năm sự nghiệp, để cho anh chàng Trường Trai của các bạn lớn thêm vài năm nữa. 】

Ban đầu Phong Trường Trai không muốn đồng ý.

Đoàn Phương Phương cũng uống say, lại thêm gia đình thúc giục, cô liền nói: 【Vậy anh tính thử đường tình duyên của anh đi...】

Phong Trường Trai thành thật đi tính một quẻ.

Kết quả quẻ cho thấy hắn có thể yêu đương rồi.

"Dù không có kinh nghiệm, nhưng... chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."

Hôm sau tỉnh rượu, Đoàn Phương Phương nhớ lại đoạn này, có một cảm giác tội lỗi không thể nói thành lời khi dụ dỗ em trai.

Bùi Diệp sáng sớm ăn cẩu lương: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Thời buổi này thật sự không để đường sống cho người độc thân...

Bùi Diệp đại diện cho người độc thân mạnh mẽ lên án hành vi này!

Bay từ thành phố S đến Yên Kinh, chỉ mất hơn hai tiếng.

Bùi Diệp hiện tại không phải là đỉnh lưu nhưng cũng như đỉnh lưu, lại thêm gương mặt "Tiểu Thương" này cực kỳ dễ nhận ra, nhiều người nhận ra cô.

Cô dùng pháp thuật che mắt, lại đeo khẩu trang và kính râm, thuận lợi đến sân bay Yên Kinh.

Vừa xuống máy bay cô đã cảm nhận được linh khí đặc biệt hoạt động mạnh mẽ tại nơi này.

Bắt một chiếc taxi, thẳng tiến đến điểm đến.

Dọc đường nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ở phía xa có mấy cột ảo mờ vươn thẳng lên trời.

Người dân Yên Kinh thì không nhìn thấy, vẫn lặp lại cuộc sống hàng ngày.

"Cảm ơn, Alipay hay Wechat?"

Bác tài xế cười vui vẻ đáp: "Cháu thấy cái nào tiện thì trả cái đó."

Thanh toán xong, Bùi Diệp theo dấu của Thần Đồ Đế quân đến nơi linh nhãn xuất hiện.

Bùi Diệp chờ đợi ở nơi gần nhất, đợi đến rạng sáng ngày mùng 9 tháng 9.

Tối mùng 8 tháng 9, lúc sáu giờ, các cột sáng phân tán khắp nơi ở Yên Kinh lóe lên một chút, trong vài giây đã trở lại bình thường.

Không gian thay đổi nhanh đến mức người dân Yên Kinh không hề nhận ra.

Để phối hợp với dòng linh khí, người dân được thông báo nghỉ ba ngày lễ nhỏ, trong ba ngày này cố gắng ở nhà không ra ngoài, trừ một số ngành nghề, phần lớn các ngành nghề đều tạm ngừng hoạt động, thậm chí mạng internet cũng sẽ ngừng hoạt động vài giờ. Nhưng tất cả đều bình thường, mọi người đừng lo lắng.

Mọi người thực sự không lo lắng.

Từng người một phấn khởi không ngủ được.

Ngay cả người trung niên và người già cũng ngoan ngoãn ở nhà, không ra ngoài chơi cờ hay nhảy quảng trường.

Nhịn một hai ngày không có vấn đề gì.

Với sự sắp xếp tỉ mỉ như vậy, người dân Tam Kinh đều không phát hiện ra họ đã bị chuyển đi.

Bùi Diệp nhìn Yên Kinh gần như giống hệt trước kia, một lần nữa cảm thán thủ đoạn của hai vị Đế quân Phong Đô.

Để phòng ngừa kẻ địch nghi ngờ, không những tái tạo Tam Kinh một cách hoàn chỉnh, mà còn dùng công nghệ đen của Phong Đô - Kỹ thuật chiếu ảnh thực thể, chiếu người dân vào thành phố Tam Kinh ảo. Từ trên cao nhìn xuống vạn nhà đèn sáng, xe cộ tấp nập, nếu không biết nội tình, cũng sẽ bị lừa.

Vì hành động lần này, hai vị Đế quân Thần Đồ và Úc Lũy cùng Bùi Diệp đều bị kéo vào một nhóm nhỏ trên WeChat.

Bùi Diệp nói: "Tình hình bên tôi ổn."

Thần Đồ Đế quân nói: "Bên tôi cũng vậy."

Úc Lũy Đế quân lạnh lùng nhất: "Ổn."

Có lẽ do lần trước không vui, Úc Lũy Đế quân rất ít xuất hiện trước mặt Bùi Diệp, kể cả khi bàn bạc về việc bảo vệ linh nhãn cũng thường nhờ Thần Đồ Đế quân truyền đạt, hoặc trực tiếp nhắn tin trên WeChat. Bùi Diệp sờ sờ mũi, nghĩ lần sau có cơ hội sẽ mời khách để xin lỗi vậy.

Trong sự mong chờ của mọi người, kim đồng hồ dần dần tiến về mốc mười hai giờ.

Trên đỉnh đầu Bùi Diệp, ở vị trí lỗ mệnh môn của long mạch cũng xuất hiện một vết nứt, vết nứt dần dần lan rộng ra xung quanh. Hai vị Thần Đồ và Úc Lũy đã sớm chia linh nhãn thành ba mảnh và giấu trong ba thành phố giả lập, ngay cả quá trình linh nhãn xuất hiện cũng được giả lập một cách tinh vi.

Còn một phút nữa đến nửa đêm, vô số người dân trong lòng đếm ngược.

"60..."

"59..."

"58..."

...

Cùng với đếm ngược, tốc độ nứt của vết nứt cũng nhanh hơn, càng về sau vết nứt càng kéo dài.

"30..."

"29..."

Vết nứt kéo dài ra toàn bộ bầu trời Yên Kinh, làn sóng khí mạnh mẽ do linh khí rò rỉ từ bầu trời đổ xuống mặt đất.

Bùi Diệp không kìm được hét lên: "Ôi trời."

"Đế Quân, ngài chắc chắn đây là mảnh linh nhãn chứ???"

Tại sao động tĩnh này không khác gì linh nhãn thật xuất hiện?

Thần Đồ Đế quân nghiêm túc nói: "Tôi chắc chắn."

Bùi Diệp: "..."

Cô dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Linh nhãn cũng có kích thước khác nhau.

Có một số linh nhãn hoàn chỉnh còn không bằng mảnh linh nhãn của linh nhãn khác.

Giống như một phần vạn của mặt trời cũng lớn hơn cả Trái Đất...

Cô đột nhiên rất muốn biết, Thần Đồ Đế Quân lấy được mảnh linh nhãn lớn như vậy từ đâu...

Thần Đồ Đế quân bổ sung thêm một câu.

"Đừng lo, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ thôi, thực tế không thể đạt tới quy mô của một đợt linh khí bình thường đâu."

Tiếng to nhưng mưa nhỏ, dùng để câu cá thì quá phù hợp.

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Thứ cô lo lắng hoàn toàn không phải vấn đề này!

"3..."

"2..."

"1!"

Cùng với tiếng đếm ngược cuối cùng, thời gian bước vào rạng sáng ngày 9 tháng 9, cũng là thời điểm chính thức bùng nổ linh khí theo thông báo.

Kết quả là ——

Sợ rằng cửa sổ cản trở việc họ hấp thụ linh khí, đông đảo cư dân mạng còn mở cửa sổ và cửa chính, nhưng không có động tĩnh gì cả.

Ngoài việc không khí có vẻ trong lành hơn chút, cũng... không có thay đổi nào khác?

Một cư dân mạng không chắc chắn gãi đầu: 【 Ủa, ở đây tôi có thể thấy sao, cũng coi là một thay đổi? 】

Tưởng rằng linh khí bùng nổ sẽ kinh thiên động địa, đất trời rung chuyển, mây gió biến đổi, không ngờ lại là một quả pháo xịt.

Mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi.

Thất vọng, thật sự quá thất vọng rồi!

Đoàn Phương Phương khoác tay người bạn trai mới, xem bộ phim đã tải trước bằng tài khoản VIP, ăn khoai tây chiên uống trà sữa —— lại một lần nữa cảm thán mẹ ruột tinh mắt, Phong Trường Trai còn biết chế thuốc giữ dáng, cô không cần kiêng khem gì, muốn ăn gì thì ăn, hết thuốc thì bạn trai sẽ luyện, còn có gì mà dưỡng nhan đẹp da... Quả thực là là kho báu mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước!

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

Phong Trường Trai nói: "Có điều gì đó không ổn."

Trong lòng hắn cảm thấy hoảng loạn vô cùng, ban đầu nghĩ đây là phản ứng tự nhiên trước khi xảy ra thủy triều linh khí, nhưng giờ mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Vừa nhai khoai tây chiên rôm rả, Đoàn Phương Phương hỏi anh: "Có gì không ổn?"

Phong Trường Trai đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lông mày khẽ nhíu lại.

Hắn đã tính toán nhiều lần, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.

Sắc mặt Phong Trường Trai tái nhợt, đưa cho Đoàn Phương Phương một đống đồ bảo vệ, áy náy nói: "Anh có việc phải đi trước..."

Khi linh khí triều bùng phát, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Với tư cách là bạn trai mới, Phong Trường Trai đến nhà Đoàn Phương Phương để ở cùng cô nửa đêm, định khi tình hình ổn định sẽ rời đi.

Nhưng bây giờ lại gặp trục trặc.

Đoàn Phương Phương muốn hỏi nhưng lại sợ làm lỡ việc, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Anh cẩn thận nhé."

Chuẩn bị mở cửa cho Phong Trường Trai, nhưng hắn lại chống tay lên lan can ban công, nhảy xuống ngay lập tức.

Đoàn Phương Phương: "..."

Mẹ kiếp, đây là tầng 28 mà!

Cô hoảng sợ đến tái mặt, vội vàng chạy ra xem nhưng phát hiện anh ta không có chuyện gì, đang cưỡi pháp khí bay đi dưới ánh trăng.

Đoàn Phương Phương: "..."

Không chỉ Phong Trường Trai hành động, các đại lão của Huyền Môn khác cũng bị kinh động.

Các yêu quái sống ở các nơi khác nhau trên Hoa Quốc và những con vật chưa hóa hình nhưng đã mở linh trí cũng nhìn về hướng long mạch một cách suy tư.

Hôm nay ——

Thế giới thật sự sẽ thay đổi!

Nhưng không phải là tin xấu mà họ lo lắng.

Ngay khi linh nhãn giả hoàn toàn xuất hiện, Bùi Diệp giả vờ bày trận lớn.

Ba trận pháp lớn bảo vệ ba phía linh nhãn, dùng linh khí để thúc đẩy long khí, dùng long khí để nuôi dưỡng linh nhãn, khi ba trận pháp liên kết lại với nhau, ba linh nhãn mới có thể ổn định và liên tục cung cấp linh khí, tạo thành chu kỳ linh khí ổn định trong trời đất. Đây cũng là bước quan trọng nhất trong việc phục hồi linh khí.

Quan trọng nhất là, khi ba trận pháp liên kết lại, người ngoài muốn động vào linh nhãn sẽ khó như lên trời.

Kẻ địch muốn đánh vào linh nhãn phải hành động trước khi ba trận pháp liên kết.

Không ngoài dự đoán, ngay khi Bùi Diệp bắt đầu bày trận, tinh thần lực của cô đã phản ứng với ma khí nổi lên.

Nhịn được chút khó chịu phản xạ ấy, Bùi Diệp rút ra một cây gậy trắng đã lâu không dùng.

"Việc Phong Đô xử lý, người không phận sự tránh xa!"

Nói xong, từ bầu trời truyền đến tiếng cười gằn ác độc.

Ba con mắt màu vàng đục khổng lồ mở ra trên bầu trời, nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp.

【 Con chó săn mà Phong Đô mời đến, khẩu khí thật lớn! 】

Hàng ngàn bóng đen mặc áo choàng tụ tập, người đứng đầu có hình dáng rất giống với Bùi Diệp.

Chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết bóng hình đó là ai.

Mũ trùm đầu được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của một thanh niên.

Chính là nguyên chủ Tiểu Thương, người đã rơi vào Ma tộc rồi tái sinh.

Hắn nhìn Bùi Diệp với ánh mắt đầy phức tạp.

Bùi Diệp cười nhạo lại.

"Khẩu khí không lớn bằng mi, hơn nữa mẹ mi không dạy ra ngoài đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ bị đánh hay sao?"

Chủ nhân của ba con mắt nói: "Không cần nói nhảm với hắn, bắt lấy!"

Lời vừa dứt, ngoại trừ Tiểu Thương tái sinh, tất cả bóng đen mặc áo choàng đen đều lao về phía Bùi Diệp.

Khi họ di chuyển, lộ ra những gương mặt dữ tợn, bị tổn thương nghiêm trọng, máu thịt lẫn lộn dưới mũ trùm. Điểm chung duy nhất của họ là trên trán đều có một hình xăm hình hoa.

Đây là dấu hiệu của ma chủng sau khi vào cơ thể, ép buộc dùng máu thịt con người, ba hồn bảy vía làm dinh dưỡng để nảy mầm và nở ra.

Nói chính xác, những người này đã không còn được xem là người, nhiều nhất chỉ tính là những con rối bán ma bị điều khiển.

Bùi Diệp còn nhìn thấy hai gương mặt rất quen thuộc trong số họ.

Quách Dịch Lăng và Tưởng Vân Lâu.

Cô theo bản năng nhìn về phía Tiểu Thương tái sinh, người kia vẫn chưa hề nhúc nhích.

"Có phải cậu đã giết những người này?"

Tiểu Thương tái sinh không nói gì, nhưng ba con mắt kia thì lại không ngừng lảm nhảm.

"Không phải hắn giết cũng không quan trọng, dù sao họ cũng chết vì hắn."

Những người này đều là những kẻ từng vô tư làm hại Tiểu Thương trong kiếp trước, cũng là những kẻ phát ra nhiều cảm xúc tiêu cực nhất, nguyền rủa Tiểu Thương rơi vào ma đạo. Hệ thống chỉ là giúp lập danh sách, gieo ma chủng trong cơ thể họ, giúp Tiểu Thương tái sinh "xả giận" mà thôi.

Bùi Diệp mặt mày nghiêm trọng cau mày.

Những kẻ bị điều khiển bán ma này, cơ thể cũng chứa ma hạch, để thực sự tiêu diệt một "ma", ma hạch là chìa khóa.

Kẻ gieo ma chủng thật tàn nhẫn, vị trí nảy mầm của ma chủng quá chí mạng.

Ma hạch của những kẻ bán ma này nằm ngay trong não.

Vị trí này...

Dù ban đầu còn một tia sinh cơ, đến mức này cũng không còn cứu được nữa.

Ba con mắt giễu cợt nói: "Mày muốn giết họ sao?"

Bùi Diệp dùng gậy đập nát một ma hạch, làm nổ tung đầu kẻ gần nhất.

Cô cười lạnh trả lời: "Tại sao không giết?"

Với món nợ máu trên tay cô, nhiều hơn một mạng hay ít hơn một mạng, thật sự không đáng bận tâm.

"Tao chỉ hy vọng, chúng mày có thể để tao giết cho thỏa thích."

Những con rối bán ma ở phía trước há to miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, một dòng chất lỏng đen bắn ra, trong không trung hình thành hàng ngàn hàng vạn kim đen mảnh như lông trâu, như muốn xuyên thủng toàn bộ cơ thể Bùi Diệp. Đó không phải là đợt tấn công duy nhất.

"Ma khí thật là một thứ đáng ghét."

Đánh không trúng người, uy lực có lớn cũng chẳng khác gì pháo bắn không khí. Những kẻ bán ma này lại dùng thân xác con người làm vật dẫn chứ không phải thuần túy là thể ma khí, Ngũ lôi chú bình thường cũng có thể hiệu quả. Bùi Diệp thử một lần đánh vào não của họ ở cự ly gần.

Vừa nổ tung não, cô cũng bóp nát ma hạch.

Ma khí bắn ra không trúng đích, làm các tòa nhà và cây cối phía dưới chịu tai họa.

Vừa chạm vào đã bị ăn mòn phân nửa, lá cây chưa bị chạm vào cũng vàng dần theo mắt nhìn, rụng xuống từ cành.

Bùi Diệp bước nhanh di chuyển tức thì, thân hình nhảy múa, luồn lách trong đám con rối bán ma.

"Haiz, tao vẫn thích sức mạnh của hỏa lực hơn." Tiếng cười vang lên bên tai, bóng hình vừa bị con rối bán ma vây quanh, giờ đã ở rất gần, cây gậy dài kèm theo sức gió quét ngang tới. Tiểu Thương tái sinh phản ứng không kịp, thân ma khí đã bị một gậy đánh tan.

Một cây gậy dài xuyên qua thân thể hắn, đồng thời, tên nửa ma rối cũng phát hiện mục tiêu của mình đã biến mất.

Trong khoảnh khắc bàng hoàng, sau gáy hắn tràn ngập một cảm giác ấm áp.

"Vì đơn giản mà thô bạo."

Nói xong, lá bùa dán sau gáy tên nửa ma rối như những quân cờ domino, lần lượt phát nổ.

Nối tiếp với nhau hình thành một đám mây nổ lớn.

Sóng xung kích mạnh mẽ đánh vào mặt, khiến người ta khó mở mắt.

Bùi Diệp nhìn thấy Tiểu Thương tái sinh tái tạo lại cơ thể ở xa mà không hề ngạc nhiên.

Ngược lại, cô hỏi hắn với giọng điệu như trò chuyện bình thường: "Hôm nay cậu ra ngoài không mang theo ma hạch sao?"

Tiểu Thương tái sinh: "..."

Dù hắn trở thành ma không bao lâu, cũng biết tầm quan trọng của ma hạch.

Đừng nói hắn không mang theo, ngay cả khi có mang theo cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận.

Hắn nói: "Tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng cũng sẽ không để cậu dễ dàng phá hoại kế hoạch của bọn tôi."

Ngoài con rối ma ký sinh trong cơ thể người, hệ thống của hắn còn âm thầm chuẩn bị những "tinh nhuệ" khác.

Để đảm bảo hành động lần này thành công, hệ thống đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn.

"... Có lẽ không thể làm gì được cậu, nhưng kéo dài thời gian cũng đủ rồi..."

Một đám ma khí từ dưới đất Yên Kinh bò lên.

Hướng về phía này tập hợp, đứng ở trên cao nhìn, giống như một đám kiến đen dày đặc.

Bùi Diệp dần dần thu lại nụ cười nhẹ nhàng.

Một sợi đỏ tươi từ viền mắt lan ra trung tâm, khuôn mặt dần dần lộ ra vẻ đau đớn...

Những đại lão Huyền Môn phát hiện điều bất thường ở gần Yên Kinh là những người đầu tiên đến, nhưng vẫn còn cách xa trung tâm chiến đấu một đoạn khá dài, họ đã cảm nhận được điều không đúng.

Yên Kinh có động tĩnh lớn như vậy tại sao dân cư xung quanh lại có thể bình thản như không, một chút cũng không phát giác?

Quan trọng nhất là ——

Con thú hung ác ở cuối tầm nhìn kia...

Dù có là người mù cũng có thể cảm nhận được địa chấn do nó gây ra khi giẫm đạp, đúng không?

Con thú này có hình thể cao lớn gấp nhiều lần so với ngọn núi nhỏ, đôi mắt đỏ như máu, lông thú bao phủ, miệng đầy răng sắc nhọn, quanh thân bao trùm bởi khí tức cuồng bạo, cổ họng phát ra tiếng thở hồng hộc, dữ dằn và áp bức. Chỉ thấy con thú này nhấc móng trước, đập mạnh xuống mặt đất, miệng há ra phun ra một luồng hơi thở như một con rồng nham thạch khổng lồ, ngay lập tức làm tan chảy các công trình bê tông cốt thép trên mặt đất thành một đống nhão nhoẹt...

Vài đại lão Huyền Môn: "..."

Tiếng gầm của con thú tiếp tục vang lên, cảm xúc của con thú khổng lồ không rõ nguồn gốc này càng thêm cuồng loạn, dùng cả bốn chân, liên tục đập và xé toạc mặt đất.

Lúc này, có vài người đồng hành lẩm bẩm.

"Con thú hung dữ này có nguồn gốc từ đâu?"

"Nó đang làm gì vậy?"

"Không lẽ là nó ngứa móng nên đang mài móng à?"

Người cuối cùng vừa dứt lời, mấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hắn, như đang trách móc không biết coi trọng tình huống thì tốt nhất nên im lặng.

Trong lúc nghiêm túc này lại đùa giỡn sao?

Tất nhiên, con thú hung dữ này không phải đang mài móng.

Nếu tiến lại gần hơn để nhìn, bạn sẽ phát hiện ra giữa móng vuốt của nó và mặt đất có một quả cầu được hình thành từ chất lỏng màu đen.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến con thú hung dữ trở nên điên cuồng.

Không lâu trước khi các đại lão huyền môn đến, con thú hung dữ đã dùng móng vuốt kéo thứ này từ trên trời xuống, rồi xé, cắn và cào nát nó...

Một người nói: "Chúng ta dù không phải đối thủ của con thú này, nhưng cũng không có lý do gì để sợ hãi rụt rè!"

Lúc này, vị đại lão phá hỏng bầu không khí phát hiện ra điều khác thường.

"Mọi người đừng vội, có vẻ như Yên Kinh này là giả."

Ngay cả trong các bộ phim siêu nhân Ultraman đánh quái vật, khi quái vật và Ultraman xuất hiện, người ta cũng biết phải tránh xa nguy hiểm. Nhưng người dân ở Yên Kinh lại như thể bị mù tập thể, vẫn làm việc của mình, ăn uống, thức đêm chờ đợi làn sóng linh khí, hoàn toàn không để ý đến con thú hung dữ kia.

Kiểm tra kỹ mới phát hiện Yên Kinh có chút giả dối.

Những người này cũng không phải người sống, mà là những hình chiếu cực kỳ chân thực.

Quan trọng nhất là, con thú hung dữ đó hoàn toàn không phải là thứ mà họ có thể tiếp cận, đến gần chỉ có chết, chết một cách vô nghĩa.

Sau nửa giờ tàn phá, con thú hung dữ cuối cùng cũng đã phát tiết đủ, khu vực vài ngàn mét vuông dưới chân nó đã trở thành đống đổ nát, giống như bị cày xới.

Các đại lão huyền môn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nét mặt nghiêm trọng, chuẩn bị xuất phát.

Họ lo lắng con thú hung dữ sẽ chuyển trận địa đi nơi khác, nhưng ai ngờ nó chỉ ngồi xuống đất, cuộn tròn quả cầu đen đã nhào nặn, vo tròn, không ngại bẩn mà nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến với vẻ thích thú. Đôi mắt đỏ của con thú cũng trở lại màu đen.

"Ợ ——"

Hai cái tai tròn trên đầu nó rung rinh, cuối cùng hài lòng đánh ra một cái ợ, rồi tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống.

Các đại lão huyền môn: "..."

Bây giờ ——

Phải làm sao đây?

Người dân Yên Kinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng các thành phố gần Yên Kinh lại có cảm giác.

Trong chốc lát, tin đồn quái vật tàn phá Yên Kinh lan nhanh, những người dùng mạng vừa được khôi phục không thể ngồi yên.

【 Quái vật nhỏ đã xuất hiện, Ultraman đâu? ? ? 】

Họ thậm chí không kịp chế giễu làn sóng linh khí sao lại giống như hàng giả.

Thời gian dần trôi, đêm dài khó chịu cuối cùng cũng qua đi.

Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống mặt đất, các đại lão huyền môn đã canh giữ suốt đêm nhìn thấy thân hình khổng lồ của con thú ngủ say trên mặt đất dần dần mờ nhạt. Yên Kinh đổ nát cũng trở lại bình thường, người dân đi làm, đi học như thường lệ.

Các đại lão huyền môn: "..."

"Có ai véo tôi một cái, tôi có phải đang ảo giác không? Hay đang mơ?"

Nói xong, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.

"Ông véo thật à!"

Xác nhận qua tiếng kêu đau, có lẽ không phải là mơ.

Họ nghĩ rằng không phải mơ, nhưng người dân Yên Kinh lại nghĩ rằng đang mơ.

Trên đường đi làm, trong lúc ăn sáng lướt qua tin tức, một loạt hình ảnh "quái vật nhỏ xuất hiện ở Yên Kinh" tràn ngập, bạn bè ở các thành phố khác cũng bị choáng. Còn có người sáng sớm hỏi họ liệu tối qua có bị quái vật làm hại không, Yên Kinh có bị thiệt hại nặng không.

Mọi người: "..."

Họ không khỏi phàn nàn, sự phục hồi linh khí quả nhiên vẫn không chữa được căn bệnh nan y của những tài khoản marketing vô liêm sỉ.

"Cái gì mà 'Quái vật Yên Kinh', loại tin đồn rác rưởi này mà cũng tin được sao?

Lại còn nghiêm túc chia sẻ khắp nơi trên vòng bạn bè?

Càng phóng đại hơn là, hot search trên Weibo toàn là những lời thương tiếc, làm như vài ngày nữa họ sẽ tổ chức lễ ma chay...

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Con gái à, nghe nói Yên Kinh xuất hiện quái vật, con không sao chứ? Mẹ sợ chết khiếp..."

Con gái: "..."

Cúp điện thoại, bạn thân gọi đến, cũng hỏi cô về chuyện quái vật ở Yên Kinh.

"Thật sự không có..."

"Toàn là tin đồn..."

"Đúng vậy, không có quái vật ở Yên Kinh, cũng không có Ultraman..."

"Tối qua tôi thức cả đêm để canh chừng sự phục hồi linh khí, thật sự có thì làm sao tôi không biết?"

"Tin đồn, toàn là tin đồn, bà đây hiện tại còn sống nhăn răng cả đêm mà vẫn có thể tiếp tục đi làm, không có chuyện gì xảy ra..."

Mười mấy cuộc điện thoại gọi đến, ứng phó đến kiệt sức.

Tạo tin đồn chỉ một lời, đính chính chạy đứt chân.

Người dân Yên Kinh suýt nữa bị chết trong thế giới mạng (:з)∠).

Xa xôi tại thành phố S, Kim Bá Mậu kinh ngạc nhìn mấy đứa em trai em gái đã hoàn toàn hóa hình, thoát khỏi hình dạng thú...

Theo dự tính của anh, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.

Nhưng đó không phải là điểm quan trọng nữa, điểm quan trọng là ——

Kim Bá Mậu điên cuồng hét lên: "Mấy đứa tránh xa em gái ra!"

Tiếng hét lớn làm mấy đứa em trai em gái đang cuộn tròn trong ổ chó ấm áp, ngủ say bị đánh thức.

"Tất cả cút đi mặc quần áo vào!"

Sau khi hóa hình thì không còn là chó nữa, phải chú ý khoảng cách giới tính! ! !

Mấy đứa em trai em gái lẩm bẩm trở mình, phàn nàn: "A —— còn sớm thế này, em không muốn học online..."

Cơn sốt về quái vật Yên Kinh kéo dài hai ngày mới lắng xuống.

Ngày thứ ba, đợt linh khí chính thức bùng phát.

Nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới.

Thành phố S, Đại học C.

Chàng trai có làn da trắng bệch đứng trước cổng trường cũ quen thuộc mà xa lạ.

Phía sau vang lên một tiếng gọi, đồng thời vai bị ai đó vỗ nhẹ.

"Đàn em Tiểu Thương, chào buổi sáng nha."

Chàng trai bị cắt ngang dòng suy nghĩ, quay đầu lại nhìn rõ người kia.

Hắn do dự mãi mới đưa tay ra, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

"Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Tiểu Thương."

Điền Hạc Dương: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com