TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 893: Hệ thống (Đầu)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn mà không trả.

Hiểu được ý nghĩa này, lòng Tưởng Vân Lâu càng thêm lo lắng như lửa đốt.

Dù trong phòng khách điều hòa đang thổi gió mát phù hợp, hắn vẫn có cảm giác như đang đứng trong lò lửa. Sợi tóc mai trên trán bị mồ hôi làm ướt, dính lại thành từng lọn, từng hạt mồ hôi lăn qua má, cằm, đến cổ và cuối cùng rơi xuống xương quai xanh.

Bùi Diệp dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên, tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.

Phải nói, khuôn mặt Tưởng Vân Lâu trong tình trạng này, thực sự có vài phần "Mê hoặc lòng người".

"Mày, mày rốt cuộc là ai?"

Tưởng Vân Lâu cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu nỗi sợ hãi mà ánh mắt Bùi Diệp đã khơi dậy.

"Mày rốt cuộc muốn gì?"

Bùi Diệp vẫn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn hắn.

Tưởng Vân Lâu buột miệng.

"Mày cũng là người có hệ thống?"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, sau đó lan rộng, phân tích tình hình hiện tại, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng. Chiến thuật của hắn không có tác dụng với Bùi Diệp, không phải vì hắn không có sức hút hoặc thiếu chiêu trò, mà vì người này cũng không phải là người bình thường!

Bùi Diệp cuối cùng cũng chịu đáp lại một chút.

Chỉ là nội dung đáp lại hoàn toàn khác với dự đoán của Tưởng Vân Lâu.

"Tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải là 'Người có hệ thống', nhưng tôi rất hứng thú với 'Hệ thống'."

Tưởng Vân Lâu nuốt nước bọt, bí mật cắn đầu lưỡi để tự làm mình tỉnh táo.

Vừa điên cuồng gọi hệ thống trong lòng, vừa cố kéo dài thời gian đối thoại với Bùi Diệp.

Bình tĩnh!

Phải bình tĩnh lại!

Hiện giờ hắn chỉ còn cách tin vào hệ thống.

Tin rằng hệ thống đã dẫn dắt hắn qua nhiều thế giới nhiệm vụ khác nhau sẽ có cách giải quyết rắc rối hiện tại.

"Nếu cậu không phải là 'Người có hệ thống', giữa chúng ta không có mâu thuẫn lợi ích..." Tưởng Vân Lâu suy nghĩ rất nhanh, "... Tôi xin lỗi vì những hành động trước đó, cũng sẵn sàng bỏ nhiệm vụ này, không xuất hiện trước mặt cậu nữa."

Bỏ qua nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội làm lại.

Nếu mất hệ thống, Tưởng Vân Lâu không dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ ra sao.

Bùi Diệp đặt tay lên vai hắn, ngón tay từ vai trượt qua cổ, từ cằm chuyển sang má trái, ngón tay tụ lại thành một luồng tinh thần lực, vừa di chuyển vừa lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi — Tôi không có hứng thú với anh, cái tôi muốn là 'Hệ thống' của anh."

Tưởng Vân Lâu như một món hàng thừa, cô còn ngại tốn chỗ.

Nói xong, tinh thần lực tụ thành một con dao vô hình, đâm vào mặt Tưởng Vân Lâu. Trong khoảnh khắc đó, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời từ tay chân tràn vào đầu, đầu đau như có thuốc nổ nổ tung trong não. Bùi Diệp chỉ cần hơi động, hắn đã đau đến nỗi trán nổi gân xanh. Nhưng Bùi Diệp không biết từ khi nào đã đặt một chú lệnh lên miệng hắn, hai môi dính chặt như bị dán keo 502.

"Anh cố chịu đau chút, nếu anh dùng lực quá mạnh làm rách miệng, lại phải đi phẫu thuật chỉnh hình, phiền phức biết bao."

Trong ánh mắt kinh hoàng của Tưởng Vân Lâu, tay Bùi Diệp xuyên qua mặt hắn, dường như đi vào một chiều không gian khác.

"Đừng vội, để tôi tìm xem tên nhóc này ở đâu." Giọng nói dịu dàng của Bùi Diệp khiến Tưởng Vân Lâu lạnh sống lưng, càng kinh hoàng hơn là cô lại nói, "Tốt nhất đừng động đậy hay dùng lực, nếu không lỡ tôi kéo nhầm não anh ra thì sao?"

Cô tìm kiếm ——

Dưới sự thăm dò của tinh thần lực, cuối cùng cô kéo ra một vật khả nghi.

Bùi Diệp rút tay về, Tưởng Vân Lâu nghe thấy một tiếng xèo xèo ngắn ngủi từ trong đầu mình.

"Đây là cái gọi là 'Hệ thống'?"

Bùi Diệp dùng hai ngón tay cầm một khối cầu tối đen.

Nhìn kỹ, bên trong còn có những tia máu đỏ di chuyển lơ lửng.

Khoảnh khắc hệ thống bị rút ra, Tưởng Vân Lâu cũng trợn mắt, ý thức của hắn cũng theo đó mà biến mất.

Hắn cảm thấy cơ thể mình không ngừng rơi xuống, bên dưới là một hồ nước đen tối, sâu trong hồ hỗn độn hiện lên những khuôn mặt mờ ảo mà quen thuộc. Hắn nhất thời không nhớ ra đã gặp những khuôn mặt này ở đâu, cho đến khi một tia sáng lóe lên, hắn sợ đến mức rùng mình.

"Ah ——"

Hắn hét lên một tiếng, ngồi bật dậy trên sàn nhà lạnh lẽo.

Những khuôn mặt đó đều là những người mà hắn từng công lược...

Nhưng trong giấc mơ, họ như những hồn ma ác quỷ, giơ tay muốn kéo hắn xuống cùng chìm đắm.

"Chuyện gì thế này..."

Tưởng Vân Lâu ngồi trên sàn nhà nhìn quanh.

Phòng khách vẫn là màu đen quen thuộc, điều hòa không khí vẫn đang miệt mài thổi gió lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy như quên mất điều gì đó.

Tưởng Vân Lâu ôm đầu đau nhức đến tê liệt, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình ngất xỉu.

Hắn nhớ trước khi mình ngất xỉu...

Có người đã đến...

Động tác ôm đầu của Tưởng Vân Lâu đột ngột dừng lại.

Ký ức từng cảnh từng cảnh tràn về như thủy triều, hắn hoảng hốt đứng dậy.

"Hệ thống!"

"Hệ thống ——"

"—— Trả lời tôi!"

Dù Tưởng Vân Lâu có gọi thế nào, hệ thống cũng không đáp lời, như thể sự tồn tại của "hệ thống" chỉ là sự tưởng tượng của hắn.

Hắn quay vòng như một con ruồi không đầu, đạp phải vật lạ dưới chân, nghe như là một tờ giấy.

Tưởng Vân Lâu bật đèn phòng khách, nhặt tờ giấy nhớ trên sàn lên.

Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn là ——

【 Hệ thống của anh bị tôi mượn đi rồi 】

Tưởng Vân Lâu tức giận đến mức mắt tối sầm, chân không vững suýt ngã.

Dòng thứ hai là.

【 Ồ, thứ này tôi mượn bằng bản lĩnh, anh không phục thì có thể dùng bản lĩnh mà lấy lại. 】

Ký tên là 【 Lưu Hoàng Thúc của anh 】

Tưởng Vân Lâu: "..."

Hắn tối sầm mặt vò nát tờ giấy nhớ, tức giận ném vào tường, hai tay đẩy mạnh, đồ trên bàn trà rơi loảng xoảng xuống sàn. Tưởng Vân Lâu không thể ngờ được cái tên "Tiểu Thương" kỳ quái này thật sự có thể cướp đi hệ thống của hắn, còn để lại lời khiêu khích như vậy.

Nhưng hắn giờ lại không làm được gì.

Tưởng Vân Lâu không kìm nén được cơn giận, đập phá tất cả những thứ trong tầm mắt.

Khi cơn giận dịu lại một chút, hắn nhặt lại tờ giấy nhớ đã vò nát, mở ra kỹ càng, mới phát hiện phía sau còn có lời nhắn.

Hắn đọc lướt qua, một luồng khí lạnh từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Đồng thời, một đôi tay đàn ông mờ ảo như khói xanh vươn ra từ phía sau, vuốt lên mặt hắn.

Tưởng Vân Lâu cứng đờ không dám động đậy.

【 Hi hi —— Vân Lang thật là lòng dạ độc ác ——】

【 Cuối cùng cũng tìm thấy anh ——】

Không lâu sau, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phòng khách.

Bùi Diệp chiến thắng trở về.

Người giấy nhỏ vác "Chiến lợi phẩm" bị cô đóng gói trên vai, vào lúc nửa đêm, gõ cửa sổ của Thần Đồ Đế quân.

Cốc cốc cốc ——

Cô còn tinh nghịch bắt chước tiếng chim cúc cu.

"Cúc cu cúc cu ——"

Tiếng gọi vừa dứt, cửa sổ mở ra.

Thần Đồ Đế quân mặc bộ đồ ngủ hình gấu trúc màu đen trắng, đầu đội mũ ngủ, đứng trước cửa sổ, trên mặt vẫn còn chút ngái ngủ.

Nàng dụi mắt nói: "Đạo hữu đã trở về?"

"OK, mọi việc hoàn thành suôn sẻ."

Đợi Bùi Diệp nhảy vào trong, Thần Đồ Đế quân đóng cửa sổ lại, tiện tay kéo rèm kín mít.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp vừa chạm đất liền giải trừ hiệu ứng biến hóa, trở lại kích thước bình thường.

"Đế quân, xem thử, có phải thứ này không."

Cô ném "Hệ thống" như ném một viên bi về phía Thần Đồ Đế quân.

"Đây là..."

Thần Đồ Đế quân theo phản xạ nhận lấy quả cầu.

Vừa chạm tay, chưa kịp xem xét kỹ, thứ đó đã bắt đầu kêu gào.

"Chết tiệt! Đm sao mày còn chưa chết!"

Thần Đồ Đế quân: "! ! !"

Bùi Diệp: "? ? ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com