TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 885: Chương trình livestream náo loạn toàn mạng nhất (25)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

____________________________

"Xì —— Cậu nghĩ... một bông hoa thủy tiên có thể có tiếc nuối gì?" Đoàn Phương Phương đứng xung quanh "Bản thân" kiếp trước của mình, tạo dáng như một thám tử đang tìm kiếm manh mối để phá án, trong đầu nảy ra một số giả thuyết, "Không kịp nở hoa, thụ phấn, quang hợp?"

Đoàn Phương Phương suy nghĩ mãi mà không hiểu được.

Làm sao một bông hoa thủy tiên có thể có suy nghĩ và tiếc nuối được?

"Chẳng lẽ —— kiếp trước của tôi, bông hoa thủy tiên này đã thành tinh? Yêu một thư sinh, thư sinh bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của tôi, để chiếm được tôi nên đã lừa dối tôi bằng tình yêu, tôi ngây thơ không biết lòng dạ con người hiểm ác, ngốc nghếch rơi vào lưới tình, đứng đợi tại chỗ thư sinh quay lại?"

Dù sao thì Đoàn Phương Phương cũng làm việc trong giới giải trí, tùy tiện mở rộng trí tưởng tượng đã nghĩ ra vài câu chuyện tình yêu giữa người và yêu tinh với những kết cục khác nhau —— theo mô típ thần thoại thường thấy, tình yêu giữa người và yêu tinh chắc chắn là không được trời đất dung tha, hoặc gặp phải kẻ người phàm phản bội, trao nhầm trái tim.

Phong Trường Trai nghe thấy trí tưởng tượng của cô, khẽ nhếch mép.

"... Chị Đoàn nghĩ nhiều quá rồi, chắc không phức tạp như vậy đâu, đây chỉ là một bông hoa thủy tiên bình thường, không có dấu hiệu mở ra linh trí."

Đoàn Phương Phương hơi thất vọng.

Khi nhóm của họ đang bế tắc, phía Doãn Minh Nhật thì lại có một bước đột phá lớn.

Ban đầu, hắn cũng suy nghĩ như Đoàn Phương Phương về việc "Một cây táo là thực vật thì làm sao có thể có tiếc nuối" —— nhưng hắn có một điểm khác Đoàn Phương Phương, thái độ của anh tích cực và chủ động hơn, không hề phản kháng với thiết lập kiếp trước của mình.

Không những không phản kháng, thậm chí còn có chút hạnh phúc nhỏ nhoi.

Kiếp trước là một cây táo cháy rỗng tốt hơn là một tội phạm, một kẻ lừa dối tình cảm của thiếu nữ, một kẻ PUA, kẻ thù trong thời kỳ chiến tranh... Những "thiết lập tiền kiếp" này quá nguy hiểm, chỉ cần dính vào một cái, tiền đồ của Doãn Minh Nhật sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Thậm chí là hoàn toàn hỏng bét.

Vì vậy, trong một khoảnh khắc, Doãn Minh Nhật từ tận đáy lòng chấp nhận "Kiếp trước" của mình.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy vô số âm thanh kỳ lạ, hỗn tạp và lộn xộn... Những âm thanh đó không giống tiếng người nói, mà giống tiếng gió thổi qua lá cây, tiếng chim đậu trên cành hót líu lo, tiếng nước suối chảy róc rách trong núi, tiếng mưa rơi lộp độp...

Khiến hắn sợ đến mức lập tức tỉnh thần lại.

Khi hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe rõ, thì không còn nghe thấy gì nữa, như thể khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác của hắn.

Doãn Minh Nhật phải cầu cứu người không phải con người bên cạnh mình.

Thanh niên bảy sắc cầu vồng vừa livestream, vừa quay chương trình quay đầu lại nhìn anh.

"Anh nói anh nghe thấy cây táo 'nói chuyện' à?"

Doãn Minh Nhật lo lắng.

"Cũng không chắc có phải là 'cây táo' nói chuyện không... nhưng thực sự là nghe thấy khi đến gần nó..."

Anh thử đoán: "Chẳng lẽ nó đã thành tinh?"

Thanh niên bảy sắc ngồi dưới gốc cây táo, chống cằm phân tích.

"Chắc không phải thành tinh đâu. Thành tinh đòi hỏi tư chất bẩm sinh cao, còn cần vận may và môi trường tốt, thiếu một trong những yếu tố đó cũng không được, mà cây táo này đã bảy tám trăm năm cũng không có dấu hiệu tu luyện hóa hình. Nhưng nó sống đủ lâu, bản thân nó cũng trở thành một phần của phong thủy xung quanh, nội tại như ý linh hoạt, hình thành ý thức tinh thần đặc biệt, khác với cây thông thường. Âm thanh mà anh nghe thấy có lẽ là ý thức tinh thần của nó..."

Doãn Minh Nhật: "..."

Hắn không hiểu lắm.

"Cậu có thể nói rõ hơn, dễ hiểu hơn không?"

Thanh niên bảy sắc cầu vồng lắc đầu: "Không dễ dàng đâu, vì những thứ này tôi đều bẩm sinh mà biết."

Cậu có thể thuật lại nhưng không thể giải thích đơn giản hóa để Doãn Minh Nhật hiểu được.

Doãn Minh Nhật: "..."

"Hay là thế này, tôi dạy anh phương pháp tĩnh tâm ngưng thần, anh thử tìm lại cảm giác lúc nãy?"

Phương pháp tĩnh tâm ngưng thần?

Những người xem trực tuyến ngay lập tức tập trung tinh thần, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép.

Nói là "pháp môn", thực ra chỉ là một mẹo để thu tâm thần, tăng cường sự tập trung. Doãn Minh Nhật kiên nhẫn giữ bình tĩnh, hắn thử nhiều lần trong vài phút và thật sự tìm lại được cảm giác quen thuộc. Theo thời gian trôi qua, hắn dần không cảm nhận được cơ thể mình nữa, khi ý thức trở nên rõ ràng, hắn phát hiện tầm nhìn của mình mở rộng chưa từng có, thậm chí không khí hít thở cũng trong lành hơn nhiều.

Hắn ——

Dường như đã biến thành cây táo đó? ? ?

Lúc này, Doãn Minh Nhật bỗng cảm thấy cành lá của mình có chút nặng, "tầm nhìn" chuyển sang chỗ đó thì thấy một cậu bé chăn cừu khoảng mười tuổi. Cậu bé mỉm cười, đi vòng quanh "Hắn", vừa giúp cây táo già thấp bé dọn sạch cỏ dại, vừa khích lệ cây ra nhiều quả...

Doãn Minh Nhật hoàn toàn mơ hồ.

Anh phát hiện cây táo không giống như cây táo rỗng cháy đen vừa thấy, mà hình dáng rất hoàn chỉnh.

Chẳng lẽ đây là ký ức trước kia của cây táo?

Doãn Minh Nhật đầy nghi hoặc.

Hắn nhận thấy cậu bé chăn cừu xuất hiện rất thường xuyên, thường đến gần đó chăn cừu, thổi sáo và làm đồ chơi từ cỏ dại như châu chấu và bướm.

Khi đàn cừu gặm cỏ, cậu bé chăn cừu nghỉ ngơi bên cạnh hoặc giúp cây táo già dọn cỏ dại, còn trò chuyện với cây táo để giải khuây.

Doãn Minh Nhật rõ ràng cảm nhận được "Cây táo" lúc này rất vui vẻ.

Niềm vui này đến từ sự đồng hành của cậu bé chăn cừu.

Cho đến một ngày, trên cây táo xuất hiện một con rắn có màu sắc rất giống với thân cây...

Vài giây sau, hắn thoát ra khỏi trạng thái ngưng thần tập trung, tầm nhìn trở lại bình thường.

"Anh tỉnh rồi..." Con vẹt bảy sắc hỏi Doãn Minh Nhật, "Lúc nãy anh thấy gì?"

Doãn Minh Nhật thở dài: "... Tôi thấy cậu bé chăn cừu thường xuyên đồng hành cùng 'Kiếp trước' của tôi bị rắn độc cắn..."

Hắn không nhận ra đó là loại rắn gì, nhưng lại nhận ra đầu rắn có hình tam giác rõ ràng, đó chắc chắn là một con rắn độc.

"Vậy cậu bé chết rồi hả?"

"Chắc là không."

"Vậy là được gia đình cứu đi à?"

Doãn Minh Nhật lắc đầu với vẻ mặt phức tạp.

"Không phải, là 'Kiếp trước' của tôi đã cứu cậu ấy, đã truyền sinh khí của mình cho cậu bé chăn cừu..."

Anh chưa từng nghĩ rằng "Kiếp trước" của mình lại có tinh thần cao thượng đến mức hy sinh bản thân để cứu người khác.

"Vậy tiếc nuối của 'Kiếp trước' của anh là gì?"

"Nó muốn nhìn ngắm thế giới này."

Cây táo già đã chán ngấy việc ở yên một chỗ.

Nó đã bám rễ ở mảnh đất đó suốt hơn bảy trăm năm mà không hề di chuyển.

Xung quanh chỉ có cảnh vật thay đổi theo bốn mùa, nó chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đất nhỏ bé.

Nó ngày càng ghen tị với những chú chim thỉnh thoảng đậu trên cành của nó, ghen tị với đôi cánh có thể bay lượn trên bầu trời của chúng, ao ước được thấy những phong cảnh mà chúng kể lại... Trong suốt hàng trăm năm, cậu bé chăn cừu là người bạn duy nhất trò chuyện và tâm sự với nó, giúp nó không còn cô đơn nữa.

Nó rất thích người bạn này, cũng rất muốn thấy những thứ mà người bạn đã miêu tả như "Con chim sắt lớn có thể chở nhiều người bay", "Thành phố lớn với những tòa nhà cao", "Biển xanh bao la"... Đối với cây táo già, những điều đó hoàn toàn xa lạ.

Nếu có cơ hội ——

Nó muốn nhìn thấy thế giới qua lời kể của bạn mình.

Nhưng thế giới đó không có người bạn, thì cũng chẳng còn gì hấp dẫn đối với nó.

Nghe xong câu chuyện này, các cư dân mạng đều kinh ngạc.

Một cây táo mà cũng có tình cảm phong phú như vậy sao?

So với chuyện này, việc Kim Bá Mậu ở nhà bên cạnh có thể hiểu tiếng chó, giải mã được câu chuyện của con chó nghiệp vụ "Kiếp trước" của mình cũng không còn gì đặc biệt.

Điền Hạc Dương há hốc mồm.

"Tôi tưởng rằng một con chó nghiệp vụ dũng cảm, tiếc nuối cuối đời của nó có thể là 'Chưa bắt được kẻ xấu', 'Chưa thăm lại đồng đội cũ' hoặc 'Chưa có bạn gái'... Tôi đã đoán đủ thứ, nhưng không ngờ là 'Chỗ thức ăn chó bị giấu ở sân tập'..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com