TruyenHHH.com

[Quyển 5] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 783: Bé yêu tự trách

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

_________________________

 Bùi Diệp lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Tưởng Phòng khi bị cặp vợ chồng trung niên đó dây dưa, không tử tế cong cong khóe môi.

Cho đến khi người của sở cảnh sát lên tiếng cảnh cáo, cặp vợ chồng kia mới không cam lòng dừng lại.

Mặt mũi Tưởng Phòng ngập vẻ may mắn vì trốn thoát.

"Vừa rồi anh mới cười đúng không?"

Cậu bị người phụ nữ đanh đá dây dưa, Bùi Diệp không chỉ không giúp mình còn đứng ở một bên xem náo nhiệt.

"Người cùng con gái bọn họ tới quán bar đâu phải là tôi, vì sao tôi không thể cười??"

Nếu như cô không "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" cứu hai người, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy.

Tưởng Phòng bị chặn nghẹn họng nói không ra lời.

【 Đinh đong 】

Điện thoại di động trong túi áo choàng tắm vang lên.

Bùi Diệp lấy ra nhìn thoáng qua.

Cột thông báo báo cho cô biết A Tể về nhà, Bùi Diệp tùy tiện tìm cớ muốn rời khỏi.

Trước khi đi nghĩ đến mình ở phó bản mới "Người không xu dính túi", nuôi con không nổi, liền ngừng bước chân.

"Cậu có phương thức liên lạc của cô bé vừa rồi không?"

Tưởng Phòng tỏ vẻ cảnh giác.

"Anh hỏi phương thức liên lạc của em ấy để làm gì?"

Thời buổi bây giờ nhiều tên đàn ông cặn bã lắm.

Bùi Diệp nói: "Tôi nghĩ cô bé ấy sẽ cần một chút trợ giúp, mà tôi —— có lẽ là người duy nhất có thể giúp."

Tưởng Phòng trưng ra khuôn mặt "Anh đang đùa tôi à", "Anh đang nói láo".

"Anh giúp em ấy? Vậy sao lúc nãy anh không đứng ra?"

Vừa rồi dáng vẻ người phụ nữ đanh đá kia muốn lột sạch toàn bộ quần áo của con gái quá dọa người, rõ ràng là lột thật chứ không phải hù dọa.

Bùi Diệp ngăn cản một tay, nhưng sau đó đều đứng xem, mặc cho Tưởng Phòng một thân một mình gánh chịu toàn bộ lửa giận của đôi vợ chồng trung niên kia.

"Bởi vì có một số lời chỉ có thể nói riêng, bên ngoài tôi không tiện nói rõ." Nhớ lại Tưởng Phòng vừa rồi bị phun nước bọt, Bùi Diệp đè khóe môi hơi cong xuống, nghĩa chính từ nghiêm nói, "Quan trọng nhất là —— ý định ban đầu của cậu có chính nghĩa đến đâu, ba người bọn họ mới là người một nhà, có mâu thuẫn cũng đều là mâu thuẫn trong gia đình, điểm này rất phiền phức."

Bằng không thì cũng sẽ không có câu tục ngữ "Thanh quan khó xử việc nhà".

Bùi Diệp vượt qua nhiều phó bản trò chơi rồi, cũng thấy chồng đánh vợ, người qua đường thấy bất bình giúp vợ một phen, đẩy chồng ra, kết quả bị chị vợ cứ như phát điên đuổi đánh, trách cứ người qua đường chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác, bị hai vợ chồng nhà đó liên hợp đánh hội đồng.

Thiên cơ có thể tính, lòng người khó dò.

Tưởng Phòng nhớ tới đôi vợ chồng trung niên khiến người ta buồn nôn nọ, bĩu môi.

"Nếu mọi người đều nghĩ như anh, không biết bạo lực gia đình sẽ khiến bao nhiêu người chết..."

Người qua đường vừa nghe người bị đánh là người nhà của thủ phạm liền khoanh tay đứng nhìn, điều này thật quá rét lạnh.

"Bản thân bạo lực gia đình đã là một từ ngữ sai lầm."

Bạo lực chính là bạo lực, trọng điểm là bạo hành mà không phải quan hệ giữa người bạo hành và người bị hại tồn tại quan hệ thế nào.

Thuật ngữ bạo lực gia đình theo quan điểm của Bùi Diệp, ngược lại có hiềm nghi hợp lý hóa "Bạo lực".

Nếu ở thời đại của cô, cặp vợ chồng đó sẽ không đủ điều kiện để có con cả đời.

Ngược đãi vị thành niên?

Cẩn thận đầu bị người máy bảo mẫu vặn xuống.

Bùi Diệp có ý sâu xa nói: "Trị ngọn không trị gốc cũng vậy thôi, bởi vì hai vợ chồng này sẽ đem sự tức tối bực dọc mà cậu gây nên, sau đó phát tiết gấp bội lên người con gái bọn họ. Không phải kêu cậu đừng quản, mà là —— cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên."

Không biết Tưởng Phòng suy diễn cái gì, biểu cảm càng kỳ lạ hơn.

Một người thấy việc nghĩa hăng hái làm một lần thì phải một mực trợ giúp người bị hại, đây chẳng phải là áp đặt đạo đức à?

"Anh định làm sao 'Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên'?"

Bùi Diệp nói: "Vấn đề lại quay trở về, cậu có phương thức liên lạc của em ấy không?"

Tưởng Phòng: "..."

Bùi Diệp không có làm động tác dư thừa, chỉ gửi một tin nhắn cho thiếu nữ.

Rồi khóa màn hình lại khi Tưởng Phòng muốn vươn đầu nhìn lén.

Tưởng Phòng bị bắt quả tang da mặt cũng dày, như không có việc gì truy hỏi.

"Vì sao anh giúp em ấy?"

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Vì làm việc thiện tích đức."

Mặc dù cách thu hoạch công đức mỗi phó bản hơi khác biệt, nhưng cốt lõi đều giống nhau —— làm người tốt việc tốt.

Tiện tay thôi cũng có thể thu hoạch một khoản công đức, không lý nào Bùi Diệp buông tha.

Thịt muỗi cũng là thịt.

Tể nhà mình là điển hình cho máy cắt "Công đức".

Tưởng Phòng: "..."

Cuối cùng, cậu vẫn không kìm chế được lòng hiếu kỳ.

"Anh đã gửi gì cho em ấy?"

"Tôi bảo em ấy theo thời gian đã hẹn đến một nơi, sẽ có bất ngờ."

Biện pháp trị phần ngọn rồi trị tận gốc, tất nhiên là để thiếu nữ trở lại bên người cha mẹ ruột.

Nếu Bùi Diệp không nhúng tay vào, thiếu nữ sẽ đột tử sau khi trải qua sự việc ở quán bar.

Phương thức cụ thể...

Bùi Diệp vừa tính một cái, xác suất lớn là bị lưu manh đang quá khích rót thuốc quá liều dẫn đến suy hô hấp tử vong.

Tưởng Phòng bĩu môi nói: "Anh thình lình nói với em ấy như vậy, người ta tin mới là lạ."

"Đó là chuyện của em ấy, không liên quan gì đến tôi."

Nể mặt công đức ra tay cứu giúp, nhưng cô bé không nắm bắt, Bùi Diệp cũng không cưỡng cầu.

Tưởng Phòng thấp giọng lầu bầu một câu.

"Thái độ của anh thật quá ngạo mạn..."

Rõ ràng làm chuyện tốt, nhưng thái độ này thực sự không khiến người ta hài lòng.

Bùi Diệp không có để quan điểm của Tưởng Phòng ở trong lòng.

Hiện tại cô chỉ quan tâm A Tể nhà mình vẫn đang vẽ vòng tròn tự kỷ.

【 A Tể hiện tại rất đau lòng, rất sợ hãi, rất tự trách... 】

【 Đề nghị người chơi 'A Cha' nói chuyện nhiều hơn với A Tể, khuyên bảo nó 】

Đây là lần đầu tiên Bùi Diệp nhìn thấy loại【 Hệ thống ghi chép 】như vậy.

Điều này chứng tỏ cảm xúc của A Tể quả thực không thích hợp, nếu không kịp thời trấn an, có trời mới biết người thiết kế trò chơi vô liêm sỉ sẽ an bài kịch bản ngoài ý muốn nào nữa.

Bùi Diệp điều chỉnh trạng thái giọng nói một chút, dùng ngữ điệu dịu dàng mở miệng.

"A Tể."

【 A Tể nghe được giọng nói của người đàn ông xa lạ 】

Theo đó giá trị tâm trạng sụt giảm, emoji bay ra đều là đau lòng gào khóc.

Hình như nó cho rằng cha gặp nạn.

Bùi Diệp chỉ có thể cứng nhắc nói dối.

"A Tể cảm thấy giọng biến âm này của ta thế nào?"

Emoji spam màn hình trong trò chơi lập tức im bặt.

【 Là cha? 】

Bùi Diệp nhắm mắt nói: "Đúng vậy đó, gần đây ta dùng máy biến âm thành đàn ông, cảm giác rất vui."

A Tể nhỏ giọng oan ức: 【 Không vui chút nào... 】

Bùi Diệp sượng sượng nói sang chuyện khác.

"Sao A Tể không vui thế?"

A Tể trong trò chơi kêu khóc thương tâm.

【 Bởi vì tự cho là thông minh, liên lụy đến thành tích của đồng nghiệp trong công việc trước bị đánh giá thấp 】

Nó không phải cố ý hại người.

Bùi Diệp thoáng ngơ ngác, an ủi: "Đó đều là ngoài ý muốn, con cũng chỉ là có lòng tốt nhưng lỡ làm chuyện xấu."

Hệ thống nhắc nhở, 【 Tâm trạng A Tể vẫn rất thấp 】

"Con... Rốt cuộc con đã làm gì cái gì?"

A Tể oan ức hic hic: 【 Giúp đồng nghiệp lách một xíu, ai biết... 】

Bùi Diệp hiểu.

Chịu đựng buồn cười hỏi: "Vậy đồng nghiệp của con bây giờ thế nào?"

A Tể nói: 【 Chắc... Sẽ không dễ tìm công việc... Bây giờ tiền đồ nghề nghiệp không tốt, vào nghề gian nan... 】

Bùi Diệp lại hỏi: "Năng lực làm việc của đồng nghiệp con như thế nào?"

A Tể không cần nghĩ ngợi nói: 【 Siêu giỏi giang 】

Bùi Diệp nói: "Nếu giỏi như vậy, nhất định công việc gì cũng có thể đảm nhiệm, sẽ không trách con."

Như cô nè, cô cũng không có trách ba đồ đệ công cụ hình người góp đủ số "Đột nhiên" xuất hiện.

Cùng lúc đó, Trần Tái Nhã bị cha mẹ chỉ trích đến mệt mỏi lẫn chật vật phát hiện hộp thư điện thoại có thêm một tin nhắn của người lạ. Ban đầu cô cho rằng đây chỉ là tin nhắn rác, theo bản năng muốn xóa, nhưng chờ cô thấy rõ nội dung, cả người giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com