TruyenHHH.com

Quyen 4 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

____________________________

Bởi vì Chiêu Dung quận chúa cùng mấy người Bùi Diệp rời khỏi bí cảnh Lật Sơn, cho nên Thẩm Hồng không rửa sạch ký ức của cô ta.

Nhưng cái này không có nghĩa là Chiêu Dung quận chúa được chào đón.

Đối mặt với sự giễu cợt lạnh lùng của Phượng Tố Ngôn, Chiêu Dung quận chúa khẽ cắn răng.

"Không thử một lần làm sao biết chân nhân không muốn thu ta làm đồ đệ? Luận tư chất, ta cũng không kém."

Phượng Tố Ngôn hừ một tiếng.

"Ngươi có tư chất, nhưng ngươi không có đầu óc đâu."

Mặc dù thời gian cô và Bùi Diệp ở chung không nhiều lắm, cũng nhìn ra được vị sư bá này không phải là người tùy tiện.

Thu đồ đệ không chỉ phải xem tư chất mà còn phải xem tâm tính.

Biểu hiện lúc trước của Chiêu Dung quận chúa căn bản không lọt được vào mắt vị này.

Không nói Hàm Ngư chân nhân, phỏng chừng Chưởng môn Lăng Tiêu tông cũng không thích đứa phiền phức như này.

Chiêu Dung quận chúa: "..."

Không cách nào phản bác.

Bởi vì điều Phượng Tố Ngôn nói là thật, bản thân Chiêu Dung quận chúa còn tán thành.

Không biết "Địa Ngục" còn có công năng gì, Chiêu Dung quận chúa luôn có cảm giác đầu óc mình được tiến hóa-- trước kia có nhiều chuyện cô ta rất lười động não, cũng không hiểu những chuyện nội hàm sâu, chỉ biết là cứ tùy theo tính tình của mình -- nhưng sau khi từ "Địa Ngục" ra, cô ta thay đổi. Cô ta nhàn rỗi nhàm chán lật lại ký ức đời người ngắn ngủi mười mấy năm của mình, càng ngày càng không đành lòng nhìn thẳng bản thân lúc đó tựa như bị thiểu năng trí tuệ.

Cô ta từng là một người ngu ngốc như vậy?

Đầu óc bị chó ăn rồi sao?

Vì sao cô ta là quận chúa, được giáo dục tốt, kết quả còn chửi bới giữa đường phố như phụ nữ chợ cá?

Vì sao quý tộc nước Hoa Chi đều cảm thấy thiết lập này có thể được chấp nhận?

Vì sao hoàng thất và quý tộc nước Hoa Chi đều đều đơn giản thô bạo như cô ta trước kia?

Sau khi tăng chỉ số thông minh, Chiêu Dung quận chúa nhìn cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt, nhìn ai cũng giống như người thiểu năng trí tuệ.

Khi Phượng Tố Ngôn nói thẳng cô ta không có đầu óc, phản ứng đầu tiên của Chiêu Dung quận chúa không phải là tức giận mà là liên tục gật đầu ở trong lòng.

Đúng vậy, không sai, chính là cô ta.

Trước kia cô ta đích thật là không có cơ quan tên não.

Mình không có đầu óc như thế vậy mà còn có thể diễu võ dương oai sống đến bây giờ, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

"Ta thừa nhận, trước kia mình không tốt, cũng làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ta cũng đã bị báo ứng, cũng thật lòng biết hối cải. Ta không dám yêu cầu xa vời xin ngươi tha thứ cho ta, nhưng dù sao cũng nên cho ta một cơ hội để sửa sai. Ngươi nói xem có đúng không?"

Ở cái thế giới tôn vinh thực lực, không có bối cảnh không có thực lực thì không có quyền kiêu ngạo, mà cô ta muốn sống thật tốt.

Hàm Ngư chân nhân chính là mục tiêu rất tốt, dù không cách nào trở thành đệ tử của cô, cũng muốn tiến vào Lăng Tiêu tông.

Vì mục đích này, cô ta không ngại để Phượng Tố Ngôn châm chọc khiêu khích.

Dù sao cũng không thiếu mất miếng thịt nào.

Phượng Tố Ngôn thấy mình trào phúng không có hiệu quả, mặc dù trên mặt không lộ, trong lòng lại kinh ngạc.

Biểu hiện này không giống như là Chiêu Dung quận chúa.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Chiêu Dung quận chúa nói: "Nếu có thể được Hàm Ngư chân nhân nhận làm đồ đệ là vận may của ta, nhưng nếu không thể, ta cũng muốn tiến vào Lăng Tiêu tông. Chẳng phải Lăng Tiêu tông sắp mở sơn môn thu đồ sao? Chỉ cho phép ngươi được Ngọc Cẩn chân nhân thu vào môn hạ, không cho phép ta đi thử một lần?"

"À, vậy ngươi cứ đi thử đi."

Chiêu Dung quận chúa lại mặt dày nói: "Nếu mọi người tiện đường, vì sao không cùng đồng hành nhỉ?"

Nếu như có thể đi nhờ đi cùng bọn họ, trên đường còn có thể tăng độ hảo cảm của hai vị chân nhân.

Cố gắng một chút, có lẽ có thể kéo độ thiện cảm số âm về số dương.

Tính toán nhỏ nhặt vang trong đầu.

Dù đụng vách tường tại chỗ Phượng Tố Ngôn, cô ta còn có một con đường khác có thể đi.

Thế là, khi đồ đệ hờ Vân Xung khó xử tìm tới mình, ánh mắt Bùi Diệp không khỏi rơi vào Chiêu Dung quận chúa.

Âm thầm dò xét một phen.

"Ngươi cũng muốn đi Lăng Tiêu tông bái sư?"

Chiêu Dung quận chúa khẩn trương gật đầu, châm chước nói: "... Chỉ là chuyến này núi cao đường xa, cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm, nếu có thể đi theo Thái tử điện hạ, được chân nhân che chở... Vãn bối vô cùng cảm kích."

Bùi Diệp nhìn đồ đệ hờ nhà mình rồi nhìn Chiêu Dung quận chúa.

Nữ theo đuổi nam cố chấp như thế cũng hiếm thấy.

"Chỉ cần ngươi không gây chuyện thị phi, để ngươi đồng hành cũng không sao."

Ánh mắt Chiêu Dung quận chúa sáng lên, liền biết nước cờ này của mình đi đúng rồi.

Phượng Tố Ngôn nhìn thấy Chiêu Dung quận chúa cùng đội ngũ, biểu cảm rối rắm như ăn mấy con ruồi.

Cô ta thăm dò ý Bùi Diệp.

"Hàm Ngư sư bá, Người định sẽ thu Chiêu Dung quận chúa làm đồ đệ ạ?"

Bùi Diệp nói: "Thu nó làm đồ đệ? Tạm thời ta chưa có quyết định này."

Ngược lại hệ thống【 Yêu và nuôi trẻ 】lại từng đề cử Chiêu Dung quận chúa với cô, nhưng Bùi Diệp ghét bỏ tính tình vị quận chúa này kém, không có đầu óc.

Có cặn bã, cô cũng có thủ đoạn cảm hóa, để hướng thiện.

Chỉ là cô không cần thiết làm như thế.

Người để lựa chọn cũng không chỉ có một mình Chiêu Dung quận chúa, người này không phù hợp còn có ngàn vạn nam phụ/nữ phụ phù hợp chờ cô. Phải biết rằng nguyên tác chính là tiểu thuyết dài tới hơn một ngàn năm trăm vạn chữ, nhân vật trước sau xuất hiện không có một ngàn cũng có chín trăm, nếu cộng thêm những nhân vật chỉ có một hai câu thoại hoặc sống trong lời thoại của người khác, số lượng cũng nhiều lắm, không đáng chú tâm một người.

Phượng Tố Ngôn khó hiểu nói: "Thế... Vì sao Sư bá cho phép cô ta đi theo?"

Bùi Diệp nói: "Không có gì vì sao, nó chỉ là cô nhóc, không làm được sóng gió gì."

Nói trắng ra là cô căn bản không có để Chiêu Dung quận chúa ở trong lòng.

Sự thật chứng minh, sóng gió trên đường này đều không liên quan đến Chiêu Dung quận chúa, toàn bộ đều là một mình Bùi Diệp gây ra.

_(:з)∠)_

【 Chiêu mộ sư đồ 】 đó uy lực thật to lớn.

"... Đã bảo Ngọc Cẩn sư đệ hiếm khi rời khỏi tông môn mà? Vì sao lại có nhiều người thích đệ như vậy?"

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao nữ chính nguyên tác đi tới đâu cũng có tình địch.

Không phải sức mạnh hào quang nữ chính lớn, rõ ràng là hào quang Tom Sue của nam chính quá mê người.

Dù Ngọc Cẩn chân nhân đã treo giải thích, vẫn có không ít si đệ si muội cảm thấy thần tượng bị mạo phạm, bọn họ thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm thần tượng. Thế là cũng không biết bọn họ từ đâu biết vị trí của Bùi Diệp, đánh lén trên đường đi chưa từng ngưng.

Bọn họ chỉ về tông môn mà thôi, đâu cần thiết trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đâu?

Ngọc Cẩn chân nhân: "..."

Trong lúc ở chung với Hàm Ngư sư tỷ, y học được cách dùng trầm mặc thay vì trả lời.

Thiếu niên Thích Thủy nói: "Ngọc Cẩn sư thúc rất ít rời tông môn, nhưng 'Tạp đàm Lăng Tiêu' Cơ Kích sư thúc biên soạn có sức hút rất lớn."

Hai đạo chính ma đều bán chạy.

Ngọc Cẩn sư thúc rất có trọng lượng tại "Tạp đàm Lăng Tiêu", độ nổi tiếng cao cũng là hợp tình hợp lý.

Phượng Tố Ngôn quan tâm sư tôn, cười dời chủ đề khác.

"Hàm Ngư sư bá, có gặp đồ đệ ưa thích trong những người này không?"

Bùi Diệp căn bản không kiêng dè ý niệm muốn cảm hóa vật lý đồ đệ trong đầu, cho nên mấy người Phượng Tố Ngôn đều biết người đánh tới cửa đều có khả năng được liệt vào đối tượng thu đồ đệ. Chỉ là đánh mấy ngày mà chưa thấy Hàm Ngư chân nhân thêm một sư đệ sư muội cho bọn họ.

Bùi Diệp ngoài miệng nói: "Không có, tất cả đều là người tầm thường."

Trong lòng lại bĩu môi.

Nhiều người như vậy, lại không có ai có phân cảnh trong tiểu thuyết, cho dù sống trong lời thoại của người khác hoặc miêu tả thoáng qua cũng được.

Không phù hợp điều kiện, thu bọn họ làm đồ đệ chỉ tổ lãng phí thời gian.

Ngọc Cẩn chân nhân thản nhiên nói: "Không vội, từ từ sẽ đến."

Mấy vãn bối: "..."

Đột nhiên có cảm giác đau lòng thay si đệ si muội của Ngọc Cẩn sư thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com