Quyen 4 Sau Khi Dai Lao Ve Huu
Editor: Đào Tử ____________________________ Nói là vừa đi vừa nói chuyện, vậy mà đến "Một bên" rồi mới bằng lòng mở miệng."Ta biết hiện tại Hàm Ngư chân nhân có rất nhiều nghi hoặc, ta chỉ có thể giải đáp cho cô một phần, còn lại phải tự cô đi tìm đáp án."Bùi Diệp thẳng thắn hỏi Thẩm Hồng."Ta chỉ muốn biết -- chuyện Mộng mô thuộc về vấn đề ngài có thể giải đáp, hay là phải tự mình đi tìm?"Thẩm Hồng nghe vậy cười khẽ quay đầu nhìn cô nói: "Nếu đã mời chân nhân nói chuyện riêng, đương nhiên là có thể nói. Cho dù ta không nói, với sự thông minh của chân nhân, không bao lâu nữa cũng có thể tra được chân tướng. Mộng mô này -- thiết nghĩ vẫn nên từ bỏ sớm tốt.."Mộng mô được Bùi Diệp ôm trong ngực giật giật đôi tai tròn mướt.Nó ngẩng đầu nhìn nhau với Bùi Diệp đang cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng nức nở đáng thương suy yếu, nghiêng đầu gối lên khuỷu tay của cô, không có xin tha cũng không có cảm xúc tiêu cực, nhìn có vài phần khúm núm quỳ gối, thuận theo còn có cảm giác ngoan ngoãn nghe theo mệnh trời -- nó nhận mệnh.Thẩm Hồng nghe vậy khóe môi nhếch lên ý cười cong càng đậm.Chỉ là một chút ý cười ấy từ đầu đến cuối chưa đến đáy mắt.Bùi Diệp nói: "Nhóc con thật đáng thương, không biết rốt cuộc nó phạm phải tội gì?"Thẩm Hồng hỏi ngược lại: "Chân nhân từ đâu hàng phục nó?"Bùi Diệp trả lời: "Chắc là tại 'Địa Ngục', hình như nó bị phong ấn ở trên cánh cửa 'Địa Ngục', trông giữ 'Tội nhân' trong 'Địa Ngục'."Thẩm Hồng gật đầu nói: "Mộng mô đích thật là người trông coi 'Địa Ngục', lại nghiền ép hãm hại 'Tội nhân' nhiều năm, cũng không biết trên thân đeo bao nhiêu oán niệm và sát khí, con thú này tâm tính bất thiện. Nếu chân nhân muốn thu dưỡng nó, khó đảm bảo sẽ không bị nó tổn thương, vẫn mong thận trọng."Mộng mô vẫn đang suy yếu trầm mặc nghe xong lời này, tiếng nức nở trong miệng thay đổi giai điệu, dường như đang nói gì đó với Thẩm Hồng.Bùi Diệp kinh ngạc nói: "Nghiền ép hãm hại 'Tội nhân' nhiều năm?"Mộng mô cũng giải thích gì đó với Thẩm Hồng.Thẩm Hồng không nhìn Mộng mô, mà là giải thích với Bùi Diệp."Chân nhân cũng nhìn thấy mà nhỉ, cái gọi là 'Tội nhân Địa Ngục' thật ra chính là linh hồn. Nhưng 'Địa Ngục' hẳn là nơi linh hồn tu sinh dưỡng tức, hiện trạng lại hỗn loạn như thế, cái này hoàn toàn không phù hợp với ý định ban đầu khi khai sáng 'Địa Ngục'. Tạo thành hết thảy những chuyện này, mặc dù Mộng mô không phải kẻ cầm đầu, nhưng cũng là trợ Trụ làm ác. Mấy năm nay -- không biết nó đã tạo ra bao nhiêu ác mộng cho 'Tội nhân Địa Ngục', ăn bao nhiêu giấc mộng hy vọng..."Mộng mô nghe xong không để ý đến sự khó chịu trên thân thể, lo lắng ứ ứ muốn giải thích.Bùi Diệp hỏi Thẩm Hồng nói: "Nó nói cái gì?"Ánh mắt Thẩm Hồng hơi trầm nhìn Mộng mô nói: "Nó nói mình tuân mệnh lệnh của Yêu Hoàng thượng cổ."Yêu Hoàng thượng cổ?Ánh mắt Bùi Diệp hơi trì trệ.Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe từ này.Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm mấy lần trước của cô, có vẻ "Yêu Hoàng thượng cổ" không giống như là người xấu...Cũng không biết giữa mấy phó bản có liên hệ gì, vì sao lại có bóng dáng của vị【 Yêu Hoàng thượng cổ 】...Chẳng biết tại sao, vẻ mặt Thẩm Hồng cũng có chút âm trầm khó coi, đến nỗi Mộng mô khiếp đảm rụt cổ, trốn vào khuỷu tay Bùi Diệp."Nó có nói vì sao 'Yêu Hoàng thượng cổ' phải sai sử nó làm như vậy không?"Căn cứ theo lý do của Thẩm Hồng, "Địa Ngục" là vì để cho linh hồn tu sinh dưỡng tức, ý định ban đầu sáng tạo ra là tốt, nhưng Mộng mô chen ngang một cước, lại làm cho "Địa Ngục" biến thành Địa ngục chân chính tràn đầy tuyệt vọng -- giày vò "Tội nhân Địa Ngục" như thế, dù sao cũng nên có lý do động thủ chứ?"Tội nhân" trong "Địa Ngục" làm gì mà đắc tội 【 Yêu Hoàng thượng cổ】?Thẩm Hồng hỏi thăm Mộng mô, Mộng mô lắc đầu.Nó giống như là đứa trẻ phạm sai lầm cọ cọ cánh tay Bùi Diệp, trong cổ bật ra tiếng khóc như uất ức.Nếu như yếu thế trước đó còn có chút thành phần diễn kịch, lúc này khổ sở là thật.Cho dù Bùi Diệp tạm thời vẫn nghe không hiểu Mông mô nói gì, nhưng cũng có thể cảm giác được trên người nó đầy vẻ tự trách và hối hận.Thẩm Hồng nói: "Nó nói nó cũng không biết, chỉ là từ khi có ký ức đến nay liền nhận được chỉ lệnh ấy -- nhưng bây giờ xem ra, chắc là có người giả mạo 'Yêu Hoàng thượng cổ' lừa gạt nó -- Tộc Mộng mô trời sinh tính nghịch ngợm, nhưng cũng không phải chủng tộc ngang ngược máu me, dưới tình huống bình thường bọn chúng thích ăn ác mộng hơn, chế tạo mộng đẹp, thông qua cảm xúc vui vẻ của người trong mộng tu luyện bản thân, nếu làm điều ngang ngược...""Sẽ như thế nào?"Thẩm Hồng chỉ chỉ Mộng mô trong ngực cô nói: "Sẽ trở thành như nó."Mộng mô này coi như may mắn, trước khi triệt để hóa thành hung thú vô thức được thu phục.Nếu như trễ một chút, sợ là Mộng mô muốn lấy "Tội nhân Địa Ngục" làm thức ăn, bao nhiêu "Tội nhân" đến liền ăn bấy nhiêu "Tội nhân", chỉ còn giết chóc không còn lý trí. Một khi như thế, "Tội nhân Địa Ngục" sẽ không thể vô hạn trùng sinh tại "Huyết trì Địa Ngục", xác suất lớn sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.Bùi Diệp bắt được một trọng điểm."Vì sao Thẩm đạo hữu chắc chắn là có người giả mạo 'Yêu Hoàng thượng cổ'?"Cũng có thể là kẻ đó không có lòng tốt mà.Thẩm Hồng cười nói: "Ta là hóa thân của Thiên Đạo, tất nhiên biết một chút bí mật, vị kia không có lý do làm như thế. Quan trọng nhất là -- vị kia vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Yêu tộc bởi vì nàng ngã xuống mà yên lặng nhiều năm, thật vất vả có chút khởi sắc, làm sao lại tự hủy tường thành?"Bùi Diệp xoa lông ngắn lộn xộn của Mộng mô.Nhóc con vươn đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay và ngón tay cô, cổ họng nức nở, dường như đang tủi thân giải thích cái gì đó."Hàm Ngư chân nhân dự định xử trí nó như thế nào?"Bùi Diệp nói: "Nó cũng là người bị hại vô tội, sao ta lại bởi vậy giận chó đánh mèo nó?"Mộng mô nước mắt rưng rưng.Mặc dù Thẩm Hồng không tán thành nhưng cũng không tiếp tục thuyết phục.Trên thực tế, quyết định này của Bùi Diệp cũng nằm trong dự liệu của chàng."Thân thể nó nóng quá, Thẩm đạo hữu có biết làm sao chữa không?"Vỗ vỗ đầu Mộng mô, cảm thụ bộ lông nóng bỏng dưới lòng bàn tay, Bùi Diệp nhớ tới mục đích chân chính của mình tới tìm Thẩm Hồng.Ánh mắt Thẩm Hồng dừng lại trên người Mộng mô vài giây.Chàng nói: "Đây là hậu quả của việc nó đi làm điều ngang ngược, nói chung là có dấu hiệu 'Tẩu hỏa nhập ma'. Sau một thời gian không gây nghiệt nữa, an tâm đi tu luyện chính đạo, tu tâm dưỡng tính cho tốt, chắc hẳn có thể tốt lên. Mệnh hung thú rất lớn, sẽ không dễ dàng chết yểu."Hơn nữa, Mộng mô trước mặt cũng không phải ấu thú.Chẳng qua là dưa leo già giả bộ nai tơ, thật sự cho rằng chàng nhìn không thấu chân thân của cái tên này?Ha ha, Mộng mô như thế, sán cổ cũng là như thế.Ở góc độ Bùi Diệp không chú ý tới, Thẩm Hồng và Mộng mô va chạm tầm mắt, mơ hồ mang theo chút giao đấu người ngoài nhìn không thấu.Mộng mô dùng hai chân trước ôm chặt cánh tay Bùi Diệp, cảnh giác nhìn Thẩm Hồng.Cứ như Thẩm Hồng chính là gậy đánh uyên ương của Vương Mẫu nương nương, một giây sau sẽ cầm ngọc trâm trên đầu vẽ một Ngân hà giữa nó và Đại khả ái.Lát sau, mấy người Bùi Diệp chuẩn bị rời bí cảnh Lật Sơn.Lúc này, 【 Yêu và nuôi trẻ 】 lại có mấy thông báo nhanh chóng ùa tới.【 A Tể về nhà... 】【 A Tể lấy một cái xẻng từ nhà kho đi về phía cửa sau... 】Mấy phút sau, A Tể trở về.Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như gà trống chiến thắng.Chỉ là trên vỏ trứng dán một chút lông tơ màu đen khả nghi và lông ngắn màu nâu nhạt.___________________Nấm: Cửa sau nhà A Tể là Vườn muôn thú, lần trước cầm cái xẻng là đi PK với sán cổ, nó còn muốn hack quyền hạn của【 Yêu và nuôi trẻ 】, chỉ tiếc hệ thống đã sửa lỗ thủng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com