TruyenHHH.com

Quyen 4 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

____________________________

Mặc dù tranh cãi không tốt lắm, nhưng Bùi Diệp vẫn muốn phản bác một câu.

"Huynh mà bị Ngọc Cẩn sư đệ giết chết thật, căn bản sẽ không để lại tro cốt, đệ ấy cũng không bốc được."

Tỉnh lại từ "Sảnh phục sinh" lại là một trang hảo hán, Chưởng môn chân nhân sợ cái gì?

【 Chưởng môn chân nhân 】: "#bất đắc dĩ, Hàm Ngư sư muội thật sự không đáng yêu chút nào, có thể cho chút tình thương đồng môn hay không?"

Bùi Diệp cười khẩy.

"Không thể, Ngọc Cẩn sư đệ có tình thương đồng môn cứ bị huynh che mắt suốt đấy."

【 Chưởng môn chân nhân 】: "# khóc lớn # khóc lớn # khóc lớn, Hàm Ngư sư muội làm ta đau lòng..."

Nhìn Chưởng môn chân nhân gửi tới ba sticker thút thít, Bùi Diệp quả quyết túm đề tài chệch hướng trở về.

"Bọn người Ngọc Cẩn sư đệ hiện tại an toàn chứ?"

【 Chưởng môn chân nhân 】: "Trước đó còn có chút phiền phức, nhưng bây giờ rất an toàn, Ngọc Cẩn sư đệ vẫn luôn dùng ánh mắt giết người nhìn ta, ta bị đệ ấy nhìn đến nỗi rùng mình, sợ giây sau đệ ấy lập tức đâm một kiếm phía sau ta. Đồ đệ muội thu gọi là Vân Xung gì đó nhỉ? Con cháu của huynh đệ Ngọc Cẩn sư đệ, ngược lại có chút tương tự với đệ ấy thời niên thiếu, nhưng ấm áp hơn sư đệ nhiều, trông cũng lễ phép, rất nghe lời."

Bùi Diệp nghe xong nhẹ nhàng thở ra.

"Như vậy thì phiền Chưởng môn sư huynh hỗ trợ truyền đạt một chút, nói chỗ ta còn chút chuyện không thoát thân được, xử lý xong mới có thể qua."

Nghe ý Chưởng môn chân nhân, tình huống bên "Địa Ngục" rất lạc quan.

Nhưng Bùi Diệp lại không nhịn được hoài nghi "Địa Ngục" bình tĩnh có liên quan với việc cô 【 Dùng tay hỗ trợ 】 sửa chữa bí cảnh Lật Sơn.

【 Chưởng môn chân nhân 】: "Muội làm việc của muội đi, bên Ngọc Cẩn sư đệ và đồ đệ của muội ta sẽ hỗ trợ truyền đạt."

Hắn cũng không lắm miệng hỏi thăm Bùi Diệp đang bận gì.

Dù sao, chớ nhìn bọn họ xưng "Sư huynh sư muội" lẫn nhau, trong lòng lại rõ ràng đây chẳng qua là xưng hô giống như người dưng nước lã.

Nhìn thấy phản hồi, Bùi Diệp yên tâm nhiều.

Đóng kênh trò chuyện riêng, hết sức chuyên chú thao túng gấu trúc con bắt đầu chơi xây dựng.

Chậc, chỗ này quá trọc, thêm một chút hoa cỏ...

Chỗ này vị trí địa lý không tệ, thích hợp bốn chữ "Non xanh nước biếc"...

Nơi đó vùng đất bằng phẳng thích hợp chăn dê thả ngựa...

Mới đầu kiến thiết còn tuân theo quy củ, nhưng công việc lặp đi lặp lại máy móc làm cô cảm thấy nhàm chán, vì vậy bật chế độ xây dựng theo ý thích.

Nếu là tu tiên, làm sao có thể tầm thường như thế giới bình thường đây?

Các loại tưởng tượng hoang đường đều được vận dụng!

Bùi Diệp thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình tự lẩm bẩm.

"Như này thú vị hơn nhiều..."

Phượng Tố Ngôn hồn nhiên không biết bên ngoài phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, mấy người Phượng Tố Ngôn còn đang đấu địa chủ ở "Huyết trì Địa Ngục" giết thời gian.

Phượng Tố Ngôn ỷ vào quen thuộc quy tắc hốt tiền từ túi người mới.

Vân Xung vừa ra bài vừa nói thầm.

"Thích Thủy sư huynh, huynh nói xem Ngọc Cẩn sư thúc và Chưởng môn sư bá sao vậy? Nhìn là lạ..."

Thích Thủy cũng hạ giọng.

"Hai người bọn họ là tình địch đó, làm sao có thể bình thường được..."

Thích Thủy nói xong đầu óc liền bị một pháp khí đập trúng, bên tai truyền đến tiếng sư tôn nhà mình không nhẹ không nặng khiển trách.

"Muốn đôi mách thì lập nhóm nhỏ, đừng ngốc nghếch mở miệng nói chuyện, con làm như ở đây không ai nghe được ấy nhỉ?"

Thiếu niên Thích Thủy: "QWQ "

Phượng Tố Ngôn kinh ngạc không thôi.

Cô cho rằng Thích Thủy tám chuyện mạo phạm như vậy, hai vị chân nhân không trừng phạt cũng sẽ tức giận, ai ngờ chỉ dùng đồ vật đập một cái.

"Chưởng môn sư bá vẫn rất cưng chiều huynh --"

Thích Thủy cũng gật đầu: "Có lẽ do là đại đệ tử, sư tôn đối đãi với huynh rất tốt..."

Vật gì tốt cũng sẽ trang bị cho cậu, bình thường còn đặc biệt chỉ điểm cậu tu luyện, thiên vị cậu, một ít nhiệm vụ nguy hiểm thấp nhưng thu hoạch phong phú cũng sẽ nhớ đến cậu -- Chưởng môn chân nhân có không ít đồ đệ, phần lớn là ký danh, người chân chính có thể lắc lư trước mặt hắn chỉ có một mình Thích Thủy.

Đương nhiên --

Ánh mắt mỗi lần Chưởng môn sư tôn nhìn mình cũng không quá thích hợp, khiến Thích Thủy không nhịn được suy diễn rất nhiều kịch bản ngược luyến thế thân -- chỉ trách Cơ Kích sư thúc sáng lập "Tạp đàm Lăng Tiêu" quá tạp, không chỉ có bí cảnh tu luyện còn có chuyên mục đồn thổi tình cảm _(:з)∠)_

Ngữ điệu cậu vô tâm, lại làm bầu không khí giữa Ngọc Cẩn chân nhân và Chưởng môn chân nhân có biến hóa.

Ví như, trạng thái【 Đang tích nộ khí】 của Ngọc Cẩn chân nhân biến mất.

"Đệ thật sự không biết năm đó phát sinh nhiều chuyện như vậy..."

Ngọc Cẩn chân nhân chủ động phá vỡ trầm mặc.

Chưởng môn chân nhân vẫn chưa biết Ngọc Cẩn chân nhân nói gì, lựa chọn im lặng nghe.

"Chìa khóa năm đó, huynh không nên đưa cho đệ, để huynh chịu nhiều đau khổ trong 'Địa Ngục'..."

"Đệ biết?"

Ngọc Cẩn chân nhân thản nhiên nói: "Chưởng môn sư huynh cho rằng trên cổ đệ là đầu heo à? Huynh đã xuất hiện ở đây, đệ không biết nghi ngờ?"

Chưởng môn chân nhân: "..."

"Đây là chuyện đầu tiên đệ có lỗi với huynh."

Chưởng môn chân nhân nói: "Đồng môn với nhau nói chuyện này để làm gì? Huynh là Đại sư huynh, mà đệ là tiểu sư đệ. Đại sư huynh vốn có nghĩa vụ bảo hộ sư đệ sư muội nhỏ tuổi. Năm đó huynh chọn cứu đệ, dù hiện tại lặp lại một lần nữa, huynh vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy."

Ngược lại hắn thấy may mắn vì người vào "Địa Ngục" là chính mình.

Nếu như là Ngọc Cẩn sư đệ thời điểm đó, y căn bản không có khả năng ra ngoài.

"Còn có... Chuyện Hàm Ngư sư tỷ... Nếu như sớm biết sớm cự tuyệt, cũng không trở thành..."

Ngọc Cẩn chân nhân nói đến chuyện này, trên mặt xuất hiện chần chờ hiếm thấy.

"Tỷ ấy còn có thể trở về không?"

Vẻ mặt coi như thoải mái của Chưởng môn chân nhân lập tức nặng nề.

"Nơi này không có bóng dáng muội ấy..."

Theo lý thuyết không nên như vậy.

Ngọc Cẩn chân nhân nghe xong ngạc nhiên.

"Ý của sư huynh là... Sư tỷ không về được?"

Chưởng môn chân nhân nghiêm nghị.

"Không biết -- nhưng huynh hoài nghi cái chết của muội ấy có vấn đề."

Người trong nhà hiểu rõ người nhà, Hàm Ngư bình thường có cá tính gì hắn hiểu rõ nhất.

Số lần Sảnh phục sinh nhiều như vậy, lại không thích xung đột cứng rắn với người khác, sao lại chết kỳ quặc như vậy?

Thậm chí ngay cả "Địa Ngục" cũng không tìm thấy tung tích của muội ấy...

"Có vấn đề?"

Chưởng môn chân nhân gật đầu lại không chịu nhiều lời.

Chuyện này, hắn không muốn kéo những người khác vào.

Ngọc Cẩn chân nhân lại hỏi: "Vậy sư huynh có hỏi Thẩm Hồng chưa? Không chừng hắn biết chút ít..."

Tầm mắt Chưởng môn chân nhân rơi vào Thẩm Hồng ở nơi xa vây xem ba tiểu bối đánh bài, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Dù hắn biết cũng sẽ không nói..."

Ngọc Cẩn chân nhân cụp mắt suy tư.

"Một vấn đề cuối cùng -- liên quan tới 'Địa Ngục' ... Sư huynh biết bao nhiêu?"

Chưởng môn chân nhân cười khổ một tiếng, liền biết sư đệ nhà mình muốn truy xét ngọn nguồn.

"Sư đệ, có đôi khi đệ có cảm thấy kỳ quái hay không?"

Ngọc Cẩn chân nhân kinh ngạc hỏi lại.

"Cái gì kỳ quái?"

Chưởng môn chân nhân nói: "Người bình thường thế giới này, sinh lão bệnh tử, tự có tuần hoàn. Một khi thân thể bị tổn hại sẽ chết, hoặc hỏa thiêu hoặc thổ táng, cả đời cũng chấm dứt. Chúng ta có được thiên phú hệ thống thì không giống, cho dù thân thể bị thiên đao vạn quả cũng không sợ, tỉnh lại từ Sảnh phục sinh lại hoàn chỉnh. Cho dù là những người ở 'Địa Ngục', chết đến không thể chết được nữa, bước ra khỏi cửa 'Địa Ngục' vẫn sẽ đạt được tái sinh. Sinh mệnh của chúng ta dựa vào 'Hệ thống thiên phú'... Chúng ta không hợp với họ, không phải vậy sao??"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com