TruyenHHH.com

Quyen 4 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

____________________________

"Cá mè một lứa, chó cắn chó."

Chỉ dựa vào một câu "Tiện nhân" vừa rồi, Phượng Tố Ngôn có thể khẳng định vị tự xưng không phải "Chiêu Dung quận chúa" kia chính là Chiêu Dung quận chúa.

Ngoại trừ cô ta, còn có ai có thể chửi đổng làm người ta khắc sâu ấn tượng như thế?

Người bị cô ta mắng còn là trưởng nữ phủ Đại tướng quân trước kia chơi thân với Chiêu Dung quận chúa -- Phượng Tố Ngữ.

Chỉ là không biết hai người này đã xảy ra chuyện gì, thế mà bắt đầu nội chiến.

Phượng Tố Ngôn đột nhiên không nghĩ ra.

Thay vì lội vào nước đục, không bằng sống chết mặc bay, để hai đứa này chó cắn chó, tổn thương lẫn nhau.

Nhưng tốc độ ngự kiếm quá nhanh, trong lúc suy nghĩ đã đi tới sơn cốc Hồ Lô.

Nhanh hơn Phượng Tố Ngôn chính là Thích Thủy và Vân Xung.

Bọn họ đang trên đường đuổi tới cũng đã ra tay ngự kiếm ngăn cản mấy tu sĩ lạ đánh lén, vây công Chiêu Dung quận chúa.

Tu sĩ xa lạ bị ngăn cản, Chiêu Dung quận chúa vốn đang cuồng bạo càng không cần lo lắng, trong lòng chỉ còn lại một người --

Kẻ thù của cô ta!

Dọc đường cô ta đến nơi đây, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận và lệ khí bản thân không cách nào giải thích được.

Mặc dù cô ta không nhớ rõ chuyện xảy ra trước kia, nhưng trực giác nói cho cô ta biết -- Cô gái trước mặt là kẻ thù, nhất định phải chém thành muôn mảnh -- gặp mặt kẻ thù dù sống chết cũng nhất định phải đánh đến người chết ta sống!

Nghe tiếng thét hoảng sợ đau đớn và dáng vẻ chạy trốn chật vật của cô gái, Chiêu Dung quận chúa cảm thấy rất thoải mái.

"Tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Dứt lời, giơ tay triệu ra pháp khí, pháp khí là một cái quạt ba tiêu hai mặt đính đầy ba mươi sáu viên linh thạch màu xanh biếc cực phẩm, trung tâm khắc hoạ pháp trận. Huy động mặt phải có thể điều động gió lốc đỏ tươi, huy động mặt trái có thể triệu ra vạn lưỡi đao gió, đặt trong pháp khí năm sao cấp SR cũng coi là thượng thừa, lực sát thương đủ để cày xới toàn bộ sơn cốc Hồ Lô vừa đi vừa về một lần.

"Làm càn!"

Mắt thấy kẻ thù sắp bị phân thành muôn mảnh, một ánh lục chướng mắt lại xuất hiện ngay lúc này, từ bên ngoài sơn cốc Hồ Lô bay vụt hướng chỗ hiểm yếu của cô ta. Nếu cô ta khăng khăng muốn lấy mạng kẻ thù cô ta cũng sẽ lấp tính mạng kèm vào đó, may mắn Chiêu Dung quận chúa còn ba phần lý trí, không có lựa chọn cứng đối cứng.

"Không có sao chứ?"

Thái tử Vân Xung tiếp được Chiêu Dung quận chúa bị một chút vết thương nhẹ.

Thiếu niên Thích Thủy thì đứng phía trước, bày kiếm trận chuẩn bị ngăn địch.

Nét mặt cậu nghiêm nghị nhắc nhở đồng đội.

"Cẩn thận, người đến là cọng rơm cứng."

Trong sơn cốc không chỉ một đội ngũ, tổng cộng có chín tên tu sĩ.

Tính cả vừa mới chạy tới, hết thảy mười người.

Trong đó chỉ có một gương mặt quen.

Hai người Thích Thủy ở phủ Đại tướng quân mấy ngày, thỉnh thoảng sẽ "Tình cờ gặp" Phượng Tố Ngữ, miễn cưỡng xem như "Quen mặt" .

Phượng Tố Ngữ lăn lộn trong cuồng phong, tóc mai lộn xộn, trâm cài rớt xuống đất, pháp y phòng ngự sớm đã bị rách thành mảnh vải vụn, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt tục bị máu bao trùm không hề có dáng vẻ thiên tiên vốn có, mặt ả xám xịt, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

"Còn lo lắng cái gì, giết bọn họ!"

Phượng Tố Ngữ mới hoàn hồn từ "Hoảng sợ gặp quỷ" và "Vui sướng trở về từ cõi chết ", lại chú ý tới trong nhóm người còn có một Phượng Tố Ngôn khiến ả hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cũng chú ý tới bên Phượng Tố Ngôn chỉ có bốn người, cũng đều là thiếu niên mười mấy tuổi. Xem xét đã biết là bốn đứa yếu gà, hết lần này tới lần khác pháp khí trên người bốn đứa yếu gà nhiều đến nỗi làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, như nhà giàu mới nổi hận không thể trang bị từ chân đến tận răng.

Thật ra không cần Phượng Tố Ngữ nhắc nhở, tu sĩ khác cũng không muốn buông tha bốn người chủ động đưa tới cửa.

Đặt tại địa phương khác, những tu sĩ này có lẽ không dám chọc bốn người bọn họ.

Nhưng nơi này là bí cảnh Lật Sơn, tất cả mọi người bị cưỡng chế kéo đến cùng một trình độ, cấp bậc tu luyện bên ngoài bí cảnh căn bản không có tác dụng.

Gần như là lúc Phượng Tố Ngữ thét lên hô động thủ, tu sĩ khác đã đồng loạt lộ ra pháp khí công kích bốn người.

Trong đó chàng trai chạy đến chậm nhất, cứu Phượng Tố Ngữ thực lực lại thịnh nhất.

Pháp khí trong tay cậu ta còn là sáu sao SSR!

Vốn cho rằng đây là một trận xung đột không có chút hồi hộp nào -- Bọn người Phượng Tố Ngữ cho rằng trận chiến này tất thắng, dù không thể hạ gục bốn người, giết chết hai nữ tu trong đó (Phượng Tố Ngôn và Chiêu Dung quận chúa) không thành vấn đề, đồng thời bọn người Phượng Tố Ngôn cũng cân nhắc có nên rút lui trước một đợt.

Trò chơi ăn gà đó, nửa đường cầm được đầu người nhiều hơn nữa cũng vô ích, sinh tồn đến cuối cùng mới có thể ăn được gà.

Đánh không lại còn không thể trốn mà?

Nhưng --

Không ai ngờ Bùi Diệp sẽ ra tay.

Vân Xung Thái tử nhìn toàn bộ tu sĩ bị sư tôn nhà mình gõ chấn động não, khí thế chiến đấu vừa mới dưỡng dục ra đều tan đi.

"Sư tôn! Sao Người lại ra tay? Không phải đã nói không ra tay ư?"

Tuy rằng quân địch đông đảo, nhưng bọn họ vẫn chưa bị thương, chớ nói chi là mạng sống như treo trên sợi tóc.

Bùi Diệp thu hồi trường côn về bên hông.

"Ta chê các con quá chậm."

Vân Xung Thái tử: "..."

Bùi Diệp trói Phượng Tố Ngữ vẻ mặt hoảng sợ lại, đơn độc ôm ra.

"Ta chỉ cần người này, số khác các con tùy ý."

Trước kia không muốn ra tay, nhưng khi cô nhìn thấy Chiêu Dung quận chúa đột nhiên không kiềm chế được nỗi lòng, điên cuồng công kích Phượng Tố Ngữ, mà Phượng Tố Ngữ lại như gặp quỷ biểu lộ kiểu "Sao ngươi có thể còn sống", cô liền biết manh mối đang ở trước mắt, không kịp chờ mấy vãn bối khổ chiến rèn luyện, trực tiếp ra tay đánh toàn bộ bất tỉnh. Mà Phượng Tố Ngữ cũng đang kinh hoảng sợ hãi, nhận ra thân phận chân thực của Bùi Diệp-- Hàm Ngư chân nhân Lăng Tiêu tông!

Phượng Tố Ngữ giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc.

"Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là -- ngươi và Chiêu Dung quận chúa đã xảy ra chuyện gì?"

Chiêu Dung quận chúa rất sợ Bùi Diệp, có lẽ còn có tình cảm Bùi Diệp giúp cô ta thoát khỏi "Địa Ngục", đối phương căn bản không dám khiêu chiến cùng Bùi Diệp.

Nhưng khi trong tay Bùi Diệp mang theo Phượng Tố Ngữ, Chiêu Dung quận chúa quên sạch e ngại với Bùi Diệp -- nếu như không có Vân Xung và Thích Thủy ngăn cản, cô nhóc này đã đỏ hai mắt, mang theo cái quạt ba tiêu phanh thây băm nát Phượng Tố Ngữ.

Phượng Tố Ngữ chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám đối mặt với Bùi Diệp hay Chiêu Dung quận chúa.

"Ta không biết Người đang nói cái gì -- "

Bùi Diệp căn bản không nghe cô ta giảo biện.

"Thời gian của ta quý giá, không muốn nghe ngươi nói nhảm."

Bùi Diệp xích lại gần Phượng Tố Ngữ nói: "Niệm tình ngươi còn nhỏ, ta sẵn lòng cho ngươi một chút kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn cũng có hạn -- nếu như ngươi không thành thật, bàn giao tường tận, ta sẽ giao ngươi cho Chiêu Dung quận chúa. Ta nghĩ với thù của cô ta cùng ngươi, sẽ không dễ dàng để ngươi chết."

Hai vai Phượng Tố Ngữ run lên.

Bên tai lại nghe Chiêu Dung quận chúa nói: "Giao ả cho ta? Tốt, vừa hay ta cũng muốn lột bỏ nguyên lớp da người của ả đây!"

Mấy người Vân Xung nghe xong nhíu mày.

Cái gì gọi là "Cũng" ?

Chiêu Dung quận chúa cười gằn đối mặt với Phượng Tố Ngữ cứ như đang gặp quỷ.

"Ngươi sợ? Hiện tại biết sợ?"

Bùi Diệp hỏi cô ta: "Ngươi nhớ lại?"

Chiêu Dung quận chúa hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta vẫn không nghĩ ra ta là ai, nhưng ta nhớ ra ta làm sao đi 'Địa Ngục'. Ta nhớ được -- trước khi ta đến 'Địa Ngục', chính là con tiện nhân này, là ả đánh lén ta, sau đó lại xem ta như lá chắn đẩy ra --' "

Phượng Tố Ngữ nghe đến đó liền biết Chiêu Dung quận chúa trước mặt là bản tôn.

Lập tức phản bác: "Ta chỉ đẩy ngươi đi ra, nhưng chẳng phải ngươi không có sao đấy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com