TruyenHHH.com

Quyen 4 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : SA Nhi - Shadowysady
========================

Náo loạn quá mức ầm ĩ như vậy.

Tam gia gia có thân phận cao trong thôn Giang gia cũng bị kinh động.

Giang Lương Nghiệp được người ta khiêng vào trong phòng, Tam gia gia để những người không phận sự ở ngoài, chỉ cho Sơ Tranh và gia đình Giang Đại Sinh vào phòng, còn lại chính là mấy trưởng bối tương tối có uy tín trong thôn Giang gia.

"Hơn nửa đêm mà các ngươi làm ồn cái gì?" Tam gia gia gõ gậy, ngồi trên ghế đơn sơ, trầm mặt xuống, nhìn qua cũng không vui vẻ gì cho cam.

Giang Đại Sinh vừa định nói chuyện thì Dương Thúy Thúy đã khóc lóc kể lể.

"Giang Sơ Tranh nói xấu con ta, còn độc ác làm mất mệnh căn của Lương Nghiệp, tuổi còn nhỏ mà đã ngoan độc như vậy, còn không biết xấu hổ, Tam gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta."

Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti đứng giữa phòng.

"Nha đầu Sơ Tranh, lời đại nương ngươi nói là thật?"

Sơ Tranh nhẹ nhàng bình tĩnh trần thuật: "Giang Lương Nghiệp rắp tâm xấu xa, nửa đêm xông vào phòng ta với ý đồ bất chính, ta tự vệ thì có gì sai?"

Dương Thúy Thúy khóc càng lớn tiếng.

"Tam gia, ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn, con trai ta mặc dù nghịch ngợm như cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao lại xông vào phòng nàng ta được, nàng nói xấu con trai ta!!"

Tam gia gia giơ tay, ra hiệu cho Dương Thúy Thúy im lặng.

Tam gia gia ở trong thôn rất có uy vọng, nghe nói lúc còn trẻ đã từng tham gia chiến trường. Dương Thúy Thúy ở trước mặt lão ta cũng có hơi rụt rè.

Tam gia gia hỏi Sơ Tranh: "Ngươi nói Giang Lương Nghiệp xông vào phòng ngươi, có bằng chứng gì không?"

"Phòng ta bị khóa ở bên ngoài, chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra, chìa khóa chắc chắn còn ở trên người Lương Nghiệp." Lúc đó chìa khóa vẫn còn treo ở trên cửa, bất quá Sơ Tranh chỉ là nhặt hộ rồi để lại trên người Lương Nghiệp thôi.

Dương Thúy Thúy chuẩn bị hôn sự cho Sơ Tranh, việc này không ít người trong làng biết.

Cũng biết cả chuyện Sơ Tranh không chịu nên bị Dương Thúy Thúy giam lại.

Nhưng mà việc này trong thôn cũng khá bình thường, bởi vậy không ai cảm thấy có gì lạ.

Sơ Tranh đang bị nhốt thì chắc chắn phòng bị khóa lại.

Dương Thúy Thúy trước đó còn điên tiết, lúc này nghe Sơ Tranh nói, đáy lòng lập tức khẩn trương.

Bên cạnh là một trưởng bối lập tức kiểm tra trên người Giang Lương Nghiệp, quả nhiên là có một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa vừa vặn lại là khóa phòng của Sơ Tranh.

Giang Lương Nghiệp dù sao cũng là huynh của nàng!

Mà cũng đúng bình thường Giang Lương Nghiệp cũng không phải là loại người thiện lành gì cho cam.

Không ít người đều tận mắt nhìn thấy, Giang Lương Nghiệp dắt theo mấy tên tiểu hỗn đản trong làng đi bắt nạt Sơ Tranh....

Dương Thúy Thúy càng khóc lại càng thêm hăng hái: "Lương Nghiệp dù sao cũng là ca của ngươi, sao có thể làm việc này với ngươi được, ta thấy là do ngươi bất mãn với nhà ta nên trả thù thì đúng hơn! Về sau nhà ta bị tuyệt tử tuyệt tôn thì phải sống thế nào đây! Tam gia ngài phải làm chủ cho Lương Nghiệp, nó còn trẻ như vậy, đến vợ còn chưa kịp cưới mà đã bị nàng hủy cả một đời a!!"

Dương Thúy Thúy nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy chữ tuyệt tử tuyệt tôn.

Sắc mặt Giang Đại Sinh ngày càng trầm trọng.

Quả nhiên là cũng đã bị kích thích đến.

Còn lại mấy trưởng bối sắc mặt cũng không tốt lắm.

Bất hiếu có 3 tội lớn, không có con nối dõi còn là tội lớn nhất.

"Cái này thì phải hỏi con trai bà có bằng cầm thú hay không, ngay cả muội muội của mình mà cũng không tha." Sơ Tranh thuận theo lời nói của bà ta, còn tiện mồm mắng Giang Lương Nghiệp vài câu.

Dương Thúy Thúy: "........"

Tam gia gia đã có tuổi, mắt cũng không tốt lắm, nhìn ai cũng đều mơ mơ hồ hồ, nhưng đầu óc ông ta thì lại không hề mơ hồ.

Lão nhìn về phía đại phu trong thôn: "Khi nào thì Lương Nghiệp tỉnh?"

"Tam gia, cái này khó mà nói trước được." Đại phu trong thôn không dám nói trước điều gì.

Đại phu vừa dứt lời,  đã lại nghe thấy động tĩnh bên giường bệnh.

Giang Lương Nghiệp tỉnh.

Nửa thân dưới đau đớn khiến cho Giang Lương Nghiệp giãy giụa kêu ra tiếng.

Đại phu trong thôn và hai người nữa vất vả lắm mới đè hắn lại được.

"Con ta." Dương Thúy Thúy bổ nhào tới.

"Nương.... Nương...." Giang Lương Nghiệp hoảng sợ không thôi: "Có phải con thành phế nhân rồi không? Có phải con không còn có thể....."

Dương Thúy Thúy không dám nói thật, chỉ sợ sẽ lại kích thích đến hắn.

"Lương Nghiệp con đừng sợ, sẽ tốt lên thôi."

"Không.... Không tốt lên được...." Giang Lương Nghiệp lắc đầu, hắn đã nhớ rõ: "Không! Các ngươi thả ta ra!!"

"Lương Nghiệp con bình tĩnh một chút!"

Mấy người thi nhau đè Giang Lương Nghiệp lại.

Cũng may lúc này tinh lực của Giang Lương Nghiệp đã không còn lớn, Dương Thúy Thúy cũng đau lòng không thôi.

Chờ Giang Lương Nghiệp tỉnh táo lại, Tam gia gia đã gõ vài gậy: "Lương Nghiệp, buổi tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Giang Lương Nghiệp như đàn ra, vừa nghe thấy Tam gia gia nói, trong đầu hắn đã lập tức tỉnh táo, vừa định cáo trạng, hắn quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh.

Hắn phảng phất như nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Hắn nghe Giang Ngọc Ngọc nói cô bị nhốt lại, còn sắp bị gả cho Trương viên ngoại thôn bên cạnh.

Ban đêm hắn đã uống một chút rượu, nằm ở trên giường càng nghĩ lại càng thấy rạo rực, thế là bèn cầm chìa khóa đi vào phòng cô.

Đáy lòng hắn âm thầm nghĩ, dù sao lão già kia cũng không dùng được, cho người ngoài hưởng lợi thì thà bằng mình nếm thử chút tươi mới trước có phải hơn không.

Bình thường hắn có bắt nạt cô, cô cũng không dám cáo trạng.

Giang Lương Nghiệp cảm thấy chỉ cần mình uy hiếp dọa nạt Sơ Tranh một trận thì đương nhiên cô sẽ không nói ra.

Về phần cô là muội muội cùng một lò mà ra, Giang Lương Nghiệp cũng méo thèm quan tâm.

Cũng không phải  muội muội ruột thịt của hắn.

Nhưng hắn không nghĩ tới, vừa mở cửa ra đã thấy cô đang đợi hắn.

Cứ như thể biết hắn chắc chắn sẽ đến.

Còn......

Giang Lương Nghiệp nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, mệnh căn tử cứ như vừa bị người ta chặt đứt thêm lần nữa vậy.

Trước mặt hắn đã đâu còn dã nha đầu mất cha mất mẹ  kia nữa, rõ ràng là một ác ma khủng bố.

"Lương Nghiệp, đã xảy ra chuyện gì ngươi nói mau, có Tam gia gia ở đây, ngươi cứ yên tâm mà nói, có phải nàng ta giở trò quỷ hay không?"

"Đúng vậy, đúng, đúng.... Là ta...." Giang Lương Nghiệp bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, căn bản không dám ăn nói lung tung.

"Lương Nghiệp con nói cái gì vậy!" Dương Thúy Thúy cao giọng kêu thất thanh.

"Là con bị ma quỷ nhập thân...." Bên tai Giang Lương Nghiệp còn như phảng phất lời cuối cùng cô uy hiếp mình.

Hắn không muốn chết.

Cô thật sự sẽ chơi chết hắn mất.

"Là ngươi tự ý chui vào phòng nha đầu Sơ Tranh với ý đồ bất chính?" Tam gia gia đã mặt nặng mày nhẹ.

Sắc mặt Giang Lương Nghiệp trắng bệnh không nói gì, ý ngầm thừa nhận.

Người trong cuộc cũng đã thừa nhận là hắn xông vào phòng Sơ Tranh trước.

Trong lòng mọi người lại được thêm một trận thổn thức.

Thèm nữ nhân đến phát điên thì cũng không thể ra tay với muội muội mình như vậy chứ!

Mọi người mặc dù khiển trách nhưng Giang Lương Nghiệp cũng đã bị giáo huấn qua vài lần, cũng không ai nhắc lại chuyện trừng phạt gì nữa.

Dương Thúy Thúy định giải thích nhưng cũng không thể chịu nổi chuyện Giang Lương Nghiệp lại tự mình thừa nhận.

"Lương Nghiệp đã thành ra như vậy, nha đầu Sơ Tranh ngươi cũng xả giận được rồi, việc này đến đây chấm dứt." Tam gia gia lên tiếng kết luận.

Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt nhìn đám người ở đây một vòng.

Nếu không phải là cô có dự kiến từ trước, đoán chừng hôm nay đến chút chuyện Giang Lương Nghiệp cũng chẳng làm sao.

Nếu không phải Vương Bát Đản ngăn cô lại, thì hôm nay dù cô có xử lý hắn thì cũng không ai biết hắn đã đi đâu đâu.

Đáng tiếc.

"Nha đầu Sơ Tranh, ngươi không có ý kiến gì chứ."

"Ta còn ý kiến được chắc." Sơ Tranh không biết khách khí là cái gì, dù sao những người này cũng không có ý định làm chủ cho cô.

Nữ tử ở thời đại này vốn chỉ là vật hi sinh không được coi trọng.

Cho dù có bị người ta cường bạo, cũng bị cho rằng gặp phải kết cục đó là đáng đời.

Nếu như hôm nay đổi thành chuyện Giang Lương Nghiệp thành công thì không biết chừng có bao nhiêu người muốn đem cô đi cạo đầu bôi vôi thả trôi sông đấy.

Nói không chừng còn phải gánh trên lưng cái thanh danh thứ lăng loàn câu dẫn cả ca ca của mình.

Tam gia gia này nói thì nghe như công bằng, nhưng lão cũng đâu có trừng phạt Giang Lương Nghiệp?

Không có.

Ngay từ đầu Sơ Tranh vốn đã chẳng hi vọng gì nhiều về chuyện sẽ được chủ trì công đạo, nên cũng chẳng thấy thất vọng.

Cô quay người rời khỏi phòng.

"Ài, nha đầu này, đến một điểm quy củ cũng không có....."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com