Quyển 2: Tập truyện thụ sủng công, thụ hắc hóa
Hoa và dao (12)
Khắc Kỷ vốn rất thích thú với trò chơi khăm ấu trĩ của mình, nhưng chỉ lát sau gã đã không cười nổi. Hạ Nhật không chỉ không tránh xa cái "quả chuối di động" kia mà còn trò chuyện với hắn khá vui vẻ. Tuy đối với gã thì Đức Anh là một tên nhạt nhẽo, nhưng nếu nhạt nhẽo đúng điểm hứng thú của Hạ Nhật thì gã cũng định học tập một phen. Hạ Nhật đưa ra lời đề nghị ra vườn đi dạo, vì trong nhà nhiều người, cảm giác rất bí bách. Đức Anh đương nhiên là đồng ý, có cơ hội được ở riêng với người đẹp thì ai muốn từ chối. Thế là Hạ Nhật mang theo Đức Anh tung ta tung tăng ra ngoài. Đêm, trời se se lạnh. Gió trời thồi qua mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu, nhưng cũng dễ ốm. Khắc Kỷ tiến lên khoác thêm áo cho anh, điều này làm Đức Anh đi cạnh không vui lườm một cái. Gã vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc mà lùi ra sau, trong lòng cũng âm thầm combat với thiếu gia này cả trăm hiệp. Hạ Nhật cứ đi chầm chậm, nghe Đức Anh nói lung ta lung tung, nhưng hôm nay có vẻ anh kiên nhẫn lạ thường. Vì nếu không anh đã không nghe mấy thứ xàm xí như này lâu vậy đâu. Sự im lặng như thầm chấp nhận này khiến hắn càng thêm phấn khởi. Bữa tiệc tạo quan hệ bên trong nhà vẫn diến ra náo nhiệt, vậy nên bên ngoài chỉ có ba người hai trước một sau đi dạo. Lúc Hạ Nhật và Đức Anh đứng dưới vòi phun nước, hắn đánh bạo thò tay qua muốn nắm tay anh. Nhưng tiếc là, còn chưa kịp chạm đến đã bị giữ lại."Xin anh cẩn thận, đừng chạm vào thiếu gia nhà chúng tôi." Khắc Kỷ đã đứng sát lại từ bao giờ, bàn tay như gọng kìm siết chặt khiến hắn cảm thấy đau đớn. "Cậu!"Đức Anh vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, hai mắt trừng trừng nhìn gã như thể muốn hỏi tội gã còn nhớ chủ thật sự của gã là ai không. Nhưng Khắc Kỷ làm lơ hắn, cười nói:"Thiếu gia nhà chúng tôi không thích đụng chạm với người khác, tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình thôi." Khắc Kỷ vẫn ra vẻ làm theo nhiệm vụ, tay đụng vào người anh ý bảo lùi lại một chút.Hạ Nhật cười nhạt, giống như chế giễu trò hề đang diễn ra. Anh hắng giọng, bảo:"Khắc Kỷ, đi xuống đi." Hai ánh mắt song song hướng về phía anh, một thì vui sướng một thì khiếp sợ. Khắc Kỷ gần như há hốc mồm, trong đầu thầm tự hỏi liệu Đức Anh có bỏ bùa mê thuốc lú gì cho thiếu gia nhà mình uống không. "Thiếu gia?" Gã vẫn không thể chấp nhận được mà hỏi lại.Hạ Nhật nhìn gã một cách nghiêm khắc, khiến cho Khắc Kỷ không thể làm gì khác ngoài lui xuống. Đức Anh như một con gà trống thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Khắc Kỷ như thể giương oai. "Hạ Nhật này, em ngồi nghỉ chút nhé? Đi nãy giờ rồi, đừng để mỏi chân." Hắn nhìn anh một cách cẩn thận. Với xưng hô thay đổi đột ngột này, Hạ Nhật cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua, cũng không nêu ý kiến. Khắc Kỷ càng khó chịu, nhưng thái độ của anh khó đoán, gã không thể làm gì khác ngoài mong chờ Hạ Nhật sẽ phản đối hay kháng cự. Nhưng không, gã càng thêm tin ngày mai sẽ dẫn anh đến chùa xem có bị cái gì quấn lấy không.Đức Anh cứ ba lắp ba xàm, vốn đang nói hăng say thì quay qua nhìn, ngay lập tức bị góc nghiêng của Hạ Nhật bạo kích cho thanh huyết về 0. Hắn cứ ngẩn ngơ nhìn anh, sau đó nuốt nước miếng lắp bắp nói:"Hạ Nhật, em đẹp thật đấy." Hạ Nhật nghe vậy cười khanh khách, không phải lần đầu tiên anh được khen như vậy. Anh chẳng nói gì, nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh mắt của anh là thứ dối lừa nhất trên đời, vì nếu anh muốn, người đối diện sẽ cảm thấy như mình là người mà anh yêu tha thiết. Sao lại có người tạo được cảm giác đó với trái tim lạnh nhạt được nhỉ? Một ánh nhìn làm Đức Anh im lặng. Hắn trực tiếp bối rối, cúi nhanh đầu xuống như thể là một con nai con lạc đường. "Chúng ta đi đến góc nào yên tĩnh uống rượu đi." Bất ngờ, Hạ Nhật là người đề nghị trước. Anh ôm hai tay, nói như thuận miệng đề xuất. "Gió đêm hơi lạnh, tôi muốn uống chút rượu cho ấm người." "Được được!"Hạ Nhật cầm ly rượu vang, nồng độ không cao. Vì tránh để anh gặp nguy hiểm nên anh không được đụng vào rượu mạnh. Bản thân Hạ Nhật cũng chẳng phải kẻ tham rượu mua say nên cũng chấp nhận điều đó. Đức Anh ngồi cạnh anh, chẳng giống như bạn cùng uống rượu mà giống như người hầu rót rượu hơn. Khi anh khẽ đẩy ly về phía hắn, hắn lại tự giác rót. Bất giác đã sắp hết nửa chai, hắn không nhịn được mà hỏi:"Em thích rượu này lắm à?" "Không hẳn." Hạ Nhật cười, một tay chống cằm nhìn hắn. Tay anh đẩy ly rượu uống dở của mình qua cho hắn. "Anh uống thử không?"Đức Anh nhìn ly rượu, lại nhìn đôi mắt đang cười của anh. Dù ngốc ngốc nhưng hắn không đến nỗi thiểu năng, nhìn anh rồi nói:"Em cố ý." Hắn như khẳng định, lặp lại. "Em cố ý."Hạ Nhật chẳng nói gì.'Uỳnh!'Tiếng đập bàn cắt ngang không khí tán tỉnh, Khắc Kỷ ôm lấy vai Hạ Nhật, đen mặt. Môi gã mím chặt, giống như chịu đựng điều gì. Gân xanh trên trán nổi lên như dây điện, gã nhìn hắn, nhận ra bản thân muốn nặn ra một nụ cười đóng kịch cũng không được."Thiếu gia say rồi, tôi xin phép đưa thiếu gia trở về trước."Hai lần bị xen ngang, Đức Anh phẫn nộ nhìn gã. Khắc Kỷ thực sự quên mình là chó nhà ai rồi đấy à? Hắn đứng dậy, nhìn gã nói:"Mày cút." ---------------------------------------------------------Đại khái là chap sau kết thúc?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com