TruyenHHH.com

Quyển 2: Tập truyện thụ sủng công, thụ hắc hóa

Hoa và dao (10)

conglaconcungcuatui

Hạ Nhật nhận ra vệ sĩ của mình hình như có gì đó giấu mình thì phải. Anh híp mắt nhìn Khắc Kỷ, người mà sáng giờ vẫn chẳng nói chẳng rằng gì với anh. Bình thường chỉ cần đụng mặt nhau là miệng gã đã bô bô như cái loa phường rồi.

Kệ đi, ai thèm quan tâm cái tên to con xớn xác đó.

Hạ Nhật có lịch trình đi xem tranh, Khắc Kỷ đương nhiên là lẽo đẽo đi theo như cái đuôi nhỏ. Nhưng hôm nay anh cảm thấy gã ta cẩn thận hơn rất nhiều, ngó trái ngó phải như thể anh là nhân vật đặc biệt cần được bảo vệ cấp cao.

Thành thật mà nói tâm trạng của Khắc Kỷ lúc này không khác nào ra trận. Gã sợ Đức Anh chui ra từ xó xỉnh nào đấy rồi lao về phía Hạ Nhật. Lúc đấy gã không biết mình có kiểm soát được cảm xúc và lực tay để không bẻ gãy cổ tên nhà giàu ngốc nghếch ấy không.

Hạ Nhật cũng đi tham quan vô định. Tuy làm chủ hãng trang sức nhưng nói về nghệ thuật thì anh không quá am hiểu. Người ngoài thường nhìn anh rồi tâng bốc ca ngợi như thể anh là Đấng toàn năng. Nhưng Hạ Nhật biết rõ mình chỉ là người bình thường và khả năng có hạn. Anh không phải người cái gì cũng biết, vẫn có những kiến thức hoàn toàn nằm ở điểm mù của anh.

Mỹ thuật là một trong số đó.

Nói sao nhỉ. Hạ Nhật biết thưởng thức cái đẹp. Anh sẽ trầm trồ một bức tranh tuyệt vời mà anh thấy đẹp, còn với những bức tranh lộn xộn hay ảm đạm giản đơn thái quá thì anh cũng chẳng biết nó nghệ thuật, nó chiều sâu ở chỗ nào. Vì thế, anh chẳng bình luận gì cả, vội vàng khước từ những lời mời bàn luận với những người tham quan khác.

Ngay khi Hạ Nhật lơ đãng, đột nhiên có một người đàn ông tiến đến. Anh nhìn thoáng qua đối phương, cảm thấy người này quen quen. Khi anh chưa kịp nghĩ ra tên đối phương thì Khắc Kỷ đã tiến lên chắn trước anh, nhìn đối phương nói:

"Ngài có chuyện gì?"

Đức Anh thoáng ngạc nhiên nhìn Khắc Kỷ, nhưng thấy vẻ mặt mịt mờ của Hạ Nhật bèn bừng tỉnh, lấy danh thiếp trong tay ra rồi nói:

"Tôi là Đức Anh, tổng giám đốc công ty thép Anh Sang. Tôi có dịp gặp thiếu gia đây vài lần rồi."

Hạ Nhật nghe vậy bèn gật đầu, cầm lấy danh thiếp rồi bỏ vào túi áo. Người trước mắt cũng được coi là cao ráo thanh tú. Tuy nhiên có vẻ vì đang quá hồi hộp nên Đức Anh chẳng quản lý nổi biểu cảm trên khuôn mặt nữa. Những cảm xúc căng thẳng, bối rối viết hết trên mặt khiến anh ta trông có vẻ giống một chàng trai chưa trải sự đời còn đang luống cuống vì mối tình đầu hơn.

Hạ Nhật thấy rõ mồ hôi trên trán của Đức Anh, cứ như anh đáng sợ lắm vậy. Thế là anh phì cười, bảo:

"Trông anh có vẻ không khỏe lắm. Anh ốm à?"

"Không không, tôi... Tôi rất khỏe!" Đức Anh lắc đầu nguầy nguậy, chỉ sợ câu tiếp theo của Hạ Nhật là đuổi mình về nghỉ ngơi.

Khắc Kỷ thì liếc mắt nhìn Đức Anh. Vừa rồi Hạ Nhật bị vẻ ngốc nghếch của Đức An chọc cười, điều này làm gã ta rất chi là khó chịu. Tuy cái dáng vẻ khép nép và bối rối ngốc nghếch đó nực cười thật thì anh cũng không nên cười vui vẻ vậy chứ.

Có vẻ Hạ Nhật cảm thấy cái vẻ lóng ngóng của Đức Anh rất thú vị nên hiếm khi anh chủ động nói vài câu khơi chuyện. Đức Anh phấn khích như nhiễm chất kích thích, vui sướng như sắp bay lên trời.

Lần này Khắc Kỷ hơi ghen tị thật đấy. Hạ Nhật sao lại chủ động bắt chuyện với cái tên ngu ngốc kia chứ? Gã muốn nắm lấy tay anh rồi dẫn anh ra khỏi đây ngay lập tức. Nhưng trông anh có vẻ khá vui, vậy nên cũng chỉ đành ỉu xìu đứng tại chỗ chờ đợi.

Trông gã lúc này khá giống một con chó được chủ nhân dẫn đi dạo nhưng đi được nửa đường lại gặp một con chó khác. Chủ nhân thì vô tư mặc kệ mình rồi sờ con chó lạ kia. Mà gã thì chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi chứ chả dám ho he gì.

Hạ Nhật nói chuyện với Đức Anh nửa tiếng rồi xin phép đi trước. Lúc này anh nên về nhà. Khắc Kỷ ngay lập tức vui vẻ hớn hở đưa anh ra xe. Hứ, cuối cùng thì người có thể cùng Hạ Nhật về nhà chỉ có gã thôi!

"Hạ Nhật này, bộ cái tên vừa rồi có gì thú vị hả?" Vừa ngồi vào xe, gã đã không nhịn được mà ai oán hỏi.

"Cũng được mà."

Hạ Nhật nhẹ nhàng đáp, càng khiến Khắc Kỷ khó chịu. Nhưng cũng chẳng biết làm sao để bày tỏ cảm xúc này, dù sao mình cũng chỉ là một vệ sĩ. Gã tự cho mình 5 phút giận dỗi không nói gì với Hạ Nhật, sau đó lại quay sang anh nói:

"Nói cho mà biết nhé, cái tên đó là một tên xấu tính háo sắc! Hơn nữa giới thiệu mình là tổng giám đốc oai lắm nhưng thực tế lên công ty có làm cái quái gì đâu. Công việc đẩy hết cho mấy quản lý cấp cao khác! Năng lực không có mà tâm hồn cũng rỗng tuếch!"

Lúc này, anh như có chút hứng thú bèn chống cằm hỏi:

"Thế à? Sao anh biết rõ thế? Anh từng làm ở nhà anh ta hay là anh bịa đặt?"

"Tôi không bịa nhé! Ai mà thèm chơi cái trò tiểu nhân đó! Chẳng qua... Đúng là tôi từng làm ở cái nhà đó một thời gian. Cũng làm vệ sĩ."

Hạ Nhật im lặng, vẻ mặt trầm ngâm như đang nghĩ điều gì. Chợt, anh gõ nhẹ vào đầu Khắc Kỷ nói:

"Nói xấu chủ cũ là chó hư."

"Không phải nói xấu, nói sự thật. Chẳng qua cái tên ấy chẳng ra gì nên nghe giống nói xấu thôi."

Khắc Kỷ vội vàng nắm lấy tay anh. Mười ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật, gã vờ như vô tình hôn một cái lên ngón tay anh.

"Tôi nói thật đó, thiếu gia nên tránh xa tên Đức Anh đó ra."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com