TruyenHHH.com

Quyen 2 Lui Ra De Tram Den

Editor: Đào Tử

________________________________

"Vị Trệ vương Trịnh Chích này, thật đúng là người cũng như tên."

Thẩm Đường xưa nay không thích đánh giá một người qua lời đồn đại, nhưng huynh đệ Trịnh gia là một ngoại lệ.

Trịnh Kiều và Trịnh Chích, thật đúng là huynh đệ ruột thịt.

Bản chất hai người cũng là cá mè một lứa.

Trịnh Kiều dung túng binh lính đốt giết cướp bóc, Trịnh Chích cũng dung túng đám súc sinh dưới trướng hoành hành ngang ngược, cướp lương thực, cướp của cải, giết người, hãm hiếp phụ nữ. Quân lính tay cầm đao kiếm chém giết dân thường tay không tấc sắt, thẳng tay sát hại đến mức lưỡi đao mẻ, xác chết chất đầy khe rãnh ngoài thành, mùi xác chết xông lên tận trời.

Nhìn những xác chết chất cao như núi, sắc mặt Thẩm Đường đen kịt chưa từng thấy, xung quanh cô bao trùm sát khí, hận không thể rút kiếm giết hết bọn hung thủ!

Quân phản loạn rút lui, còn không quên phóng hỏa thiêu rụi nhà cửa của dân chúng.

Lửa cháy ngút trời, nhuộm đỏ cả bầu trời!

Khói đen phủ kín mặt đất, gà chó không tiếng kêu!

Vậy là xong rồi sao?

Không, vẫn chưa xong!

Thẩm Đường đi họp, còn nghe nói mồ mả tổ tiên của những gia đình giàu có đều bị đào sạch cướp của chôn theo, từng bộ xương trắng bị vứt bừa bãi ngoài đồng hoang, nếu có ai ngăn cản, toàn bộ đều bị giết sạch. Tuy rằng đào mồ cuốc mả cũng là một trong những cách kiếm tiền khi hành quân đánh trận, nhưng giữa ban ngày ban mặt, không chút che giấu, quả thật hiếm thấy.

Mọi người trong quân Liên minh đập bàn chửi rủa, nước bọt văng tung tóe.

Như thể người bị đào mộ tổ là bọn họ vậy.

Cố Trì âm thầm bĩu môi —— Chỉ cần huynh đệ họ Trịnh làm người, cũng không đến lượt những kẻ này nhảy nhót.

Anh ta ghé sát lại hỏi: "Thẩm lang định làm thế nào?"

Quân phản loạn có mặt khắp nơi như châu chấu qua đồng, chúng rút đi để lại đống hỗn độn không ai dọn dẹp, quân Liên minh cũng không muốn nhận. Mọi người đều ngầm hiểu không nhắc tới chuyện này.

Thẩm Đường trầm ngâm đáp: "Cứ làm hết sức mình thôi."

Nói xong, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Cố gắng uống trà cho qua buổi họp hôm nay, mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Thẩm Đường vẫn ngồi im tại chỗ của mình.

Minh chủ Ngô Hiền thấy vậy, hỏi: "Thẩm hiền đệ có việc gì sao?"

Thẩm Đường trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hỏi minh chủ Ngô Hiền sẽ sắp xếp dân chúng còn sống sót như thế nào.

"Hiện giờ bọn họ không có lương thực, không có tiền, một khi chúng ta rời đi, e rằng sẽ bị bọn trộm cướp nhòm ngó, không sống nổi."

Trong lòng minh chủ Ngô Hiền thót tim, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Thẩm hiền đệ đừng vội, vi huynh sẽ phái người nhanh chóng đưa ra phương án."

Thẩm Đường là kẻ trắng tay, chân trần không sợ mang giày, nhưng gia sản minh chủ Ngô Hiền to lớn, tài lực vật lực nhân lực đều vượt xa mọi người. Nhìn chung, để hắn tiếp nhận là tốt nhất. Cho dù quân Liên minh có "quyên góp" thì minh chủ Ngô Hiền cũng không tránh khỏi chịu thiệt một khoản to.

Thẩm Đường truy hỏi: "Nhanh nhất là bao lâu?"

Minh chủ Ngô Hiền: "..."

Nụ cười trên mặt hắn càng thêm gượng gạo.

Lắp bắp: "Chuyện này, cũng phải mất vài ngày."

Hắn nói: "Không vội được, không vội được."

Nhưng Thẩm Đường lại cứ muốn hỏi rõ ngọn nguồn.

"Vài ngày là mấy ngày?"

Minh chủ Ngô Hiền: "..."

Hắn nghi ngờ Thẩm Đường giả ngốc hay ngốc thật.

Chẳng lẽ không nhận ra không ai muốn nhận củ khoai lang bỏng tay này sao?

Không phải là những người này không có lòng thương người.

Mà là có lòng nhưng không có sức.

Đánh trận là hoạt động tốn kém nhất.

Minh chủ Ngô Hiền cũng vì lợi ích (quốc tỷ) mới đến, nhưng bây giờ không có quốc tỷ, không có lương thảo, chỉ có cái gọi là "quân công". Vấn đề là "quân công" này còn phải tìm Trịnh Kiều để đổi, mỗi ngày vừa mở mắt là hắn lại lỗ vốn.

Không phải là không chịu lỗ nổi...

Nhưng chút gia sản đó cũng chẳng đỡ nổi cái tay vung quá trán.

Áp lực của minh chủ Ngô Hiền đã lớn nhường ấy, huống chi là những thủ lĩnh thế lực nhỏ khác? Bọn họ lôi người ra đánh trận, vốn đã phải nuôi lắm miệng ăn, lại thêm một đám nữa, chẳng phải bị ăn sạt nghiệp sao?

Những người sống sót này, phần lớn đều là người già trẻ em, phụ nữ may mắn chưa chết, thanh niên khỏe mạnh sớm đã bị quân phản loạn bắt đi hết rồi —— một đám người già trẻ em, phụ nữ, về cơ bản chẳng khác gì cỗ máy bào cơm di động.

Năng suất lao động kém xa thanh niên trai tráng, tiếp nhận bọn họ chỉ tổ thêm gánh nặng.

Thế nên mọi người đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này.

Không ngờ cậu nhóc Thẩm Đường miệng còn hôi sữa này lại nhắc đến.

Minh chủ Ngô Hiền mặt ngoài cười hì hì.

Sau lưng đã bắt đầu đau đầu.

Thẩm Đường thở dài: "Minh chủ có khó xử gì sao?"

Minh chủ Ngô Hiền bèn tiện đà thở than —— Dưới tay Thẩm Đường chỉ có hơn hai trăm người, chút của cải ấy nuôi sống chừng đó người hoàn toàn không có áp lực, nhưng dưới tay mình, số miệng ăn phải tính bằng "vạn", áp lực kinh tế không cùng một cấp độ.

Tóm lại ——

"Không phải ngu huynh không muốn, mà thực sự lực bất tòng tâm." Minh chủ Ngô Hiền lại lo lắng lần sau Thẩm Đường sẽ nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, đắc tội với một đám người, bèn cố ý nhắc nhở một câu, "Có vài chuyện, Thẩm hiền đệ nói với ta không sao, nhưng nếu bị những kẻ có lòng riêng nghe được, dễ bị người ta ghi hận đấy..."

Thẩm Đường lắc đầu: "Ta không có ý đó."

Minh chủ Ngô Hiền thầm nhướng mày, không hiểu ra sao, bèn cẩn thận thăm dò hỏi Thẩm Đường: "Vậy, ý của Thẩm hiền đệ là..."

Thẩm Đường: "Giao hết những người này cho ta đi."

Minh chủ Ngô Hiền và Cố Trì đều kinh ngạc nhìn cô.

Người trước lo lắng Thẩm Đường không biết nặng nhẹ, khuyên nhủ: "Thẩm hiền đệ, đệ có biết đó là bao nhiêu người không? Ba bốn ngàn người già trẻ em, phụ nữ! Bọn họ không thể ra chiến trường như thanh niên, làm việc đồng áng cũng không bằng người trẻ, mang họ đi chỉ tổ lãng phí lương thực!"

Người sau nhìn cô đầy quan ngại.

Thẩm Đường thản nhiên nói: "Ta biết."

Minh chủ Ngô Hiền nhiều lần xác nhận với Thẩm Đường: "Đệ biết?"

Thẩm Đường: "Phải."

Minh chủ Ngô Hiền lại hỏi: "Biết nặng nhẹ?"

Thẩm Đường đáp: "Phải."

Minh chủ Ngô Hiền lại không lạc quan, Thẩm Đường có bao nhiêu của cải trong lòng hắn nắm rõ —— Hôm đó Ly Lực mang theo hơn trăm người, đẩy xe lớn xe nhỏ, lùa theo một đàn lợn béo ú, chút tài sản đó đối với hơn trăm người có thể sống sung túc, nhưng thêm ba bốn nghìn người già, phụ nữ và trẻ em không thể làm việc sản xuất, có chắt bóp dè sẻn cũng chỉ cầm cự được nửa tháng!

Nửa tháng sau thì phải làm sao?

Hắn thở dài: "Đệ để ta nghĩ thêm đã."

Có người nhảy ra nhận cái cục nợ không ai thèm nhận này, hắn không có lý do từ chối, nhưng không thể đẩy người nào ra cũng được, đặc biệt là Thẩm Đường. Thẩm Đường còn trẻ, người ngoài không biết tình hình nghe được lại tưởng lòng dạ hắn hiểm độc, lừa dối người ta.

Rời khỏi trại, Cố Trì nói: "Thẩm lang lỗ mãng quá rồi, chuyện này nên bàn với Kỳ Nguyên Lương và Chử Vô Hối..."

Thẩm Đường nói: "Làm những điều mình cho là đúng."

Cố Trì không hiểu, "Hể" một tiếng.

Thẩm Đường cười hì hì nói: "Ta cho rằng mình làm đúng, nên cứ làm như vậy. Dù có bàn với bọn người Nguyên Lương, ta cũng sẽ kiên trì với ý kiến của mình. Mấy hôm trước ta cũng nói với Tiểu Lâm Phong như vậy, dù sao cũng phải làm gương tốt cho cô bé."

Cố Trì hỏi: "Lương thực giải quyết thế nào?"

Thẩm Đường chỉ vào mình: "Huynh quên ngôn linh của ta rồi sao?"

Tất nhiên Cố Trì không quên.

Chỉ là ——

Không thể cứ để Thẩm Đường cung cấp mãi.

Cũng không phải cách hay.

Hơn nữa ——

Cố Trì không nhịn được dội cho Thẩm Đường một gáo nước lạnh: "Không phải ai cũng muốn đi theo cậu, có người thà chết ở quê hương cũng không muốn rời xa đất tổ, đến nơi hỗn loạn nguy hiểm như Hà Doãn. Thẩm lang phải chuẩn bị tâm lý."

Thẩm Đường tùy ý phẩy tay: "Ta biết."

Cô chỉ là một cái bánh nướng di động chứ không phải vàng bạc châu báu di động, không phải ai cũng thích cô.

Thẩm Đường tự lượng sức mình.

"Thẩm lang đã nghĩ cách thuyết phục mấy người Kỳ Nguyên Lương chưa?"

Cố Trì có dự cảm.

Nếu Kỳ Thiện biết chuyện này, chắc chắn sẽ đổ lên đầu anh ta.

Thẩm Đường hớn hở: "Chuyện này dễ mà?"

Lừa Kỳ Thiện và Chử Diệu, cô rất điêu luyện.

Lý do đã có sẵn —— cô muốn dẫn những người này đi, sẽ có lý do rời khỏi quân Liên minh sớm, đến Hà Doãn dàn xếp mọi việc, quân Liên minh cũng không tiện lên tiếng ngăn cản. Sau đó chỉ cần chờ Cốc Nhân tiến cử, là có thể danh chính ngôn thuận nắm Hà Doãn trong tay.

Không thì ——

Thẩm Đường sẽ lấy lý do gì để rời đi trước?

Dù cô có muốn rời đi, quân Liên minh cũng chưa chắc dễ dàng thả người —— bọn họ cũng sợ Công Tây Cừu sẽ dẫn binh quay lại đánh úp.

Chuyện này, ngày hôm sau đã có kết luận.

Trong buổi đại hội, minh chủ Ngô Hiền đưa ra vấn đề này, trưng cầu ý kiến của mọi người —— dù mọi người không muốn nhận ba bốn nghìn người này, nhưng trên danh nghĩa là quân Liên minh cứu ra, nếu "chia tách" thì cũng phải được quân Liên minh nhất trí đồng ý.

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.

Ai nấy đều nhìn về phía Thẩm Đường, những ánh mắt này có kính nể, có kinh ngạc, có xem như kẻ ngốc, cũng có vẻ khó hiểu.

Tính làm gì vậy?

Tính để ba bốn nghìn cái của nợ này ăn không ngồi rồi à?

Có người khéo léo nhắc nhở Thẩm Đường nhận những người này sẽ tốn một khoản tiền lớn, nếu gia sản không đủ, đừng làm việc tốn công vô ích mà không được lợi.

Bọn họ cho rằng Thẩm Đường đang cố làm ra vẻ giàu có.

Nếu Thẩm Đường có của ăn của để, cũng không đến mức dưới tay chỉ có vỏn vẹn hai ba trăm người. Đừng để đến lúc nuôi không nổi những người này, sinh ra loạn lạc lại còn hỏng danh tiếng của mình, đúng là mất nhiều hơn được.

Đối với những lời này, Thẩm Đường lần lượt đáp lại.

"Trong nhà chỉ có chút của cải, cắn răng chịu đựng hai ba tháng cũng không thành vấn đề. Cũng dự định mặt dày mượn chút lương thảo của các vị, chỉ cần gắng gượng đến mùa xuân sang năm sẽ ổn thôi..."

Mọi người: "..."

Minh chủ Ngô Hiền: "..."

Bọn họ không khỏi nghi ngờ, mục đích thực sự của Thẩm Đường muốn những người này là để lấy cớ mượn lương thực của bọn họ. Mọi người bỗng chốc có cảm giác lòng tốt bị đổ xuống sông —— bọn họ lo lắng Thẩm Đường không đủ của cải, vậy mà Thẩm Đường lại nhắm vào kho lương của bọn họ? ? ?

Có phải người không vậy? ? ?

Bầu không khí nhất thời rơi vào trạng thái kỳ lạ.

Mãi đến khi Cốc Nhân lên tiếng mới phá vỡ được nó.

Ông nói: "Nhà Cốc mỗ tuy không dư dả, nhưng thật sự khâm phục tấm lòng thương người của Thẩm lang chủ, nguyện ý cho mượn hai trăm thạch lương thảo."

_Một thạch ~ 72kg, 200 thạch ~ 14,4 tấn.

Những người khác được nhắc nhở, liền lần lượt lên tiếng.

Thay vì để Thẩm Đường đến nhà "Sư tử ngoạm", tốt hơn là tự mình rộng rãi một chút, con số do mình định đoạt, Thẩm Đường khó mà mở lời thêm được nữa. Người này góp một chút, người kia góp một chút, dù ít dù nhiều cũng là tấm lòng.

Thẩm Đường nhờ Kỳ Thiện ghi lại.

Sau đó đưa giấy nợ đến từng nhà.

Xử lý xong chuyện này, Thẩm Đường nhân tiện đề xuất muốn sớm dẫn người đến Hà Doãn, lý do cũng có sẵn —— quân phản loạn Trệ vương đã hoàn toàn rút khỏi quận Tứ Bảo, cũng không có dấu hiệu quay lại, tình hình dần ổn định, bản thân mình ở lại cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Minh chủ Ngô Hiền nhíu mày hỏi: "Gấp vậy sao?"

Thẩm Đường buồn bã thở dài.

Cô cũng không muốn.

Nhưng dẫn theo nhiều người già, phụ nữ, trẻ em như vậy, hoàn toàn không thích hợp theo quân, chỉ làm chậm bước tiến của đại quân. Hơn nữa, tình hình bên Hà Doãn cũng không tốt, bản thân phải nhanh chóng qua đó xem tình hình, ổn định lại, tranh thủ từng giây để không bỏ lỡ vụ xuân cày bừa.

Nếu bỏ lỡ mùa vụ, một năm không có thu hoạch, cô làm sao có thể tiếp tục mặt dày mày dạn, mở miệng mượn lương thực của mọi người để sống qua ngày chứ?

Minh chủ Ngô Hiền nghe vậy im bặt.

Lý do của Thẩm Đường thực sự có lý có tình.

Nếu tiếp tục ép buộc, ngược lại có vẻ như có ý đồ riêng.

Đến đây, quân Liên minh đành phải thả người.

Nhưng mà ——

Dù sao mọi người cũng đã kề vai sát cánh chiến đấu hơn một tháng, Thẩm Đường rời đi sớm, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt người ta.

Còn về việc là thật lòng tiễn biệt, hay là lấy Thẩm Đường làm cớ để tổ chức yến tiệc mua vui, ước chừng chỉ có bản thân họ và Cố Trì biết được.

Cố Trì nghe thấy tiếng xỉa xói trong lòng Thẩm Đường.

Mỉm cười nói: "Thẩm lang muốn biết sao?"

Thẩm Đường xịt keo: "Không, không muốn biết."

Toàn là tình nghĩa plastic, thật giả nhìn qua là biết ngay.

Cô không thèm tự chuốc lấy phiền toái đâu.

Mọi người tản đi, Tần Lễ hãy còn suy tư.

Minh chủ Ngô Hiền quay đầu lại liền thấy tâm phúc của mình có vẻ mặt ủ mày chau, quan tâm hỏi: "Tần khanh có chuyện gì phiền lòng sao?"

Tần Lễ nói: "Không đúng lắm."

"Không đúng lắm?"

Tần Lễ bày tỏ "Ta rất khó hiểu": "Từ khi nào Kỳ Nguyên Lương lại thay đổi khẩu vị? Tìm một vị chủ công chân thành, đơn thuần, nhiệt huyết như vậy? Chẳng phải người ta thường nói 'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã' sao? Người có thể hòa hợp tốt với Kỳ Nguyên Lương như thế..."

Nhận những người già, phụ nữ trẻ em này, nhìn sao cũng không giống tác phong làm việc của Kỳ Nguyên Lương.

Sự việc khác thường, ắt có trá!

Nghe Tần Lễ lẩm bẩm về Kỳ Thiện thành lệ thường, minh chủ Ngô Hiền cười ha hả: "Tần khanh, cậu đúng là bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng. Thẩm hiền đệ còn nhỏ tuổi, có thể có tâm tư phức tạp gì chứ? Thiếu niên mà, luôn như vậy, càng trẻ càng không sợ phiền, hào hiệp trượng nghĩa, một lòng nhiệt huyết gan dạ, không thể nhìn thấy già trẻ lớn bé chịu khổ trước mắt mình..."

Hắn đồng ý rằng Kỳ Thiện không phải người tốt.

Nhưng Thẩm Đường...

Vị tiểu lang quân này quả thật là người lương thiện.

Nếu không, cũng đã chẳng ba lần bốn lượt mạo hiểm cứu người từ tay Công Tây Cừu, dẫu biết Công Tây Cừu là đối thủ mạnh.

Vì Thẩm Đường cứu Triệu Phụng, minh chủ Ngô Hiền luôn có thiện cảm cao với cô, nhưng Tần Lễ lại không dễ dàng xóa tan nghi ngờ, hắn luôn cảm thấy không đúng lắm. Minh chủ Ngô Hiền đành phải nói: "Tần khanh an tâm, Đại Nghĩa cũng sẽ theo họ đến Hà Doãn."

Nếu có gì không ổn, Triệu Phụng sẽ báo lại.

Nghe vậy, Tần Lễ đành tạm thời kìm nén sự khó chịu trong lòng.

Gật đầu: "Vâng."

Thẩm Đường trở về liền đóng dấu Hoa áp văn tâm của mình lên giấy nợ, sau đó nhờ mấy người Chử Diệu đưa giấy nợ qua, tiện thể vận chuyển lương thực về. Dự tính hai ba ngày là xong, khi đó sẽ lên đường.

Chuyện này động tĩnh rất lớn.

Dương Đô úy đang dưỡng thương cũng nghe được.

Ánh mắt ông nhìn Thẩm Đường khá kinh ngạc, như thể chỉ mới một đêm đã không nhận ra cô, nét mặt hơi mất tự nhiên.

"Cậu cần gì phải làm vậy?"

Thẩm Đường không hiểu: "Làm vậy không tốt sao?"

Dương Đô úy: "Là tốn công mà chẳng được lợi gì."

Cảm nhận của ông đối với Thẩm Đường rất phức tạp.

Có hận, có kính nể, có thưởng thức...

Thẩm Đường cướp thuế ngân giết khá nhiều binh sĩ dưới trướng của ông, nhưng những binh sĩ còn lại cũng đều nhờ Thẩm Đường mới sống sót, thậm chí ngay cả bản thân ông —— mặc dù bản thân cô độc, sống còn không bằng chết, nhưng hiện tại ông vẫn sống.

Dương Đô úy có thiếu sót về tính tình cá nhân, nhưng xét về đại nghĩa lại rất rõ ràng.

Thù là thù, ơn là ơn.

Ông vẫn phân biệt được rõ ràng.

Cũng biết rõ Thẩm Đường sẽ phải đối mặt với tài chính khốn cùng.

Ông thở dài: "Số thuế ngân đó, hẳn là có thể cầm cự một thời gian. Nếu vẫn không đủ, cái mặt mo này của ta vẫn còn chút trọng lượng, dù rằng những năm qua đã đắc tội nhiều người, nhưng cũng có vài mối quan hệ cũ, bỏ mặt mũi cũng có thể vay được ít viện trợ từ tay họ."

_______________________

Đào: Hà Doãn làm mị nhớ đến huyện Tượng Dương nè, Đường muội có địa bàn sớm hơn Bồng Bồng rùi~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com