Quyen 2 Lui Ra De Tram Den
Editor: Đào Tử________________________________Quân Liên minh nhìn thấy cảnh tượng nàyNhất thời hít sâu một hơi..Sức công phá ở mức độ này, bọn họ cũng có thể tạo ra được.Nhưng muốn giống như Công Tây Cừu, nhẹ nhàng bâng quơ, lặng lẽ không một tiếng động, bọn họ tự vấn lòng mình, căn bản không làm được. Không chỉ hiện tại không làm được, mà sau này cũng rất khó. Bởi vì thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, càng hiểu rõ độ khó khi muốn khống chế hoàn hảo sức mạnh như vậy.Cũng chính vì thế, Công Tây Cừu mới dám ngông cuồng tự xưng là "Thần tướng", bọn họ không thể phản đối —— bởi vì đây quả thực không phải điều người thường có thể làm được. Còn về phần Thẩm lang chủ dám đối đầu với Công Tây Cừu... Theo một nghĩa nào đó, cũng là một vị thần nhân!Liên tiếp hai lần cứu người từ tay Công Tây · Diêm Vương · Cừu.Mấu chốt là cả hai lần đều thành công!Thẩm Đường bày tỏ căn bản không phải hai ba lần...Trong lúc nguy cấp, cô túm cổ Thiếu Xung né tránh đòn đánh của Công Tây Cừu, mặt vẫn cười tươi: "Nào có chuyện 'không thể tái diễn lần thứ tư'? Chúng ta đếm thử xem, hôm đó đốt trại, lần thứ nhất cứu Tiếu Phương. Dưới thành Hiếu, lần thứ hai cứu Tiếu Phương, lần thứ ba cứu Dương Đô úy, lần thứ tư là Triệu Đại Nghĩa, lần thứ năm mới là bây giờ... Nói một cách nghiêm túc thì phải là 'không thể tái diễn lần thứ sáu'!"Là một cô nàng otaku làm nghề sáng tác, do ảnh hưởng của bệnh nghề nghiệp, cô rất cẩn trọng so đo những điều này.Quân Liên minh: "..."Kỳ Thiện nhức đầu ôm trán.Chuyện này có gì đáng tự hào chứ? Thẩm tiểu lang quân cố tình chọc tức Công Tây Cừu đấy à? Kỳ Thiện chú ý thấy vẻ mặt Công Tây Cừu vặn vẹo vài phần mất kiểm soát, liền biết Thẩm tiểu lang quân đúng là "Cao thủ công tâm", đánh sập tâm lý của "Thần tướng".Thẩm Đường cười nói: "Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại."Công Tây Cừu nhìn cô đầy sát khí: "Chuyện gì?"Thẩm Đường cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đã xếp đến năm rồi, vậy sáu bảy tám chín mười còn xa sao? Chuyện này ấy à, ban đầu sẽ khiến ngươi cảm thấy không thoải mái, nhưng quen rồi thì sẽ ổn thôi."Không thể ngăn cô, sao không thỏa hiệp chấp nhận?Mọi người: "..."Trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy sao?Công Tây Cừu giận quá hóa cười."Sáu bảy tám chín mười? Ngươi cũng tự tin đấy. Nhưng, trước tiên ngươi phải sống sót trong tay ta đã!"Thẩm Đường: "Đánh không lại ta có thể chạy mà."Công Tây Cừu không đánh trúng cô, làm sao giết được cô? Hơn nữa với tính cách của cô, chẳng lý nào biết rõ không có phần thắng mà vẫn liều mạng —— cần phải biết một đạo lý, còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt! Chỉ cần còn sống, biết đâu sau này lại có cơ hội trở lại.Khang Thời nghe mà ngớ người."Nói chuyện này trước mặt hai quân, thật sự ổn sao?"Nếu bị kẻ có lòng dạ xấu xa lợi dụng, e rằng sẽ là mối họa ngầm, sau này cũng sẽ trở thành một vết nhơ không thể xóa nhòa và là cái cớ để công kích Thẩm lang chủ. Kỳ Thiện há không hiểu đạo lý này?Tiếc là, Thẩm tiểu lang quân lại có cái miệng không biết giữ mồm giữ miệng.Cố Trì liếc mắt: "Cấm ngôn đoạt tiếng không được sao?"Không biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra sao?Thật tiếc Kỳ Thiện quen biết Thẩm Đường lâu nhất.Đã sớm nhắm vào Thẩm Đường, chẳng phải nên sửa càng sớm càng tốt sao? Đã lâu như vậy mà vẫn chưa sửa được tật xấu của cô???Ánh mắt Cố Trì đầy nghi ngờ đối với Kỳ Thiện."Năng lực 'ác mưu' không tốt chút nào."Kỳ Thiện: "..."Cấm ngôn đoạt tiếng có ích gì?Dám hỏi có tác dụng với Thẩm tiểu lang quân không?Anh ta cấm ngôn đoạt tiếng Thẩm Đường một lần, Thẩm Đường trả gấp mười lần. Kỳ Thiện đảo mắt: "Nếu cậu thấy khả thi, cậu cứ thử xem."Thẩm Đường trước đây đã cấm ngôn đoạt tiếng anh ta thành công, bây giờ trữ lượng văn khí đã tăng gấp đôi, đừng nói một mình Cố Trì, thêm cả Khang Thời cũng chẳng làm gì được cô. Hơn nữa, Cố Trì quen biết Thẩm Đường đã lâu, chẳng lẽ không biết cô là người cần được vuốt lông sao?Càng không cho Thẩm Đường làm gì, cô càng muốn làm cái đó.Kỳ Thiện lên tiếng vớt vát mặt mũi cho Thẩm Đường: "Chủ công còn nhỏ tuổi, không thể nào chu toàn mọi việc. Nếu thật sự làm được chu đáo kín kẽ, e là có phần đáng sợ. Câu nói 'đánh không lại thì chạy' chỉ là lời nói vô tư của thiếu niên mười hai tuổi..."Nếu sau này có người lấy chuyện này ra làm bài học...Ha ha, Thẩm tiểu lang quân mười hai tuổi đã hai lần đối đầu với Công Tây Cừu trên tiền tuyến, những chư hầu khác ở tuổi này đang làm gì? Vẻ mặt bênh vực của Kỳ Thiện khiến Cố Trì nghiến răng, nhưng lại không thể nói gì.Công Tây Cừu: "..."Có lẽ anh ta cũng không ngờ Thẩm Đường lại mặt dày đến vậy."Chạy trốn? Thật sao?"Thẩm Đường cười nói: "Nếu không thì sao ——"Lời còn chưa dứt, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến. Công Tây Cừu lúc nãy còn cách mười mấy trượng, giờ đã ở ngay trước mắt, cây trường kích đôi trăng liềm vân rắn trong tay anh ta đã đâm tới, đúng vị trí Thẩm Đường vừa đứng."Chỉ thế thôi? Ngươi còn chạy được à?" Giọng Công Tây Cừu lạnh nhạt, nhìn Thẩm Đường và Thiếu Xung đang được cô bảo vệ (túm chặt), tuyên bố một sự thật, hay nói đúng hơn là lệnh gọi hồn của Diêm Vương, "Ngươi và thằng nhãi con này —— đều phải chết!"Sắc mặt Thẩm Đường trầm xuống.Cô cảm nhận được vừa rồi Công Tây Cừu chưa dùng hết sức.Mục tiêu muốn giết không chỉ có mình cô.Thiếu Xung ở lại thực sự vướng víu.Đang lo lắng, cô nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía quân Liên minh. Thẩm Đường không thèm nhìn, lập tức lùi về phía đó, đồng thời đẩy Thiếu Xung đang thần trí mơ hồ ra ngoài. Ai ngờ Công Tây Cừu vẫn khá ngoan cố, nhưng bị Thẩm Đường dùng kiếm chặn lại.Triều Liêm đón lấy Thiếu Xung."Cảm ơn!"Nói xong mang người cưỡi ngựa rời đi.Thẩm Đường bị lực đánh của Công Tây Cừu đánh lui mấy trượng, nhưng luôn chắn giữa Triều Liêm và Công Tây Cừu, đảm bảo Công Tây Cừu không thể đuổi theo: "Đây không giống tác phong của ngươi."Công Tây Cừu là người có lòng kiêu ngạo.Chỉ cần kẻ địch mất đi ý chí chiến đấu hoặc đầu hàng, anh ta sẽ không thèm giết kẻ thất bại không còn năng lực, đầu người có hay không cũng chẳng sao.Thiếu Xung đắc tội anh ta chỗ nào, mà phải ba lần liên tiếp muốn lấy mạng hắn? Lo lắng Thiếu Xung trưởng thành sẽ trở thành mối họa ngầm? Điều này cũng không đúng, Công Tây Cừu từng nói Địch Nhạc có thiên phú không thua kém gì anh ta, nếu bàn về mối đe dọa chắc chắn Địch Nhạc còn lớn hơn. Nhưng Địch Nhạc hiện tại vẫn sống nhăn răng.Công Tây Cừu: "Mạ mạ cũng hiểu ta khá rõ đấy."Nói xong, trường kích lại để lại một vệt máu dài cỡ lóng tay trên mặt Thẩm Đường đang không kịp né tránh, máu tươi theo vết thương tí tách nhỏ xuống. Phản ứng đầu tiên của Công Tây Cừu là sẽ để lại sẹo, phản ứng thứ hai là hôm nay Thẩm Đường sẽ chết, có để lại sẹo hay không cũng chẳng khác biệt.Thẩm Đường giơ ngón cái lau đi giọt máu.Ngón cái ấn vào vết thương mang lại cơn đau khiến cô càng thêm tỉnh táo.Cô hỏi: "Lý do?""Nhân từ!" Công Tây Cừu cười gằn, "Không giết mới là tàn nhẫn!"Thẩm Đường: "..."Bởi vì nhân từ, nên nhất định phải giết Thiếu Xung?Ngay cả người có mạch não kỳ lạ như Thẩm Đường, cũng không thể hiểu được logic và căn cứ của Công Tây Cừu. Chỉ là —— hai người có thể coi nhau là tri kỷ, dĩ nhiên không chỉ vì đồng điệu trong âm nhạc. Cô suy nghĩ một thoáng, mơ hồ nắm bắt được điều gì đó...Đáng tiếc nơi đây là chiến trường, không cho phép cô phân tâm.Toàn tâm toàn ý đối phó với Công Tây Cừu đã đủ mệt, huống chi phải một lòng hai việc. Thẩm Đường bị một kích hất văng ra ngoài, hai chân còn chưa kịp chạm đất, Công Tây Cừu đã cầm trường kích đôi trăng liềm kia, từ trên cao đâm xuống.Đùng ——Một tiếng vang thật lớn.Trường kích của Công Tây Cừu đâm hụt.Mặt đất dưới chân nứt toác ra.Khói bụi bao phủ bốn phía, không thấy rõ gì cả.Bỗng nhiên, một luồng kiếm quang xé gió lao tới._________________________|'ω')Nấm: Tuổi tác lớn rồi, không còn như thời trẻ nữa, haiz.Thức đêm ngủ dậy cả người cứ lờ đờ...Cố gắng trước rạng sáng sẽ có thêm một chương nữa.PS: Hehe, hôm nay có một ý tưởng tuyệt vời, không kiềm được đặt trước một cái tên truyện "Ngôi hoàng đế này, ta làm chắc rồi!" (tìm không ra đâu, chắc hai năm sau, tức là đợi viết xong mới Đường muội mới mở).Thiết lập siêu hấp dẫn (hôm nay trò chuyện với biên tập, nói đến cuốn tiểu thuyết mà ta muốn viết nhất —— cổ đại cung đấu. Nhưng mà, nếu Nấm viết cổ đại cung đấu, phong cách chắc chắn sẽ khác, rồi đột nhiên có được nguồn cảm hứng đó).Thực tế nội dung không phải cung đấu cổ đại (nhìn tên là biết).Nữ chính hẳn là trùm phản diện thực thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com