Quyen 2 Lui Ra De Tram Den
Editor: Đào Tử________________________________Về cuộc đại hội tổng động viên này ——Thẩm Đường biểu thị rằng mình có lời muốn nói.Một cuộc chiến quy mô lớn hàng vạn người tham chiến, lại cần cô, kẻ cầm đầu một thế lực nhỏ bé chỉ có hơn trăm người đến tham gia thảo luận? Ha ha, chuyện này hiển nhiên là không thể nào! Cô đến đó chỉ để làm nền, nghe một đám người khoác lác vẽ vời.Có lẽ còn phải kiêm thêm vai trò phụ họa...Lúc này, còn một chút thời gian trước khi đại hội bắt đầu.Các thế lực bắt đầu tranh thủ thời gian dựng trại, không ít trại đã bốc lên khói bếp.Đoàn người Thẩm Đường chỉ có hơn trăm người, vị trí chắc chắn sẽ không tốt. Một khi quân phản loạn tập kích ban đêm hoặc tấn công, nhất định sẽ là mục tiêu đầu tiên. May mắn là có xíu "quan hệ" với Cốc Nhân, ông bèn chủ động đề nghị có thể chia một khu vực trong doanh trại của mình cho Thẩm Đường.Đương nhiên Thẩm Đường không từ chối.Dù sao cũng không thể đem tính mạng của hơn trăm người ra đánh cược.Chẳng bao lâu sau, mười mấy trại đơn sơ đã được dựng lên.Nhìn mọi người bận rộn, bề ngoài Thẩm Đường không biểu lộ cảm xúc, thực ra —— ngón tay Cố Trì chạm nhẹ vào vai cô, Thẩm Đường quay đầu nhìn anh ta: "Cố tiên sinh, có việc gì?"Trên mặt Cố Trì hiện lên một biểu đồ tròn hoàn hảo, ba phần bất lực, ba phần nhẫn nhịn, ba phần cười gượng và một phần sụp đổ, anh ta cười hờ nói: "Thẩm lang có thể yên lặng một tí không?"Thẩm Đường mở to đôi mắt tròn xoe ngây thơ chỉ vào mình: "Huynh nói ta? Nhưng ta đâu có nói gì."Cố Trì: "Ý của ta là, Thẩm lang có thể thả lỏng tâm trí? Giống như trước kia? Ừm? Thế nào?"Vì đạo văn sĩ không kiểm soát được, Cố Trì luôn bị buộc phải nghe tiếng lòng trong phạm vi nhất định, vì vậy anh ta ghét nhất là ở những nơi đông người —— đặc biệt là doanh trại quân đội có hàng nghìn hàng vạn người! Thế nhưng, anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng!Một mình Thẩm lang có thể địch lại nghìn quân vạn mã!Tiếng lòng của cô cuồn cuộn như gió bão, ào ào không dứt, từ đầu đến cuối còn không hề lặp lại. Trước đó nguyền rủa trời đất trong lòng cũng vậy, đủ kiểu chào hỏi, muôn hình vạn trạng, Cố Trì nghe xong chỉ cảm thấy vốn từ vựng của mình cũng bị ép tăng lên.Bất kính với trời như vậy, chẳng sợ bị trời phạt sao?Chỉ cần Thẩm lang trong phạm vi tiếng lòng của anh ta, một mình cô đã là vầng trăng sáng, những ánh đom đóm nhỏ nhoi khác nào có tư cách tranh giành với cô?Thẩm Đường: "..."_(:3 」∠)_Tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục cực mạnh!Thẩm Đường lẩm bẩm: "Nhưng cố ý thả lỏng tâm trí rất tốn sức..."Kỳ Thiện cũng thêm mắm dặm muối: "Đây đâu phải lỗi của Thẩm tiểu lang quân? Không truy cứu cậu nghe trộm tiếng lòng là may rồi, còn đòi hỏi nhiều thế? Có bản lĩnh thì cậu tự kiểm soát tốt văn tâm của mình đi."Cố Trì: "..."Ngay sau đó, tiếng ho khan vang lên."Khụ khụ khụ khụ khụ ——"Kỳ Thiện còn tưởng Cố Vọng Triều sẽ giở trò khác, ai ngờ anh ta chỉ dùng tay áo che miệng, không hề báo trước mà ho dữ dội, gân xanh trên trán nổi lên, khóe mắt rưng rưng, cúi gập người, ho đến mức thở không ra hơi, giống như sắp ngất xỉu.Thẩm Đường: "..."Biết rõ Cố Trì có thể đang giả vờ, nhưng cô thân là một thanh niên năm tốt của xã hội mới thời đại mới, không thể vong ân bội nghĩa —— Cố tiên sinh lại là ân nhân cứu mạng của cô. Vừa mới đồng ý thu lại tiếng lòng, Cố Trì liền ngừng ho ngay.Thẩm Đường: "..."_(:3 」∠)_Cô chỉ có chút sở thích lắm lời này, miệng không cho nói, vậy thì cô nghĩ trong lòng —— kết quả, bây giờ ngay cả nghĩ trong lòng cũng không được.Thẩm Đường cảm thấy chưa bao giờ tủi thân đến vậy.Mãi tới khi Ly Lực đến, mới tạm thời chuyển hướng sự chú ý của cô.Thẩm Đường không xem những tài vật kia, chỉ lật xem sổ sách nhân sự.Thiếu bảy người.Cô ngẩng đầu, Ly Lực giải thích: "Bảy người đó đã chết."Khoảng thời gian mấy người Thẩm Đường rời đi không dài cũng không ngắn, nhưng bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện. Uy thế họ để lại chỉ có thể răn đe được một thời gian, lâu dần cũng mất tác dụng.Đám bộ khúc Thẩm Đường xuống núi mua về thì vẫn ổn, dù sao bọn họ cũng không có chỗ nào để đi, ở lại ít nhất cũng không bị đói chết. Nhưng đám thanh niên khỏe mạnh cô chiêu hàng từ sào huyệt thổ phỉ lại không được như vậy, sinh ra ý đồ xấu.Ly Lực quyết đoán áp dụng biện pháp.Hắn tuân theo mệnh lệnh của Thẩm Đường, lục tìm hộp hạt mã tiền từ phòng cô, trực tiếp hạ độc chết năm người cầm đầu.Những kẻ còn lại muốn bao vây phản công, bị hắn giết gà dọa khỉ.Phải biết rằng Ly Lực có thần lực trời sinh, dù không có võ đảm, nhưng võ giả cấp thấp gặp hắn cũng sẽ mất mạng, một cú đánh không nương tay đã đập chết hai tên. À, còn ở trước mặt mọi người giáng từng cú đấm đập vỡ xương ngực, xương sọ của bọn họ. Thi thể chết thảm khốc, những kẻ còn lại bị Ly Lực như ác quỷ dọa cho hồn vía lên mây.Từng người ngoan ngoãn như cừu non.Ly Lực cứ nghĩ Thẩm Đường sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn.Dù sao đó cũng là bảy người...Đúng lúc hắn còn lo lắng bất an, Thẩm Đường gọi Lâm Phong lại, bảo Lâm Phong lấy bảy lạng bạc đưa cho Ly Lực. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc không hiểu của Ly Lực, cô nói: "Phải quyết đoán! Cậu làm rất tốt. Không giết bảy người này, hơn trăm người còn lại cũng tan rã."Gia sản của Thẩm Đường chỉ có bấy nhiêu.Bảy tên trộm sinh lòng phản bội quan trọng?Hay là hơn trăm tên bộ khúc còn lại quan trọng?Ha ha!Nếu đổi lại là cô, cô chỉ hận bảy tên đó chết không đủ đau đớn!Còn tại sao lại là bảy lạng bạc...Tất nhiên là vì nghèo rồi.Nếu có thể, cô cũng muốn hào phóng một chút!Tạm thời không trải nghiệm được cảm giác vung tiền như rác, nhưng "Phất tay vẽ bánh" vẫn có thể làm được. Cô bây giờ đã khác xưa rồi, bây giờ một câu ngôn linh đã có thể tạo ra một giỏ bánh lớn. Đừng nhìn những chiếc bánh này nhạt nhẽo, nhưng so với thức ăn ở các doanh trại khác thì ——Cảm giác hạnh phúc lập tức hiện ra!Những chiếc bánh này mềm mại, thơm mùi lúa mì, nướng trên lửa còn có mùi thơm ngon đặc biệt, so với bữa ăn trộn đầy sỏi nhỏ còn tốt hơn nhiều. Cố Trì cắn hai miếng, hơi kinh ngạc —— Đạo chư hầu của Thẩm lang...Anh ta có suy nghĩ khác."Ngôn linh của Thẩm lang có thể cung cấp cho bao nhiêu người?"Thẩm Đường vừa nghe đã biết anh ta muốn hỏi gì, thành thật nói: "Hai ba trăm người còn được, nhiều hơn thì rất khó..."Đây là nhờ lần trước đột phá bình cảnh không rõ nguyên do, văn khí tăng gấp đôi, nếu không số người còn phải giảm một nửa, dùng ngôn linh cung cấp cũng không phải kế lâu dài, văn khí hồi phục cũng cần thời gian. Cố Trì nghe vậy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục thưởng thức rượu mơ xanh.Rượu mơ xanh này là Thẩm Đường trước đây buồn chán tự ủ.Không ngờ Ly Lực còn mang chúng ra.Mọi người đều có phần ——Chỉ riêng cô, chỉ có thể uống sữa dê đã khử mùi tanh.Chậc, không biết Ly Lực bắt được dê cái từ đâu.Tửu lượng của Cố Trì không tồi, nhưng cũng không tốt lắm, không bao lâu hơi men đã lan lên mặt, nhuộm một màu đỏ nhạt, ít đi vài phần bệnh tật xanh xao. Anh ta giơ tay nới lỏng cổ áo xếp lớp, để lộ xương quai xanh gầy guộc, mỉm cười nhấp một ngụm rượu mơ.Anh ta đột nhiên hỏi Thẩm Đường: "Thẩm lang có nghĩ đến tương lai chưa?"Thẩm Đường vừa uống sữa vừa oán thầm trong bụng, nghe vậy liền nhìn về phía anh ta."Nghĩ đến tương lai gì cơ?"Anh ta mượn hơi men.Cười nói như trò chuyện việc nhà: "Có ý định chiếm cứ một vùng đất nào không?"Nói xong lại thêm: "Ta sợ hỏi vòng vo, Thẩm lang lại lảng tránh, vì vậy —— vẫn phải nói thẳng."Thẩm Đường suy nghĩ ba giây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com