TruyenHHH.com

Quyen 2 Dung Kiem Ban Trai Trong Thung Rac

Lúc Đoạn Thư Tuyệt thu lại đuôi cá, tay cầm quà đáp lễ đứng vững trên đáy biển đã nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của Tàng Châu Điện.

Đám hải quỷ trước cửa Tàng Châu Điện đã cao hơn năm thước, hình thành một biển hoa đầy khắp đất trời, trôi nổi theo dòng nước, mờ ảo xanh biếc, nhẹ nhàng uốn lượn theo dòng nước đầy mê hoặc như cành liệu trêu đùa ngọn gió xuân.

Đoạn Thư Tuyệt vén sợi tóc rũ xuống má qua vành tai, chia những cành hoa liễu ra hai bên để đi vào trong.

Ước chừng đi hơn trăm bước, Đoạn Thư Tuyệt dừng chân, bất giác nở nụ cười.

"Kho báu" mà y định giấu đi, hiện tại đang ở cửa điện, nằm trên một chiếc ghế mềm mại rộng lớn, ngủ đến say sưa.

Có con rùa biển nhỏ bơi ngang qua, thử tới gần hắn, muốn cắn cái đuôi đang nhẹ chuyển động theo làn sóng kia, nhưng bị Đoạn Thư Tuyệt bắt được, gõ đầu nó một cái như trừng phạt, nó bèn hoảng sợ bơi đi.

Đoạn Thư Tuyệt lặng lẽ đến gần, cúi người nhìn.

Nửa người dưới của hắn đã biến thành đuôi rắn rồi.

Gần đây hắn cứ luôn như vậy, nửa người dưới sẽ không tự giác được mà biến thành đuôi rắn, lúc thì hỗn loạn, lúc thì bình thường, có vẻ là đang chuẩn bị trước cho việc sinh sản.

Quần áo của hắn vừa rộng vừa mềm, đai lưng thả lỏng lộ ra đường cong nho nhỏ đang chậm rãi nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở. Đoạn Thư Tuyệt đặt tay lên vùng bụng hắn, cách lớp vải tơ do chính tay y dệt nên, nhẹ nhàng vuốt ve độ cong đó.

Y cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Đoạn Thư Tuyệt vốn rất coi trọng huyết mạch tình thần, thời niêu thiếu vì gặp nạn mà mất toàn bộ người thân từ sớm, bị bắt tới một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cả thế giới gói gọn lại chỉ còn một người, y đương nhiên sẽ lấy người đó làm trung tâm.

Ngoại lệ duy nhất khi đó, chính là con rắn nhỏ cũng bị bắt về nơi đó như y.

Nhưng hắn vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, tựa như cơn gió.

Đoạn Thư Tuyệt đã từng quyến luyến không muốn rời xa, nhưng không được ai dạy cho cách làm sao giữ lấy, cũng không được ai trao cho chút dũng khí để thoát ra khỏi cái thế giới cách biệt đó.

Hiện tại, đời này, Đoạn Thư Tuyệt chuyện gì cũng biết.

Y đã biết trời cao đất rộng, cỏ cây xanh tươi, biết người giỏi sẽ còn có người càng giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Nhưng thế giới của y, trước sau vẫn chỉ chứa được một người.

Chẳng qua, hiện giờ xem ra phải chừa thêm một chút không gian, để chứa ba đứa nhỏ.......

Suy nghĩ chưa dứt thì Đoạn Thư Tuyệt cảm thấy dưới tay mình động đậy.

Ba quả trứng tròn vừa thành hình thay phiên nhau nảy nảy lên, hứng khởi tới mức tạo thành một phen náo động.

Đoạn Thư Tuyệt còn chưa kịp cảm động đã nghe Diệp Ký Minh "chậc" một tiếng rõ tay, giơ tay lên, muốn đập một phát lên bụng mình.

Đoạn Thư Tuyệt bình tĩnh dùng mu bàn tay nhận lấy cú đánh đó.

Sau khi để Diệp huynh trút giận, y lại cúi xuống bụng hắn, khẽ dỗ dành bọn nhỏ bên trong.

Diệp Ký Minh vừa mở mắt đã tức tối cáo trạng với Đoạn Thư Tuyệt: "Chúng nó lại quậy."

Đoạn Thư Tuyệt cười đáp: "Cứ vỗ vỗ đánh đánh như thế không phải chúng sẽ càng quậy hơn sao?" 

Chưa đợi hắn trả lời y đã hỏi tiếp: "Sao lại ngủ ở chỗ này?"

.........

Trên mặt Diệp Ký Minh lộ ra một chút chột dạ.

Đoạn Thư Tuyệt nhìn liền hiểu một chút vấn đề, đi vào trong điện nhìn thoáng qua, phát hiện màn cửa đã rơi đầy đất, chăn thì phủ trên bàn, gối đầu cũng bị ném xuống dưới gầm bàn.

Khá tốt, còn chưa quậy nát.

Y trở về bên cạnh Diệp Ký Minh: "Chúng quậy huynh dữ quá sao?"

Diệp Ký Minh oán hận nói: "Chúng nó vừa có linh trí, cứ lộn xộn trong bụng ta, thúc vào làm eo ta đau."

Đoạn Thư Tuyệt bị giọng nói oán giận mang theo chút tủi thân của hắn chọc cười: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Diệp Ký Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh ra rồi đem đi luộc!!!"

Đoạn Thư Tuyệt đưa tay che miệng khẽ cười: "Đến lúc đó ta nấu nước, huynh thêm củi, có được không?"

"Ngươi cút đi." Diệp Ký Minh cọ đầu lên gối, thuận theo tay Đoạn Thư Tuyệt xoay người, cố ý chơi xấu, "Bổn quân đã khó chịu muốn chết rồi, ngươi còn muốn kêu ta làm việc?"

Nhưng mà hắn chờ thật lâu cũng không nghe được tiếng Đoạn Thư Tuyệt trả lời.

Lúc hắn đang cho rằng câu "cút đi" kia của mình quá nặng lời, bất an mở một con mắt ra thăm dò thì Đoạn Thư Tuyệt đã đặt một cái hộp sắt tinh xảo vào lòng bàn tay hắn, ngay sau đó còn bưng cả cái ghế và Diệp Ký Minh đang nằm bên trên đi vào trong điện.

Cảm giác lơ lửng trên không khiến hắn bất giác nắm chặt lấy quần áo của Đoạn Thư Tuyệt.

Đoạn Thư Tuyệt để cho hắn nắm, mỉm cười nói: "Đi nào, mang Diệp huynh trở về, xem ta dọn dẹp phòng."

Diệp Ký Minh từ góc nghiêng nhìn lỗ tai màu xanh lam xinh đẹp của y, duỗi tay dùng đầu ngón tay sờ sờ, hỏi: "Dự tiệc..... thế nào rồi?"

Đoạn Thư Tuyệt vô cùng hiểu rõ phải phân tích lời nói của Diệp Ký Minh như thế nào cho đúng.

Hắn muốn hỏi không phải là bữa tiệc, mà là những người ở bữa tiệc.

"Rất tốt, rất thuận lợi, mọi người đều rất hạnh phúc." Đoạn Thư Tuyệt dừng một chút, nhìn về phía chiếc hộp mà hắn đang ôm trong ngực, "Đúng rồi, đây là lễ vật Trì tiên sinh đưa cho huynh."

Diệp Ký Minh vô cùng vui vẻ hừ một tiếng: "Coi như tên đó còn có lương tâm."

Hắn tò mò mở hộp ra.

Một mùi chua ập vào mặt khiến Diệp Ký Minh chảy cả nước miếng.

Nhưng sau khi hắn thấy rõ trong hộp là cái gì, răng trong hàm phát ra tiếng nghiến ken két.

Đó là một cái hộp đựng đầy quả me, kèm theo một tờ giấy ghi: Sinh nam sinh nữ, thuận theo tự nhiên.

.......Má nó chứ, tên đáng ghét.

Diệp Ký Minh sống nhiều năm như vậy, hiện tại vẫn không thể tiếp thu sự thật rằng mình đang ấp trứng, đen mặt ném tờ giấy đi, cầm lấy một quả me, bỏ vào miệng, hung dữ nhai.

Đoạn Thư Tuyệt thì đang bận rộn từng chút từng chút khôi phục lại căn phòng gọn gàng ngăn nắp.

Đợi đến khi y hết bận, quay đầu nhìn thì thấy Diệp huynh của y lại ngủ rồi, trên khoé miệng còn dính một chút me.

Y nhặt tờ giấy lên, đặt vào trong túi thơm mang bên mình rồi ghé đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên vết me còn sót lại trên mặt hắn.

Diệp Ký Minh "ưm" một tiếng, không mở mắt nhưng vẫn mơ mơ màng màng vòng hai tay lên, ôm lấy cổ Đoạn Thư Tuyệt, ưỡn eo muốn quấn lấy eo Đoạn Thư Tuyệt.

Hắn vẫn chưa ý thức được phải bảo vệ con mình, hành động rất tuỳ ý.

Đoạn Thư Tuyệt nắm lấy chân hắn, để hắn dễ quấn lên mình hơn.

Diệp Ký Minh nửa tỉnh nửa mơ, bị tên nhóc này cọ tới cọ lui, cọ đến động tình rồi, vừa vặn vẹo nửa người dưới vừa cắn tai cá của y, hù doạ: "Ăn ngươi luôn."

Đoạn Thư Tuyệt dịu dàng: "Diệp huynh đang thương lượng với ta đấy à?"

Y đặt hắn lên giường, nhẹ nhàng sờ xuống huyệt động đã ướt đẫm của hắn: "Vậy thì, tại hạ xin tuân mệnh."











HẾT MẤT RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII

T^T đừng cố nữa, tui cũng ráng lướt dữ lắm rồi mà nó hổng còn khúc sau đâu.

___________

1454 chữ, 20 giờ 45 phút ngày 16 tháng 7 năm 2024

Vẫn còn nhiều gia đình chưa được ghé thăm nhưng không hiểu sao chương "Sau tiệc sinh nhật" đến đây là hết mất rồi, buồn hiu luôn

À nhưng mà có một gia đình được tách riêng ra thành một chương luôn, gọi là "Mở hộp mù" mọi người đoán xem là nhà ai nào, hehehehe.

Lần trước ai cmt sẽtoy thời cổ đại đâu, bạn đoán đúng rồiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com